Cao Yến nhìn Sở Thiên Tầm nằm ở trên giường, tóc cô bị mồ hôi thấm ướt dính vào má, người cuộn tròn lại vì đau đớn.
Ở trong trí nhớ của Cao Yến, tính cách của Sở Thiên Tầm hơi lạnh nhạt, làm việc quyết đoán, cho người khác ấn tượng cứng cỏi kiên cường.
Bây giờ cô ấy mới phát hiện người bạn đang nằm trên giường này có vóc dáng cũng không quá cao, thậm chí tay chân còn nhỏ nhắn mà chỉ thiếu nữ mới có.
Bản chất đều là con gái mềm mại như cô ấy, chỉ là vì sống ở thời loạn mới không thể không khoác lên cho mình bao nhiêu lớp vỏ cứng, để bản thân có thể đứng trong gió cát chống lại móng vuốt sắc bén của ma vật.
Cao Yến nhớ lại thời gian trước khi ma chủng buông xuống, khi đó cô ấy có rất nhiều bạn bè, tính cách cũng ôn hòa hơn bây giờ. Khi trời giáng ma chủng, quái vật ăn người hoành hành khắp thế gian. Những người bạn ấy tử vong, ma hóa, ly biệt, phản bội.
Có bao nhiêu người là chết trong mồm ma vật, lại có bao nhiêu người là bị chính cô ấy chặt bỏ? Cô ấy đã không nhớ rõ. Tình cảm hai bên càng sâu, lúc sinh ly tử biệt sẽ càng đau khổ. Cho nên cô ấy dần học được xa cách với người.
Trên vùng cổ trắng nõn của Sở Thiên Tầm đã xuất hiện hoa văn màu xanh lục khủng bố, mạch máu màu xanh dưới làn da nổi lên có thể nhìn rõ từng nhìn nhập, hai thứ ấy đan xen lan tràn ra khuôn mặt.
Thậm chí phía sau lưng cô còn xuất hiện đôi cánh mỏng như cánh bướm, cánh mỏng trong suốt lộ ra bên ngoài cổ áo, đôi cánh ấy ướt đẫm run rẩy trong không khí, tựa như nó đang chuẩn bị dang rộng ra.
Đây là dấu hiệu bắt đầu ma hóa, nếu không thể chịu được, người bạn mới lúc trước còn cười nói với mình này sẽ ma hóa hoàn toàn thành con quái vật ăn thịt người.
Cao Yến duỗi tay nắm chuôi kiếm, lúc này cô ấy mới phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, dính nhớp tới mức không thể cầm chắc chuôi kiếm được.
Cô ấy hoảng loạn xoa lòng bàn tay vào quần áo, cảm thấy mình sắp không kiềm được nước mắt.
Cô ấy đã cô đơn lâu lắm, đây là người bạn duy nhất của cô ấy, vất vả lắm mới thân nhau được.
Cao Yến rút kiếm trong tay ra, kiếm của cô ấy vừa mỏng vừa sắc bén, thân kiếm phản xạ lại ánh sáng, lưỡi kiếm màu lam sắc bén đặt lên bên cổ Sở Thiên Tầm.
“Sở Thiên Tầm, em tỉnh lại cho chị, nếu không bà đây sẽ chặt đầu em xuống gay!” Không biết là do nước mắt hay là mồ hôi mà tầm mắt mơ hồ không rõ, Cao Yến lau mặt: “Em có nghe thấy không, con nhỏ chết tiệt này! Chị nói em tỉnh lại!”
Cái cổ trắng nõn dưới lưỡi kiếm của cô ấy vẫn không nhúc nhích.
Trắng nõn?
Cao Yến xoa mắt, kinh ngạc phát hiện màu xanh lục lan trên cổ Sở Thiên Tầm đã bắt đầu biến mất, đôi cánh mỏng phía sau lưng cũng đã bắt đầu héo rút.
Sở Thiên Tầm mở mắt liếc nhìn cô ấy: “Ồn… Ồn muốn chết.”
Cao Yến ôm chặt lấy Sở Thiên Tầm đang gắng gượng ngồi dậy: “Con ranh này, chị biết em có thể bước qua cửa này mà.”
Sở Thiên Tầm gác cằm lên vai Cao Yến, cô vừa mới tăng lên cấp năm cho nên ngũ cảm và đầu óc rất nhạy bén, nhưng cơ thể vẫn còn hơi yếu ớt.
“Chị Yến, có phải chị khóc không.”
“Nói bậy, em tưởng bở. Ai sẽ khóc vì chút chuyện ấy, thiếu em chị còn nhiều bạn lắm.”
“Cảm giác có bạn đúng là tốt, một người cô đơn thật sự không thú vị.” Sở Thiên Tầm nhắm hai mắt lại: “Hình như em nghe thấy chị khóc, nghe thấy chị và… Một người khác đang khóc. Em thật sự không muốn nhìn thấy mọi người khóc cho nên em tỉnh dậy.”
Tin tức Sở Thiên Tầm tăng lên cấp năm nhanh chóng truyền khắp khu nhà.
Rốt cuộc ở trong khu nhà nhỏ thế này, cấp năm cũng đã coi như là có số có má rồi.
Ở Xuân thành, người thường hoặc là những thánh đồ hệ phụ trợ thấp kém không dùng được hầu hết đều hoạt động ở nơi hỗn độn như phố Đen, nơi có điều kiện sinh sống ác liệt nhất.
Những chiến sĩ trung cấp với số lượng khổng lồ như Sở Thiên Tầm và Cao Yến có cuộc sống tốt hơn những người này rất nhiều, căn cứ vào năng lực của từng người, bọn họ có cơ hội có được một căn phòng độc lập nho nhỏ ở những khu nhà thế này.
Trong khu nhà ngang này, hầu hết mọi người đều là thánh đồ từ cấp ba đến cấp năm. Tuy rằng cấp bậc của mọi người không khác nhau nhiều nhưng mọi người đều biết, cấp bốn là một cấp bậc khó vượt qua, có thể lên đến cấp năm cũng có nghĩa tương lai người này có vô hạn khả năng. Ở ngay lúc này nếu đến làm thân một chút là tuyệt đối không thừa.
Cho nên hai ngày này dù là thân hay không thân cũng có mấy người tới chúc mừng hoặc là làm quen. Ngay cả bà Điên dưới nhà lúc nào cũng keo kiệt thì bây giờ cũng cầm một túi bánh quy đi lên ngồi một chút coi như tượng trưng.
“Thiên Tầm, tương lai nếu cô phát đạt thì cũng đừng quên mấy chị em cùng nương tựa nhau này nhé.” Bà Điên mặt đầy tàn nhang đơn phương thăng cấp cho Sở Thiên Tầm lên vị trí chị em, cô ta đặt túi bánh quy chỉ to bằng nửa bàn tay không biết đã quá hạn sử dụng từ khi nào lên bàn.
Lâm Thắng xuất thân trong gia đình nông thôn có kinh tế không được tốt lắm, ở thời đại hoàng kim, anh chỉ có thể làm được công việc tay chân ở công trường để kiếm sống vì thiếu trình độ học vấn.
Anh ta rất khỏe, dáng người cao to, làm việc chăm chỉ, cho nên tiền lương nhận được cũng thuộc dạng cao nhất trong nhóm, tiền thu vào hoàn toàn không kém bao nhiêu so với những anh chàng thư sinh ngồi văn phòng. Nhưng trong lòng anh ta vẫn có sự mặc cảm tự ti, cảm thấy mình và thành phố xa hoa trụy lạc này không hợp nhau. Mỗi ngày đi ra khỏi công trường, những người thành phố quần áo ngăn nắp xung quanh đi ngang qua luôn nhìn anh ta với ánh mắt như có sự khinh thường ghét bỏ, làm anh ta cảm thấy xấu hổ.
Ai ngờ ma chủng đột nhiên buông xuống, những người thành phố cao cao tại thượng đột nhiên cùng nhau rơi xuống khỏi mây, lăn vào bụi bặm như anh ta, ai ai cũng mặt xám mày tro. Những thứ như tiếng Anh, máy tính mà bọn họ biết đều không có tác dụng ở thế giới này. Chỉ có thể giống anh ta, mơ màng mò mẫm làm quen với hoàn cảnh lạ lẫm, trái lại Lâm Thắng có sức lực, còn có không ít món nghề nho nhỏ lại thành người được hoan nghênh ở thế giới này.
Anh ta còn có được dị năng hệ sức mạnh, thời đại hoàng kim khinh thường anh ta, các cô gái xinh đẹp ở thành phố bây giờ lại vây quanh anh ta gọi một tiếng anh Lâm anh Lâm, buông xuống dáng vẻ thanh cao, lấy lòng anh ta bằng mọi cách.
Lâm Thắng cảm thấy rất thỏa mãn, anh ta thậm chí không muốn trở lại thời đại cũ như những người khác.
Đương nhiên, tuy rằng những cô gái này là đối tượng anh ta có mơ cũng không dám, nhưng bây giờ anh ta đã ở cương vị mới, đương nhiên phải lựa chọn thật kỹ mới được.
Người có đôi khi chính là như vậy, đưa tới cửa không thích, không chiếm được thì trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn. Tiểu Quyên dưới lầu diện mạo xinh xắn, dáng người cũng đẹp, từng lặng lẽ đến gõ cửa phòng anh ta vào đêm vô số lần nhưng Lâm Thắng lại cố tình không bỏ được cô gái ở cùng đội, luôn đối xử hờ hững với mình là Sở Thiên Tầm.
Có lẽ bởi vì Sở Thiên Tầm là một nữ sinh viên, trên người có hương vị của phần tử tri thức mà anh ta cầu cũng không được, trong lòng anh ta luôn cảm thấy có thể khiến cô gái như vậy trở thành vợ mình mới là chuyện vui sướng nhất.
Huống chi bây giờ Thiên Tầm đã là thánh đồ cấp năm, ma chủng cô kiếm được tuyệt đối không ít hơn mình, cưới cô, không chỉ có thể hầu hạ mình mà còn có thể kiếm thêm nguồn thu nhập lớn cho gia đình. Lâm Thắng quyết nhất định phải bắt được cô gái này.
Vì thế, anh ta cắn răng bỏ số tiền lớn mua một túi bột mì và rau hẹ, tự tay làm một bát sủi cảo. Tuy rằng thành phẩm chẳng ra gì nhưng thời buổi này bột mì và rau hẹ là thứ hiếm lạ, ngày tết của người thường chưa chắc đã có. Huống chi anh ta là một người đàn ông, tự tay xuống bếp nấu ăn cho thì làm gì có cô gái nào nhìn thấy mà không cảm động muốn chết?
Lâm Thắng bưng đồ ăn tới đứng trước mặt Sở Thiên Tầm, ánh mắt nhìn Sở Thiên Tầm nóng bỏng hoàn toàn không che giấu.
Sở Thiên Tầm nhìn dáng vẻ nhiệt tình như lửa của Lâm Thắng, chỉ thấy thật sự ăn không tiêu.
Thân hình Lâm Thắng cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to, mặt ngoài nhìn có vẻ giản dị đôn hậu đặc trưng của người dân vùng quê, lại là thánh đồ hệ vật lý cấp năm, trong khu nhà này anh ta được rất nhiều cô gái hoan nghênh, nhưng Sở Thiên Tầm không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta, cô đã từng tỏ vẻ từ chối không dưới một lần.
Có điều người đàn ông này hình như không hiểu người khác đang cố ý không làm mình xấu mặt, trái lại còn bám dai hơn trước.
Sở Thiên Tầm cũng không tính toán lại nể mặt anh ta nữa, cô duỗi tay cản trước cửa, thậm chí không cho Lâm Thắng đang hứng thú bừng bừng đi vào nhà.
“Anh Lâm,” Sở Thiên Tầm nói: “Vô duyên vô cớ, tôi nào có thể nhận đồ ăn quý giá của anh được. Tôi xin nhận tâm ý, còn đồ thì mong anh mang về ăn cùng Tiểu Quyên hoặc là người nào khác đi.”
“Thiên Tầm đừng khách khí như vậy, cái này sao lại gọi là vô duyên vô cớ được, anh thật sự mừng thay em mà.” Lâm Thắng vẫn còn hăng hái muốn đi vào nhà.
Sở Thiên Tâm túm chặt cửa không buông, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
Lúc này Lâm Thắng mới hiểu rõ là Sở Thiên Tầm đang từ chối mình mà không phải là những cô gái thẹn thùng hoặc là chơi lạt mềm buộc chặt với mình.
“Thiên Tầm, em có ý gì vậy?” Lâm Thắng nóng nảy: “Có phải em nghe được lời đàm tiếu gì không, anh và Tiểu Quyên không có gì cả, anh chỉ…”
“Lâm Thắng, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.” Sở Thiên Tầm nói rõ hơn: “Tôi không có cảm giác gì với anh cả, về phần anh có hứng thú với ai, đó cũng không liên quan gì đến tôi.”
Khuôn mặt Lâm Thắng lập tức đỏ lên, anh ta bưng bát sủi cảo, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Tiếng nói chuyện xung quanh rất tạp, dường như có người còn đang cười. Anh ta nghe vào tai, chỉ cảm thấy tất cả mọi người ở đây đang chỉ trỏ mình, chê cười mình. Ngày tháng anh ta được người tôn kính suốt mấy năm nay biến mất tại khoảnh khắc này, anh ta như quay lại thời đại bị người ta khinh bỉ trước khi ma chủng buông xuống.
Làn da của Lâm Thắng rất đen, để đầu đinh, lúc cười rộ lên nhìn rất hàm hậu, nhưng khi sắc mặt trầm xuống thì da thịt bóng loáng kia run lên, để lộ ra lệ khí ẩn sâu dưới đáy lòng.
Anh ta đột nhiên nắm lấy tay Sở Thiên Tầm, đẩy mạnh cô vào nhà rồi trở tay đóng cửa rầm một tiếng.
Lâm Thắng là thánh đồ hệ vật lý, anh ta biết sức lực của cô gái này kém xa mình.
“Con điếm, nếu mày không thích tao thì sao ngày thường còn cứ cười nói với tao, tính treo tao chơi hả, lại muốn làm bộ thanh cao đùa giỡn tao chứ gì.”
Không ít người ở khu nhà lặng lẽ nhìn chuyện này. Có vài người lắc đầu đóng cửa lại, có vài người thì hứng thú bừng bừng căng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.
“Vẫn cho thằng Lâm Thắng kia đi vào. Xem ra hôm nay thằng này sướng rồi.”
“Đàn bà mà, lúc nào cũng giả vờ giả vịt.”
“Đối xử với đàn bà là phải đánh, tát hai cái là dễ bảo liền, chỉ biết khóc.”
Mấy gã đàn ông đáng khinh nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, sôi nổi nghị luận. Bọn họ thậm chí còn mơ màng tưởng tượng quang cảnh bên trong cánh cửa.
Bỗng rầm một tiếng, cánh cửa bị dòng khí đánh vỡ, vụn gỗ và mấy miếng sủi cảo mềm nhũn bắn lên đầy mặt mấy gã đàn ông đó.
Lâm Thắng mặt mũi xanh mét bước giật lùi đi ra khỏi phòng, trán và cánh tay anh ta bị cắt ra mấy vết rách, máu thấm chảy lan ra khắp mặt.
Sở Thiên Tầm một tay cầm đao, một tay cuốn lưỡi gió đứng ở cửa phòng rộng mở.
Khi còn ở cấp bốn, sự hiểu biết của cô đối với gió chỉ dừng lại ở khả năng điều khiển, khả năng dùng dòng khí áp tấn công kẻ địch. Sau khi đột phá lên cấp năm, cô đột nhiên hiểu rõ hơn về việc nắm giữ sự lưu động của gió, cô bắt đầu có thể bắt giữ dòng khí lưu động một cách dễ dàng, không khí bị ép trong phạm vi nhỏ đạt tới giới hạn, đồng thời biến nó thành vô số lưỡi dao gió nhỏ linh hoạt làm kẻ địch khó lòng phòng bị.
Lần đầu gặp phải chiêu này khiến Lâm Thắng nhất thời không biết làm sao, lập tức bị ăn mệt.
“Khó khăn lắm tôi mới tăng lên cấp năm, nếu anh Lâm muốn luyện tập với tôi thì chúng ta luyện luôn ở đây đi.”
Giọng nói của Sở Thiên Tầm rất lạnh nhạt nhưng Lâm Thắng biết sát ý của cô không nhạt, chỉ cần anh ta hành động thig cô gái chỉ một chiêu là khiến ta đổ máu này có khi sẽ lấy đầu anh ta thật.
Khi lực lượng của nam nữ cách xa nhau, đàn ông thường sẽ biểu hiện ra mặt mạnh mẽ, độc đoán, hoặc là anh dũng không sợ.
Nhưng khi năng lực tương đương, những người này chưa chắc có thể dũng cảm không kể sống chết như phái nữ mà bọn họ vẫn nghĩ.
Mấy gã đàn ông vừa mới thảo luận đàn bà không đánh không phục kia che cái đầu bị sưng vù chạy về nhà của mình, không kẻ nào dám nói một lời.
Sắc mặt Lâm Thắng lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng vẫn không có dũng khí ra tay với Sở Thiên Tầm, chỉ đành cố nén giận xám xịt rời đi.
Lúc Cao Yến chạy về sau khi nghe nói chuyện này, Sở Thiên Tầm đã đi tìm một tấm gỗ đã làm cửa phòng mới cho mình.
“Nếu làm căng với Lâm Thắng thì ngày mai ra ngoài ra em phải cẩn thận một chút, dù sao cũng ở cùng một đội, chị lo thằng hèn này sẽ bày trò sau lưng em.” Cao Yến đỡ ván cửa giúp Sở Thiên Tầm.
“Em biết.” Sở Thiên Tâm chuyên tâm lắp đinh ốc vào ván cửa.