Buông Cô Ấy Ra, Để Tôi Đến

Chương 29




Edit: Thu Phùng

Hôm 30 Tết, Sở Điềm mượn cớ không muốn đón năm mới trong nhà thuê, nên đã cùng Hoắc Phong dọn hết đồ chuẩn bị ăn tết vào trong xe, và đưa Kỹ Thư Mạn đến nhà của Hoắc Phong để đón năm mới.

Kỹ Thư Mạn không từ chối được, bèn mặc hai người họ, tuy vẻ mặt trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn làm cơm tất niên cho Sở Điềm.

Phòng bếp bên này hơi lạ, nên bà hơi mất thời gian để tìm xem dầu ăn, đường, muối, tương, giấm ở đâu. Trước đây, cơm tất niên đều chỉ làm cho hai người ăn, Kỹ Thư Mạn thường nấu bốn món. Năm nay có thêm một người nữa, bà cần nhắc rồi quyết định nấu sáu món.

Buổi sáng, Hoắc Phong có lịch trình nên không ở nhà, Sở Điềm vào phòng bếp phụ, chuẩn bị nguyên liệu, Kỹ Thư Mạn đẩy cô ra ngoài: “Có khói dầu, không tốt cho cổ họng, đi ra ngoài.”

Sở Điềm đành đi ra ngoài, lắc lư hồi lâu cũng không có việc gì, cô bèn bắt tay vào dọn dẹp, xách một xô nước đặt ở phòng khách, rồi dùng giẻ lau chùi khắp nơi, một lúc sau đã lau dọn sạch sẽ.

Dán một chữ ‘Phúc’ trên cửa sổ, đặt một lọ hoa lớn bên cạnh tủ TV, rửa một ít hoa quả xếp lên đĩa rồi đặt lên bàn nước, căn nhà lập tức có không khí Tết hẳn.

TV đang phát chương trình mừng xuân đài truyền hình trung ương. Mọi người thuộc mọi dân tộc đều đang mừng năm mới, tiếng pháo rộn ràng. Đã lâu rồi không nghe thấy tiếng pháo ở đế đô, vì ở khu vực thành thị không được phép đốt pháo, thành phố Nhạc cũng vậy, chỉ có ở các làng trấn nhỏ mới được đốt.

Buổi trưa, Hoắc Phong trở về, vừa vào nhà đã rửa tay giúp Kỹ Thư Mạn làm sủi cảo. Sở Điềm chỉ biết cán da, thấy Hoắc Phong gói sủi cảo trông y như thỏi vàng, cô bèn tấm tất: “Anh học ở đâu thế?”

Hoắc Phong thành thạo nắn ở hai đầu rồi từ từ áp vào giữa: “Năm ngoái, khi đón Tết ở trấn Bắc Thủy, mẹ của Hồ Tử cùng phòng đã dạy cho anh.”

Kỹ Thư Mạn đứng ở đầu kia kệ bếp, không tham gia vào cuộc trò chuyện, mà chỉ đặt tất cả sủi cảo Hoắc Phong làm lên mành và đặt sang một bên để hấp sau.

Sở Điềm bí mật nháy mắt với Hoắc Phong, Hoắc Phong tự đắc nở nụ cười.

Một lúc sau, Lục Hiện gọi điện thoại cho Sở Điềm.

Lúc đó, Sở Điềm đang đi vào phòng ngủ tìm đồ thì điện thoại trong phòng khách vang mãi, Hoắc Phong cầm lên, thấy là Lục Hiện, thì nhìn mấy giây liền, nhưng vẫn không tắt máy.

Anh vào phòng ngủ đưa cho cô: “Lục Hiện.”

Sở Điềm đang cúi người lục ngăn tủ, nghe cái tên này, cô còn không thèm ngẩng đầu lên: “Không nghe.”

“Nghe đi, xem anh ta muốn nói.”

Sở Điềm ngạc nhiên đứng thẳng dậy, trực tiếp bấm loa ngoài: “A lô.”

Lục Hiện: “… Tiểu Điềm.”

Sở Điềm: “Tôi tên là Sở Điềm. Có chuyện gì không?”

Lục Hiện: “Anh đã do dự rất lâu mới dám gọi cho em. Cổ họng em đã đỡ hơn chưa?”

Từ sau chuyện lần trước, Lục Hiện vẫn không gặp Sở Điềm, đến hôm qua mới biết Cao Sơn bị ngồi tù, và biết được những chuyện xảy ra, cũng chính hôm qua anh ta mới biết cổ họng Sở Điềm bị thương.

Lục Hiện nghe tin này thì rất rối rắm. Bình thường anh ta không tệ lắm, đối với Sở Điềm cũng là thật lòng thật dạ, nhưng đôi khi rất cực đoan, giống như lần trước đã nhất thời bốc đồng mà xúc phạm Sở Điềm.

Anh ta đã rất hối hận, nhưng cũng vô dụng, Sở Điềm thậm chí còn không nghe điện thoại của anh ta.

“Không sao, cảm ơn đã quan tâm.” Giọng điều Sở Điềm không dao động, bình lặng như nước.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Anh xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của anh.”

Lục Hiện nghe ra cô không muốn nói chuyện với mình, bèn thở dài: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, xin lỗi đã quấy rầy.”

Anh ta đang muốn cúp máy, thì Sở Điềm đột nhiên nói: “Chờ đã.”

“Ừa, anh đây.” Lục Hiện hơi ngạc nhiên.

Sở Điềm do dự rồi nói: “Cảm ơn trước kia đã chăm sóc tôi, còn nữa… cảm ơn đã thích tôi, vậy đi. Sau này đừng tìm tôi nữa, anh sẽ gặp được người tốt hơn thôi.”

Nói xong cô bèn cúp máy trước.

Hoắc Phong nhẹ nhàng ôm cô một cái, không nói gì, rồi quay ra giúp Kỹ Thư Mạn gói sủi cảo tiếp.

Mỗi gia đình đều có thói quen đón giao thừa khác nhau. Gia đình Sở Điềm thường ăn một bữa chính vào khoảng bốn giờ chiều, rất nhiều món, đến khoảng mười giờ tối lại ăn sủi cảo, Hoắc Phong cũng theo thói quen của nhà cô.

Bữa ăn tuy không náo nhiệt như những gia đình đông người, nhưng cũng rất hoà hợp. Kỹ Thư Mạn không tỏ ra bài xích nữa, thậm chí còn cụng ly với cả hai.

Khi còn nhỏ, ai cũng mong đợi đến năm mới, ăn bánh bao và xem gala mừng xuân. Bây giờ giới trẻ đã có có nhiều tiết mục hơn, rất ít người chịu ở nhà. Giúp Kỹ Thư Mạn dọn dẹp và rửa bát đĩa xong, Hoắc Phong và Sở Điềm cũng ra ngoài chơi, cùng nhóm anh em hẹn nhau đi hát.

Vốn dĩ Hoắc Phong đã nói năm nay không đi, vì sợ Kỹ Thư Mạn ở nhà một mình sẽ cô đơn, không ngờ vừa bay tỏ như thế, thì Kỹ Thư Mạn đã đuổi hai người họ đi: “Hai đứa không ở nhà mẹ còn được yên tĩnh, xem chương trình mừng xuân vui biết bao.”

Sở Điềm khoác áo: “Chúng con sẽ không đi muộn quá đâu, nhất định sẽ về trước giao thừa.”

Hoắc Phong lái xe đưa Sở Điềm đến KTV, cả đường đi rất thông thuận. Phần lớn người dân ở đế đô đã về quê ăn Tết, số còn lại là người địa phương và người không thể về nhà.

Nhìn thoáng qua phòng riêng, Kiều Họa đã về quê, chỉ có Trịnh Đồ và Hà Hữu Thần đến. Hà Hữu Thần không thể quay lại thành phố Nhạc vì kẹt dự án của công ty.

“Lão Thẩm ở đâu?” Hoắc Phong cởi áo khoác ra, sau đó nhận lấy áo khoác của Sở Điềm, xếp lại đặt ở góc sô pha.

Trịnh Đồ và Hà Hữu Thần không hát, mà đang chơi cờ năm quân, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Nói là có việc không tới được. Nhà của vợ cậu ấy hình như có rắc rối.”

Hoắc Phong đến tham gia, vươn tay kéo bàn cờ năm quân sang một bên: “Chơi trò con nít gì vậy, đánh bài đi.”

Cả hai hét lên ‘Woo’ một tiếng rồi bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu. Không biết ba người đang chơi trò gì mà rất náo nhiệt um sùm. Sở Điềm chọn một loạt bài hát, không bị ai tranh, hát rất hăng say.

Chơi hơn hai giờ, Thẩm Đoạt đột nhiên bước vào, mệt mỏi đi thẳng đến chỗ Trịnh Đồ: “Lão Trịnh, cậu có thể giúp tôi, hỏi ba cậu xem có quen biết ai làm trong công ty đầu tư nào không?”

Trịnh Đồ đang cầm một lá bài trong tay: “Chờ một chút, xong vòng này đã.”

Thẩm Đoạt nóng nảy, tiến tới giật lá bài ném lên bàn: “Hỏi liền đi! Mau lên!”

Trịnh Đồ lầm bầm, lấy điện thoại ra: “Tết tới nơi rồi còn nổi điên, tìm công ty đầu tư làm gì?”

“Cậu giúp tôi hỏi đi, xong tôi sẽ kể rõ cậu nghe.”

Đang nói thì điện thoại của Thẩm Đoạt đổ chuông, anh ta lấy ra xem rồi đến góc phòng nghe, lúc đầu giọng nói rất nhỏ nên không ai chú ý đến, nhưng một lúc sau anh ta đột nhiên nổi giận hét lớn: “Cmn ông không ly hôn!”

Mọi người yên tĩnh lại, nhìn sang đó.

Anh ta kích động đấm vào tường một cú, “Em có bệnh sao? Anh là chồng em, lúc này em không dựa vào anh thì dựa vào ai.”

“Còn ly hôn, giả bộ chí công vô tư, dám nói ly hôn nữa có tin anh giết chết em luôn không.”

“Bây giờ em đang ở đâu, anh đi tìm em… em có nói cho anh biết không hả, không nói, anh về nhà vứt hết đồ trong cái hộp đó của em.”

Sau vài giây, giọng điệu của Thẩm Đoạt mới nhẹ xuống, dịu lại: “Đừng khóc, anh sẽ tìm em.”

Cúp máy, quay lại, cả phòng đều đang nhìn chằm chằm vào anh, Thẩm Đoạt bỏ điện thoại vào túi, nói với Trịnh Đồ: “Có tin thì gọi cho tôi nhé, cám ơn ông bạn.” Sau đó lại nói với mọi người: “Vui vẻ đi, tết nhất đừng bị tôi ảnh hưởng, tôi đi đây.”

Hoắc Phong ngăn anh ta lại: “Lão Thẩm, có chuyện gì thì nhớ nói với anh em đó.”

Thẩm Đoạt im lặng một lúc rồi đáp, “Được.”

Sau khi anh ta rời đi, bầu không khí trong phòng cũng hơi trầm xuống, mọi người đều lo lắng cho Thẩm Đoạt, không có tâm trạng chơi tiếp nữa. Trịnh Đồ thu dọn đồ rời đi: “Tôi về nhà hỏi cha tôi đây, tôi thấy lão Thẩm đã thật lòng để tâm đến vợ cậu ta rồi.”

Những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà. Vợ chồng Hoắc Phong về đến nhà cũng đã gần mười giờ, Kỹ Thư Mạn nằm nghiêng trên sô pha ngủ gật, trên TV đang chiếu chương trình mừng xuân.

Sở Điềm cởi áo khoác, nửa quỳ xuống sô pha, lay Kỹ Thư Mạn: “Mẹ, mẹ buồn ngủ  thì vào ngủ đi.”

Kỹ Thư Mạn lim dim ngái ngủ: “Về rồi à? Mẹ đi hấp sủi cảo.”

“Đừng làm, muộn quá rồi mẹ.”

Kỹ Thư Mạn có tinh thần trở lại, xắn tay áo nói: “Phải ăn, phải ăn, ít nhiều gì cũng phải ăn, ăn để lấy lộc, để mẹ đi hấp mấy cái.”

Sở Điềm đành nghe theo bà, nhìn lại không thấy Hoắc Phong trong phòng khách, mà phòng ngủ đã sáng đèn, cô đi tới nhìn thì anh đang thay ga trải giường, lại lấy một chiếc chăn bông mới ra, sau đó biết thân biết phận ôm chăn qua phòng dành cho khách.

“Em với mẹ ngủ ở đây nhé.”

Sở Điềm câu lấy ngón tay anh, cúi đầu: “Sao anh lại tốt như vậy.”

Hoắc Phong vỗ đầu cô: “Ông xã em mà, đương nhiên phải tốt rồi.”

Kỹ Thư Mạn nấu một đĩa sủi cảo ra, mọi người ăn tượng trưng vài cái. Có một đoạn nhạc đệm nhỏ là, trước đó, lúc gói sủi cảo, Sở Điềm đã giấu một đồng tiền xu vào nhân, vì nghe nói ăn trúng thì mọi chuyện trong năm mới sẽ đều suôn sẻ và tốt đẹp.

Hoắc Phong cắn một cái cộc, suýt chút nữa đã gảy răng, phải che miệng chạy vào phòng tắm súc miệng. Sở Điềm cười đến mức không thở nổi, Kỹ Thư Mạn nở nụ cười hiếm có.

Mới ăn xong không thể đi ngủ ngay, hai người bèn cùng Kỹ Thư Mạn xem chương trình mừng xuân một lúc, cho đến khi Kỹ Thư Mạn buồn ngủ, họ mới bảo bà về phòng ngủ chính ngủ.

Thu dọn xong đã hơn mười một giờ, Sở Điềm và Hoắc Phong quấn quít trong phòng khách một lúc, sau đó đưa anh tới phòng dành cho khách, còn cô vào phòng tắm tắm.

Phụ nữ dù tắm rửa mỗi ngày, vẫn tắm lâu hơn đàn ông, như Hoắc Phong chỉ cần mười phút, còn Sở Điềm mất hơn hai mươi phút mới xong, lại thoa sữa dưỡng thể, mặc váy ngủ ren vào rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Nhưng chưa kịp trở về phía phòng ngủ chính, cửa phòng dành cho khách đã đột nhiên mở ra, Hoắc Phong cởi trần, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi hoa, đưa tay ra kéo cô vào phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Sở Điềm còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ném lên giường. Hoắc Phong tà ác cong môi, đè lên rồi lập tức chặn môi cô lại.

Áo ngủ bị anh nhẹ nhàng mở dây lưng và cởi ra, cơ thể hoàn mỹ của Sở Điềm trần trụi trước mắt Hoắc Phong, còn hấp dẫn hơn cả bữa cơm tất niên tối nay. Hoắc Phong hôn một cái rồi kéo chăn bông lên trên hai người, trực tiếp vùi đầu vào.

Khắp người cô đều thơm ngào ngạt, ủ trong chăn bông còn ngát hương hơn, Hoắc Phong bị khoát động đến choáng váng.

“Bà xã, tranh thủ đi, lát nữa anh còn phải trả em về với mẹ vợ nữa.”

Sở Điềm liên tục ‘ưm ưm ưm’, Hoắc Phong làm loạn trước ngực, nói mơ hồ: “Nếu em muốn mẹ nghe thấy thì cứ kêu đi.”

Cô mới vội vàng mím chặt môi chịu đựng.

Đêm nay hai người thân thiết rất chừng mức, không dám làm càn. Hơn mười hai giờ, Hoắc Phong nằm ở trên người cô, thở hổn hển nói: “Bà xã, chúng ta đã làm hết năm luôn kìa.”

Sở Điềm đạp lên đùi anh một cái: “Lưu manh, em đi đây.”

Hoắc Phong lăn qua, ôm cô một hồi, mới miễn cưỡng thả cô. Sở Điềm lặng lẽ đi vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, sau đó chậm rãi mở cửa phòng ngủ chính.

Vừa nhấc một chân bước lên giường đã nghe thấy giọng nói sâu kín của Kỹ Thư Mạn trong bóng tối: “Đã về rồi à?”