Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 42




Editor: Qing Yun

Tân Tự Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên mái nhà, trong lòng lạnh toát.

Nhân Ma Diệp Bùi Thiên tiếng xấu đầy mình, anh ung dung ngồi trên cao, hứng thú cúi đầu quan sát trận chiến bên dưới, không ai có thể nhìn ra bất cứ biểu cảm thật sự nào trên khuôn mặt anh.

Ma Vương kia cổ áo mở rộng, trên cổ trống không, khóa Thúc Ma mình khóa lên đã biến mất không thấy.

Tân Tự Minh có thiên phú thiết kế chế tạo ma khí, được công nhận thuộc hàng ngũ bậc thầy, ma khí do tay anh ta làm ra không có cái nào mà thánh đồ cấp cao không tranh nhau. Trước giờ anh ta luôn tự tin vào khả năng của mình, lúc trước anh ta dùng khóa Thúc Ma để hạn chế hành động của Diệp Bùi Thiên, chiếc khóa đó được làm từ Ma Khu cấp mười, anh ta cho rằng không ai có thể cởi bỏ được gông xiềng đó dễ dàng.

Tại khoảnh khắc này, anh ta đột nhiên nhớ tới lời đồn về Diệp Bùi Thiên, nghe nói dù có chém đứt tay chân hay là cắt đầu của anh xuống thì người đàn ông như ma quỷ này vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu. Anh sẽ mọc tay chân, cái đầu mới bò ra từ địa ngục đi tìm kẻ thù để báo thù.

Nghĩ đến tình huống thảm thiết ấy, trong lòng Tân Sự Minh run sợ, anh ta không biết Diệp Bùi Thiên sẽ dùng hành động gì để trả thù bọn họ.

Trong thời khắc quyết định thắng bại của trận chiến, vị đế vương Cát Vàng này chỉ cần tùy ý giơ tay thì đó chính là tai họa ngập đầu đối với các thành viên trong đội Kỳ Lân bọn họ.

Để bao vây giết được con ma vật cấp mười cực kỳ nguy hiểm này, binh đoàn Kỳ Lần đã thử rất nhiều lần và lần nào cũng chấm dứt bằng thất bại.

Lần này trước khi hành động Tân Tự Minh đã lập kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, chuẩn bị đâu vào đấy, đội ngũ gần như bao gồm tất cả những người có năng lực chiến đấu cao nhất của Kỳ Lân. Bọn họ cũng dựng các trạm canh gác xung quanh để phòng ngự đồng thời đề phòng bị người khác quấy nhiễu.

Nhưng dù đề phòng được người khác thì hiện tại trên thế giới này có mấy người phòng được Nhân Ma Diệp Bùi Thiên đánh bất ngờ?

Ma vật trong chiến trường đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, tốc độ và sức mạnh đều đạt tới trình độ khủng bố, nó hóa thành tàn ảnh đấu đá lung tung trên chiến trường. Chiến sĩ hệ phòng ngự Ngu Thiên Thành vì ngăn cản nó mà khắp người đầy vết thương, với sức mạnh và tốc độ của con ma vật này anh ta chỉ cần hơi lùi về sau là những chiến hữu có lực phòng ngự thấp ở phía sau sẽ chết ngay. Anh ta cầm khiên trong tay, bản thân anh ta mới là chiếc khiên mạnh nhất cả đội.

Đến lúc này rồi, lòng thù hận của ma vật với bọn họ đã sâu vô cùng, bọn họ có muốn thoát thân rút lui cũng khó.

Trước có kẻ địch mạnh không thể thoát thân, sau có Nhân Ma như hổ rình mồi.

Mặc dù Tân Tự Minh luôn bình tĩnh khó giao động thì sau lưng cũng chả mồ hôi lạnh.

Tình hình chiến đấu thảm thiết.

Tân Tự Minh lại không đặt tầm mắt vào trận chiến mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thiên đang ngồi trên nóc nhà.

Trong những người ở đây, chỉ có anh ta cùng ở cấp chín như Diệp Bùi Thiên là có năng lực liều mạng, nếu Diệp Bùi Thiên ra tay thì anh ta cũng chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm ngăn cản. Nhưng trên thực tế trong lòng anh ta biết rõ mình cũng không ngăn được Diệp Bùi Thiên.

Mồ hôi trên trán rơi xuống theo gọng kính, nhưng Diệp Bùi Thiên trước sau đều không động, anh chỉ chống tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tất cả.

Tân Tự Minh biết mục tiêu của Diệp Bùi Thiên không chỉ có chính mình mà con ma vật cấp mười này mới là mục tiêu chính.

Anh ta hao phí vô số tâm sự, truy đuổi con ma vật này rất lâu vì muốn có ma chủng cấp cấp mười để chuẩn bị cho việc thăng cấp của mình trong tương lai. Đều là cấp chín, Diệp Bùi Thiên sao có thể không cần ma chủng cấp mười đây?

Trên chiến trường đột nhiên có thay đổi bất ngờ, Ngu Thiên Thành che ở phía trước bị phân tâm vì Diệp Bùi Thiên xuất hiện nên bị ma vật xông tới đâm trúng bụng.

“Cứu người”

“Đội hai tiến lên đứng vững!”

Tân Tự Minh hét to, các thành viên Kỳ Lân lấy ra tinh thần sẵn sàng hy sinh cùng sự phối hợp ăn ý cao độ chống lại móng vuốt của ma để đoạt lại “Tấm Khiên” của bọn họ. Thiếu chiến sĩ phòng ngự làm ma vật như đi vào chốn không người, chỉ vài giây ngắn ngủn đã làm mấy người bị thương, một thánh đồ hệ hỏa bị nó túm hai chân giơ lên cao, cái đón chờ anh ta chính là vận mệnh bị phanh thây.

Đúng lúc này, một sợi cát khóa chặt tay của ma vật, sau đó dùng sức kéo nó về phía một đoạn.

Thánh đồ hệ hỏa mượn cơ hội thoát khỏi tay ma vật, may mắn tránh được một kiếp. Trên cổ anh ta vẫn còn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo khi bị ma vật siết chặt, làm anh ta sợ tới mức suýt nữa là hồn phi phách tán.

Nhưng sợi cát vàng trên không kia không duy trì lâu mà nhanh chóng tan đi, móng vuốt của ma vật lại tiếp tục chộp tới, anh ta không thể không dốc hết toàn lực sử dụng dị năng, ngọn lửa bốc cháy hừng hực chống lại nguy hiểm đang ập đến.

Diệp Bùi Thiên cử động, tất cả đội viên của Kỳ Lân phát hiện người đàn ông vẫn luôn ngồi trên nóc nhà kia hành động.

Mặc dù anh vẫn ngồi trên nóc nhà nhưng chỉ khẽ giật ngón tay là cát trên đất đã cuồn cuộn lên như con rồng vàng.

Cát giúp bọn họ chặn những đòn đánh trí mạng của ma vật, nhưng cũng chỉ như thế, vừa không tham dự chiến đấu vừa không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội rời khỏi trận chiến.

Tốc độ của ma vật rất nhanh, khuôn mặt của nó vô cảm, móng vuốt dài sắc bén, thân hình màu đen xẹt qua các nơi, hầu hết mọi người ở đây đều không thể nắm giữ được quỹ đạo hành động của nó.

May mắn chính là từng cái chắn cát kiên cố xuất hiện kịp thời chặn được những đợt tấn công, giúp cho thánh đồ có lực phòng ngự thấp có cơ hội dùng dị năng để chống đỡ con ma vật này.

Ở đây có rất nhiều chiến sĩ đã từng chiến đấu với Diệp Bùi Thiên dưới sự dẫn dắt của Tân Tự Minh. Khi đó Diệp Bùi Thiên là một kẻ địch cực kỳ khủng bố. Hiện tại bọn họ đột nhiên phát hiện khi Nhân Ma Diệp Bùi Thiên này đứng ở phe của mình thì thật sự là người đồng đội đáng tin cậy.

“Dị năng của các anh em sắp hao hết, Diệp Bùi Thiên đang chơi đùa chúng ta, làm chúng ta liều sống liều chết chắn ở trước. Cuối cùng anh ta lật mặt giết chúng ta đoạt ma chủng.” A Khải mặt mũi đầy máu chạy về: “Đoán phó, các anh chạy trước, tôi dẫn mấy anh em trụ lại chỗ này.”

Tân Tự Minh nhìn các anh em vẫn đang liều chết vật lộn trên chiến trường, nhìn Ngu Thiên Thành bị đâm thủng bụng cận kề cái chết.

Sau đó anh ta lại ngẩng đầu nhìn đế vương Cát Vàng Diệp Bùi Thiên ngồi trên cao, chính mình đã từng đánh với người này hai lần, người đàn ông này không giống Nhân Ma khát máu trong lời đồn.

Nếu bây giờ anh ta mà dẫn người lùi lại thì những người anh em còn ở trên chiến trường sẽ phải bỏ mạng ở đây. Nếu anh ta ở lại chiến đấu, dù anh ta không cần ma chủng thì có lẽ Diệp Bùi Thiên vẫn sẽ giết bọn họ sau khi lấy được ma chủng.

Anh ta cần phải làm ra quyết định chính xác ngay, quyết định của anh ta liên quan trực tiếp đến sống chết của các thành viên. 

***

Cuối cùng ma vật cũng ngã xuống trong cát bụi đầy trời.

Các chiến sĩ mỏi mệt lại không thấy vui sướng sau khi thắng lợi, bởi có lẽ trận chiến của bọn họ còn chưa kết thúc, sắp đối mặt với kẻ địch còn đáng sợ hơn ma vật. Bọn họ cảnh giác chậm rãi lùi đến bên cạnh phó đoàn trưởng Tân Tự Minh, phân chia ranh giới rõ ràng với người đang đứng trên tầng cao.

Người đàn ông kia nhảy xuống khỏi mái nhà, dùng sợi cát cuốn thi thể ma vật đến bên cạnh mình ngay trước mặt bọn họ, những người đã đánh chiến vất vả mới đánh hạ được ma vật.

Người có thân hình cao gầy đi ra khỏi đám cát bụi tối tăm. Khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn dần hiện rõ, nhưng cùng với gió cát cuồng loạn và ma khu đen nhánh đang trôi nổi bên cạnh anh, khuôn mặt kia làm tất cả mọi người ở đây đều lùi về phía sau nửa bước theo bản năng.

Diệp Bùi Thiên rút một thanh đao dài ra, ánh đao màu lam lóe lên, ngay sau đó là sừng đen, vỏ ngoài cứng rắn của ma vật đồng loạt rơi xuống. Một viên ma chủng tròn vo rơi vào tay anh.

Nhìn Diệp Bùi Thiên cầm viên ma chủng trong tay, tất cả các chiến sĩ của binh đoàn Kỳ Lân đều hận đến ngứa răng, trong lòng khuất nhục vô cùng. Vì viên ma chủng này mà bọn họ đã hao phí không biết bao nhiêu tinh lực, chảy không biết bao nhiêu máu và mồ hôi, cuối cùng lại làm cho người khác ăn.

Điều làm người buồn bực nhất chính là hiện tại bọn họ không thể làm gì người đàn ông này được cả.

“Tôi tìm anh có chút việc.” Diệp Bùi Thiên thản nhiên thu viên ma chủng vào túi, ngẩng đầu nhìn Tân Tự Minh.

Tân Tự Minh căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh.

Làm thánh đồ hệ tinh thần đứng đầu loài người, tinh thần lực nhạy bén của anh ta làm anh ta cảm nhận được bây giờ Diệp Bùi Thiên đã mạnh hơn lúc trước, trạng thái tinh thần cả người đàn ông này không còn hung ác và không yên ổn như trước, trái lại nó trở nên bình tĩnh, an ổn hơn nhiều.

Đối với Tân Tự Minh đây không phải tin tức tốt, bởi nó đồng nghĩa với việc anh ta khó có thể dùng tinh thần đánh bại đối thủ.

“Cái này,” Diệp Bùi Thiên đẩy ma khu lên trước: “Tôi muốn nhờ anh làm một bộ giáp mềm và một bộ song đao.”

“Chỗ còn lại có thể tùy anh xử lý.” Giọng điệu của anh nghe cực kỳ hiền hòa hào phóng.

Hiện giờ những ma vật cấp mười mà con người biết đến là cực kỳ thưa thớt. Mặc dù Tân Tự Minh là bậc thầy thiết kế ma khí thì dùng ma khu còn thừa để nhờ anh ta chế tạo ma khí cũng được coi là một khách hàng hào phóng.

Nhưng đó là trường hợp ma khu này không phải do binh đoàn Kỳ Lân bọn họ tự mình đánh xuống.

Các chiến sĩ phía sau Tân Tự Minh không nhịn được muốn lên tiếng trào phúng nhưng Tân Tự Minh giơ tay ngăn cản.

“Chỗ vật liệu này hoàn toàn đủ để làm một bộ giáp cứng kiên cố.” Anh ta thậm chí tiếp nhận đề tài của Diệp Bùi Thiên, đưa ra kiến nghị từ góc độ chuyên nghiệp.

Trong các loại ma khí, giáp mềm là loại mặc trên người chỉ có thể bảo vệ những bộ phận quan trọng, không gây ảnh hưởng đến hoạt động. Nếu quan tâm đến khả năng phòng ngự thì loại giáp cứng mặc bên ngoài có thể bảo vệ khớp xương toàn thân sẽ tốt hơn.

Lấy tình huống hiện tại, Diệp Bùi Thiên có việc cần mình làm Tân Tự Minh thấy vui vẻ, anh ta nhạy bén nhận ra điều này có nghĩa là Diệp Bùi Thiên sẽ bỏ qua cho các thành viên Kỳ Lân của mình, thậm chí là mình cũng có được cơ hội đàm phán với anh.

“Không cần, chỉ cần một bộ giáp mềm, mỏng và đừng quá nặng.”  Khi nói những lời này, vẻ mặt của Diệp Bùi Thiên nhìn dịu dàng hơn trước, như là anh đang nhớ tới chuyện vui sướng gì đó.

“Tôi có thể chế tạo những cái đó cho anh, nhưng tôi có một yêu cầu.” Tân Tự Minh cẩn thận nói.

“Anh không có tư cách yêu cầu tôi.”

“Tôi chỉ muốn, xin anh cứu anh ấy một mạng. Là xin nhờ, xin nhờ anh làm như vậy.”

Tân Tự Minh chỉ vào Ngu Thiên Thành đang nằm trên mặt đất, người chiến sĩ này bị ma vật chọc thủng một lỗ trên bụng. Cho dù vài thánh đồ chữ trị đã cố gắng chữa cho anh ta nhưng miệng mũi anh ta vẫn tiếp tục trào máu, sắc mặt dần xám trắng, nhìn có vẻ sắp không sống nổi.

“Chỉ cần anh cứu sống anh ấy thì tôi sẽ làm ma khí cho anh. Cũng cố gắng làm tốt nhất có thể.” Tân Tự Minh hứa hẹn, anh ta không muốn mất người đồng đội này.

Anh ta đã từng mất đi đoàn trưởng Phong Thành Ngọc, tấm khiên mạnh nhất của binh đoàn Kỳ Lân. Loại trải nghiệm này anh ta không muốn gặp phải thêm lần nào nữa.

Có lẽ là mang tâm thái quá mức bức thiết khiến cho anh ta mở miệng xin giúp đỡ kẻ địch trước mắt.

Diệp Bùi Thiên nhìn anh ta một lúc lâu sau đó đi đến bên cạnh Ngu Thiên Thành, anh khom lưng vác Ngu Thiên Thành lên rồi biến mất trong màn cát, trước khi đi khuất để lại một câu.

“Làm ma khí xong thì mang đến sa mạc tìm tôi đổi lấy người này.”

***

Trong hẻm Tây ở trấn Bạch Mã.

Hàng rèn của ông thợ rèn Quách vẫn liên tục truyền ra tiếng leng keng.

Một bé gái ngồi ở bên cạnh mở to đôi mắt sáng ngời ôm má xem ông ấy chế tạo ma khí.

“Bác ơi, anh trai kia không đến đây nữa ạ? Anh ấy chữa khỏi mắt cho cháu nên cháu rất muốn gặp mặt nói cảm ơn.”

Ông Quách vươn ngón tay đặt lên miệng: “Suỵt, cháu phải biết rằng chỉ có ba chúng ta biết thân phận thật của anh trai kia thôi, nhất định không thể nhắc tới trước mặt bất cứ ai.”

“Cháu biết rồi, anh cháu cũng nói như vậy. Sau này cháu không nhắc tới anh ấy là được.” Cô bé chán nản cúi đầu, không lâu sau lại ngẩng đầu cười nói: “Nhưng cháu có thể nhớ anh ấy ở trong lòng. Cháy hy vọng anh ấy biết dù anh ấy là ai thì cháu đều sẽ nhớ mãi, cháu sẽ thầm cảm ơn anh ấy mãi mãi.”

“Được rồi được rồi, cậu ấy sẽ biết, cháu đi chơi đi.” Ông Quách vươn bàn tay đen như mực sờ đầu bé gái rồi thúc giục bé quay về sân.

Một người đi ra từ căn phòng sau tấm rèm, yên lặng ngồi xuống bên cạnh ông Quách.

“Nghe thấy không? Con bé sẽ nhớ cậu mãi đấy.” Ông Quách nói mà không ngẩng đầu lên.

Người kia đeo một chiếc mặt nạ màu bạc nên không thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh, anh duỗi nắm tay che ở trước miệng ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói có sự vui vẻ khó phát hiện.

“Có thể sửa được không? Tôi muốn đảm bảo không bị người khác nhìn ra hình dạng cũ.” Anh nói.

“Cậu đúng là biết tìm bài toán khó cho tôi. Ma khí cấp mười người ta mang đi khoe còn không kịp, cậu là nhất thiết muốn thay đổi hình dạng của nó.” Ông Quách miệng than vãn nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng hứng thú bừng bừng.

Trán ông ấy đổ đầu mồ hôi, sử dụng dị năng biến ma khu đang lơ lửng trên không trung thành một loại ma khu bình thường, sau đó cẩn thận bao trùm nó lên cặp đao trên bàn làm việc, làm cho lưỡi đao sáng chói dần trở nên bình thường không có gì đặc biệt.

“Yên tâm đi, cho dù người chế tạo ra ma khí này là đại sư đỉnh cấp thì ông già này cũng không kém, tôi nhất định sẽ cải tạo nó tới mức người chế tác cũng không nhận ra.”

***

Trong dãy nhà ngang ở Xuân thành.

Sở Thiên Tầm và Cao Yên bưng bát đũa đã rửa sạch về phòng.

“Rốt cuộc Lâm Phi đi đâu vậy? Đã đi mấy ngày rồi vẫn chưa thấy về, em sẽ không để ảnh bỏ trốn đấy chứ?” Cao Yến ăn bánh bao mấy ngày đã bắt đầu nhớ tay nghề của Diệp Bùi Thiên.

Sở Thiên Tầm nhìn căn nhà đóng chặt cửa ở đối diện, người kia vẫn chưa trở về.

Cô và Diệp Bùi Thiên ở bên nhau mới có mấy tháng vậy mà chỉ vài ngày ngắn ngủn anh rời đi cô đã cảm thấy không quen. Ban ngày thường xuyên chiến đấu hung hiểm làm cô không có tâm trí suy nghĩ đến cái khác, nhưng ban đêm vừa đến là lòng cô đã bị cảm xúc khó nói thành lời ngăn chặn, luôn khiến cô trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

“Rốt cuộc đi đâu vậy, còn không trở lại sao?” Sở Thiên Tầm nằm trên giường gối đầu lên tay nhìn ra bầu trời sao thưa ngoài cửa sổ, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cô ném tới cái gọi là tương tư chua xót.

Đêm càng sâu, sương mù càng nặng.

Trong lúc ngủ mơ, Sở Thiên Tầm bị tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ đánh thức, cô dụi mắt bò dậy khỏi giường đi ra mở cửa sổ.

Diệp Bùi Thiên đội bóng đêm từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Tâm trạng hậm hực mấy ngày nay của Sở Thiên Tầm lập tức trở nên sáng sủa.

“Đêm hôm khuya khoắt, sao anh không đi cửa chính mà lại đi cửa sổ?” Cô nói lời than vãn nhưng lại mang theo ý cười.

Đầu tóc Diệp Bùi Thiên ướt dầm dề sương đêm, ngực phập phồng lên xuống, miệng hơi thở dốc, dáng vẻ mệt mỏi nhưng trong mắt lại đựng đầy ánh sao nhỏ vụn, anh nhìn cô chăm chú không nói lời nào.

Sở Thiên Tầm biết chắc chắn anh đã chạy đoạn đường rất xa, cô biết rõ thể lực của Diệp Bùi Thiên, có thể làm anh thở dốc vì mệt thì chỉ có thể là đã chạy suốt đêm, tới gần sáng mới về đến đây. Anh thậm chí bỏ qua cầu thang để nhảy vào từ cửa sổ cho nhanh.

Sở Thiên Tầm tìm một cái khăn lông to, nói Diệp Bùi Thiên ngồi xuống mép giường để mình lau tóc cho anh: “Anh đi đâu mà đi nhiều ngày vậy? Với cả làm gì mà phải chạy vội thế?”

Anh đột nhiên vươn tay vòng qua eo cô rồi kéo cô vào lòng.

“Thiên Tầm, anh rất nhớ em.” Anh nói.

“Rất nhớ em.”

“Bốn ngày hai mươi tiếng đồng hồ.”

Anh chôn đầu vào hõm vai của Sở Thiên Tầm, nhẹ giọng kể rõ nỗi nhớ nhung trong lòng mình.

Lặp đi lặp lại, kể ra từng chút một.

Tiếng nói kia dần dần nhỏ đi.

Người gối trên vai cô chậm rãi buông tay, anh cứ ngủ thiếp đi như vậy.

Cô cẩn thận đỡ anh nằm xuống để đầu anh gối lên gối đầu, nâng hai chân đặt lên giường. Động tác như vậy mà cũng không làm anh tỉnh lại, rõ ràng xưa nay anh luôn rất cảnh giác.

Sở Thiên Tầm khom lưng sờ khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Bùi Thiên, chạy đường dài trong đêm Đông làm mặt anh trắng bệch vì lạnh, quanh mắt có sắc tố đen lắng đọng.

Có lẽ suốt bao nhiêu năm qua anh đều chưa từng có một đêm nghỉ ngơi an ổn. Thế cho nên khi thả lỏng ở bên cạnh mình là rơi vào giấc ngủ sâu ngay. Bây giờ anh nằm trên giường, miệng hơi hé mở ngủ ngon lành, bàn tay kia trùng hợp nắm lấy góc áo của Sở Thiên Tầm như bắt được đồ vật làm anh có thể an tâm nên mãi không chịu buông ra.

Sở Thiên Tầm không đành lòng đánh thức anh, cô thở dài nằm xuống mép giường kéo chăn đắp lên người Diệp Bùi Thiên.