Edit: Hoa Tuyết
Dây thanh quản của Sở Điềm bị tổn thương ở mức độ vừa phải, cần một thời gian nhất định để tập luyện phục hồi chức năng và nghỉ ngơi.
Hoắc Phong phải vừa tạo áp lực vừa xin xỏ lắm mới xin nghỉ được ba ngày. Điền Huy đã tranh thủ lắm để xếp được lịch nghỉ này, bởi vì anh là quán quân của chương trình Original Singer mùa một, lại sắp đến ngày tất niên, đã có ba bốn đài truyền hình cấp tỉnh mời anh tham gia đêm hội cuối năm.
Điều này đòi hỏi phải có thời gian chuẩn bị, hơn nữa công ty muốn mượn cơ hội này nâng độ nổi tiếng của anh lên, nhân lúc còn hot, sang năm sẽ không chỉ phát hành single mà là ra cả album.
Sở Điềm lại phải ở lại đế đô điều trị, đến Tết cũng không thể về quê, chắc chắn sẽ không gạt được Kỹ Thư Mạn, nên họ chỉ có thể báo thật với bà.
Điện thoại là do Hoắc Phong gọi, sau khi Kỹ Thư Mạn nhận được tin thì lập tức thu xếp bay đến đế đô.
Hoắc Phong lái xe của Trịnh đồ đến sân bay để đón bà, trong lòng phân vân không biết nên gọi bà là dì hay mẹ, không nhờ Kỹ Thư Mạn hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng, vừa gặp mặt đã bắt đầu mắng anh.
Nào là đã nói Sở Điềm ở bên anh sẽ không có chuyện gì tốt mà, trước kia đã nói mà không nghe.v.v.
Hoắc Phong ngoan ngoãn nghe mắng, không dám cãi câu nào, mở cửa xe cho bà, rồi rảo bước chạy qua ghế lái cẩn thận lái xe, hộ tống bà đến tận phòng bệnh.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Sở Điềm, Kỹ Thư Mạn liền rơi nước mắt, bắt đầu ôm Sở Điềm khóc. Mấy ngày nay tình trạng của Sở Điềm đã khá hơn rất nhiều, cô vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình. Hoắc Phong bên cạnh dùng di động gõ chữ đưa cô coi: Em ở với mẹ một lúc nhé, hạn chế nói chuyện, đừng khóc, anh đến đồn cảnh sát, họ tìm anh.
Sở Điềm nhẹ gật đầu, dùng khẩu hình nói: Đi đi.
Người phụ trách xử lý vụ án đã liên hệ với Hoắc Phong, sau khi hai người ngồi xuống, cảnh sát Trình nói: “Đã thu thập xong dấu vân tay của chai nước khoáng, kết quả kiểm tra còn chưa có. Hôm nay tôi gọi anh đến là để cho anh xem camera giám sát ngày hôm đó.”
Anh ta chỉ vào một trong những người trong đoạn video tạm dừng: “Anh có biết người này không?”
Hoắc Phong nhìn kỹ: “Không có ấn tượng.”
“Video giám sát cho thấy anh ta là người đã đưa chai nước cho anh. Chúng tôi đã hỏi người của đài truyền hình rồi, người này đúng là nhân viên của họ. Anh ta đã làm việc ở đài truyền hình được bảy năm, bề ngoài không có gì khả nghi cả.”
Hoắc Phong nhìn kỹ một lần nữa, thật sự không có ấn tượng gì, lúc đó có nhiểu người đeo thẻ nhân viên như vậy, ai nấy đều mặc đồng phục xám giống nhau, nếu không quen biết trước thì không để ý đến dáng vẻ của người nọ cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Phong hỏi: “Các anh đã đi tìm người này chưa?”
“Tìm rồi, anh ta nói rằng hôm đó khi đi ngang qua phòng thay đồ của anh, thì có một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa đưa cho anh ta một chai nước, nói rằng là bạn của anh và nhờ anh ta giúp chuyển nó cho anh. Ngoài ra anh ta không biết gì nữa cả.”
“Bởi vì chúng tôi không thấy người đàn ông mặc đồ đen nào trong video giám sát, nên chúng tôi tạm giữ thái độ trung lập về lời khai của anh ta, và sẽ tiếp tục điều tra.”
“Đồ đen à.” Hoắc Phong nhẹ giọng lặp lại, hôm đó có quá nhiều người, anh thật sự không có ấn tượng gì cả.
Cảnh sát Trình tắt màn hình máy tính, đứng dậy, Hoắc Phong cũng vội vàng đứng lên.
“Tôi đã hiểu đại khái về tình hình phía anh. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, anh và nạn nhân hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Hoắc Phong bắt tay cảnh sát Trình, bày tỏ lòng biết ơn, “Chuyện này phải nhờ anh rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác nếu cần thiết.”
Ngày đầu tiên đến, Kỹ Thư Mạn đã không nhàn rỗi, ở bệnh viện một lát rồi về nhà nấu cháo, tiện thể thu xếp thêm đồ cho Sở Điềm. Lên thang máy, vừa mở cửa phòng đã thấy trong nhà lạnh ngắt, phòng khách trống rỗng, không hề có hơi người, thoạt nhìn có vẻ đã lâu không có người ở.
Kỹ Thư Mạn tức giận, không những không chia tay mà còn sống chung, còn là con gái bà dọn đến nhà người ta nữa, còn ra thể thống gì nữa chứ!
Bà vau mày xách đồ vào bếp, giặt giẻ lau nhanh lau chùi phòng khách rồi đi nấu cháo, luộc trứng, làm rau trộn, múc cháo vào hộp cách nhiệt để mang vào viện.
Khi đến cửa phòng bệnh, Kỹ Thư Mạn dừng lại, từ cửa sổ nhỏ nhìn vào, vừa vặn có thể thấy giường của Sở Điềm, Hoắc Phong cũng ở đó, hai người đang nằm tựa trên đầu giường. Hoắc Phong không đắp chăn cùng cô, mà nằm ở bên ngoài chăn, một chân dài co lại, ôm cô trong lòng, cả hai cùng nhìn vào máy tính bảng.
Không biết có phải đang xem gì vui hay không, mà trên mặt Sở Điềm tràn đầy ý cười. Hoắc Phong nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có sự dịu dàng, cúi người hôn lên tóc cô, rồi cầm lấy ly nước đút cho cô uống, sau đó lại nhìn vào máy tính bảng.
Cả hai dựa vào nhau, hòa hợp không thể bàn cãi.
Không hiểu sao, Kỹ Thư Mạn lại cầm hộp cách nhiệt đứng yên, không bước vào, sau đó quay người xuống lầu gọi hai phần ăn tại quán ăn nhỏ gần bệnh viện, mang lên lầu. Tới cửa phòng bệnh vẫn thấy hai người trong tư thế cũ, bà bèn cố ý ho khan một tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Phong lập tức nhảy xuống giường đứng ở bên cạnh, có chút chật vật, “Dì.”
Kỹ Thư Mạn mặt lạnh đặt thức ăn đã đóng gói lên bệ cửa sổ, ra hiệu cho anh đi chỗ khác. Hoắc Phong nhanh chóng lui sang phía bên kia giường, nhìn bà mở hộp cơm cách nhiệt, lấy hộp cháo và đồ ăn kèm ra ngoài.
“Dì à, vậy dì chăm sóc cô ấy một chút nhé, con đi hỏi khi nào khóa luyện tập phục hồi buổi chiều bắt đầu.” Hoắc Phong không bịa chuyện, thời gian luyện tập của Sở Điềm anh luôn nhớ rõ hơn ai hết.
Kỹ Thư Mạn không nhìn anh, lấy một cái muỗng nhỏ đưa cho Sở Điềm, nói: “Đồ ăn trên bệ cửa sổ là của cậu đó.”
Hoắc Phong nhất thời không kịp phản ứng, anh liếc mắt nhìn Sở Điềm, Sở Điềm vừa định ăn cháo, nghe vậy cũng sửng sốt, liền nhìn chằm chằm Kỹ Thư Mạn.
“Đừng hiểu lầm, vì cậu đã chăm sóc con gái tôi nên tôi không muốn nợ cậu thôi.”
Dù là vì lý do gì thì đây vẫn luôn là một khởi đầu tốt đẹp, Hoắc Phong rất vui vẻ, nói cảm ơn, rồi nhếch môi đi đến bệ cửa sổ mở hộp cơm ra, cứ thế đứng ăn cơm, không chừa lại gì cả.
Anh chỉ xin được nghỉ ba ngày, sau đó sẽ phải đẩy nhanh tốc độ tập luyện. không yên tâm về các y tá, lại không muốn Kỹ Thư Mạn vất cả hai mươi bốn giờ mỗi ngày, nên tối nào anh cũng cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể rồi chạy tới bệnh viện thay thế Kỹ Thư Mạn, để bà về nhà nghỉ ngơi.
Tình trạng của Sở Điềm đã khá ổn định, cổ họng lại không cần phải theo dõi liên tục trong bệnh viện như những bệnh khác, nên bác sĩ khuyên hết tuần là có thể xuất viện, sau đó mỗi ngày đến bệnh viện để tập luyện phục hồi chức năng là được. Đã không có gì, Kỹ Thư Mạn không có ý kiến, Hoắc Phong cũng không nhiều lời, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Giường bệnh đơn không rộng rãi gì, Hoắc Phong không chen chúc với Sở Điềm, mà nằm ngủ trên chiếc giường trống bên cạnh cô. Nửa đêm, nghe thấy tiếng nức nở loáng thoáng, Hoắc Phong nhanh chóng tung chăn lao sang giường cô, cúi người sờ sờ mặt cô, hỏi: “Em sao vậy?”
Sở Điềm nằm quay lưng hướng về anh, quay mặt ra cửa sổ, hai vai run run không dám khóc lớn, đến khi Hoắc Phong đi tới, cô mới xoay người lại ôm lấy anh.
Tư thế này hơi bất tiện, Hoắc Phong đành nghiêng người nằm xuống, áp đầu cô tựa vào lòng mình, dùng lòng bàn tay ấm áp lau mặt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Muốn khóc thì khóc đi, đừng chịu đựng.”
Sở Điềm không kìm được nước mắt, làm áo anh nhanh chóng ướt đẫm: “Em hơi sợ.”
Sợ rằng giọng của mình sẽ không thể phục hồi, sợ rằng sẽ không thể lồng tiếng nữa.
Hoắc Phong đau lòng không thôi, vô thức ôm ghì cô vào lòng. Từ lúc gặp chuyện không may đến nay, Sở Điềm cũng bị tỏ ra buồn thương khi mới vừa tỉnh lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, ngoan ngoãn chấp nhận điều trị, nên cười vẫn cười. Mọi người khác khen cô giỏi điều chỉnh, có tâm lý tốt, chỉ có Hoắc Phong biết cô đang giữ nỗi đau và sự sợ hãi trong lòng, không cho người khác biết, đặc biệt không muốn anh tự trách mình.
Hoắc Phong cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, tì cằm lên trán cô, điều chỉnh hô hấp, nói: “Đừng sợ, có ông xã em đây.”
Sở Điềm đáp “ừm” một tiếng, hai người ôm nhau ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, Hoắc Phong phải đi rất sớm, may mà Kỹ Thư Mạn cũng đến sớm, mang theo đồ ăn sáng cho anh như thường lệ, ăn xong anh mới chạy đi diễn tập.
Sắp tất niên, Điền Huy giúp Hoắc Phong tổ chức nhân ba đêm hội ở ba đài vệ tinh, trong đó hai đài là ghi hình, còn một đài là phát sóng trực tiếp. Việc ghi hình đã hoàn tất, chỉ còn đêm phát sóng trực tiếp ở một tỉnh khác, phải mất một giờ bay.
Sở Điềm đã xuất viện, 8 giờ tối, cô chuyển TV sang đài phát trực tiếp chương trình của Hoắc Phong từ sớm, cắt một đĩa hoa quả, khoanh chân ngồi trên sô pha chờ xem ông xã mình diễn.
Vẫn còn sớm, Kỹ Thư Mạn cũng ngồi một bên xem TV, mở màn là mấy tiết mục nhảy tưng bừng làm người lớn tuổi coi mà đau cả đầu.
“Đây là mớ hỗn độn gì vậy.”
Thấy Sở Điềm không trả lời, Kỹ Thư Mạn lấy tăm xiên vào một miếng táo trong đĩa hoa quả nhét vào tay cô: “Làm gì không làm lại đi làm ca sĩ, trong cái giới giải trí thâm trầm nhiều cám dỗ, con có thể đảm bảo cậu ta sạch sẽ mãi sao? Mỗi ngày tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ nữ xinh đẹp trẻ trung như vậy, có thể bảo đảm cậu ta không thay lòng à?”
“Có thể ạ.” Sở Điềm nhai táo, lấy di động tìm kiếm chương trình trên mạng, Hoắc Phong diễn tiết mục thứ tám, ước chừng nửa tiếng nữa sẽ xuất hiện.
Kỹ Thư Mạn không nói nên lời, khoanh tay tựa mạnh vào ghế sô pha.
Không lâu sau đến lượt Hoắc Phong ra sân khấu, ngay khi người dẫn chương trình xướng tên anh, khán giả đã phát cuồng, tiếng reo hò như muốn nổ tung cả trần trường quay. Kỹ Thư Mạn cũng từ từ ngồi thẳng người, không ngờ Hoắc Phong bây giờ lại được yêu thích như vậy.
Nghe kỹ thì hát cũng được.
Kỹ Thư Mạn quay đầu lại nhìn con gái, xì, vẻ mặt mê trai thế này thì cả đời này con gái bà chắc chắn đổ ngục trong tay tên nhóc kia rồi.
Màn biểu diễn của rất thành công, ngay sau đó đã lên hot search Weibo.
# Original Singer Hoắc Phong #, # Buông cô ấy ra để tôi đến Hoắc Phong #, # Hoắc Phong hát live #
Weibo của Hoắc Phong cũng nhanh chóng tăng mấy vạn người theo dõi, Sở Điềm ngồi tựa trên sô pha, cầm di động xem weibo. Kỹ Thư Mạn vỗ nhẹ vào eo cô: “Đừng có lúc nào cũng nghịch điện thoại, không có gì thì đi ngủ đi.”
Sở Điềm uốn éo người: “Vâng.” Bởi vì cổ họng nên hiện tại cô quý lời nói như vàng, có thể nói ít bao nhiêu sẽ nói ít bây nhiêu.
Gần đây đã bình phục khá tốt, cũng đã một tuần không gặp Hoắc Phong, nên bây giờ cô rất thích lướt weibo, có rất nhiều fancam và ảnh chụp của Hoắc Phong ở đủ mọi góc độ tại chương trình vừa rồi, đẹp trai 365 độ không góc chết, hào quang bắn ra tứ phía.
Điện thoại đổ chuông, là một tin nhắn wechat đến.
Hoắc Phong: Làm gì vậy?
Sở Điềm: Lướt weibo, còn anh?
Hoắc Phong: Ăn liên hoan, có lẽ hôm nay sẽ phải chơi cả đêm, vừa rồi em có xem anh không?
Sở Điềm: Có xem, chồng em là đẹp trai nhất.
Hoắc Phong gửi một biểu tượng cảm xúc ngượng ngùng rồi đáp: Ngày mai anh sẽ về, tắm rửa cho thơm chờ anh nhé.
Sở Điềm cắn môi người ngây ngô, nội y ren còn chưa sử dụng đó.