Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 122: Hoàng thượng không lập Dương nhi làm phi sao?




Editor: Thơ Thơ

"Có tội gì chứ!" Lưu Lăng thở dài, giơ tay lên nói: "Vương thái y, chỗ của ngươi thật có tội gì? Đứng dậy thôi."

Hoàng thượng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, thỉnh thoảng có chút nổi loạn, nhưng đúng là vẫn còn anh minh, cũng không giận lây tới hắn. Vương thái y phất tay áo một cái, từ dưới đất bò dậy.

"Lâm cô nương đâu rồi, chân của nàng khá hơn chút nào không? Có thể đi được chưa?"

Hoàng thượng đột nhiên xoay chuyển lời nói, hỏi tới Lâm cô nương, Vương thái y lập tức đáp: "Lâm cô nương ngoại trừ đi lại còn có chút không tiện, đại khái rất nhanh sẽ phục hồi như cũ."

Hoàng thượng tương đối coi trọng nữ nhân xuất thân từ dân gian này, đặc biệt dặn dò hắn là thái y đứng đầu tự mình chăm sóc. Tất nhiên hắn đối với Lâm cô nương không dám chậm trễ, hết sức tận tâm. Hoàn hảo vị cô nương này căn bản cực tốt, nhìn như nhu nhược không xương, thân thể cũng rất khang kiện, nếu nói vết thương ở chân, chỉ là bị thương da thịt, cũng không tổn thương gân thương cốt, thêm chút điều dưỡng, tự nhiên phục hồi như cũ. Thotho_

"Hôm nay trẫm còn chưa kịp đi thăm nàng rồi, nàng mới vừa vào cung, nhất định có nhiều nơi không thích ứng, trong lòng khẳng định bồn chồn không yên, trẫm phải đi xem một chút." Nói xong, đứng dậy mặc thêm long bào, nội thị một bên lập tức tiến lên hầu hạ, Lưu Lăng tiếp tục nói: "Đúng rồi, Đổng Tư Mã đâu? Trẫm bị bệnh, sao không có thấy nàng tới thăm? Bây giờ nàng có ở bên ngoài điện chờ đợi hay không?"

Vương thái y cong người khẽ nói: "Mới vừa rồi cựu thần vào điện thì không có nhìn thấy nàng đâu, ngược lại Đậu thừa tướng một mực chờ đợi ngoài điện."

"Nàng lại có thể không có tới nhìn trẫm sao?"

Lưu Lăng thầm nghĩ, Đổng Khanh tự nhiên biết hắn chỉ giả bộ bệnh, ý đồ cáo ốm trì hoãn hôn sự, xét đến cùng, bệnh hắn hoàn toàn là bởi vì nàng, tất nhiên trong lòng nàng rõ ràng, nếu nàng chờ đợi ở bên ngoài điện, Thái hậu nhìn thấy nàng, nhất định sẽ giận càng thêm giận, như vậy không xuất hiện thì tốt hơn, tránh phải tự dưng chịu đựng Thái hậu  lôi đình thịnh nộ.

Như đã nói qua, hắn dùng kế hoãn binh giả bộ bệnh bị Thái hậu đoán được, hắn thật cũng ngoài ý muốn.

Vô luận như thế nào, tâm ý của hắn đã quyết!

"Tiểu An Tử." Hắn thuận miệng kêu. Thotho_

Nội thị của hắn lập tức tiến lên cười theo nói: "Hoàng thượng, An công công còn chưa có hồi cung đấy."

"Đã là lúc nào rồi, còn không có trở lại hoàng cung? Coi như bò đi, tính toán lộ trình, cũng nên trở về rồi? Tiểu tử thúi kia ở Giang Nam vui đến quên cả trời đất rồi hả? Lại có thể biến mất không còn hình bóng? Thôi! Không để ý tới hắn, chỉ ngươi đi, ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm, truyền Đổng Tư Mã bữa tối vào cung Vị Ương. Trẫm muốn cùng nàng dùng bữa cùng nhau."

"Dạ." Nội thị kia cúi người lui xuống.

"Vương thái y, ngươi đi ra ngoài điện nói cho Đậu thừa tướng, trẫm bình yên vô sự. Đã không còn đáng ngại, xin hắn an tâm thôi. Đợi lúc rỗi, trẫm lại triệu kiến hắn chậm một chút."

Dứt lời, liền bước nhanh đi ra bên ngoài, từ bên cửa cung đi ra ngoài. Chậm rãi bước ra khỏi Vị Ương Cung, xuyên qua vườn hoa, qua Tiểu Kiều, đi một đoạn đường, đi tới Nguyên Thần cung.

Nguyên Thần cung, trướng phù dung trong điện đung đưa theo gió. Lư hương đốt khói nhẹ, trong không khí phiêu đãng một mùi thơm nhàn nhạt, sau trướng có năm nữ nhân chia ra ngồi ở trên ghế nhỏ. Đang chuyện trò vui vẻ.

"Hoàng thượng tới!" Một nữ hầu ở sau màn thấy được bóng dáng của hắn, lập tức kêu lên một tiếng.

"Là hoàng thượng, quả thật là hoàng thượng tới!" Thotho_

Không bao lâu sau, một mảnh rối ren, sau trướng đã xột xột xoạt xoạt quỳ đầy đất.

"Đang làm gì đấy?" Lưu Lăng cười vén màn trướng lên. Nghênh đón.

Lâm Dương nhi liếc thấy hoàng thượng đột nhiên tới, lại che che giấu giấu đồ cầm trên tay ở sau lưng. Một màn này, lại vừa khéo bị hắn nhìn thấy.

Lưu Lăng giơ lên nụ cười nói: "Ngươi giấu thứ gì vậy, mau! Lấy ra cho trẫm nhìn một chút?"

"Không có gì......." Sắc mặt Lâm Dương nhi bỗng chốc đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Trong cung vật gì tốt không có, hoàng thượng nhìn không vào mắt......"

Bên cạnh nàng cung nữ Hương Lan cười nói: "Lâm cô nương xấu hổ rồi, sáng nay nàng biết được hoàng thượng bị bệnh, liền vội động thủ, tự mình thay hoàng thượng làm túi thơm, trong túi thơm nhét lá ngải cứu, cây xương rồng cùng đậu hương......., đây chính là phương pháp dân gian tránh ma quỷ, hoàng thượng mang theo tùy thân, không chỉ có thể trừ tà khí, còn có thể dẫn tới phúc khí, vô luận mắc bệnh gì, lập tức ngừa được rồi."

"Ngươi chớ nói nhảm!" Sắc mặt Lâm Dương nhi ửng hồng, mãnh liệt dắt tay áo Hương Lan.

Một cung nữ khác Tiểu Tuyết cười nói: "Lâm cô nương may rồi hủy đi, hủy lại may, rất sợ một đường kim không khe hở, nàng thật sự vì hoàng thượng dốc hết tâm huyết rồi!" Thotho_

Lâm Dương nhi nũng nịu khẽ mắng: "Ngươi nói bậy nữa!"

Đêm đó Lâm Dương nhi hộ tống hoàng thượng vào cung, thì làm người ta hâm mộ và có được ban thưởng, nàng lại hết sức hào phóng, đem tất cả ban thưởng, không lưu một phần, toàn bộ thưởng cho cung nhân Nguyên Thần cung. Nàng xử sự hào phóng, dáng vẻ xuất thân tiểu thư nhà quan lại tần phi, hết sức thích hợp, chung đụng với người, rất nhanh thì mua được lòng người.

Các cung nữ ta một câu, ngươi một lời, ai cũng thay nàng nói chuyện.

Lưu Lăng nhìn nàng, dịu dàng cười nói: "Nếu là đặc biệt may vì trẫm, hiện tại trẫm đang ở trước mắt ngươi, ngươi không cho trẫm sao?"

Nghe vậy, Lâm Dương nhi không còn khó chịu, nghĩ thầm mình làm tư thái không tốt quá, hiển nhiên làm ra vẻ, vì vậy nàng dập đầu trước hoàng thượng, sau đó lấy ra túi thơm, vẫn quỳ trên mặt đất, cung kính trình lên, chân thành nói: "Dương nhi chúc hoàng thượng long thể an khang, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lưu Lăng thấy Lâm Dương nhi tự nhiên thanh thản, cử chỉ thong dong, tiến lùi thỏa đáng, biết vậy nên yên tâm không ít, vốn tưởng rằng nàng không hiểu quy củ trong cung, trong lòng lo lắng nàng tiến lùi mất củ, ngôn ngữ thất nghi, chọc cho cung nhân chê cười. Thotho_

Hôm nay xem ra, nàng biểu hiện hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn.

Hắn nhận lấy túi thơm Lâm Dương nhi tự tay may cho hắn, nhìn xuống, phát hiện đường may cực nhỏ, hai mặt đều thêu lên Tường Thụy thú, có thể thấy được nàng cực kỳ dụng tâm, nhớ tới nàng khi hắn gặp rủi ro, không xa không rời, dọc theo đường đi gian khổ nâng đỡ, trong lòng tràn ngập một cỗ ấm áp, làm hắn cảm động không thôi.

Lưu Lăng thắt túi thơm ở trên thắt lưng của mình, sau đó giơ tay lên nói: "Chư vị hãy bình thân."

"Tạ, hoàng thượng." Mọi người nhất thời đứng dậy.

Lưu Lăng để ánh mắt rơi vào trên người Dương nhi, ánh mắt tràn đầy yêu mến, nhỏ giọng hỏi "Hai ngày này nàng ngủ ngon không, trong cung đã quen chưa?"

Lâm Dương nhi cười nói: "Dương nhi mới vào cung đình, thật là thêm kiến thức, bên trong hoàng cung sao mà nhiều kỳ hoa dị thảo, nhìn hoa cả mắt, hoa sen này càng thêm ly kỳ, lại có thể tàn chậm hơn so với dân gian rất nhiều, hiện tại hoa sen bên ngoài cũng héo tàn hết rồi......."

Lời nói vẫn còn vừa dứt, bọn thị nữ đã cười lăn cười lộn.

Hương Lan mím môi cười nói: "Cô nương có điều không biết, giống hoa sen trong cung rất đặc biệt, một năm thường nở bốn mùa." Thotho_

"Thì ra là như thế." Lâm Dương nhi khiêm tốn nói: "Là ta kiến thức nông cạn rồi."

Lưu Lăng nói: "chân của ngươi có khỏe không? Đi lại dễ dàng không? Hôm nay thời tiết thật tốt, không bằng ngươi cùng với trẫm đi dạo vườn hoa một chuyến đi."

Lâm Dương nhi vén áo thi lễ, khéo cười tươi đẹp làm sao nói: "Dương nhi cung kính không bằng tuân mệnh."

Trong ngự hoa viên nhiều loại hoa nở rộ, gió nhẹ thổi qua, Bách Hoa chen nhau, để lộ chồi non mới nhú, muôn vàn màu sắc tranh nghiên lẫn nhau, bươm bướm vờn đuổi bay lượn ở giữa muôn hoa, thác nước nhỏ trong núi giả, chảy bay xuống, rơi trên nham thạch, bọt nước văng khắp nơi, rơi vào trong ao, dâng lên từng trận sóng lăn tăn, mấy cánh hoa là đà bay xuống, ở trong hồ nước đung đưa tới lui, rất là tràn đầy tình thơ ý hoạ.

"Hoàng cung này chính là không giống với dân gian." Lâm Dương nhi ngưng mắt nhìn mỹ cảnh trong ngự hoa viên, khóe miệng hơi nổi lên một nụ cười, nàng không nhịn được tiến vào một gốc cây không biết tên có hoa xinh đẹp, muốn ngửi mùi thơm của nó một cái.

Lưu Lăng cười nói: "Ngươi đi bộ còn có chút cà thọt, không bằng trẫm tới dìu ngươi chứ?" Thotho_

Có thể để cho Hoàng đế dìu, là ân sủng bao lớn, ân sủng chính là làm cho người ghé mắt......., mọi người trong cung đều ở đây âm thầm nhìn đấy.

Nàng không thể hầu sủng mà kiêu, cuộc sống ở trong cung đình, quan trọng nhất chính là biết chỗ tiến lùi.

Lâm Dương nhi lắc đầu từ chối nói: "Hoàng thượng không cần quá lo lắng, chân của Dương nhi tổn thương không có gì đáng ngại, chỉ là còn có chút đi cà thọt, đi một chút không có gì đáng ngại."

Lưu Lăng nói: "lúc trẫm nguy nan nhất, ngươi đã cứu trẫm một mạng nhé! Trẫm dìu ngươi lại thì có làm sao?"

"Coi như hoàng thượng không phải Đế Tôn, Dương nhi cũng sẽ đem hết toàn lực trợ giúp hoàng thượng vượt qua cửa ải khó, Dương nhi cứu không phải Đương Kim hoàng thượng, mà là người này là hoàng thượng ngài."

"Vô luận như thế nào, nếu không có ngươi, hôm nay trẫm không cách nào bình an về trong cung rồi, trẫm cần phải tri ân đồ báo, trẫm định cho ngươi một miếng đất phong màu mỡ, sắc phong ngươi làm Thừa Ân quận quân, khiến ngươi đợi trong đất phong, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, đời sau phải thừa kế tước vị, con cháu đời đời, vĩnh viễn hưởng tôn vinh."

『 thừa ân 』, chính là ý tứ chịu ân huệ. Nàng không tiếc bỏ ra tất cả, hoàng thượng ghi ở trong lòng rồi, cho nên hắn mới sắc phong làm 『 thừa ân 』, có thể để cho hoàng thượng sắc phong làm『 thừa ân 』, đây chính là ân trạch cực lớn, nhưng hoàng thượng lại tính toán để cho nàng rời khỏi hoàng cung, rời khỏi bên cạnh hắn! Thotho_

Vinh hoa phú quý, Phù lão bản phú khả địch quốc có thể cung cấp cả đời nàng vinh hoa phú quý, nhưng Lâm Dương nhi nàng muốn không phải hưởng thụ những thứ kia, mà là nếu nói Thiên Mệnh....... Nhất Quốc Chi Hậu tôn quý.

"Hoàng thượng!" Lâm Dương thấp giọng kêu một tiếng, ngay sau đó chân thành quỳ trên mặt đất, chan chứa lệ nói: "Dương nhi và ngài một đường nâng đỡ lẫn nhau, vượt qua sơn chướng nặng nề, vượt qua ngàn hồ vạn thủy, đường xá xa xôi khó khăn gian khổ, chúng ta dọc theo đường đi có bao nhiêu gian nan, ngài đều quên sao? Chẳng lẽ ngài đối với Dương nhi không có chút tình cảm nào sao? Ngài có thể nào nhẫn tâm đuổi Dương nhi rời khỏi ngài sao?"

"Người không phải là cỏ cây, trẫm há có thể vô tình, dọc theo đường đi cùng ngươi nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhu lấy muội....... Hoạn nạn hiện chân tình, đoạn kia khắc sâu, tuyệt đối không phải là giả, trẫm rõ mồn một trước mắt, sao trẫm lại dễ dàng quên mất đây?" Nói xong, khom người, tự mình nâng nàng dậy, tiếp tục nói: "Trẫm cũng muốn giữ ngươi ở bên người, nhưng chuyện này là không tuân theo tổ chế, hoàng gia có quy củ hoàng gia, Thotho_ ngươi không phải là Tần phi, cũng không phải hoàng thích, cũng không phải cung nhân........, cho ngươi đến đất phong đi, hưởng thụ tôn vinh và phú quý mới là an bài tốt nhất! Ngươi yên tâm, lúc trẫm rãnh rỗi, tất nhiên sẽ thường đi đất phong thăm ngươi."

"Hoàng thượng........" Lâm Dương nhi chần chờ trong chốc lát, bộ dáng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cắn răng một cái nói: "Hoàng thượng không có ý định nhét Dương nhi vào hậu cung sao? Chẳng lẽ ngài thật không hiểu Dương nhi đối với ngài một tấm chân tình sao?"