Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 40




Editor: Qing Yun

Sở Thiên Tầm và Cao Yến đi đến Hiệp hội Lính đánh thuê của Xuân thành.

Sau khi ma chủng buông xuống, gần như nơi quan trọng nhất của mỗi căn cứ chính là Hiệp hội Lính đánh thuê, ở Xuân thành cũng là như thế.

Hiệp hội chiếm diện tích rất rộng, bên trong được chia thành các khu vực với chức năng riêng, có khu để dán thông báo, có khu tuyển thành viên, có khu giao dịch ma khu, thuốc men và vũ khí.

Các binh đoàn lớn có một khu nhỏ ở đây dùng để chiêu mộ thành viên và nhận ủy thác của người khác.

Các đội nhỏ hoặc cá nhân thì tụ tập trước bảng thông báo để tìm kiếm nhiệm vụ mình có thể nhận, có nhiệm vụ là bảo vệ đội buôn bán, có tìm hiếm vật liệu đặc biệt để chế tạo vũ khí, hoặc là một vài nhiệm vụ tìm người, tìm việc, tìm ma vật cấp cao, trao đổi buôn bán vật phẩm, tin tức… Nhiều vô số.

Nơi này cung cấp cho các thánh đồ cấp cao nhiều con đường để thu hoạch tài phú.

So với chợ mà người thường tụ tập thì nơi đây càng giống nơi giao dịch riêng cho các thánh đồ hơn.

Thánh đồ ở sảnh tầng một hầu hết đều là người cấp bậc tương đối thấp. Những hội nhóm hoặc thánh đồ cấp cao sẽ giao dịch ở trong phòng xa hoa trên tầng hai, đó là nơi mà Sở Thiên Tầm và Cao Yến chưa tiếp xúc đến được.

Sở Thiên Tầm và Cao Yến đi trong đám đông.

Mùa Đông vừa đến, các hành động săn ma giảm nhiều, người ở đây không còn đông đúc như trước.

Một nhân viên của hiệp hội cầm loa thông báo nhiệm vụ bao vây tiêu diệt Tiết Độc giả để cứu viện người bị bắt nhốt lại.

Người xung quanh bàn tán xôn xao.

“Cái này đã thông báo mấy ngày rồi? Vẫn chưa có đội nào nhận à?”

“Tiền thưởng lại tăng, nghe nói con trai ông chủ thương đội nào đó bị bắt vào động vậy cho nên mới không tiếc tiền đào người ra.”

“Tiền thưởng cao cũng vô dụng, cao thủ chướng mắt còn chúng ta ai dám xông vào sào huyệt của Tiết Độc giả? Không phải tìm chết à?”

Tiết Độc giả là một loại ma vật sức chiến đấu không cao, cấp bậc cũng tương đối thấp, điểm mạnh lớn nhất của chúng nó chính là có được chỉ số thông minh vượt xa những loài khác, hơn nữa chúng còn là loài quần cư hiếm thấy. Chúng nó thường tụ tập ở trong hang động ẩn ấp, bắt được người cũng không giết luôn mà kéo vào hang nuôi làm thức ăn dự trữ. Hành vi đó làm người sởn tóc gáy hơn cả những con ma vật hung tàn thấy người là nhảy lên ăn thịt.

Đối với thánh đồ cấp cao, bao vây tiêu diệt loại ma vật cấp thấp và có số lượng đông đảo này là vừa mất sức vừa không bõ công, không chỉ không chiếm được bất cứ ma chủng hay tài liệu nào mà cấp bậc của mình cần đến, thậm chí còn có thể gặp phiền toái trong vòng vây của ma vật. Thánh đồ cấp thấp tiến vào nơi địa hình phức tạp và có nhiều ma vật tụ tập như vậy càng hung hiểm hơn. Cho nên ai cũng tránh xa loại ma vật này, mặc dù người nhà của người bị hại trả thù lao tương đối phong phú thì cũng không có mấy người hỏi thăm.

Mấy nhân viên công tác của hiệp hội tách đám đông ra đi đến trước bảng thông báo, họ dán một thông báo màu đỏ lên một vị trí dễ nhìn thấy.

Đám đông lập tức tiến lên nghị luận ong ong.

“Bán dịch nhầy của Xử Tội giả, cấp bảy, vcl.”

“Trâu bò, hà hà, ai mà chịu được.”

“Vậy cũng phải xem có mua được hay không đã.”

Đám đông truyền ra tiếng cười ái muội.

“Gì vậy?” Sở Thiên Tầm chưa từng nghe đến thứ này, cô hỏi Cao Yến ở bên cạnh.

“Chất do Xử Tội giả cấp cao tiết ra, có thể làm người tay chân vô lực, tinh thần phấn khởi,” Cao Yến nói nhỏ với Sở Thiên Tầm: “Có tác dụng… Bán chạy lắm.”

Sở Thiên Tầm hơi há miệng, đáp lại bằng vẻ mặt đã hiểu. Nhiều năm sau tận thế, loài người đã biết cách khai phá sử dụng cơ thể của ma vật, không chỉ học được dùng bộ phận cứng rắn của ma vật để tạo vũ khí mà còn nghiên cứu chế tạo ra những loại thuốc có hiệu quả trị liệu rõ rệt.

Trong góc sảnh, có không ít người giơ tấm biển chiêu mộ thánh đồ có năng lực đặc biệt để đánh giết ma vật có sức chiến đấu đặc thù nào đó.

Đội ngũ được tạo ra lâm thời như vậy không ai biết rõ năng lực và tính cách của ai, đồng nghĩa với việc khi chiến đấu có thể xuất hiện rất nhiều biến số, là một loại hành vi cực kỳ không ổn. Chỉ có binh đoàn thiếu nhân lực hoặc người không có dị năng mới dùng cách này.

Thánh đồ có chút năng lực hoặc ở lại Xuân thành lâu dài phần lớn đều lựa chọn tham gia những binh đoàn lớn có quy định rõ ràng, tham gia vào hoạt động được binh đoàn tổ chức, ra ngoài săn ma hàng ngày cũng có thể dần quen thuộc với các thành viên trong đội, như vậy tính an toàn trong chiến đấu sẽ được tăng cao.

Sở Thiên Tầm đi đến khu vực binh đoàn Hồng Lang của mình để báo tin mình đã trở về, cô ra ngoài hơn nửa tháng nên cần phải đăng ký lại để xác nhận mình có thể tiếp tục tham gia hoạt động của binh đoàn.

Nhân viên phụ trách đăng ký mở sổ ra.

“Sở Thiên Tầm, ừm, tôi xem. Xin lỗi cô, tiểu đội trưởng Vương Đại Chí của đội cô bất hạnh bỏ mạng trong lần săn ma mấy ngày trước. Cô phải chờ để xem được phân đến đội nào.”

Nhân viên miệng nói bất hạnh nhưng giọng điệu không hề có cảm xúc gì cả, anh ta ngồi ở đây lâu rồi, mỗi ngày liệt kê không biết bao nhiêu tên người tử vong, với anh ta mà nói việc thông báo điều này đã chỉ là một loại công việc công thức hóa mà thôi.

“Nghe nói anh ta xảy ra chuyện không đến hai ngày thì vợ anh ta cuốn đồ đạc dọn đi theo người đàn ông khác rồi. Con nhỏ thì ném luôn vào phố Đen không ai quản, thói đời đúng là nóng lạnh.” Nhân viên cảm thán một câu tổng kết tình hình sau khi chết của vị đội trưởng này.

Sở Thiên Tầm và Cao Yến đi ra ngoài cửa hiệp hội, tâm trạng ai cũng nặng nề. Đội trưởng của họ không xem như một đội trưởng quá tốt, có lẽ là vì trong nhà có vợ con nên lần nào phân chia chiến lợi phẩm vị đội trưởng này đều biểu hiện cực kỳ keo kiệt, luôn cố gắng vơ vét về túi mình càng nhiều càng tốt. Khi chiến đấu còn thường xuyên núp ở phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng anh ta trong nhóm người đấu tranh anh dũng.

Nhưng nói thế nào anh ta cũng không phải người xấu, ít nhất anh ta có thể chiến đấu đến cuối cùng, cố gắng không bỏ lại bất cứ ai, đưa mỗi một thành viên quay về căn cứ. Khi các đội viên xảy ra xung đột anh ta cũng xử lý công bằng, đứng về phe người bị ức hiếp.

Người đội trưởng ở bên cạnh trong thời gian không ngắn, ngày nào cũng chiến đấu cùng nhau vậy mà nói mất là mất. Đây thậm không phải chiến dịch đặc biệt gì cả mà chỉ là một lần săn ma bình thường, một sinh mệnh quen thuộc không còn bất cứ ánh sáng nào, cứ yên lặng biến mất như thế, dấu vết duy nhất để lại là một cái tên bị gạch ngang trong sổ của nhân viên.

Sở Thiên Tầm cầm chuôi đao bên hông đi về phía cửa thành.

Mỗi ngày ra ngoài săn ma, thu hoạch ma chủng, rèn luyện dị năng đã biến thành thói quen của cô. Với cô trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là nâng cao năng lực, chỉ có cao thủ chân chính mới tồn tại mà không có tiếc nuối.

“Thiên, Thiên Tầm.” Cao Yến gọi cô lại: “Chỉ hai chúng ta đi thôi à?”

Cao Yến đã quen đi ra ngoài cùng các đội viên, một đội giúp đỡ lẫn nhau, chiến lực chính thì chống đỡ ở phía trước, các cô chỉ cần bảo vệ phía sau. Như vậy chiến đấu sẽ không quá vất vả, tính nguy hiểm không cao, cho dù cuối cùng chiến lợi phẩm được chia về tay mỗi người cực kỳ có hạn nhưng cũng có thể đủ bảo đảm ấm no.

“À không, chị Yến không cần phải đi. Em đi một mình là được.” Sở Thiên Tầm quay đầu.

Đi ra khỏi Xuân thành, trước mắt đều là phế tích của thành phố bị tàn phá.

Lúc trước Xuân thành được sửa chữa dựa trên mô hình một khu công nghiệp. Bên ngoài căn cứ đã từng là đô thị phồn hoa với những tòa nhà cao ốc, hiện tại chỉ còn lại những vách tường bị thảm thực vật bao trùm, là minh chứng cho việc trên tinh cầu này đã từng tồn tại nền văn minh tiên tiến.

Cao Yến đứng trên khu phố đổ nát, trong lòng căng thẳng vô cùng. Ở đây chỉ có cô ấy và Thiên Tầm nhưng lại đối mặt với con ma vật cấp năm dữ tợn. Đã quen với việc trốn trong đội ngũ làm cô ấy lập tức cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Ma vật hét một tiếng dài, nó lao ra từ giữa hai tòa nhà, mỗi một bước chân đều làm mặt đất rung lên.

Sở Thiên Tầm dùng ống tay áo lau bụi trên mắt, nhảy lên giữa không trung, song đao chém ra mấy lưỡi dao gió hình cung, lưỡi dao gió bay một đường cuốn tung bụi mù, xoẹt xoẹt cứa liên tiếp vào mặt và thân ma vật.

Cô nhanh nhẹn giống như một con linh dương, xoay một vòng xinh đẹp trên không nhảy tới phía sau ma vật, một chân đạp lên vai nó. Ánh đao hiện lên cắt rách sống lưng ma vật, để lộ ra màu xanh lục ở trên trong. Sở Thiên Tầm vui vẻ vươn tay muốn lấy ma chủng ra.

Đúng lúc ấy một móng vuốt sắc đột nhiên đâm tới xuyên thủng vai cô, kéo cô ra ném xuống đất, đồng thời há to mồm phun ra một loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh lên người Sở Thiên Tầm. Sở Thiên Tầm lăn mấy vòng trên đất rồi nhanh chóng đứng dậy né tránh nhưng vẫn không tránh được mặt và cổ bị dính lên một ít, da thịt vùng ấy lập tức xèo xèo bốc khói vì bị ăn mòn.

Cô quỳ một gối trên đất, mắng một câu rồi xoay người tiếp tục cuộc chiến mà không hề quan tâm bả vai đang chảy máu đầm đìa.

Quá trình đánh nhau của bọn họ nhanh vô cùng, Cao Yến vừa mới hoàn hồn là thấy một đống đá vụn rơi bộp bộp xuống đất, một con ma vật mặt người thân chim đi ra từ bên cạnh tòa nhà trước mặt cô ấy.

Con ma vật cấp bốn này bị trận chiến hấp dẫn.

“Làm, làm sao đây? Thiên Tầm, chúng ta chạy nhé?” Cao Yến sốt ruột phát khóc, hiện tại cô ấy đang ở cấp bốn, tự cảm thấy mình không có khả năng đấu đơn với ma vật có cùng cấp bậc.

“Ma vật cấp bốn, chị có thể giải quyết được.” Sở Thiên Tầm không ngẩng đầu lên, trên người cô bốc lên từng dòng khói nhẹ, song đao chuyển động không ngừng.

Tiếng nói của cô truyền ra từ đất trời bụi mù.

“Chị khống chế nó, em giải quyết con này xong sẽ tới giúp chị.”

Con ma vật to lớn bò xuống dưới bức tường, nó lắc lông chim trên người, đôi mắt màu vàng trên khuôn mặt người nhìn chằm chằm Cao Yến.

Môi Cao Yến run nhẹ, giơ tay lên, đây là lần đầu tiên cô ấy đối mặt với ma vật một mình.

“Chị không nên đi theo em, chúng ta chạy nhé? Chị, chị muốn bỏ chạy, chị chạy thật đấy!”

Cô ấy run rẩy nói năng loạn xạ nhưng tay vẫn dốc hết sức lực để dùng dị năng, trọng lực tại không gian hình chữ nhật nơi ma vật đang đứng tăng lên mãnh liệt, áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện làm con chim khổng lồ đang bò trên tường kia bị ép rơi xuống đất.

Con quái vật mặt người thân chim đó vặn cổ chậm rãi chống đỡ áp lực để đứng lên.

Cao Yến cố gắng sử dụng dị năng, từng khối chữ nhật vô hình liên tục rơi xuống từ trên không xuống người ma vật. Con ma vật kia tuy lưng bị ép cong không ngừng nhưng nó vẫn cố sức gian nan bước từng bước đến chỗ Cao Yến.

“Á á á á.” Cao Yến hoảng sợ la to.

Một bóng người màu đen xẹt qua người ma vật, ánh đao hình cung chợt lóe, hai móng của ma vật cùng bị cắt đứt.

“Được rồi, đừng kêu to thế. Nếu lại có thêm hai con ma vật thì không chạy cũng phải chạy.” Sở Thiên Tầm đá ma vật ngã ngửa, mũi đao đâm xuống móc ma chủng trong bụng ma vật ra ném cho Cao Yến, cô thì vẫn dẫm lên ma khu vứt ra viên ma chủng cấp năm vừa mới lấy được, cười tủm tỉm nói: “Thế nào? Thu hoạch không tệ nhỉ.”

Về tới chỗ ở trong căn cứ Cao Yến mới thật sự hoàn hồn lại, nghĩ mình đi ra ngoài một chuyến mà lại được chia cho cả một viên ma chủng cấp bốn và ma khu cấp bốn hoàn chỉnh, trong lòng vui vẻ vô cùng, đây chính là thu hoạch mà dù cô ấy đi ra ngoài săn ma cùng tiểu đội mười lần cũng chưa chắc có được.

Quay đầu nhìn vết thương không nhẹ trên mặt Sở Thiên Tầm cô ấy lại thấy hơi đau lòng, mặc dù khả năng tự lành của thánh đồ vượt xa người thường nhưng vết thương như vậy mà không bỏ ma chủng đi mời người trị liệu thì có lẽ cũng phải đau một thời gian.

“Ổn không đấy, hay là cứ mời người đến xem đi, chị cũng không bỏ công sức gì nên lấy viên ma chủng của chị mời người trị liệu tới nhé.”

“Không sao đâu, em quen rồi.” Sở Thiên Tầm thản nhiên duỗi tay mở cửa phòng.

Sau đó cô lại đóng cửa rầm một cái, quay đầu nhìn Cao Yến một hồi mới lùi bước nhìn biển số nhà, xác định đây đúng là nhà mình chứ không phải đi nhầm.

Cô cẩn thận đẩy cửa phòng lần nữa.

Phòng của Sở Thiên Tầm bừa bộn cỡ nào? Nó hoàn toàn là ngoài giường ngủ ra không còn chỗ nào có thể đặt chân. Phòng của Cao Yến còn hơn phòng cô, đến cái giường cũng bị chất đầy quần áo.

Điều này cũng không thể trách hai cô, thời đại này hầu hết mọi người đều sống như vậy. Ăn bữa nay lo bữa mai, nào có mấy ai dư thừa tinh lực đi xử lý sinh hoạt.

Nhưng bây giờ cô đẩy cửa ra, thấy căn phòng của mình sạch sẽ đến mức làm cô không dám nhận. Vách tường có một loạt thùng giấy, những món đồ bị cô vứt lung tung đều được dọn vào thùng, trên thùng có phân loại rõ bằng bút marker.

Mặt bàn và sàn nhà sáng tới mức có thể soi bóng người, đến cửa kính cũng được lau sáng chói. Khăn trải giường và vỏ gối đã được giặt sạch, chiếc bàn vuông nhỏ dùng để ăn cơm có thêm một cái chai ở trên, đầu mùa Đông vậy mà lại có được một đóa hoa nhỏ xinh đẹp để cắm vào bình.

Lúc hai cô ra cửa, Cao Yến đã trả chìa khóa phòng cho Sở Thiên Tầm, Sở Thiên Tầm liền thuận tay đưa cho Diệp Bùi Thiên, cô biết Diệp Bùi Thiên mới tới nên có lẽ anh muốn thu dọn phòng của mình.

“Anh cần gì cứ đến phòng em lấy. Không phải khách khí.” Cô nói như vậy.

“Vậy anh thuận tiện quét tước cho em luôn.” Lúc ấy Diệp Bùi Thiên cũng tùy ý trả lời như thế.

Kết quả, thuận tiện quét tước của anh chính là thế này!

“Chị ghen chết mất. Em tìm đàn ông ở đâu vậy, nói cho chị đi, chị cũng muốn tìm.” Cao Yến hâm mộ nói.

Lúc ăn cơm chiều, Cao Yến kiên quyết lảng tránh: “Cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm, sau này thành đôi rồi chị còn sợ không có cơm ăn hả?”

Diệp Bùi Thiên ngồi bên cạnh bàn múc một bán canh sườn bắp cho Sở Thiên Tầm.

Vết thương trên mặt làm Sở Thiên Tầm thấy hơi đau, cô vừa cẩn thận ăn canh vừa xuýt xoa.

“Ngày mai anh muốn đi cùng.” Diệp Bùi Thiên đột nhiên nói.

“Hả, anh đi làm gì?” Sở Thiên Tầm bưng bát canh nóng hầm hập: “Đó đều là ma vật cấp thấp, không có ích lợi gì với anh cả. Anh có thể làm quen với cuộc sống nơi này trước, sau đó…”

Cô chưa nói xong thì bát canh trên tay đã bị người cầm đi.

Diệp Bùi Thiên xoa tay cô, mím môi nhìn mu bàn tay chồng chất vết thương kia một hồi, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương. Anh ngước mắt liếc nhìn Sở Thiên Tầm, sau đó tiếp tục hôn lên những nơi có miệng vết thương.

Vết thương vốn đang nóng rát của Sở Thiên Tầm bỗng nhiên chuyển sang cảm giác lành ạnh, đau đớn giảm bớt, vết thương thay đổi tốt đẹp cùng với tốc độ di chuyển của nụ hôn.

Năng lực chữa lành của Diệp Bùi Thiên không chỉ giới hạn ở máu của anh.

“Đừng liếm, ngứa quá.” Sở Thiên Tầm cười.

Nhưng lần này không nghe theo ý cô, vẫn tiếp tục thân mật tới gần, nâng mặt cô lên hôn từng vết thương mà không hề chê nó dữ tợn.