Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 123: Hoàng thượng, nàng là một nhân vật hung ác




Editor: Thơ Thơ

"Hoàng thượng........" Lâm Dương nhi chần chờ trong chốc lát, bộ dáng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cắn răng một cái nói: "Hoàng thượng không có ý định nhét Dương nhi vào hậu cung sao? Chẳng lẽ ngài thật không hiểu Dương nhi đối với ngài một tấm chân tình sao?"

Nàng mơ ước địa vị hoàng hậu là thật, tình cảm đối với hoàng thượng cũng là thật.

Lưu Lăng thở dài nói: "Dương nhi, trong dân gian đồn đãi ngươi『 Thiên Mệnh hoàng hậu 』, nếu ngươi vào cung làm tới Tần phi, như vậy trẫm chuẩn bị đại hôn đón dâu, Đậu hoàng hậu kia nên bố trí ở chỗ nào hả? Ngươi yên tâm, lúc trẫm gặp rủi ro đã từng cam kết qua, nếu ngươi không rời, trẫm tuyệt đối không vứt bỏ ngươi, quân vô hí ngôn, cam kết trẫm đối với ngươi vĩnh viễn hữu hiệu."

Nghe thấy lời ấy, Lâm Dương nhi thầm nghĩ, hoàng thượng trong lúc mang bệnh thường mê sảng, nàng rất xác định, trong lòng của hắn rõ ràng còn tồn tại Đổng Uyển thanh mai trúc mã, hắn đối với nàng cảm tình sâu đậm, hoàng thượng sẽ không thật lòng muốn kết hôn với Đậu cô nương, xem ra, hắn chuẩn bị làm chuyện lớn sẽ khiến cho dậy sóng một chút, vì vậy nàng đi trước dễ bị người dèm pha nữ nhân xuất cung. Thotho_

Thay vì thấy hoàng thượng vì có được Đổng Uyển, mà không màng tất cả, bỗng nhiên dẫn tới bị chỉ trích, còn không bằng giúp hắn nghĩ ý kiến hay.

Thánh chỉ hạ, tuyệt đối không được hủy hôn, hoàng hậu có thể lập rồi phế, Hoàng đế cũng vạn lần không thể hủy hôn, ngược lại trì hoãn hôn sự không thành vấn đề.

Nàng hơi ổn định tâm thần một chút, ngước mắt nói: "Hoàng thượng, bây giờ ngài không thể đại hôn."

"Sao?" Một câu nói đánh vào trong tâm khảm hắn, Lưu Lăng không ngừng hỏi "Vì sao Dương nhi nói ra lời ấy?"

Lâm Dương nhi nói liên tục: "Dương nhi từng nghe nói qua chỉ cần động quan tài tổ tiên, gia đình sẽ không an tĩnh, nhất định phải làm mấy lễ thận trọng cúng bái, lựa chọn hạ táng lần nữa, hết sức thận trọng, giống như mai táng kỳ dùng, tổ tông phải nhập thổ vi an trước, hậu bối không được gả cưới. Hoàng Thái Thúc vì bình định chiến hỏa. Đã từng mạo hiểm không kiêng kỵ, động quan tài bằng vàng của Thái tổ, tuy nói bên trong quan tài bằng vàng chỉ là y quan, vả lại cũng không xuống mồ, chỉ là đặt ở bên trong từ đường Hoàng Lăng để cho hậu bối chiêm ngưỡng, nhưng khi nó đặt vào canh giờ phương vị, ban đầu cũng trải qua cúng bái hành lễ, hôm nay động phương vị, làm mấy lễ cúng bái lần nữa, thận trọng an trí lần nữa. Để cho tổ tông được bình an đã. Dương nhi chưa bao giờ nghe nói qua, trước khi tổ tông an bình, hậu bối có thể vui mừng gả cưới."

"Đúng vậy. Chuyện lớn tông miếu, có thể nào vô ý?" Lưu Lăng thầm nghĩ, đây cũng là một ý kiến hay, bên trong quan tài bằng vàng của Thái tổ chỉ có y quan, sợ rằng lực thuyết phục chưa đủ. Phải ở chỗ ông qua đời nháo mấy tuồng vui, dẫn tới huyên náo mới được. Thotho_

Như vậy, hắn sẽ trì hoãn hôn sự.

Đang trầm ngâm ở bên trong, thấy Lâm Dương nhi chân thành nói: "Dương nhi vào cung hai ngày này, cùng thái phi nương nương chủ nhân Nguyên Thần cung trò chuyện với nhau thật vui, dưới gối thái phi nương nương không có nữ nhi. Kể từ khi tiên đế khuất núi cô độc đối diện thạch sùng trên tường, mặc dù thanh tịnh lại cô độc bi thương, hôm nay khi ăn sáng. Bà nhắc tới Dương nhi cùng với bà đặc biệt hợp ý, muốn thu ta làm nghĩa nữ, ở lại bên người bà giúp bà giải buồn, bà đang định lợi dụng trước thời khắc vấn an bữa tối, nhắc với Thái hậu chuyện này. Không biết ý hoàng thượng như thế nào?"

"Tốt, tốt!" Lưu Lăng cười nói: "Nói thật, khiến ngươi đi đất phong, đúng là trẫm không nỡ, trẫm chắc chắn nhắc Thái hậu chuyện này, ngươi có ân cứu mạng đối với trẫm, mẫu hậu chắc chắn đồng ý. Ngươi khiến thái phi nương nương thu làm nghĩa nữ, có danh tiếng, thì có thể thoải mái ở lại trong cung rồi."

"Tạ, hoàng thượng." Dương nhi vén áo thi lễ.

Sau khi Lưu Lăng nói một chút muốn nàng tĩnh dưỡng vết thương ở chân, hai người liền tách riêng ra rồi, Lưu Lăng mang theo mấy người hầu, bước ở sau tường hoa, đang muốn khiến mấy nội thị hoạt bát đi làm việc trước, lúc này đột nhiên vang lên một tiếng khóc kinh thiên động địa, ngay sau đó một bóng đen cấp tốc đánh tới. Thotho_

Hắn cả kinh, đang muốn hung ác đạp bóng đen kia một cước, trong khoảnh khắc đó, cái bóng đen kia cũng đã ôm chặt lấy chân của hắn, cực kỳ bi thương kêu khóc nói: "Hoàng thượng kia ~~~ mặc dù ông trời vô tình tách chúng ta ra, có Tiểu An Tử trải qua thiên tân vạn khổ, vài lần sống chết, ở Giang Nam tìm tìm kiếm kiếm, ông trời có mắt! Bất luận ông trời tàn nhẫn vô tình như thế nào, Tiểu An Tử bị hành hạ mấy lượt, kéo dài hơi tàn, vượt qua khổ nạn, rốt cuộc......., cuối cùng Tiểu An Tử trở về bên cạnh hoàng thượng lần nữa!"

Lưu Lăng liếc xéo hắn, run một cái chân, thế nhưng thoát không nổi.

Tiểu An Tử đẫm lệ, bám lấy hắn thật chặt không thả, một bộ dáng sinh ly tử biệt.

"Con mẹ nó ngươi chết ở đâu? Còn chịu trở lại à?" Hắn lạnh lùng nói.

Tiểu An Tử rơi lệ nói: "Tiểu An Tử bất hạnh dính vào bệnh dịch đáng chết, thiếu một chút nữa bệnh chết ở Giang Nam, may mắn Tiểu An Tử mạng lớn, được thần y anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, y thuật cao siêu tương trợ, mới để cho Tiểu An Tử tìm được đường sống trong chỗ chết, sống trở lại lần nữa......." Nói tới chỗ này, đột nhiên hắn lại nháy mắt ra hiệu nói: "Hoàng thượng, thần y anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, y thuật cao siêu nói, hắn chưa bao giờ thấy qua hoàng cung ra sao, hắn rất muốn vào cung để biết trong cung rộng rãi đại khí......., hoàng thượng thần minh oai hùng, đối với loại chuyện nhỏ này  ......."

"Càn rỡ! Ngươi cho hoàng cung là chợ bán thức ăn sao? Những người không có nhiệm vụ có thể nào tùy ý ra vào?" Lưu Lăng lập tức từ chối.

Tiểu An Tử gãi đầu một cái, tự nhủ: " Đã nói thôi, hoàng thượng nhất định sẽ cự tuyệt, cửa hoàng cung canh gác sâm nghiêm, quy củ, sao có thể tùy ý cho hắn đi vào ngắm cảnh du ngoạn? Tiểu tử kia chính là không chịu tin, nói ta phải nhắc tới trước mặt hoàng thượng, gặp phải vận may, hắn có thể toại nguyện." Thotho_

"Thần y anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, y thuật cao siêu sao?" Lưu Lăng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi từ chỗ nào quen biết nhân tài như vậy? Nếu thần y này y thuật cao minh thật, ngược lại trẫm có thể suy tính cho hắn tiến vào cung, để cho hắn làm thái y."

Nghe vậy, Tiểu An Tử xoa xoa đôi tay, cười hắc hắc nói: "Tên thần y kia hoàng thượng cũng biết, hắn nguyên bổn là một hoàn khố (1) bỉ ổi hạ lưu cao cấp, sáng tác dâm thi, chơi bời lêu lổng, kể từ lúc cứu Tiểu An Tử một mạng, liền lập tức quy chánh, trở thành thần y anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, y thuật cao siêu rồi.......... Hoàng thượng, hắn đã từng chữa trị qua cho ngài, ngài phát ra một lời nói, để cho hắn vào cung chứ?"

Hoàn khố (1): chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.

Thì ra là hoàn khố Cố Tử Khâm đệ nhất Giang Nam.

Khóe miệng Lưu Lăng co quắp lại.

Để cho Cố Tử Khâm mang tên kia vào cung hầu, chính là dẫn sói vào nhà, hắn nhất định sẽ đại phát sắc tâm, cả ngày ở trong cung đùa giỡn cung nữ, cưa nữ nhân chung quanh.

Nhưng hắn (Lưu Lăng) cũng không phải người vong ân, nể tình hắn (Cố Tử Khâm) đã từng trợ giúp qua cho hắn (Lưu Lăng), Lưu Lăng nói: "tuyên Cố Tử Khâm vào trong phòng sưởi đi, trẫm muốn đích thân ban thưởng cho hắn."  Thotho_

"Ừ."

"Chuyện này ngươi không phải tự mình đi làm, khiến Tiểu Nội thị đi là xong." Lưu Lăng tiếp tục nói: "Ngươi trở lại vừa vặn tốt, trẫm đang có việc muốn ngươi đi làm đấy."

Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu An Tử lập tức cợt nhã nói: "Tiểu nhân cũng biết hoàng thượng không thể rời bỏ Tiểu An Tử."

Lưu Lăng khoát tay, cho lui tả hữu, ở bên tai Tiểu An Tử nói một chút.

Tiểu An Tử nghe, sắc mặt biến hóa, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng muốn Tiểu An tử ở chỗ cũ của thái tổ gia, giả thần giả quỷ à?"

"Chuyện này ngươi cần phải làm xong."

"Dạ, hoàng thượng." Hắn ngẹo đầu, lại tiếp tục nói: "Mới vừa rồi Tiểu An Tử ở xa nhìn thấy hoàng thượng nói chuyện với một nữ tử, nàng kia bóng dáng xem ra rất quen mắt, hình như là dương nữ ở Giang Nam phải không? Thần vừa vào cung liền nghe các cung nữ nói đến, hoàng thượng mang theo một Đại Ân Nhân hồi cung, nếu thật là dương nữ đó........ Hoàng thượng, ngài nên cách xa nàng một chút đi, thần theo Đổng đại nhân tìm ngài ở Thành Cô Tô, tìm thật lâu, đều tìm không thấy, hiện tại chân tướng đã rõ, thì ra là ngài bị nàng dấu đi rồi, có thể thấy được tâm cơ của nàng sâu dường nào. Một cô nương thấy tự nhiên thanh thản, lộ ra bộ dáng người hiền lành nhu nhược, bộ mặt thật vẫn là nhân vật hung ác, nói không chừng còn là người lòng dạ độc ác, ngài và nàng quá thân cận là rất nguy hiểm........" Thotho_

"Nguy hiểm sao?" Lưu Lăng nhướng mi, rất xem thường cười nói: "Chẳng lẽ nàng còn có thể ăn trẫm hay sao?"

Tiểu An Tử bĩu môi nói: "Nói không chừng thì xương cũng không còn! Thay vì để Dương nữ ăn, chẳng phải để Đổng đại nhân nuốt, mặc dù cả ngày nàng bận kết đảng chiêu quyền, thỉnh thoảng lại rất âm hiểm trêu chọc hoàng thượng, mười phần như đại gian thần, chỉ là dựa vào lương tâm mà nói, trong chuyện lớn nhỏ, nàng đều vì hoàng thượng, thay hoàng thượng tính toán."

Lưu Lăng híp mắt suy nghĩ, một dạng Sĩ Biệt Tam Nhật (1), nhìn Tiểu An Tử bằng con mắt khác, khen ngợi và khuyến khích nói: "Khó được đầu của ngươi sáng tỏ một hồi, hiểu Đổng Khanh........" Nói xong, từ từ cười nói: "Đối với Dương nhi, ngươi không có chính mắt nhìn thấy, nàng là như thế nào đợi trẫm, tự nhiên đối với nàng có điều không hiểu, lúc ấy đem nàng giấu trẫm ở trong núi sâu chăm sóc, hoàn toàn là vì an nguy của trẫm. Dọc theo đường đi, nàng vì trẫm, chịu không ít khổ, trẫm há có thể vô tình vô nghĩa? Trẫm không thể phụ bạc nàng, trẫm phải chăm sóc nàng."

Sĩ Biệt Tam Nhật (1): kẻ sĩ ba ngày không gặp

"Hoàng thượng cho mang Dương nữ hoàng hậu vào cung, ngài đây là tự tìm phiền toái! Không từ mà biệt, Đậu cô nương có thể bao dung nàng sao?"

"Đừng dài dòng nữa, ngươi nhanh đi làm việc đi! Chuyện này, cần phải hoàn thiện." Lưu Lăng giơ tay lên nói. Thotho_

"Tiểu An Tử tuân lệnh." Tiểu An Tử khẽ cong người, lập tức lui xuống.

***

Nghị thất bên trong phòng khách, hồ sơ chất đống như núi, các quan viên lớn nhỏ ngồi thành hai hàng, vùi đầu gian khổ làm rất là chăm chú.

Thấy một bóng dáng lén la lén lút ở cửa bồi hồi cả buổi, liếc qua nhìn người khác bên trong phòng khách, cuối cùng lấy dũng khí thò đầu vào bên trong phòng khách, khẽ gọi một tiếng, "Đổng Khanh!"

Đang chôn vùi ở trong đống hồ sơ Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người tới, hơi kinh ngạc: "Ah, Cố huynh? Ngươi làm sao vào cung được?"

Nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài đón, nhỏ giọng cười nói: "Đến tột cùng ngươi làm thế nào vào cung được hả? Chạy loạn trong cung, rất dễ dàng phạm phải cung quy, sẽ chịu tội."

Vẻ mặt Cố Tử Khâm hơi có vẻ khẩn trương nói: "Hoàng thượng tuyên triệu ta vào cung, cho ta rất nhiều ban thưởng, hắn khai ân thêm, cho phép ta đi dạo một vòng ở ngoại điện, chỉ cần không tiến vào hậu cung là được, nghe nói phạm vi các đại thần hoạt động đều ở mấy ngoại điện này, cho nên ta đi tới tìm cô, đây không có xúc phạm cung quy chứ? Tiểu công công đi cùng với ta nói, cung quy nghiêm cẩn, chạy loạn trong cung rất dễ dàng rơi đầu."