Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 108: Thiếu phu nhân lén đuổi khách




Editor: Thơ Thơ

Ngay vào lúc này, ngoài cửa vương phủ xuất hiện bóng dáng thiếu phu nhân, Tào Mộng Bình kéo làn váy, vào cửa.

Thấy nàng chải búi tóc theo kiểu lưu hành nhất hiện nay, giống như tất cả nữ nhân đã kết hôn đem tất cả tóc vấn lên, vòng trên đầu, trên búi tóc cắm cành trâm, dán hoa cài đầu, nàng sau tân hôn, mặc trên người quần la màu đỏ cực vui thêu kim tuyến.

Tào Mộng Bình khí sắc hồng hào, một đôi mắt đẹp thần vận liếc xẹt qua mọi người một cái. thotho_

Tuy không phải chánh thất, không có địa vị Vương phi, dầu gì cũng là phu nhân Vương Hầu, thân phận Tào Mộng Bình đã không giống như xưa, hôm nay nàng đã tấn thăng làm tôn thất của hoàng tộc, mình lại là khách, Đổng Khanh không dám thất lễ, lập tức tiến lên thở dài nói: "Thiếu phu nhân."

Tào Mộng Bình cười tươi đẹp làm sao, hạ thấp người mà nói: "Đổng đại nhân đa lễ, xin ngồi thôi."

Dứt lời, ngồi xuống ở trên ghế dựa lớn bằng gỗ lim, cùng mọi người hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới nói rõ ý đến, vẻ mặt nàng có vẻ hơi khó xử, nhỏ giọng nói: "Đổng đại nhân có thể giá lâm vương phủ, khách quý tới chơi hàn xá, tất nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này, dĩ nhiên hoan nghênh vô cùng, bất quá sự tình thay đổi, hoàn toàn bất đắc dĩ, trước mắt Ninh Vương đã đoạn tuyệt cùng triều đình, hôm nay đại chiến sắp tới, Đổng đại nhân thân là mệnh quan triều đình, lập trường trái ngược với phu quân ta, nay lại còn ở vương phủ làm khách, về tình về lễ đều không thích hợp.........."

Thì ra là thiếp thất vương phủ mời uống trà, hẳn là hạ lệnh đuổi khách.

Nàng tìm từ uyển chuyển, thân là chủ nhân, mở miệng đuổi khách, thái độ lại tương đối thật cẩn thận, chắc là chưa được Ninh Vương  đồng ý, mình tự tiện làm chủ.

Cửa thành khép chặt, không có Ninh Vương cho phép, sao có thể tùy ý ra khỏi thành? Tào Mộng Bình lấy thân phận phu nhân mở miệng đuổi người, không phải là hi vọng bọn họ chủ động nhắc tới chuyện rời đi với Ninh Vương.

Tiểu An Tử ở một bên nghe vương phủ cố ý đuổi người, nóng nảy, vội vàng trách móc nói: "Chúng ta sẽ biến đi, nhất định sẽ cút, cũng không phải là bây giờ, xin thiếu phu nhân cho ta thêm một chút thời gian đi." thotho_

Thật vất vả đi theo Đổng đại nhân vào thành. Hắn vẫn chưa tìm được hoàng thượng!

Tào Mộng Bình trầm mặt nói: "trong lòng Mộng Bình có tính toán, há có thể không hiểu, rốt cuộc các ngươi ở trong thành đang làm những gì, từ lúc vào Thành Cô Tô, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngõ hẻm phố phường, các đỉnh núi lớn nhỏ cũng bị các ngươi cho lật tung rồi, cũng không có tìm ra được hoàng thượng sao? Trong lòng các ngươi gấp gáp, lo lắng hoàng thượng gặp ám hại, nghĩ trước Ninh Vương một bước. Tìm được hoàng thượng, hành động lần này thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Tâm tư Ninh Vương, không chỉ có thế, trời sanh hắn tính quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không thí quân, làm một chuyện âm thầm sát hại hoàng thượng. Người các ngươi nên lo lắng nhất là Anh vương, nghe nói Anh vương ở ngoài thành Cô Tô đã giăng Thiên La Địa Võng, rõ ràng tìm người, hắn đang bí mật nghĩ cái gì? Lòng dạ Tư Mã Chiêu (1) đâu, Lưu Hâm là Hoàng Thái Tử, tuyệt sẽ không vui khi thấy hoàng thượng còn sống trên đời........." Nói tới chỗ này, nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nếu Hoàng thượng ở trong thành, ngài lạ nước lại cái. Vừa không có người tiếp ứng, ngài có thể trốn đi nơi nào đây? Có ai cố ý bắt ngài giấu đi sao? Các ngươi ở chỗ này lãng phí thời giờ rồi, hoàng thượng không có ở Thành Cô Tô, các ngươi mau mau rời đi, đi ra ngoài thành tìm thôi."

Lòng dạ Tư Mã Chiêu (1): ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, mọi người trong thiên hạ đều biết.

Lời vừa mới xong. Đột nhiên, lại thấy vẻ mặt nàng thay đổi đột ngột. Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào cửa, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng trắng bạch.

Theo ánh mắt nàng, tìm ngoài cửa, thấy Ninh Vương mặc một thân nhung trang anh tuấn, bên hông đeo trường kiếm, đứng ở cửa, trên mặt cương nghị mang theo một tia thâm trầm. thotho_

"Điện hạ, ngươi...ngươi tại sao đột nhiên trở lại?" Tào Mộng chột dạ, bị sợ đến giọng nói cũng run rẩy.

Ngược lại vẻ mặt Lưu Ký nhìn không ra một tia lửa giận, hắn vân đạm phong khinh nói: "Phu nhân, nhung trang ta bị tên làm rách, ngươi đi giúp ta tìm cái khác đi."

Tào Mộng Bình cũng tràn đầy hốt hoảng, rất sợ trượng phu tức giận, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, vội vã giải thích: "Tự tiện đuổi khách không phải ý tứ của ta, là nương, bà......... bà không yên lòng đại quan triều đình ở bên trong vương phủ làm loạn, bà sợ sẽ nguy hại đến ngươi........."

Lưu Ký không giận không hờn, ngược lại trấn an tâm tình nàng lo lắng, dịu dàng nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta hiểu là ý của nương, ngươi vâng lời nương không phải không tốt, nương dùng thuốc chưa? Thuốc trị thương đổi lại chưa?"

Tào Mộng Bình nói: "ăn sáng xong liền uống một chén thuốc, sáng sớm đại phu đến đổi qua thuốc trị thương, thương thế của nương ngày một khỏi hẳn, hôm nay còn đặc biệt bò dậy từ trên giường, đi trong vườn dạo một vòng, nhìn thấy cảnh sắc đều không còn, đau lòng một lúc, ta khuyên bà hồi lâu, bây giờ đã ở trong phòng ngủ."

Lưu Ký nói: "Nương không có việc gì là tốt, vườn cũ đã hư, nhìn chỉ biết thương tâm khổ sở, về sau ngươi đừng cho nương đi, mấy ngày nay ta đang bận, không có thì giờ rãnh rỗi, không cách nào chăm sóc bệnh tình, ngươi cẩn thận thay ta hầu hạ nương cho tốt." thotho_ Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhắc nhở lần nữa, trầm thấp mở miệng nói: "chức trách ngươi là hết lòng chăm sóc mẫu thân ta, duy trì thân thể của mẫu thân khang kiện, còn có sinh con, kéo dài huyết mạch của ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Chuyện còn lại, ngươi không nên can thiệp."

"Mộng Bình rõ......." Tào Mộng Bình thấy trượng phu quả thật không có giận mình, lập tức an tâm, cẩn thận suy nghĩ, nhung trang trên người của hắn, phát hiện ống tay áo, quả thật bị cắt một lỗ, vì vậy nói: "Điện hạ, ta sẽ thay ngươi tìm một nhung y tới đây."

Nói xong, liền lui xuống.

Lưu Ký xoay người về phía mọi người, miễn cưỡng nâng lên một nụ cười nói: "Bổn vương cũng không có ý đuổi khách, bọn ngươi vẫn ở lại đi."

Thái phu nhân phái thiếu phu nhân tới đuổi người, Ninh Vương lại mở miệng lưu người.

Đổng Khanh thầm nghĩ, tốn nhiều thời gian như vậy, tìm không thấy hoàng thượng, nàng có lý do tin tưởng hoàng thượng không ở trong thành, nhưng nếu không phải hắn bị vây ở trong thành Cô Tô, nhất định sẽ hiện thân, Chư Vương đóng quân ở ngoài thành, thổi kèn đánh trống, quân kỳ tung bay, tác phong nhà binh long trọng, hoàng thượng không thể nào không phát hiện, hắn muốn thế cục hòa nhau, nhất định phải hiện thân ở trước mặt Chư Vương, không thể nào không có động tĩnh gì.........

Ngoài thành có Vệ gia quân lúc nào cũng kềm chế Anh vương, an nguy hoàng thượng, ngược lại nàng yên tâm. thotho_

Phân tích tình thế, khẳng định hoàng thượng vẫn còn ở bên trong thành, cuối cùng nàng phải thử một lần, nàng khiến Ninh Vương mở cửa thành ra, mới có thể đưa hoàng thượng tới. Nàng hơi ổn định tâm thần một chút, không nhanh không chậm hướng Ninh Vương thở dài nói: "Hạ quan là mệnh quan triều đình, thân phận quả thật nhạy cảm, nếu thiếu phu nhân đã lên tiếng, xin Điện hạ hãy để cho chúng ta ra khỏi thành thôi."

Sắc mặt Lưu Ký trầm xuống nói: "Bổn vương không có mở miệng để cho các ngươi đi, ai nói chuyện cũng không tính."

Như vậy miễn cưỡng lưu lại, Cố Tử Khâm cũng thật xin lỗi theo, hắn mở miệng phụ họa Đổng Khanh nói: "Là ý tứ của thiếu phu nhân và Thái phu nhân, ta xem, chúng ta vẫn là rời đi thôi."

"Mộng Bình không có ý tứ đó, nàng không có chủ kiến, mẹ ta rất thích nàng khéo léo nghe lời, về phần mẹ ta, cho là đã cùng triều đình đoạn tuyệt, nên thể hiện quyết tâm, hoàn toàn trở mặt, đối với ngươi ta cũng không nghĩ như vậy........." Nói tới chỗ này, hắn dừng ánh mắt ở trên người Đổng Khanh, thần sắc cứng lại nói: "Ba ngày trước, thám tử báo lại, đế đô Nam Phương cách đây ba trăm dặm xuất hiện ba mươi vạn đại quân, đang tới Giang Nam, đánh thốc tới, ngươi làm quan Đại Tư Mã, lý ra nên trông coi binh quyền khắp thiên hạ, chỉ là lại nghe nói ngươi chưa bao giờ chân chính có một binh một tốt, chuyện này trái lại rất thần kỳ, ngươi nói một chút, nếu hoàng thượng đã mất tích, ba mươi vạn đại quân này từ đâu mà đến?"

Hắn biết rõ còn hỏi, ba mươi vạn đại quân này tới thẳng Giang Nam, dĩ nhiên là đại quân triều đình của hoàng thượng. thotho_

Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, không sợ hãi nói: "Đổng Khanh làm quan Đại Tư Mã, chưởng quản binh mã trong thiên hạ, làm sao trên tay không có quyền? Hoàng thượng sớm đã đem binh phù giao cho ta, đại quân này là ta phái tới cần vương (1) đấy!"

cần vương (1): cứu giúp vua trong cơn hoạn nạn.

"Cần vương sao?"

Khuôn mặt anh tuấn của Lưu Ký âm trầm khó dò, hắn không nói được lời nào, trầm tĩnh ngưng mắt nhìn nàng, chốc lát sau, lại lôi kéo nàng đi ra ngoài. "Ngươi đi theo ta!"

Đổng Khanh lảo đảo một phen, vội vàng nói: "Đi đâu?"

"Tường thành."

*

Trời trong nắng ấm, cảnh sắc tươi đẹp, gió nhẹ từ từ thổi qua, mây trắng như bông, bầu trời xanh thẳm, Ninh Vương mang theo Đổng Khanh leo lên tường Thành Cô Tô nguy nga cao ngất.

Phóng tầm mắt nhìn ra, tất cả vương kỳ ở ngoài thành Cô Tô tung bay theo gió, cờ, vài chục vạn đại quân, tư thế hào hùng, hùng tráng uy vũ, thanh thế hiển hách, sừng sững  đứng ở dưới mặt trời. thotho_

Tiếng kèn ở trên đài cao vang lên, âm thanh hùng hậu hùng tráng.

Lưu Ký híp mắt suy nghĩ, ngưng mắt nhìn đại quân dưới thành tường, từ từ mở miệng nói: "Ngày mai chính là ngày tốt, thích hợp tế thiên xuất binh, sáng sớm mai sau khi tế thiên, toàn quân sẽ nhổ trại đi về phương Bắc, đợi đến lúc thuận lợi vượt qua Trường Giang, ta sẽ phái người đưa mẹ ta và Mộng Bình đến Nam Cương. Hiện tại, ngươi đã biết quyết tâm của Lưu Ký ta rồi chứ?"

Ninh Vương quyết ý xuất binh, đem hết toàn lực cử binh tấn công đế đô.

Ngày mai liền muốn xuất binh........

Đổng Khanh cắn răng nói: "Sáu mươi vạn đại quân của Hoàng thượng được huấn luyện nghiêm chỉnh, các tướng lãnh dẫn quân kiêu dũng thiện chiến, coi như ngươi có được Chư Vương ủng hộ, cũng không nhất định có thể thuận lợi thắng được trận chiến."

Hắn quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Nghe nói dẫn quân chính là Vệ tướng quân, là ngươi muốn hắn xuất quân đến áp chế Chư Vương sao?"

Nàng không nhanh không chậm, nghiêm mặt nói: "Hành động lần này đúng là bất đắc dĩ, Đổng Khanh là vì tránh khơi ra chiến tranh." thotho_

"Tránh khơi ra chiến tranh sao?" Lưu Ký nhướng mi, cười nói: "Ý là không chủ động khai chiến, nếu nói xuất động đại quân chỉ là để dọa Bổn vương một cái, khiến Bổn vương không xuất binh, ngươi cảm thấy hữu dụng không?"

Nếu hắn xuất quân tấn công, Vệ Sùng Văn vẫn phải bị buộc ứng chiến.

"Chiến tranh chỉ làm quốc gia rơi vào rối loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, sinh linh đồ thán, xin Điện hạ nghĩ lại." Nàng dùng tình để cảm động hắn.

"Hoàng thượng đã băng hà, ngươi lại tự tiện cử binh đối kháng Chư Vương, Anh vương là Hoàng Thái Tử, hắn sẽ lấy thân phận của thái tử, tuyên bố với bên ngoài là ngươi tạo phản, nhất định ngươi bị tội phản quốc, từ đó tiếp thu đại quân........."

Vệ Sùng Văn lo lắng tình cảnh của nàng, tất nhiên sẽ đem đại quân dâng tới trên tay thái tử.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng khẽ gọi một tiếng, "Đổng Uyển, ngươi có biết, đây là ngươi đang giúp đỡ Anh vương đánh Bổn vương!"

Nàng tuyệt nhiên nói: "Ta có niềm tin tuyệt đối, Vệ Sùng Văn tuyệt đối sẽ không giao đại quân trong tay ra!"

PS: Mấy ngày nay bận tối mày tối mặt, mắt thấy tồn cảo (1) ngày một rõ thiếu hụt, thật vất vả hôm nay rỗi rãnh, vội vàng gõ chữ, cố gắng tồn cảo, đang so sánh sau khi tình tiết xung đột, hôm nay viết tương đối buông lỏng tiết mục khôi hài, đánh tiếp coi như là một chút tình tiết khôi hài. Khiến văn chương xem ra, có chặt có chậm, có thình lình, có căng thẳng, có nhẹ nhõm, có khôi hài.... Mặc dù bận rộn, không có biện pháp tăng thêm, đến nỗi mất đi một chút...., chỉ là, a Tiều vẫn sẽ nỗ lực.

tồn cảo (1): bài văn, bài thơ của người chết để lại.