Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 21




Ma chủng từ trên trời giáng xuống hủy diệt nền văn minh nghìn năm của loài người, đồng thời cũng đang thay đổi hệ sinh thái trên tinh cầu này.

Mọi người dần xuất hiện, khi mỗi một con ma vật chết đi, thảm thực vật trong vòng bán kính mấy km nơi xác nó ngã xuống như được tẩm bổ, bắt đầu sinh trưởng tươi tốt với tốc độ vô cùng nhanh.

Cho đến ngày nay, trải qua chiến tranh nhiều năm giữa người và ma, thành phố, đường giao thông, phòng ốc… Hầu hết các loại kiến trúc đều đã bị thảm thực vật vùi lấp. Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy vết tích rỉ sét loang lổ dưới lớp cỏ cây tươi tốt, minh chứng cho loài người cũng từng có thời đại huy hoàng.

Nhưng muốn gieo trồng nông nghiệp dưới mảnh đất phì nhiêu này lại không phải chuyện dễ.

Rời khỏi căn cứ phòng ngự kiên cố, ma vật hoang dã ở khắp nơi sẽ tìm đến theo mùi hương của loài người. Việc gieo trồng và đi săn trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Ở một ruộng lúa vàng gần căn cứ có vô số người dân đang gấp gáp gặt hái.

Cho dù không được chăm sóc cẩn thận nhưng mảnh ruộng gieo trồng vào mùa Xuân này vẫn có thể lớn lên tươi tốt, cái khó ở đây chính là quá trình thu hoạch và vận chuyển về.

Hiện tại các thiết bị cơ giới hóa nông nghiệp không còn sử dụng được vì thiếu nhiên liệu. Nhưng tốc độ thu hoạch vẫn nhanh chóng như cũ bởi có sự trợ giúp của dị năng, một vài tháng đồ hệ thực vật đứng ở giữa ruộng lúa sử dụng dị năng để gặt hái.

Ngoài người bình thường ra cũng có không ít thánh đồ hệ tốc độ và lực lượng đều tham gia thu hoạch.

Xung quanh đồng ruộng có thánh đồ hệ chiến đấu trên người mặc giáp, tay cầm vũ khí tuần tra để đề phòng ma vật bị hấp dẫn lại đây.

Gần như mỗi một binh đoàn ở Xuân thành đều sẽ nhận được nhiệm vụ hộ tống thu hoạch mùa vụ vào mùa Xuân, binh đoàn Hồng Lang của Sở Thiên Tầm cũng không ngoại lệ.

Sở Thiên Tầm và Cao Yến ngồi ở trên một cái cột hình chóp thấp bên bờ ruộng, gió Thu phất qua mặt hai người, thổi bay mái tóc của bọn họ, thổi vào ruộng lúa nhấc lên tầng tầng sóng lúa.

Thứ mà hai người coi là ghế ngồi chính là cây cột có đỉnh hình chóp cụt, cây cột này đã bị đất đai vùi lấp hơn nửa, chỉ còn chừa ra đỉnh chóp loang lổ rỉ sét cùng với nửa hàng chữ màu vàng lấm bẩn, như là trước khi biến mất hoàn toàn, nó vẫn cố gắng nói cho người đời rằng mảnh đất dưới chân bọn họ đã từng là một trạm dừng chân trên đường cao tốc.

Phóng mắt nhìn ra, trong một mảnh ruộng vàng rực chỉ còn lại một cây cột cao sừng sững, những tấm bảng chỉ dẫn trước đây giờ bị vùi một nửa vào đất, có thể nhìn thấy tên thành phố và khoảng cách mơ hồ trên đó.

Sở Thiên Tầm nhìn cột mốc màu lam cách đó không xa, bên phải của cây cột mốc lấm tấm bùn đất kia viết trấn Bắc, bên trái viết Ba Lãng.

Ba Lãng.

Suy nghĩ của Sở Thiên Tầm bị hai chữ này kéo đi, lướt qua bờ ruộng vô biên đi vào trấn nhỏ Ba Lãng, trôi đến sa mạc rộng lớn vô ngần.

Trong tòa lâu đài lẻ loi ở trung tâm sa mạc có một người cô độc tịch mịch, bị người đời sợ hãi cùng cực.

Người kia luôn ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, cúi đầu làm bạn cùng quyển sách.

Sở Thiên Tầm phát hiện có một chồi non bỗng nhô lên trong nội tâm hoang phế lâu ngày của mình, nó giãy giụa chui ra khỏi mặt đất hiu quạnh, muốn nở ra đóa hoa hồng nhạt.

“Thiên Tầm, em nhìn bên kia.” Tiếng nói của Cao Yến ngắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Thiên Tầm,

Sở Thiên Tầm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, Lâm Thắng đang ngồi trong góc cách đó không xa, khuôn mặt anh ta vặn vẹo, ánh mắt nhìn Sở Thiên Tầm tràn ngập oán hận. Người đã từng tự ti quá mức sau đó lại được mọi người theo đuổi ngưỡng mộ như anh ta là kiểu người khó chịu đựng sụp đổ nhất, chỉ việc bị Sở Thiên Tầm từ chối trước mặt mọi người cũng đã trở thành nỗi sỉ nhục lớn trong cuộc đời anh ta, như cái đinh trong lòng không thể quên được.

“Em nhìn ánh mắt gã như là muốn ăn thịt em luôn. Loại đàn ông này rất hẹp hòi, em nhất định phải cẩn thận.” Cao Yến ghé sát vào tai Sở Thiên Tầm: “Nếu gã giở trò trong lúc chiến đấu thì em đừng có nương tay. Chị giúp em.”

Sở Thiên Tầm lạnh lùng hừ một tiếng.

Ở thời đại pháp chế, có lẽ các cô gái gặp phải quấy rối thế này sẽ khó bề xoay sở. Nhưng đến thời đại này, dù giới tính nào mọi người cũng đã quen dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Nếu trong lòng người này có ý xấu, Sở Thiên Tầm cũng không tính toán mềm lòng với kẻ hại mình.

Tiểu đội trưởng Vương Đại Chí của các cô đi tới, Vương Đại Chí liếc nhìn Sở Thiên Tầm và Lâm Thắng, sau đó kéo Lâm Thắng sang một bên nói chuyện riêng.

“Thắng Tử, cậu còn không biết quy tắc của Hồng Lang à? Cậu muốn tìm gái bên ngoài thế nào không ai quản cậu, nhưng cô gái trong đoàn thì không thể đụng vào.” Sắc mặt Vương Đại Chí không tốt lắm.

Lâm Thắng quay mặt sang bên, hừ nhẹ một tiếng qua lỗ mũi. Rõ ràng không nghe lọt lời Vương Đại Chí nói.

Ở Xuân thành, Hồng Lang cũng coi như một binh đoàn cỡ trung, đoàn trưởng Hồng Lang là Hàn Ngạo, một thánh đồ cấp bảy, trong đoàn có bảy tám tiểu đội. Tiểu đội trưởng đều do thánh đồ cấp năm cấp sáu đảm nhiệm. Cấp bậc của Vương Đại Chí là cấp năm hậu kỳ, không quá có tiếng nói, đặc biệt là với mấy người cấp năm sơ kỳ như Lâm Thắng.

“Nếu cậu nhất định phải như vậy tôi chỉ có thể xin đoàn trưởng điều cậu sang đội khác.” Vương Đại Chí nổi giận.

Săn ma vốn là hoạt động lưỡi đao liếm máu, sự phối hợp của đoàn đội là vô cùng quan trọng, sơ ý một cái là không chỉ một người bỏ mạng. Lâm Thắng và Sở Thiên Tầm tranh chấp làm anh ta tức giận vô cùng.

Lúc này Lâm Thắng mới cúi đầu miễn cưỡng trả lời: “Biết rồi, sau này tôi không trêu chọc cô ấy nữa là được chứ gì.”

Nhóm nông dân bận rộn ở bờ ruộng, tay chân lanh lẹ bó lúa lại rồi vác vào bờ chất lên xe ngựa.

Phần lớn những người này đều là người thường, ngày thường ba bữa không đủ no, đói xanh xao vàng vọt, nhưng đã làm việc suốt một ngày mà không ai trong bọn họ bị làm việc chậm chạp hơn cả. Bọn họ đang chạy đua với thời gian, ở ngoài có thể gặp ma vật khủng bố bất cứ lúc nào, dù có thánh đồ bảo vệ thì những người có khả năng tự vệ kém như bọn họ vẫn bỏ mạng dễ dàng trong lúc chiến đấu.

“Chắc là về được rồi đấy. Hôm nay còn xem như thuận lợi.”

Thấy công việc đã tiến vào bước thu hoạch, Cao Yến thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy các tiểu đội trưởng khác đang ra hiệu thu đội về phía này.

Bỗng nhiên phía núi bên kia nổ bùm một tiếng.

Mấy pháo hoa cảnh báo và tiếng la hét vang lên cắt qua ánh nắng chiều.

Một khuôn mặt to lớn quay ra từ phía sau vách núi.

Đó là một khuôn mặt nữ vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt ấy to tới mức có thể coi là khổng lồ, trên ấy không có bất cứ biểu cảm nào, nó đang nhìn xuống đây từ trên vách núi cao.

Khuôn mặt xinh đẹp khác thường đó hơi nghiêng sang bên, cái miệng đỏ tươi đang nhấm nuốt liên tục.

Bên dưới cái đầu ấy không có cơ thể, vô số ống dẫn thon dài rủ xuống như tóc, những ống dẫn đó mấp máy trườn qua mặt đất, tốc độ nhanh tới mức đáng kinh ngạc.

Hàn Ngao – đoàn trưởng đoàn Hồng Lang kéo mũ bảo vệ xuống sau đó dẫn đầu lao lên.

“Đội một xông lên với tôi! Những người khác bảo vệ mọi người!”

Tóc của ma vật đâm vào đất, nó di chuyển ngầm bên dưới sau đó bất ngờ trồi lên tấn công đội viên.

Có chiến sĩ không tránh né kịp, bị ống dẫn cứng như sắt thép đó đâm xuyên qua, máu tươi chảy một đường từ trên đỉnh núi xuống dưới, thấm vào đồng ruộng nâu vàng.

Tà dương như máu, gió thổi bông lúa dập dờn như sóng, trong cánh đồng được mùa, các chiến sĩ đang dùng cả tính mạng để đánh nhau với ma vật, hất tung một bầu trời lá cỏ xanh.

Nông dân không tránh kịp bị ma vật đâm trúng, thậm chí bị dị năng của thánh đồ lan đến chết thảm ở hai bên đường, đám người xôn xao hoảng loạn, nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục trật tự, bắt đầu nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

Nhóm Sở Thiên Tầm và Cao Yến cẩn thận che chở đoàn xe và những người không thuộc hệ chiến đầu lùi về phía sau. Bọn họ lôi kéo ngựa đánh xe chạy thục mạng, đây là lương thực cho mùa Đông, trừ phi không còn cách nào khác nếu không tuyệt đối không được vứt bỏ.



Lớp cỏ ngoài bìa rừng lay động.

Khu rừng âm u cách đó không xa bỗng xuất hiện một gương mặt đỏ như máu.

Một con ma vật đỏ lòm từ từ đi ra khỏi rừng, con ma vật này là loài bò sát, trên người không có da, trên trán có một chiếc sừng vừa nhọn vừa dài.

Đây là Du Đãng giả thường thấy, vóc người nó không lớn, khả năng công kích và phòng vệ đều không quá cao, chỉ duy có tốc độ là khiến người run sợ.

“Trên đầu có sừng, cấp năm, tốc độ cực nhanh, mọi người cẩn thận! Người thường lùi hết ra sau.” Đội trưởng còn chưa nói xong thì con Du Đãng giả cấp năm kia đã lắc mình biến mất, vị trí nó đừng chỉ còn tàn ảnh, còn người nó thì đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Thắng.

Lâm Thắng hét lớn một tiếng, anh ta giơ tấm chắn trong tay lên, ngay lập tức một luồng xung lượng rất lớn đập rầm một cái vào tấm chắn của anh ta.

Anh ta là dị năng giả hệ vật lý, dù sức đập gây ra bởi Du Đãng giả rất lớn nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được. Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Sở Thiên Tầm ở phía sau, suy tính chợt lóe qua đầu, sâu trong lòng nảy lên ý tưởng ác độc. Anh ta lập tức nghiêng sang bên, chiếc sừng nhọn sắc bén của Du Đãng giả xẹt qua tấm chắn của anh ta, đâm về phía Sở Thiên Tầm ở ngay phía sau.

Mặc dù cùng là cấp năm như tốc độ của Sở Thiên Tầm hoàn toàn không bằng Du Đãng giả, một kẻ nổi tiếng với tốc độ vượt trội, trong tình huống khoảng cách và thời gian ngắn như vậy, cô chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người tránh để cái sừng đâm thẳng tới.

Nhưng Cao Yến ở sau lưng cô, nếu cô tránh thì Cao Yến cấp bốn không thể tránh thoát được.

Sở Thiên Tầm chỉ do dự một giây, nhưng một giây cũng đủ khiến cô không kịp làm ra gì khác, cô gần như nhìn cái sừng đỏ kia đâm xuyên qua bụng mình, sau đó bị ném lên trời trong tiếng la hoảng hốt của Cao Yến.


Sở Thiên Tầm rơi xuống đất, cô dùng một tay che bụng, người cố gắng đứng vững. Cô đã dốc hết sức lực để tránh chỗ trí mạng, nhưng cảm giác đau đớn đánh úp lại, cô cũng cảm nhận được rất nhiều máu tươi đang chảy ra qua khe hở các ngón tay.

Cô cố nhịn đau, nhíu chặt mày giơ tay lên, một cơn lốc xuất hiện ném Du Đã giả đang xảo quyệt tránh thoát các đòn tấn công của đồng đội.

Cao Yến kịp thời dùng dị năng trọng lực áp con ma vật chưa kịp đứng dậy kia xuống đất. Cơn lốc và trọng lực cùng khống chế được con ma vật, mặc cho nó có giãy giụa cỡ nào cũng tạm thời không thể tránh ra.

Một lưỡi dao gió vút qua cắt chuẩn xác vào sau cổ ma vật, ma chủng xanh mơn mởn lộ ra, đó là vị trí của ma chủng.

“Được rồi! Khống chế nó, tôi tới lấy ma chủng.” Lâm Thắng đang đứng gần ma vật vui mừng khôn xiết.

Dựa theo quy tắc săn ma, ma chủng và ma khu đoạt được sẽ phân chia cho những đội viên đã chiến đấu. Người lấy được ma chủng cuối cùng không chỉ có xác suất nhận được ma chủng cao hơn mà thậm chí còn được ưu tiên lựa chọn. Đối với Lâm Thắng đang ở cấp năm mà nói, cái anh ta cần nhất chính là ma chủng cấp năm này, con ma vật gần chết trùng hợp nằm ngay bên chân anh ta, đúng là cơ hội trời cho.

Lâm Thắng vội vàng vươn tay chộp xuống cổ ma vật. Ngay khi tay anh ta sắp đụng được vào nó thì trọng vực đang áp chế ma vật bỗng nhiên biến mất.

Ma vật đỏ lòm nhảy dựng lên.

Tầm nhìn của mọi người bị nhòe đi, khi nhìn rõ lại lần nữa đã thấy chiếc sừng dài của ma vật đang đâm vào tim của Lâm Thắng, đóng đinh anh ta vào một thân cây to.

Lâm Thắng chớp mắt, anh ta nhìn ma vật ngay trước mặt với ánh mắt không thể tin tưởng, sau đó anh ta tiếp tục nhìn ra nơi xa, chỗ mà Sở Thiên Tầm đang được Cao Yến đỡ đứng dậy.

Trong lòng anh ta tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn.

Khoảnh khắc trước khi chết, đủ loại hình ảnh trong cuộc đời anh ta hiện lên trước mắt, làm việc ở công trường tuy rằng mệt và bẩn một chút nhưng cuộc sống rất an ổn phong phú. Cô con gái Tiểu Thúy của nhân viên tạp vụ đối xử với anh ta rất tốt, cô gái kia luôn đỏ mặt nhìn anh ta, đôi mắt luôn tràn ngập vui sướng cùng ngưỡng mộ, không giống cô gái trước mặt này nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng không có chút độ ấm nào.



Hai con ma vật ngã xuống, tính mạng của hơn mười chiến sĩ và người thường cũng ở lại đây vĩnh viễn.

Bọn họ không có thời gian để bi thương, thậm chí còn không kịp thu dọn thi thể cho đồng đội đã phải vội vàng gom những bông lúa nhiễm máu, mang lương thực đổi bằng tính mạng quay về Xuân thành. Những sinh mệnh chết đi trên chiến trường đó, bọn họ bị bỏ lại ở nơi hoang dã, cùng ma vật về với thiên nhiên.

Lâm Thắng đã chết, Sở Thiên Tầm cũng bị thương không nhẹ, dù đã được chữa trị nhưng cô vẫn phải nằm trên giường dưỡng thương hơn nửa tháng.

Những lúc quá bận rộn, mọi người đều không có tâm tư đi ưu tư. Nhưng một khi nhàn hạ, đặc biệt là nằm trên giường hơn nửa tháng, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vương.

Có đôi khi ban đêm nhìn vầng trăng trên cao, Sở Thiên Tầm sẽ nhớ tới đêm trăng trong sa mạc.

Có lẽ là vì Diệp Bùi Thiên sợ tối cho nên mỗi căn phòng trong lâu đài đều có cửa sổ rất to, nằm ngủ trong phòng có thể nhìn thấy rõ bầu trời đầy trăng sao bên ngoài.

Không biết bây giờ người kia đang làm gì, Sở Thiên Tầm sẽ thường xuyên nghĩ như vậy, có phải anh vẫn trắng đêm không ngủ, ngồi trong căn phòng nhỏ kia đọc sách dưới ánh đèn sáng mờ hay không.

Mình không thể tìm đến anh như lời đã hứa, liệu anh có giận vì điều này không.

Trải qua thời gian này, Sở Thiên Tầm gần như có thể xác định thế giới mà cô mơ thấy chắc chắn là có tồn tại thật sự ở một nơi nào đó. Ẩn sâu dưới vẻ ngoài khắc nghiệt lạnh nhạt của Cao Yến là sự dịu dàng, Giang Tiểu Kiệt có thể tạo băng, Diệp Bùi Thiên có ác danh vang xa lại là người có tính cách mềm mại, đặc biệt là tài nấu nướng gần như giống nhau như đúc. Tuyệt đối không thể là một loại trùng hợp được.

Nhưng dù trong giấc mơ kia Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên có quan hệ thân mật cỡ nào thì ở đây bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ. Anh là một cao thủ cấp chín uy danh hiển hách, sống một mình trong tòa lâu đài ngoài sa mạc. Nếu mình đến gần anh, nhất định chỉ có thể là bông hoa trong lông đài được anh bảo vệ.

Sở Thiên Tầm nhận rõ hiện thực, trong lòng thầm thở dài, cô duỗi tay ngắt chồi non vừa mới đâm chồi trong lòng lên, quý trọng vuốt ve, sau đó để nó bay đi theo gió.

Tia nắng ban mai tiến vào từ cửa sổ, Cao Yến cũng xách một hộp đồ ăn đi vào, cô ấy vừa vào nhà vừa nói.

“Mau xem hôm nay chị mang gì đến cho em này.”

Cô ấy mở nắp hộp như hiến vật quý, lấy ra hai đĩa đồ ăn và hai bát cháo trắng hiếm có.

Một đĩa nhỏ dưa nộm và một đĩa trứng đã biến thành màu đen.

“Thế nào, siêu hiếm nhé, cháo trắng, dưa leo và trứng gà. Mau ăn nhân lúc còn nóng.” Cao Yến đưa cho Sở Thiên Tầm một đôi đũa rồi ngồi xuống đối diện cô.

Mấy thứ này đúng là hiếm có, Sở Thiên Tầm lập tức hứng thú ngồi dậy, gắp một miếng dưa leo bỏ vào miệng.


“Ác, mặn quá.” Sở Thiên Tầm than: “Cái này mặn quá rồi.”

Căn cứ nguyên tắc không thể lãng phí, cô nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó uống vào mấy ngụm cháo to.

“Em sao đấy? Đồ ăn tốt thế này còn chê?” Cao Yến không chịu bỏ qua.

Cô ấy tự mình ăn thử một miếng, suýt chút nữa là nhả ra luôn: “Đúng là hơi mặn. Còn không phải khó khăn lắm mới có chút rau dưa nên chị làm mặn để ăn được lâu à.”

Sở Thiên Tầm chậm rãi uống cháo, ăn từng miếng dưa leo mặn chát và trứng rán bị cháy đen, trong đầu nhớ tới bàn ăn được xây từ cát vàng.

Đồ ăn người kia mang lên luôn đầy đủ màu sắc, hương vị cũng ngon tuyệt, cay mặn vừa phải, ngon tới mức như là làm riêng theo khẩu vị của mình.

Ngón tay bưng thức ăn kia trắng nõn xinh đẹp. Người bưng thức ăn cũng đẹp.

Lúc nấu ăn anh đưa lưng về phía cô, đôi chân thon dài thẳng tắp, hơi cúi đầu làm mái tóc xoăn nhẹ đong đưa, đổ lộ sau cổ trắng mịn.

Sở Thiên Tầm vừa mới bóp chết mầm non trong lòng thì bây giờ nó lại đâm ra bốn năm cây, rêu rao trong gió hoàn toàn không biết sống chết.

Giữa trưa Cao Yến lại đến lần nữa nhưng khi đó Sở Thiên Tầm đã không thấy tăm hơi, chẳng qua trên bàn có một tờ giấy.



“Ra ngoài mấy ngày, đừng nhớ mong.”

Vết thương của Sở Thiên Tầm vẫn chưa khỏi hẳn cho nên cô không dám sơ ý, đi theo đội thương nhân của Xuân thành đi vào Ba Lãng, sau đó lại đi từ Ba Lãng vào sa mạc.

Khi đến tòa lâu đài cát vàng kia cũng là lúc trời vào chạng vạng.

Đường chân trời màu cam hồng chậm rãi buông xuống sa mạc.

Tà dương chiều hôm, ngay cả không khí cũng nhuộm sắc cam.

Sở Thiên Tâm duỗi tay gõ cửa lâu đài, trái tim nhảy nhót khó nén, cô ngừng thở chờ đợi một lúc lâu mà trong lâu đài không hề có động tĩnh gì cả.

Cô gõ cửa lần nữa rồi tự duỗi tay đẩy cửa ra, cửa lớn không khóa, nó di chuyển vang lên tiếng kẽo kẹt.

Trong phòng khách hơi tối tăm, hại bụi nhỏ lơ lửng trong cột sáng.

Diệp Bùi Thiên ngồi ở chỗ ánh mặt trời nhạt chiếu đến, anh nhìn sang Sở Thiên Tầm, làm cô giật mình hoảng sợ.

Khi Sở Thiên Tầm rời đi anh đã ngồi ở đây.

Bây giờ đã cách ngày đó gần một tháng, nếu không phải quần áo trên người anh đã thay đổi thì có lẽ Sở Thiên Tầm đã phải nghi ngờ liệu có phải anh chưa rời khỏi chỗ đó dù chỉ nửa bước hay không.

Mặt mũi Diệp Bùi Thiên rất tiều tụy, quầng thâm mắt đậm vô cùng, ánh mắt nhìn Sở Thiên Tầm có cảm xúc gì đó khó nói thành lời.

Sở Thiên Tầm đi vào, cô đang định hỏi chuyện thì Diệp Bùi Thiên đột nhiên nhìn sang hướng khác, anh nhìn chằm chằm mặt đất góc trái.

Sau đó là tiếng nói khô khốc nghẹn ngào vang lên: “Cô đi, rời khỏi nơi này.”

“Sao vậy?” Sở Thiên Tầm ngây người.

Diệp Bùi Thiên không nhìn cô, anh nhăn mày, nhắm mắt lại. Trong lòng Sở Thiên Tầm hơi khó chịu, nhưng cô đã không còn là thiếu nữ dễ dàng xúc động mù quáng ở tuổi dậy thì, cô không muốn hai người nảy sinh hiểu lầm chỉ vì giận dỗi hoặc là không nói rõ ràng.

“Anh bình tĩnh một chút, có phải anh hiểu lầm gì không? Tôi không thể đến thăm anh như thời gian đã hẹn là vì không may bị thương trong chiến đấu, bắt buộc phải nghỉ ngơi nửa tháng.” Cô cố dùng giọng điệu ôn hòa để giải thích.

Nghe đến đây, Diệp Bùi Thiên quay phắt đầu lại, ánh mắt anh dao động, khẽ giơ tay như muốn nói gì đó.

Nhưng rồi anh lại chậm rãi rủ mắt, buông tay xuống.

“Đi đi, đi ngay đi, đừng đến đây lần nào nữa.” Anh nói.

Sở Thiên Tầm tiến lên hai bước, cô không rõ vì sao.

Diệp Bùi Thiên ngước mắt, đôi mắt anh đỏ đậm, thanh niên dịu dàng kia lập tức trở thành Ma Vương khát máu danh xứng với thực.

“Rời khỏi đây, còn đến gần tôi nửa bước nữa, tôi…” Anh gần như cắn răng nói ra những lời này, sát ý thô bạo bao trùm căn phòng khách đang dần tối đi.

Sở Thiên Tầm không hiểu lý do, nhưng cô biết rõ Diệp Bùi Thiên muốn cô rời đi. Cô im lặng một lúc, cuối cùng quay người rời khỏi nơi này.

Bước từng bước lên mặt cát lạnh lẽo, Sở Thiên Tầm sờ tay lên ngực, cảm thấy nơi đó vừa chua xót vừa khổ sở, lúc bị Du Đãng giả xuyên thủng bụng cũng không khó chịu như bây giờ.

Không nên, chỉ là một người đàn ông mà thôi. Việc gì khó cũng đã trải qua hết rồi, bây giờ lại để ý chút việc nhỏ này sao? Cô nói với mình như vậy.

Ánh hoàng hôn dần biến mất ở đường chân trời, nơi đó đang dần nổi lên đám bụi mù khác thường.

Chỉ khi có rất nhiều người cùng chạy đến mới có thể khiến bụi mù như thế được.

Phía sau Sở Thiên Tâm vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô quay đầu thấy Diệp Bùi Thiên đang chạy đuổi theo, anh tiến đến túm tay cô.

“Không còn kịp rồi, cô đến đây với tôi.” Dường như anh hơi uể oải, cũng hơi khổ sở.

Sở Thiên Tầm mơ hồ bị Diệp Bùi Thiên lôi kéo một đường quay về lâu đài như vậy.

Hai người trở lại phòng khách, còn chưa kịp thở một hơi thì Diệp Bùi Thiên đã giơ tay đóng sập cửa lại.

Cát rào rạt dịch chuyển xây thành từng bức tường vững chắc chắn trước mọi cửa sổ. Sau đó tất cả lỗ thông gió đều bị bịt kín, phòng khách lập tức rơi vào bóng tối.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả tòa lâu đài đều chìm xuống.

Đất rung núi chuyển, long trời lở đất.

Diệp Bùi Thiên nhìn chằm chằm Sở Thiên Tầm.

Lúc này Sở Thiên Tầm đột nhiên đọc hiểu sự lưu luyến và bi ai trong mắt anh.

“Có phải có kẻ địch đến không, anh muốn làm gì?” Cô kéo tay Diệp Bùi Thiên.

Tia sáng cuối cùng len lỏi qua khe cửa sổ trên cao sắp biến mất.

Diệp Bùi Thiên lấy chiếc đèn nhỏ trong ngực ra, anh bật sáng rồi kéo tay Sở Thiên Tầm xuống, cẩn thận đặt vào tay cô.

Anh rũ mắt lưu luyến nhìn chiếc đèn nhựa giá rẻ một lát, sau đó giơ tay lên, mặt tường cát sỏi tách ra, anh bước vào lối đi ấy đi ra ngoài.

Mặt đất dưới chân lay động kịch liệt hơn, thậm chí sinh ra cảm giác không trọng lực. Sở Thiên Tầm biết mình đang chôn sâu xuống lòng đất cùng lâu đài này.

Không biết đã chìm xuống bao lâu, mọi thứ quay về yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng động loáng thoáng truyền xuống từ bên trên.

Ở nơi đó đang xảy ra một trận chiến sinh tử.

Nhưng tòa lâu đài này lại yên tĩnh an ổn, tối om không có ánh sáng, tất cả cửa sổ đều bị cắt lấp kín, chỗ này ở sâu trong lòng đất, không khí cũng không thể duy trì lâu được.

Sở Thiên Tầm cầm đèn lên sờ soạng vách tường đi về phía trước.

Vách tường trước mắt xuất hiện một lỗ tròn nhỏ, cái lỗ kia càng ngày càng lớn, dần dần trở thành một con đường hầm có kích thước đủ cho một người đi qua, đường hầm kéo dài vô tận vào bóng đêm.

Sở Thiên Tầm biết đây là ý của Diệp Bùi Thiên, anh muốn cô đi ra theo con đường này.

Người kia đang chiến đấu với kẻ địch ở trên mặt đất mà còn phân tâm tạo đường cho mình chạy trốn.