Edit: Hoa Tuyết
Cao Sơn bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn vào cùng ngày hôm đó.
Có điều anh ta luôn miệng phủ nhận tất cả, còn cà lơ phất phơ, cực kỳ lưu manh: “Chứng cớ đâu? Có cái ảnh mờ kia mà cũng nói là tôi được à?”
Cảnh sát Trịnh đã chuẩn bị sẵn: “Hôm đó anh có chắc là mình không tới hiện trường không?”
Cao Sơn ngang ngược: “Chắc.”
Cảnh sát Trịnh quay sang máy tính, cho anh ta xem một đoạn video, “Còn đây thì sao, đừng nói với tôi rằng cậu có anh em sinh đôi nhé.”
Bức ảnh chụp cửa sau studio của đài truyền hình, mặc dù Cao Sơn đội mũ nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt.
Bằng chứng như núi, Cao Sơn lập tức bớt ngạo nghễ đi rất nhiều, mà chỉ im lìm.
“Tôi hỏi lại anh, anh có chắc là mình không tới hiện trường vào ngày đó chứ?”
Cao Sơn đổi giọng: “Thì sao? Tới đó thì có nghĩa tôi đã hạ độc à?”
“Còn cứng mồm à!” Cảnh sát Trình đứng dậy, chống hai tay lên bàn, từ trên cao nhìn xuống: “Cao Sơn, mức án khi anh thừa nhận với mức án khi chúng tôi điều tra ra sẽ khác nhau. Trên chai nước, ngoại trừ dấu vân tay của Hoắc Phong, Sở Điềm và nhân viên giao nước, chỉ còn có dấu vân tay của một người khác. Chi bằng hãy phối hợp với cảnh sát để kiểm tra dấu vân tay đi, chỉ cần chứng minh được dấu vân tay trên chai không phải của anh, tôi sẽ cho anh đi ngay lập tức.”
—
Hoắc Phong vẫn luôn đợi ở bên ngoài, phải hơn một tiếng sau, cảnh sát Trình và Cao Sơn mới từ bên trong đi ra. Nhìn chiếc còng trên tay của Cao Sơn, Hoắc Phong lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Cảnh sát còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo Hoắc Sơn đấm một đấm lên mặt Cao Sơn làm anh ta ngã ngửa xuống đất, khóe miệng tét ra, rỉ máu.
“Thằng khốn!”
Hoắc Phong tức giận vùng khỏi sự ngăn cản của cảnh sát ở phía sau, đè lên người Cao Sơn, hai mắt đỏ lên, liên tục đấm xuống, mỗi đấm đều nện vào điểm yếu, không lâu sau mắt mũi miệng Cao Sơn đều sưng vù lên.
Mấy cảnh sát cũng rất chướng mắt tên Cao Sơn này, nên cố ý thả tay, chỉ giả vờ cản mấy cái, rồi để cho Hoắc Phong có cơ hội. Đến khi thấy Hoắc Phong ra tay đủ rồi mới kéo anh lại. Cảnh sát Trình cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm: “Được rồi, anh ta sẽ chịu chế tài của pháp luật. Điều quan trọng hơn là cậu hãy an ủi người bị thương.”
Sau đó, cảnh sát Trình lại giải thích chi tiết vấn đề.
Theo như lời Cao Sơn, anh ta làm chuyện này hoàn toàn là vì Lục Hiện, nhưng Lục Hiện lại không hề biết.
Có lần khi hai người họ uống rượu ở quán bar, Lục Hiện có tiết lộ rằng “Công chúa cá heo nhỏ” trong đêm chung kết Original Singer là một ca sĩ xuất sắc của Bright, thực lực rất mạnh, còn có kim chủ đứng sau, vốn dĩ chắc chắn sẽ đoạt giải. Không ngờ Hoắc Phong anh cũng tham gia, và độ nổi tiếng còn áp đảo mọi người, khiến ông Lục người đứng đầu Bright, tức là cha của anh ta rất bực tức.
Hơn nữa, Lúc Hiện còn chưa quên được chuyện giữa mình với Sở Điềm, rất hối hận vì ngày đó đã hành xử bốc đồng với Sở Điềm, để bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Cao Sơn là bạn của anh ta, thấy anh em tốt gặp nhiều chuyện phiền lòng như vậy, mà tất cả đều là vì Hoắc Phong, nên cũng rất tức giận.
Anh ta vốn là dân số má, trước kia hay bị ra vào đồn cảnh sát, về sau mới rời quê đến đế đô kiếm ăn, nếu hồi đó không nhờ Lục Hiện giúp anh ta, thì hiện giờ chắc anh ta vẫn không thể tìm được một công việc nghiêm túc thế kia, mà hẳn là đang ngồi ở một xó nào đó uống ruột hút thuốc rồi.
Chính vì vậy, Cao Sơn bèn có ý hại Hoắc Phong, nếu chất giọng của anh bị hỏng thì sẽ không thể hát được nữa, như vậy còn có thể xả giận cho Lục Hiện, một công đôi việc.
Chỉ là không ngờ rằng người uống chai nước lại là Sở Điềm.
Vụ án đã có đủ bằng chứng, Cao Sơn ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích. Khi Hoắc Phong kể lại toàn bộ sự việc với Sở Điềm, cô im lặng một lúc rồi đứng dậy đi vào bếp: “Em đi lấy cho anh lọ sữa chua.”
Hoắc Phong đi theo, từ phía sau ôm lấy cô: “Bà xã.”
Sở Điềm mỉm cười, “Không sao, mọi chuyện đã qua, cổ họng của em cũng đã khôi phục khá tốt rồi.” Sợ anh không tin, cô lại nói thêm: “Thật mà.”
Tiếng mở khóa vang lên, Kỹ Thư Mạn đã trở về.
Hoắc Phong do dự rồi buông Sở Điềm ra. Kỹ Thư Mạn mua rất nhiều thức ăn để chuẩn bị cho bữa tối giao thừa vào ngày mai. Đây là lần đầu tiên bà đón năm mới ở đế đô, trước đây mỗi năm, Sở Điềm đều trở về thành phố Nhạc, nên bà hơi hụt hẫng và không quen.
Xách đồ đi thẳng vào bếp thì thấy hai đứa nhỏ đang đứng trước tủ lạnh, không biết đang nói cái gì mà mặt mày đều rất nghiêm túc, bà cứ tưởng Hoắc Phong đã chọc giận còn gái mình, nên cau mày ra lệnh: “Tiểu Điềm, tiễn Tiểu Phong về đi, người ta cũng bận mà.”
Hoắc Phong nhìn Sở Điềm: “Không cần tiễn đâu ạ. Dì làm việc đi, cháu về ạ.” Vừa nhấc chân đi ra, Sở Điềm đã chạy theo nắm lấy cánh tay anh.
“Mẹ đừng bắt anh ấy về, để anh ấy ở lại ăn Tết cùng chúng ta đi.”
Kỹ Thư Mạn vẫn lạnh lùng nói: “Không nên đâu, người ta cũng có nhà riêng mà. Tiểu Điềm, đừng quấn quít người ta mãi vậy.”
Sở Điềm không có buông tay, cân nhắc câu từ rồi đưa ra quyết định trọng đại: “Mẹ.”
“Hoắc Phong và con đã kết hôn rồi, anh ấy không phải người ngoài.”
Bầu không khí trong phòng như đồng loạt tĩnh lặng, hồi lâu không có ai lên tiếng.
Sắc mặt Kỹ Thư Mạn từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó từ đỏ thành xanh, vô cùng phong phú, giọng nói run rẩy: “Con nói lại lần nữa xem?”
Sở Điềm trượt tay xuống, đan mười ngón tay với Hoắc Phong, nắm thật chặt: “Chúng con đã kết hôn rồi ạ.”
Kỹ Thư Mạn đặt hai tay lên ngực, cảm thấy không hít thở nổi. Sở Điềm và Hoắc Phong vội đi tới dìu bà đến ghế sô pha trong phòng sách, sau đó đứng thẳng đối diện với bà, không dám ngồi xuống, giống như đang đứng phạt vậy.
Thật lâu sau, Kỹ Thư Mạn mới nói: “Con lấy hộ khẩu đâu ra?”
“Trộm ạ.” Sở Điềm nói thêm, “Là lần con về nhà đấy.”
Kỹ Thư Mạn chậm rãi bóp trái, nhìn chằm chằm Sở Điềm: “Đúng là con gái lớn không giữ được. Con giỏi quá nhỉ, dám trộm sổ hộ khẩu đi kết hôn, con đóng phim truyền hình đấy à.”
“Chuyện lớn như vậy mà cũng không bàn với mẹ. Đây là việc trọng đại của cuộc đời con đó!”
Hoắc Phong kéo Sở Điềm ra sau lưng: “Mẹ, mẹ đừng mắng cô ấy nữa, tất cả đều là lỗi của con. Con muốn cưới cô ấy.”
“Ai là mẹ cậu. Tôi đồng ý chưa mà cậu còn dám gọi là mẹ!” Đối với Hoắc Phong, Kỹ Thư Mạn thật sự tức mà không làm gì được, muốn đánh muốn mắng, nhưng con gái bà lại bị cậu ta quyến rũ đứ đừ, đến mức còn dám làm ra chuyện thế này.
Kỹ Thư Mạn nổi trận lôi đình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhét từng món đồ vào túi xách: “Được rồi, con lớn rồi, đủ lông đủ cánh, con tự mình quyết định chuyện của mình đi. Mẹ không ở đây để chướng mắt hai đứa bây nữa.”
Sở Điềm lo lắng, đi tới kéo tay bà: “Mẹ——”
Kỹ Thư Mạn vung tay: “Đừng gọi mẹ, tôi không có con gái thế này.”
Bà tùy tiện nhét đồ vào túi rồi đẩy cửa rời đi. Sở Điềm muốn đuổi theo bà, nhưng Hoắc Phong cản cô lại: “Em đừng đi, để anh đuổi theo cho.”
“Nhưng mà–“
“Yên tâm đi, anh sẽ đưa mẹ trở lại.” Hoắc Phong vỗ vỗ đầu cô, mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu.
——-
Kỹ Thư Mạn lên taxi, có vẻ như đi về phía sân bay. Hoắc Phong lái xe phía sau, đồng thời gọi cho Trịnh Đồ: “Cậu mau đến nhà tôi, lấy giúp tôi túi hồ sơ ở ngăn bàn đầu giường bên phải phòng tôi, rồi mang đến sân bay đi, ân nhân cứu mạng.”
Trịnh Đồ với Kiều Họa đang xem phim, nhận được nhiệm vụ liền cùng Kiều Họa nhanh chóng chuồn khỏi rạp chiếu phim, họ biết mật khẩu nhà Hoắc Phong, nên cũng không hỏi nhiều, mà phóng xe thẳng tiến.
Hoắc Phong đi theo Kỹ Thư Mạn đến tận sân bay. Kỹ Thư Mạn nhanh chóng bước vào trong, Hoắc Phong vội chạy tới trước mặt bà, dang hai tay không để bà bước tiếp: “Mẹ, hôm nay mẹ không thể đi. Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi, không có mẹ, Tiểu Điềm sẽ buồn lắm.”
“Đừng cản tôi, cũng đừng gọi tôi là mẹ, tôi không chấp nhận cậu.”
Hoắc Phong chịu thua: “Được rồi, dì, dì cho con xin chút thời gian đi, con có chuyện muốn nói với dì.”
Kỹ Thư Mạn nổi đóa: “Cậu là tên lừa đảo, Hoắc Phong, trước đó cậu hứa với tôi thế nào? Cậu nói sẽ rời xa Tiểu Điềm, thế mà cậu làm gì? Vừa quay lưng đi đã kết hôn với nó.”
Hoắc Phong nhìn xung quanh, thấy có một quán cà phê cách đó không xa, bèn đoạt lấy chiếc túi trên tay Kỹ Thư Mạn: “Dì ơi, trò chuyện với con một lúc đi, không lâu đâu, năm phút thôi. Nếu năm phút sau dì vẫn không muốn thể con quay lại, thì con sẽ đón Tiểu Điềm tới để về thành phố Nhạc với dì.”
Lời này rất chân thành, mà Kỹ Thư Mạn cũng muốn nghe xem anh nói những gì.
Hai người tìm một chỗ gần tường trong quán nước, Hoắc Phong gọi hai tách cà phê.
“Mẹ.”
Kỹ Thư Mạn vừa mở miệng, Hoắc Phong đã ngắt lời bà: “Con biết mẹ không thích nghe, nhưng hiện tại con và Tiểu Điềm thật sự đã đăng kí hết hôn rồi, mẹ là mẹ của con.”
“Con biết mẹ đang giận vì con không giữ lời hứa, chuyện con hứa với mẹ con đã không làm được, nhưng con không có cách nào dối lòng được cả, con không thể rời xa Tiểu Điềm.”
“Cô ấy cũng không thể rời xa con.”
Kỹ Thư Mạn còn chưa nói gì, điện thoại của Hoắc Phong đã vang lên, anh bắt máy đi ra ngoài: “Quán cà phê, đúng rồi, bên trái ấy.”
Một lúc sau, Hoắc Phong cầm một chiếc túi giấy quay lại. Anh đặt chiếc túi lên bàn và đẩy đến trước mặt Kỹ Thư Mạn.
“Mẹ, con biết mẹ lo lắng điều gì và cũng hiểu cách nghĩ của mẹ, cho nên con muốn tỏ rõ thái độ với mẹ.”
“Điều kiện gia đình con trước đây, chắc hẳn mẹ cũng biết, tuy rằng bây giờ đã mất hết, nhưng vẫn còn hai căn nhà do con đứng tên. Một căn rộng 120m2 ở đế đô, là chỗ ở hiện tại của bọn con, còn một căn 160m2 ở thành phố Nhạc, bây giờ không có ai ở.”
“Đều là do mẹ con để nó cho con, không liên quan gì đến ba con cả, hoàn toàn minh bạch.”
“Căn nhà ở thành phố Nhạc con được cho vào năm ba đại học, lúc đó con đã viết thẳng tên Tiểu Điềm vào, chỉ là cô ấy còn chưa biết. Thời gian trước con cũng đã sang tên căn nhà ở đế đô cho cô ấy. Trong túi này là hồ sơ hai căn nhà, mẹ có thể xem qua.”
Kỹ Thư Mạn không nhúc nhích, nhưng trong lòng đã hoàn toàn chấn động.
Hoắc Phong nói tiếp: “Con biết mẹ để bụng về việc con đã ngồi tù, con không thể nào phủ nhận hay xóa bỏ sự thật này. Con chỉ có thể đảm bảo với mẹ rằng con chưa bao giờ làm bất cứ điều gì phạm pháp cả, và tương lai cũng sẽ không.”
Kỹ Thư Mạn vừa định nói gì đó, Hoắc Phong lại ngắt lời bà: “Con biết mẹ không thích công việc của con, nhưng đây là nghề nghiệp của con, con hy vọng có thể tiếp tục theo đuổi. Con hứa với mẹ con sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Điềm, nếu mẹ không yên tâm, con có thể viết giấy đảm bảo, ví mà tương lai con có làm điều gì có lỗi với Tiểu Điềm, thì tất cả bất động sản, xe cộ và tiền con kiếm được với tư cách ca sĩ đều sẽ thuộc về Tiểu Điềm, con sẽ không được chia bất cứ gì cả, phải ra đi tay không.”
“Như vậy được chứ ạ?”
Hoắc Phong không cho Kỹ Thư Mạn chút cơ hội phản bác nào, nói một cách hợp lý hợp tình, ngay cả bản thân Kỹ Thư Mạn cũng cảm thấy nếu không cho anh cơ hội thì mình sẽ trở thành người tội ác tày trời mất thôi.
Hoắc Phong cẩn thận quan sát biểu cảm của bà, cố gắng nghiên cứu xem lời nói của mình có tác dụng gì không.
Một lúc sau, Kỹ Thư Mạn đột nhiên đứng dậy.
Hoắc Phong nhanh chóng đứng lên theo: “Mẹ.”
Kỹ Thư Mạn nhìn anh: “Hôm nay tôi sẽ trở về cùng cậu, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận cậu. Tôi chỉ sợ Tiểu Điềm xúc động quá sẽ không tốt cho cổ họng của nói thôi. Về phần cậu, phải làm sao, trong lòng cậu tự liệu mà làm đi.”
“Giấy đảm bảo thì miễn đi, nếu có một ngày cậu có lỗi với con gái tôi, thì thứ tôi muốn không phải là tài sản của cậu, mà là tính mạng của cậu.”
Mẹ vợ thật là khí phách.