Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 30




Edit: Hoa Tuyết

Tim Sở Điềm đập mạnh như muốn vỡ vụn.

Cô dè dặt nằm xuống bên cạnh Kỷ Thư Mạn, tư thế như xác sống, chột dạ đáp: “Dạ.”

Rèm cửa sổ là vải chống chói, rất dày, dù bên ngoài có ánh đèn mờ mờ, nhưng bên trong vẫn tối đến không nhìn thấy ngón tay, chỉ có đốm sáng xanh nhỏ của cục sạc điện thoại đang nhấp nháy.

Đợi một hồi cũng không có động tĩnh gì, Sở Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì nghe Kỷ Thư Mạn nói: “Mẹ không muốn làm khó dễ con.”

“Con kết hôn với người mình yêu, mẹ cũng rất mừng. Hôm đó mẹ định về, Tiểu Hoắc đã đuổi theo ra sân bay và nói rất nhiều lời thật lòng. Mẹ có thể thấy được, nó rất hết lòng hết dạ với con.”

“Con cái lớn rồi, không thể làm theo ý mẹ hoàn toàn mãi, vậy thì mẹ sẽ ủng hộ con.”

“Mẹ không phản đối hai đứa nữa, nhưng cuộc sống vẫn là của hai đứa, tốt xấu gì cũng phải tự chịu.”

Khóe mắt của Sở Điềm đã ươn ướt, khẽ ‘dạ’ một tiếng, “Con xin lỗi, con không nên trộm sổ hộ khẩu nhà mình để đi kết hôn, nhưng con thật sự không kiềm lòng được, con rất muốn gả cho anh ấy.”

Kỷ Thư Mạn mò vào chăn của Sở Điềm, siết chặt tay con gái: “Sang năm mới rồi, cổ họng của con cũng đã đỡ rất nhiều, thời gian tới chắc sẽ không cần đến bệnh viện nữa, mẹ định về quê, nhưng–“

“Con hãy nhớ rằng, nếu con không vui hoặc bị bắt nạt, thì nhất định phải nói với mẹ đó, mẹ làm chỗ dựa cho con.”

Nước mắt Sở Điềm trượt từ khóe mắt đến tai, nhột nhạt, cô dụi đến bên cạnh Kỷ Thư Mạn, dán chặt lấy mẹ như khi còn nhỏ, tựa đầu vào vai bà: “Dạ.”

Mặc dù năm nay có chút khác biệt, nhưng cuối cùng cũng trôi qua một cách yên bình. Không lâu sau đó, Kỷ Thư Mạn trở về thành phố Nhạc và Sở Điềm không phải đến bệnh viện nữa. Cuối cùng bác sĩ chỉ dặn, mặc dù cô đã bình phục, nhưng tuyệt đối không thể liên tục làm việc trong thời gian dài như trước nữa.

Có thể làm chơi, nhưng tốt nhất không quá hai giờ mỗi lần.

Sở Điềm tạm dừng công việc ở studio, ở nhà tưới hoa, nấu nướng, thỉnh thoảng cùng Kiều Họa đi mua sắm, thật sự rất nhàn nhã.

Cô đã nghĩ đến việc đổi nghề, nhưng nhất thời lại không biết nên làm gì, nên trong lòng có hơi buồn bực. Mỗi lần cô nói đến chuyện này, Hoắc Phong đều tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Em đừng nóng nảy, nghỉ ngơi một thời gian nữa đi rồi tính sau.”

Cuộc sống như trôi qua như thế, xuân về hoa nở, kho bài hát hay của Hoắc Phong vốn rất nhiều, nên chỉ cần chuẩn bị hậu kỳ, chỉnh sửa và thu âm, bớt được rất nhiều việc. Hiện tại đang trong giai đoạn quảng bá và tháng sau là đã có thể chính thức phát hành.

Điền Huy không hổ danh là người đại diện kim bài. Anh ấy có mạng lưới giao thiếp rất rộng, nhiều bạn bè, cộng với các diễn viên dưới trướng Arctic Media, có đến một nửa giới giải trí đều đã chia sẻ weibo quảng bá bài hát chính của Hoặc Phong, giúp anh tạo nền tảng trong giai đoạn đầu, hiệu quả thì không cần phải nói, chỉ mỗi bài chia sẻ của Hàn Tiêu Tiêu thôi có hơn 200.000 bình luận và lượt thích trong ngày.

Sở Điềm cũng nhận được cuộc gọi từ Kỷ Thư Mạn vào một buổi chiều đầy nắng.

“Nó làm thế là sao vậy, khi người ta phỏng vấn, nó lại nói sang chuyện khác, không thừa nhận là mình đã kết hôn, nó làm thế là có ý gì?” Kỷ Thư Mạn tức giận.

Sở Điềm đang ở nhà tập yoga, nên mở loa ngoài, cô nhẹ nhàng vặn người rồi đáp, “Chúng con quyết định không công khai chuyện kết hôn, ngay từ đầu đã thống nhất như thế rồi, nên anh ấy mới không nói ra đấy, mẹ đừng kinh ngạc.”

Đầu bên kia điện thoại gào lên: “Con không sợ mấy ngôi sao nữ xinh đẹp kia để mắt tới nó sao?”

Sở Điềm hạ eo, thở hơi gấp, nói: “Không sợ, danh bạ điện thoại di động của Hoắc Phong vỏn vẹn chưa tới hai mươi người, có thể đếm hết trên bốn bàn tay. Mẹ đừng lo lắng.”

“Được rồi, con tự tính toán đi, nhưng cứ như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện cho coi.”

Kỷ Thư Mạn muốn cúp điện thoại, Sở Điềm lại đột nhiên cười hỏi: “Mẹ, sao mẹ biết anh ấy trả lời phỏng vấn thế nào? Mẹ xem video của anh ấy à?”

Kỷ Thư Mạn xì một tiếng: “Mẹ đâu có rảnh, tại tự dưng video đó hiện lên nên mẹ thuận mắt xem một chút thôi. Không nói nữa, mẹ đi mua đồ ăn đây.”

Sở Điềm không lật tẩy bà nữa, mà dặn dò bà đi đường cẩn thận rồi cúp điện thoại.

Một lúc sau, Hoắc Phong gọi tới: “Bà xã, em nấu cơm chưa?”

Sở Điềm vẫn mở loa ngoài, hai tay chấp trên đầu, đứng một chân, gót chân này đặt ở đầu gối chân kia: “Chưa, Anh muốn ăn gì?”

“Đừng nấu, anh mua bò bí-tết, lát nữa sẽ làm cho em một bữa thịnh soạn.”

Sở Điềm để chân xuống, quỳ trên mặt đất tiến đến gần điện thoại: “Thật sao? Vậy hôm nay em sẽ chỉ đợi ăn thôi nhé.”

Chưa tới bốn giờ chiều, Hoắc Phong đã về sớm, mang theo không ít đồ, trực tiếp mang vào phòng bếp. Sở Điềm đi theo góp vui, xem anh làm việc.

Hoắc Phong lấy mấy thứ trong túi ra, nào là bò bít tết, bơ, rau, sốt tiêu đen, mì ống, các loại nước sốt, v.v… sau đó đẩy cô ra ngoài, đóng cửa phòng bếp lại: “Làm xong anh sẽ gọi em.”

Sở Điềm buồn chán, nên bày biện bàn ăn trước, sau đó lấy đàn ghi-ta của anh chơi ngẫu hứng vài đoạn. Khi còn đi học, Hoắc Phong đã dạy cô đàn, nhưng cô chỉ có thể chơi mỗi bản ‘Con trùng bay’ đơn giản nhất, có điều bây giờ cũng đã quên gần hết rồi.

https://www.youtube.com/watch?v=7K8iu0pRmFM

Lúc cất đàn vào thì nhìn thấy ngăn túi nhỏ trong hộp đàn phồng lên, cô tiện tay sờ vào thì lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Cô biết chiếc hộp này, khi Hoắc Phong còn học đại học, phần lớn miếng gảy đàn của anh đều là do Sở Điềm mua, mỗi năm Hoắc Phong đều khắc chữ cái đầu trong tên hai người và số năm họ bên nhau lên đó, để sưu tầm.

Sở Điềm chạm nhẹ vào chiếc hộp nhỏ, ngón tay nhấn một cái, chiếc hộp liền mở ra, một, hai, ba, bốn, năm, sáu bảy?

“Nhìn gì vậy?” Hoắc Phong bưng hai đĩa bít tết đặt trên bàn.

Sở Điềm cầm mấy miếng gảy đàn lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao lại có bảy miếng?”

Lúc này Hoắc Phong mới phát hiện ra cô đang cầm cái hộp nhỏ kia, bèn đoạt lấy: “Ax… đừng nghịch đồ của anh.”

“Anh tự mua à?”

Hoắc Phong có cảm giác bí mật mhỏ của mình đã bị cô phát hiện, vội đóng nắp hộp lại: “Sao lại hỏi nhiều như vậy, ăn thôi.”

Không ngờ Sở Điềm lại vỗ mông đứng dậy, chạy một mạch vào phòng, tìm kiếm trong ngăn tủ bên giường một lúc lâu, sau đó lấy ra một cái hộp gấm nhỏ giống y như hộp trang sức.

Hoắc Phong đi theo cô: “Em đang tìm gì vậy?”

Sở Điềm mở hộp gấm ra, bên trong là ba miếng gảy đàn, trên mặt có khắc P-Đ five, P-Đ six, P-Đ seven.

“Nặng lắm đấy.” Sở Điềm đỏ mặt.

Hoắc Phong nhận lấy, cầm chặt trong tay, sau đó ôm cô vào lòng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Còn cần nói gì nữa? Trong lòng của hai người đều hiểu rõ đối phương rồi.

Hoắc Phong dắt cô đến bàn ăn, bảo cô ngồi xuống, rồi lại vào bếp bưng hai phần mì Ý ra, một phần có tiêu đen, một phần có cà chua, ở nhà có sẵn rượu vang. Anh khui nắp, rót đầy hai ly.

“Còn một thứ nữa, chờ anh đi lấy đã.” Hoắc Phong lại mở cửa, cúi người cầm thứ gì đó ở bên ngoài vào. Sở Điềm đang tò mò nhìn ra cửa, thì thấy anh bỗng nhiên đưa ra một bó hoa to từ sau lưng như làm ảo thuật.

Sở Điềm trợn mắt há mồm, nhìn anh cầm bó hoa đi tới trước mặt mình, ngơ ngác nhận nhận lấy: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?”

Không phải là sinh nhật của hai người, không phải là kỷ niệm ngày quen nhau lần đầu, cũng không phải là kỷ niệm ngày quen nhau lần hai, càng không phải là kỷ niệm ngày kết hôn.

Sở Điềm trợn tròn mắt nhìn anh: “Không phải anh làm chuyện gì có lỗi với em chứ?”

“Ặc, sao lại nói thế.”

“Vậy thì chắc là sắp làm chuyện gì có lỗi với em rồi.”

Hoắc Phong hơi áy náy, ngồi xuống đối diện cô: “Bà xã à, nếu em áp dụng trí thông minh này vào chuyện học, thì có lẽ có thể đậu đại học Thanh Hoa đó.”

Sở Điềm lườm anh: “Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc có chuyện gì hả?”

Hoắc Phong ho khan một cái, có hơi rụt rè: “Anh sắp phải rời Đế Đô một thời gian.”

Tay cầm nĩa của Sở Điềm dừng lại trên không trung: “Một thời gian à?”

Cô không hỏi bao lâu mà chờ tự anh trả lời.

“Ít nhất là ba tháng.”

“Đi đâu?”

“Thượng Hải, đã lên lịch tập nhảy, quay MV bài hát mới, họp báo quảng bá album mới cũng tổ chức bên đó.”

“Khi nào đi?”

“Ngày 25.” Ba ngày sau.

Sở Điềm đặt dao nĩa xuống, lập tức mất hết tinh thần, nhìn cả bàn đầy thức ăn mà không có chút khẩu vị nào.

“Em còn tưởng rằng lương tâm anh trỗi dậy, muốn làm gì lãng mạn cho em. Biết thế chi bằng đừng làm những thứ này, bây giờ thì hay rồi, anh bảo em làm sao còn nuốt trôi nữa.” 

Hoắc Phong đi vòng qua bàn, đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng áp đầu cô vào người mình: “Anh biết em sẽ như thế này mà, hay là em đi cùng anh đi.”

Sở Điềm nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại thành một bà già: “Em chẳng đi đâu, anh là ca sĩ mới, đang hot, nếu đi đâu cũng có một cái đuôi theo sau thì coi sao được.”

Hoắc Phong ngồi xổm xuống, đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh thích em theo sau như cái đuổi nhỏ của anh.”

Dứt lời lại hôn cô một cái: “Em vừa ăn cái gì mà lại ngọt ngào như vậy?”

Sở Điềm không muốn để ý đến anh, nhỏ giọng lầu bầu: “Ăn thuốc súng! Vốn còn định rủ anh cùng em về thành phố Nhạc một chuyến nữa.”

“Thành phố Nhạc à? Trở về làm gì?”

Sở Điềm: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ em. Khi nãy mẹ gọi điện cho em, em không nói gì, muốn tạo cho mẹ một sự bất ngờ.”

Hoắc Phong lập tức tán thành hai tay: “Về, sinh nhật của mẹ vợ, anh phải có mặt chứ.”

Sở điềm: “Không phải anh còn đi Thượng Hải à?”

Hoắc Phong: “Ba ngày là đủ rồi. Ngày mai đi và ngày mốt bay về, đủ thời gian mà. Hoặc là anh sẽ trực tiếp bay từ thành phố Nhạc đến Thượng Hải rồi hợp lại với bọn họ sau.”

Lúc này tâm trạng của Sở Điềm mới có chút khởi sắc, đưa tay chọc lên trán anh một cái: “Bây giờ anh ngồi xổm dưới đất giơ hai tay lên, trông thật giống đang chịu phạt.”

“Giống trên xe buýt không?” Hoắc Phong đứng lên, tách chân ra, hai tay làm như đang nắm lấy tay vịn hai bên xe buýt, giang tay giang chân tạo thành hình chữ đại 大.

Sở điềm cười ‘hì hì’ một tiếng, biết Hoắc Phong đang chọc cho cô vui. Trước đây lúc hai người đi học, dù anh có xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng cô đi xe buýt, khi đó anh cũng như bây giờ, hai tay cầm hai bên tay vịn,  đôi chân dài đứng dang rộng, ánh mắt lười biếng, tùy ý dựa đầu vào một cánh tay, tư thế như một tù binh đang chịu phạt.

Sau khi thu dọn đơn giản, hôm sau hai người bèn thẳng tiến về thành phố Nhạc, xuống máy bay bắt taxi, Sở Điềm vừa nhìn đồng hồ vừa nói: “Lát nữa chúng ta đến cửa hàng bán hoa mua bó hoa nhé, lâu rồi em chưa tặng quà cho mẹ, lần gần nhất là vào ngày của mẹ năm em học trung học, mà còn chỉ tặng một bó hoa cẩm chướng thôi.”

Cô cất di động vào, lục balo của mình: “Chúng ta đặt bánh ga-tô trước, rồi sẽ mua hoa.”

Hoắc Phong đeo kính râm to che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai đen hạ thấp, hiện tại anh đã phải trang bị như ngôi sao tiêu chuẩn rồi. Lần trước anh ra ngoài không suy nghĩ nhiều, cứ thế đến siêu thị định mua bánh ngọt cho Sở Điềm, kết quả lại bị một nhóm sinh viên nhận ra. Khi đó đúng lúc mới kết thúc tập cuối không lâu, nhiệt độ còn cao, suýt chút nữa đã khiến siêu thị tắc nghẽn.

Anh khoát một tay lên cửa sổ taxi, nhìn không rõ ánh mắt: “Không phải chúng ta, là anh thôi, một mình anh.”

“Một mình anh á?”

“Đúng vậy, một mình anh. Tối nay em ở khách sạn tạm đi.”

“…”

“Anh phải chinh phục mẹ vợ.”