Editor: Qing Yun
Mặt đường tuyết phủ đầy ổ gà gập ghềnh, chỗ nào cũng có nước. Vũng nước phản chiếu lại từng bóng người bay vút qua, thỉnh thoảng bị dẫm mạnh một cái làm nước bùn văng khắp nơi.
Tòa thành lũy được tạo nên từ thảm thực vật cao to và tòa nhà xi măng cốt thép, cách một màn tuyết khiến nó càng âm u bí ẩn hơn.
Rất nhiều thánh đồ lặng lẽ xuất hiện ở quanh khu rừng, họ vây quanh ma quật có diện tích rộng lớn này.
“Ma chủng của Tiết Độc giả ở chỗ này.” Trong lúc chờ đợi trong rừng cây, Hàn Ngạo dùng một nhánh cây vẽ đơn giản hình dáng con Tiết Độc giả, tận dụng thời gian giảng giải cho các chiến sĩ chưa từng tiếp xúc với Tiết Độc giả lần nào.
Mỗi loại ma vật lại có vị trí của ma chủng khác nhau, nắm giữ vị trí yếu hại của ma vật trước chính là điểm mấu chốt để giành phần thắng.
Nhánh cây màu nâu đẩy bùn đất ra theo động tác của anh ta, nó đánh một dấu vết rõ ràng xuống vị trí cái gáy của Tiết Độc giả.
“Sọ của nó rất cứng, cần phải cố đánh một phát ăn ngay, nếu không nó có thể khép lại trong lúc mọi người tấn công lần nữa.” Hàn Ngạo nhìn quanh bốn phía, hỏi nhỏ: “Rõ cả chưa?”
Mọi người trong rừng đồng thời gật đầu.
“Rất tốt, chỗ này có nhiều cửa ra, con đường bên trong phức tạp, cả đội đi theo sát tôi, chờ thành chủ Giang phát động tấn công chúng ta sẽ xông lên.”
“Đoàn trưởng, nghe nói ma vật ở đây có số lượng rất lớn, lát nữa chúng ta đừng xông lên quá nhanh.” Ông Trịnh đi đến cười nói: “Thành chủ Giang tuổi trẻ khí thịnh, cậu ta nói binh đoàn Bạo Tuyết của bọn họ xung phong đi đầu, chúng ta nên nhường cái nổi bật này cho cậu ta.”
Giọng điệu của ông ta thể hiện rõ sự cười nhạo với lời nói ấu trĩ của Giang Tiểu Kiệt.
“Tính cách thành chủ Giang tuy không tốt nhưng không thể không nói cậu ta làm là đúng. Một ngày nào đó các ông sẽ hiểu con người chúng ta tới cùng vẫn là động vật quần cư, nếu chúng ta chỉ nghĩ đến chính mình, không kêu gọi lực lượng tập thể thì chúng ta không bao giờ thắng được ma vật.”
Sắc mắt Hàn Ngạo nhạt xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phế tích: hy vọng lòng nhiệt huyết của cậu ta đừng bị người tưới diệt như mình ngày trước.
Những lời nghị luận tương tự như vậy cũng xuất hiện ở các nơi trong rừng.
“Giang Tiểu Kiệt xung phong, khi nào cậu ta đi vào chúng ta xem xét tình huống rồi theo sau.”
“Người của Bạo Tuyết sẽ là người chiến đấu chính, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa ra đã được phân cho mình, không cho ma vật chạy trốn là được. Đừng cậy mạnh mà đi chiến đấu.”
Các đoàn trưởng của binh đoàn phân chia nhiệm vụ, đồng thời cũng thầm cười nhạo.
Thành chủ thật là quá trẻ tuổi, nhiệt huyết.
Người một nhà xung phong, thật đúng là ngốc.
Như vậy cũng tốt, chúng ta an toàn hơn nhiều…
Vô số người thầm nghị luận thành chủ tiềm nhiệm trẻ tuổi, đầu óc còn nóng.
Cười cậu ấy không đủ khôn khéo, không đủ trải nghiệm, không hiểu đẩy người khác lên trước để bảo tồn sức lực của bản thân.
Thành chủ Hoàn Thánh Kiệt trước đây chính là một người đàn ông cực kỳ khôn khéo như vậy, trong những hành động săn ma, anh ta luôn nghĩ cách để mình ở cuối đội ngũ. Qua một thời gian, ai cũng không phải kẻ ngốc, thế cho nên trừ phi có món hời lớn đủ sức hấp dẫn không thì các binh đoàn trong Xuân thành rất ít có hoạt động đối ngoại với quy mô lớn thế này.
Nhưng đồng thời trong lòng mỗi người đều không thể không thừa nhận mình sẵn sàng đi theo chiến đấu cùng người thành chủ có thể làm gương cho binh sĩ thế này hơn. Trong những chiến dịch tập thể lớn thế này, nếu người lãnh đạo chỉ muốn bảo vệ bản thân rồi trốn về phía sau thì những người khác đương nhiên cũng chỉ muốn lùi về, cả đội không khác gì một ròng rọc chỉ luôn tục trượt về sau.
Đạn khói tín hiệu nổ tung trên bầu trời.
Lối vào chính của ma quật xuất hiện đủ loại ánh sáng của dị năng, tiếng chém giết rung trời.
Ma vật tái nhợt trào ra từ cửa động lập tức bị băng tuyết che trời lấp đất đóng băng lại, mùa Đông tuyết rơi thế này chính là sân nhà của Giang Tiểu Kiệt, thánh đồ hệ băng tuyết.
Các thành viên của Bạo Tuyết vây lên cắt đầu ma vật ra, thu được một lượng ma chủng khả quan.
Chiến thắng và thu hoạch khả quan của Bạo Tuyết khơi lên lòng nhiệt huyết của các binh đoàn khác.
“Đù, thằng nhãi ranh này quả nhiên danh bất hư truyền. Hình Thiên lên cùng tôi.”
“Không thể đi không một chuyến, ma chủng đều bị người khác cướp sạch rồi, đoàn Phi Ưng xông lên.”
“Đệch, Hình Thiên và Phi Ưng lên sớm như vậy, chúng ta cũng lên.”
Các thánh đồ mai phục ở bốn phương tám hướng lao đến tòa phế tích như thủy triều lên.
Hàn Ngạo của Hồng Lang đứng dậy, vung tay lên: “Chúng ta đi!”
Hai lưỡi đao kim loại hình tròn bắn ra từ phía sau anh ta, nó xoay cực nhanh trên không, xẹt ra quỹ đạo vòng cung rất rộng bay vút qua sau đầu hai con Tiết Độc giả đang canh giữ ngoài cửa động. Sọ não cứng rắn của Tiết Độc giả lập tức bị cắt vỡ, hai nửa đầu gục xuống phía trước để lộ ra viên ma chủng xanh mơn mởn.
Hàn Ngạo dẫm chân lên cửa động, duỗi tay móc hai viên ma chủng ra rồi khom lưng đi vào trong. Các đội viên của Hồng Lang cũng đi vào theo sau, đồng thời một vài người không có đội ngũ cũng vào theo. Sở Thiên Tầm gặp được hai cô gái Hạ Mạt và Viên Mạn, người từng được cô và Diệp Bùi Thiên cứu lúc trước.
Hạ Mạt và Viên Mạn đều vô cùng hưng phấn vì gặp lại Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên, cả hai cùng chen lên trong con đường âm u trơn trượt.
“Không ngờ lại gặp được anh chị ở đây, tốt quá.”
“Hai cô còn dám tới đây nữa à?” Sở Thiên Tầm khá bất ngờ khi nhìn thấy hai người họ ở chỗ này.
“Lần trước bọn anh Đại Tài bị ma vật bắt hết vì giúp chúng em chạy ra.” Viên Mạn khá căng thẳng vì gặp được thần tượng: “Em… bọn em đi vào theo đoàn, muốn nhìn xem có hy vọng cứu giúp không.”
“Nhiều ngày như vậy rồi.” Sở Thiên Tầm hát cho bọn họ gáo nước lạnh.
“Dù bọn họ không còn nữa thì chúng em cũng muốn dốc hết sức.” Sắc mặt Hạ Mạt hơi trắng bệch, giọng nói lại rất kiên định.
Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn thiếu nữ mặt mày trắng bệch vì sợ nhưng vẫn kiên định đi vào động, các cô ấy nhìn rất nhỏ yếu và có chút ngu đần lỗ mãng, đã trải qua sinh tử đào vong ở đây nhưng vẫn có thể đi vào lần nữa vì đồng đội.
Kể từ giấc mộng kia, Sở Thiên Tầm bắt đầu dốc hết sức truy tìm con đường trở thành kẻ mạnh, cô rèn luyện bản thân bất kể ngày đêm, cảm thấy chỉ có sức mạnh mới có thể thúc đẩy nội tâm càng kiên cường hơn, đạt được nhiều tự do hơn, có được nhiều lựa chọn hơn. Cô đổ lỗi cho sự mềm yếu của quá khứ là do mình không đủ mạnh.
Cho đến bây giờ quay đầu lại, cô mới mơ hồ phát hiện ý thức của mình rơi vào lầm khu, nội tâm kiên cường thật sự không chỉ ở ngoại lực, dù thân là kẻ yếu cũng có thể có được trái tim tự do, lựa chọn tự do, có lẽ cái giá phải trả sẽ nặng nề hơn, ý chí cần kiên định hơn mà thôi.
Sở Thiên Tầm cảm nhận được nội tâm của mình lắng đọng lại. Ma chủng ngu xuẩn giấu trong cơ thể không lúc nào là không muốn động bị vùi vào sâu trong nội tâm kiên cố vững vàng.
“Nếu như vậy hai cô tạm thời đi theo tiểu đội chúng tôi đi.” Sở Thiên Tầm nói.
Thông tin về các thành viên tạm thời trong tiểu đội của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm: thánh đồ hệ phong sơ kỳ cấp sáu. Vũ khí: song đao làm từ ma khu đỉnh cấp; áo giáp: làm từ phần mềm ma khu đỉnh cấp.
Cao Yến: thánh đồ trọng lực cấp bốn; năng lực: áp chế trọng lực.
Hạ Mạt: thánh đồ cấp bốn hệ khống chế; năng lực: điều khiển đồ vật trong phạm vi nhất định.
Viên Mạn: thánh đồ hệ trị liệu cấp ba; năng lực: trị liệu.
Lâm Phi: cao thủ đỉnh cấp ngụy trang cấp sáu; năng lực: nấu cơm; vũ khí: thanh đao màu lam làm từ ma khu cấp năm.
…
Cửa chính đi vào ma quật.
Binh đoàn Bạo Tuyết đẩy nhanh tốc độ, thế như chẻ tre.
Dưới sự hỗ trợ từ dị năng hệ băng của Giang Tiểu Kiệt, các chiến sĩ chém dưa xắt rau như vào chỗ không người. Thi thể Tiết Độc giả bị chém vỡ đầu chồng chất thành núi ở hai bên đường.
“Ha ha, đại ca, cái này không khó gì cả, nhiều nhất cũng là chém nhiều làm mỏi tay.”
“Theo tôi thấy hoàn toàn không cần vận động toàn thành, chính Bạo Tuyết chúng ta tự đi cũng được.”
“Gọi mấy kẻ đó tới chia ma chủng, đã vậy kẻ nào cũng không cam tâm tình nguyện hếch cái mũi lên tận trời, lúc sau thấy chúng ta được nhiều ma chủng như thế thì ghen nổ phổi!”
“Ha ha, cũng kẻ đó nào có nửa phần quyết đoán của anh Kiệt, Hình Thiên Phi Ưng cái gì, đoàn trưởng của chúng còn không xứng xách giày cho anh Kiệt.”
Đa số các thành viên của Bạo Tuyết đều còn trẻ tuổi, đánh giết thuận lợi làm cho bọn họ đều sướng lâng lâng.
“Nếu không phải chỗ này quá rộng, cửa ra quá nhiều làm chạy trốn dễ nên cần nhiều người chăn đầu thì tôi đúng là khinh thường kêu gọi bọn họ.” Giang Tiểu Kiệt cũng có sự tự tin mà những cao thủ trẻ tuổi thường có.
Con đường cuối trước mắt bọn họ xuất hiện một căn phòng đá kỳ lạ, bốn vách tường phòng đá trải rộng chất lỏng nưa trong suốt, có bốn năm người bị treo trong chất lỏng ấy. Những người này bị giam trên vách đá, trên người đầy dấu vết bị đánh đập.
Biểu cảm trên mặt họ đờ đẫn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, họ duỗi cổ phát ra tiếng kêu ấm ứ, cơ thể đã không còn là của con người mà xuất hiện trạng thái nửa ma hóa.
Ở ngay giữa vách đá có ba bàn tay khổng lồ, những bàn tay giống tay người này chụm ngón tay lại với nhau, chúng hơi nhúc nhích nhẹ, nhìn như đang bảo vệ thứ gì đó trong lòng bàn tay.