Editor: Qing Yun
“Đừng đánh, cầu xin anh đừng đánh.” Tiếng phụ nữ van nài xin tha cùng với tiếng đấm đá không hề kiêng nể truyền ra từ trong căn nhà gỗ nọ.
Cô gái khóc thút thít xin tha nhỏ và áp lực, rõ ràng cô ta không muốn bị quá nhiều người nghe thấy sự thảm hại của mình, nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không tính cho cô ta có thể diện. Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ông Trịnh túm tóc Khương Tiểu Quyên kéo cô ta ra khỏi căn nhà, ném xuống mặt cỏ ngoài sân.
Trời rất lạnh mà Khương Tiểu Quên chỉ mặc một cái váy hai dây đủ che được thân hình lả lướt hấp dẫn, cặp đùi trắng lộ ra giãy giụa cuộn tròn trên bùn đất làm mấy người đàn ông ở tầng trên hưng phấn vươn đầu nhìn lén cảnh tượng thô bạo này.
Ông Trịnh đã uống rượu, mặt ông ta đỏ au, mùi rượu trên người rất nồng, ông ta vung bàn tay to như cái quạt hương bồ xuống không hề biết nặng nhẹ.
Tiểu Quyên chỉ có thể liều mạng ôm đầu, chịu đựng gã đàn ông đánh đập, cắn răng không phát ra tiếng.
Không có ai vươn tay với cô ta vào lúc này, cô ta biết rõ quy tắc sống ở thế giới này. Muốn có được bất cứ điều gì cũng cần phải trao đổi.
Dùng tiền tài, dùng cơ thể, thậm chí dùng chính tôn nghiêm của mình nếu cần.
Cô ta biết bây giờ phía sau những cánh cửa sổ trên tầng đang có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm cơ thể xanh tím của mình, có ánh mắt biến thái của đàn ông, có ánh mắt cười nhạo của phụ nữ. Cho nên cô ta không muốn khóc cho những người này xem.
Tiếng rơi trầm đục cùng bụi mù bốc lên, một người đàn ông mặc đồ màu đen nhảy xuống từ trên tầng. Anh chạm đất vững vàng, đứng thẳng dậy.
Anh đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, quần áo màu đen bao trùm tứ chi thon dài, dáng người cao lớn. Có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang rất kém, đôi môi mím chặt thành một đường, dáng vẻ không muốn một ai đến gần.
Cũng chỉ có một mình ông Trịnh đang say rượu mới không để ý đến sát khí đằng đằng từ anh, lại có lẽ ông ta cảm thấy trong căn nhà ngang chỉ toàn thánh đồ trung cấp này sẽ không ai có cấp bậc cao hơn mình. Cho nên ông ta phun ra một nồng nặng mùi rượu với người kia, lải nhải: “Làm gì đấy? Tự dưng lại nhảy xuống, dọa ông… Ặc.”
Ông ta chưa nói xong thì người kia đột nhiên duỗi tay bóp cổ ông ta, ném mạnh ông Trịnh thánh đồ cấp sáu xuống đất, một chân đá ông ta bay ra xa sau đó nhấc chân đi khỏi mảnh sân.
Lần này ông Trịnh hoàn toàn tỉnh rượu, cũng nhận ra người vừa rời đi kia vượt xa mình cả về tốc độ lẫn sức mạnh. Ông ta ôm bụng ghé vào góc tường nôn khan một hồi, cũng không dám nói gì thêm, chỉ gằn giọng quát Tiểu Quyên lại đây nâng mình.
Tiểu Quyên khập khiễng bò dậy đỡ người đàn ông hơn năm mươi tuổi này về phòng, một đường chịu đựng ông ta trút cơn tức vì bị người khác đánh lên người mình.
Trước đây, tuy rằng người đàn ông này cũng đánh cô ta nhưng trong mắt Tiểu Quyên, ít nhất ông ta mạnh, là đàn ông chân chính. Bây giờ Khương Tiểu Quyên phát hiện cái duy nhất người đàn ông này biết chính là diễu võ dương oai trước mặt người phụ nữ nhỏ yếu hơn mình mà thôi, trong lòng cô ta cảm thấy ghê tởm.
Trước khi vào nhà, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua cửa sân, chỗ đó rỗng tuếch không có ai, người mặc đồ đen đã biến mất không thấy.
Ban đêm vừa có tuyết vừa có mưa, ông Trịnh mới đánh cô ta xong mà bây giờ vẫn thoải mái ăn cơm cô ta nấu như điều hiển nhiên, sau đó hùng hổ lên giường đi ngủ. Khương Tiểu Quyên lặng lẽ bò lên, ngồi ở cửa sổ châm cho mình điếu thuốc. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối phản chiếu lên cửa kính thủy tinh, cô ta ngẩn người nhìn mưa băng chảy xuôi xuống trên cửa.
Chỉ có ngồi ở trong căn nhà ấm áp thoải mái vào buổi đêm giá lạnh thế này cô ta mới cảm thấy tất cả đều là đáng giá. Dù sao cô ta cũng được ở trong phòng, tốt hơn người chết lạnh ở bên ngoài.
Đột nhiên, Khương Tiểu Quyên nhìn thấy bóng dáng màu đen đứng dưới cây cao ở nơi xa. Người kia mặc đồ đen toàn thân, người bị nước mưa xối ướt đẫm. Nước mưa đánh vào chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt, chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của anh, thế nhưng anh như không có cảm giác, chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa sổ căn phòng nào đó trên tầng.
Tiểu Quyên nhận ra người này, đây là người đàn ông đi theo Sở Thiên Tầm, mà nhà của Sở Thiên Tầm ở trên tầng bốn.
Bọn họ cãi nhau sao? Tiểu Quyên nghĩ. Mưa to như vậy, cái cô Sở Thiên Tầm kia sao lại nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài. Mà sao người đàn ông này lại ngu thế, mặc bản thân dầm mưa cứ thế ngơ ngác đứng đó nhìn.
Cô ta nhớ người đàn ông này một đấm là đánh bay ông Trịnh, nhớ tới sáng nào anh cũng chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng cho người trong lòng ở bếp.
Nếu là mình, mình nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy. Tiểu Quyên ngồi trong nhà tối om nhìn ra ngoài rất lâu, bỗng dưng ma xui quỷ khiến đi mở cửa sổ ra.
Nhưng cô ta hoa mắt giây lát, người dưới tàng cây đã biến mất không thấy.
Trên tầng vang lên tiếng cửa sổ mở ra khép lại kẽo kẹt.
Mùa Đông rét lạnh nói đến là đến.
Sau trận tuyết đầu mùa, nhiệt độ không khí giảm rất nhanh. Trên nóc nhà và ngọn cây đều tích một tầng băng mỏng.
Khương Tiểu Quyên và hai cô gái bưng chậu quần áo đã giặt về.
“Quyên à, ông Trịnh nhà cô quá đáng quá, cứ ba ngày hai bữa là lại đánh cô thành thế này.” Cô gái nhìn khuôn mặt xanh tím của Tiểu Quyên.
“Cô đừng nói Tiểu Quyên, thời buổi này chính là như vậy, đàn ông có năng lực ấy, anh ta không coi cô là người đâu. Còn không có năng lực thì lại không nuôi cô được. Muốn sống sót, nên nhịn vẫn phải nhịn.” Một cô gái khác nói tiếp.
Tiểu Quyên nhìn như không nghe thấy lời họ nói, cô ta dần dừng bước, ngẩng đầu nhìn nhà ngang phía trước. Có một người đang ngồi trên mái nhà phủ đầy tuyết nơi đó.
Trong màn sương nhuốm màu chiều tà nặng nề, người kia vẫn ngồi yên nhìn phương xa, dáng vẻ có hơi cô độc và hiu quanh.
“Này, kia có phải anh chàng của Sở Thiên Tầm không?”
“Đúng rồi, nghe nói anh ta rất mạnh, kể cả… Cũng bị anh ta đánh.” Bạn nữ lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Quyên.
“Anh ta ngồi đó làm gì vậy?”
“Không biết à? Chiều nào người này cũng ngồi ở đó để chờ cô gái nhà mình về.”
Bọn họ đang nói chuyện thì thấy người kia đột nhiên đứng lên nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, tiến lên nghênh đón người trở về.
“Bùi Thiên, anh lại ra đây đón em về.”
Sở Thiên Tầm săn ma trở về, cô kéo tay Diệp Bùi Thiên, mệt mỏi gác cằm lên vai anh: “Ài, hôm nay mệt quá, bụng cũng siêu đói.”
Diệp Bùi Thiên ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Anh cõng em.”
Sở Thiên Tầm liền mặt dày bò lên, trên đường đi còn cắn tai anh.
“Buổi tối chúng ta ăn gì ạ?”
“Cơm khoai sọ, canh đuôi heo và thịt kho tàu.”
Sở Thiên Tầm nghe mà muốn chảy nước miếng: “Nhưng em bị thương, trước khi ăn cơm em muốn ăn thuốc đặc hiệu trước.”
Tai của Diệp Bùi Thiên lập tức đỏ bừng.
Hai người dần đi vào dãy nhà không còn nhìn thấy nữa.
“Mẹ nó, mấy đứa yêu nhau này thể hiện tình cảm hơi bị trắng trợn rồi đấy.”
“Cô nàng này tốt số thật, nghe nói cổ cấp sáu, cuộc sống quả nhiên không ai giống ai.”
Trong tiếng nghị luận ghen ghét của các cô gái, Tiểu Quyên ngơ ngác nhìn người kia cõng Sở Thiên Tầm đi vào dãy nhà ngang.
Đầu mùa Đông.
Các cuộc săn ma bên ngoài giảm bớt với số lượng lớn, hầu hết mọi người đều bắt đầu dự trữ vật tư, chuẩn bị ở lại căn cứ an toàn chờ ngày Đông giá rét đi qua.
Thành chủ mới kế nhiệm của Xuân thành là Giang Tiểu Kiệt lại tuyên bố lệnh triệu tập đầu tiên kể từ khi kế nhiệm tới nay, triệu tập các binh đoàn, đội ngũ và chiến sĩ tự do của toàn thành bao vây tiêu diệt sào huyệt lớn của Tiết Độc giả cách thành khoảng hai mươi ki lô mét.
Hành động này như hòn đá ném xuống hồ làm cả Xuân thành dậy sóng, bị rất nhiều người phê bình.
Đối với những đoàn trưởng của binh đoàn có cấp bậc phổ biến rải rác quanh cấp bảy, nhu cầu cấp bách trước mắt của bọn họ là ma chủng có cấp bậc tương ứng để cấp bậc của mình và đồng đội tăng lên.
Sào huyệt của Tiết Độc giả ngoài kia có vô số ma vật, cấp bậc tương ứng không nhiều, hoàn cảnh của sào huyệt còn rắc rối phức tạp, nếu chiến đấu sẽ rất nguy hiểm, như thu hoạch về tay không nhiều, sẽ chỉ làm bọn họ mất nhiều hơn được.
Những hoạt động săn ma mà thành chủ trước kia là Hoàn Thánh Kiệt dẫn dắt bọn họ tham gia đều là tiêu diệt Bất Miên giả cấp chín, bắt giữ Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, tóm lại đều là những trận chiến có chiến lợi phẩm khả quan. Lệnh triệu tập này của Giang Tiểu Kiệt ngoài người nhà của những người bị hãm sâu trong ma quật thì hầu hết mọi người đều đưa ra ý kiến phản đối mãnh liệt.
“Ai thích đi thì đi, dù sao đội của ông không đi.”
“Thành chủ Giang vẫn quá trẻ tuổi, không suy nghĩ chu đáo bằng thành chủ lúc trước.”
Ngay cả thành viên trong Bạo Tuyết cũng khuyên can: “Thành chủ, cái sào huyệt kia tồn tại không phải ngày một ngày hai, Hoàn Thánh Kiệt đều mặc kệ, chúng ta cần gì phải làm loại chuyện tốn công vô ích này?”
Nhưng có lẽ bọn họ đã quên mất bản thân Giang Tiểu Kiệt vốn là người ngang ngược không nói lý, tính khí còn rất táo bạo.
Quả nhiên, ngày thứ hai cậu ấy bước lên đài diễn thuyết của phủ Thành chủ, phát biểu một bài diễn thuyết chuyên quyền độc đoán.
“Giang Tiểu Kiệt tôi không giỏi cái gì, chỉ giỏi nhất là bênh vực người của mình. Trước kia binh đoàn Bạo Tuyết là của tôi, cho nên mỗi thành viên trong đoàn đều do tôi che chở. Bây giờ Xuân thành này là của tôi, cho nên mỗi người trong thành cũng do tôi quản.”
“Mọi người đã quên sào huyệt Tiết Độc giả có nữ chúa tồn tại thì tốc độ tăng trưởng số lượng nhanh thế nào à? Có lẽ trong số các người có người rất lâu rồi chưa tới gần đó.” Cậu ấy giơ ba ngón ngay lên: “Ba ngày trước, tiểu đội tinh anh của Bạo Tuyết tôi đi vào dò đường đều suýt chút nữa là rơi vào trong không ra được!”
“Nếu mùa Đông này chúng ta không tiêu diệt sào huyệt đó thì chẳng mấy chốc chúng sẽ biến thành sự tồn tại chúng ta không thể chống lại. Tiết Độc giả sống bằng việc nuôi dưỡng con người, lúc ấy cả Xuân thành chúng ta đều sẽ thành trại chăn nuôi của chúng nó. Xuân thành sẽ thành Vinh thành thứ hai, chẳng lẽ mọi người cũng muốn hèn nhát như Vinh thành, tháng nào cũng chọn đồng đội của mình để trói lên tự tay hiến tế cho ma vật à?”
Căn cứ Vinh thành cách nơi này rất xa, nhưng chuyện xảy ra ở đó không ai không biết, xung quanh căn cứ kia có một sào huyệt của Tiết Độc giả với quy mô lớn. Ma vật phá hủy tất cả căn cứ của con người ở đó chỉ để lại một mình Vinh thành, chúng yêu cầu người dân trong thành mỗi tháng cống nạp vài người sống làm tế phẩm. Người dân Vinh thành không thể phản kháng nên đã đồng ý, kéo dài tập tục khiến người phỉ nhổ kia tới tận nay.
Nghe đến đó, hầu hết mọi người đều hơi dao động.
“Tôi biết đoàn trưởng các ông có mưu tính gì, có người ghét trận chiến này là cấp bậc vừa thấp vừa phiền toái, không có ích gì với mình. Các ông phải nghĩ kỹ, lượng lớn ma chủng cấp thấp ấy binh đoàn các ông không cần thì vẫn có binh đoàn khác cần.”
“Dù sao lời tôi đã nói rồi, sáng sớm ba ngày sau tập hợp ngoài cửa thành, binh đoàn nào không muốn tới thì tối nay có thể thu dọn đồ đạc mang theo người ngựa cút ra khỏi Xuân thành của bọn này.”