Edit: Hoa Tuyết
Hoắc Phong kéo cô trở lại, là ôm lấy cô từ phía sau một lần nữa, nhếch mép cười: “Anh đang nói về chuyện uống rượu giao bôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Sở Điềm đỏ mặt, giả vời muốn hất anh ra: “Anh thật phiền quá, vậy em sẽ đi tắm rồi ngủ một mình, anh thuê phòng khác đi.”
Hoắc Phong không buông tay ra, mà đẩy cô đến cạnh chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ: “Được rồi, không đùa nữa, rượu đây rồi, uống một chút đi.”
Sở Điềm ngồi xuống, Hoắc Phong cũng sang phía đối diện ngồi xuống. Rượu vang đỏ đã được khui một lúc, Hoắc Phong rót hai ly, đưa cho cô một ly: “Uống nhiều chút đi, trợ hứng.”
“Lưu manh.”
Hoắc Phong chạm ly với cô, nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, “Vừa rồi là ai đã kích động đòi đi tắm? Dù sao, cũng chẳng phải là anh.”
“Không nói chuyện với anh nữa.” Sở Điềm đặt ly xuống, không chịu uống, lấy túi mỹ phẩn rửa mặt ra khỏi túi xách, đi thẳng vào phòng tắm, còn đóng sầm cửa lại.
Trông hệt như một cô dâu kiêu ngạo.
Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, uống hết rượu trong ly, rồi đứng dậy, làm vài động tác khởi động, rồi cởi từng chiếc quần áo ra, đặt lên ghế sofa, đi chân trần về phía phòng tắm.
Không thể lãng phí đêm tân hôn được.
Vài phút sau, trong phòng tắm liền phát ra những âm thanh mập mờ, cô gái một phút trước còn mạnh miệng kiêu ngạo, lúc nãy đã mềm nhũn, chỉ có thể đứng dựa vào tường, nắm lấy đôi vai rộng lớn rắn chắc của Hoắc Phong, không thể đứng vững được.
‘Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng’, câu nói nghe có vẻ thô tục và lỗi thời, nhưng đặt trong trường hợp hôm nay lại vô cùng thích hợp.
Ngày hôm sau, mười giờ sáng, Sở Điềm bị nụ hôn của Hoắc Phong đánh thức.
Hai người lăn lộn thật sự quá lâu, giờ hai chân của Sở Điềm vẫn mỏi nhừ, eo đau nhức, lại còn buồn ngủ, ăn vạ không chịu dậy. Mấy năm qua Hoắc Phong đã rèn được thói quen không ngủ nướng, đã gọi bữa sáng về phòng từ sớm, thấy cô vẫn chưa dậy, anh bèn dứt khoát nhảy lên giường hôn cô, còn thò tay vào chăn đùa giỡn lưu manh.
Sở Điềm cau mày, tóc tai rối bù, đẩy đẩy bàn tay đang lộn xộn trên ngực mình, quay đầu đi: “Đừng quậy nữa.”
Hoắc Phong nhẹ nhàng cất giọng: “Heo lười, dậy mau, đã nói hôm nay sẽ về thăm trường cũ mà.”
Sở Điềm bị phá, bực bội trong bụng, bật dậy từ trong chăn đẩy anh ra: “Đều tại anh cả, em đã bảo ngủ sớm đi mà, cứ dây dưa mãi. Anh thì thoải mái rồi, chỉ có em là mệt chết.”
Hoắc Phong cũng không giận, mà còn bắt đầu hôn cô, dỗ dành một lúc, rồi mặc quần áo vào cho cô. Sở Điềm dứt khoát lười biếng đến cuối cùng, để anh mặc quần áo cho mình, xong xuôi mới miễn cưỡng xuống giường rửa mặt.
Sửa soạn và ăn sáng xong, hai người mới tay trong tay đi đến trường. Khách sạn Hoắc Phong đặt cách trường rất gần, chỉ đi vài phút là tới một cái cổng nhỏ. Trước đây hai người rất thường ra vào bằng cổng này để ra ngoài ăn vặt.
Sau mấy năm, rất nhiều thứ đã thay đổi, phố ăn vặt đã được tổ chức lại, không còn những quầy hàng bên đường nữa, các cửa hàng ở hai bên giờ đây cũng đã đổi chủ. Dạo một vòng mà không gặp được người quen nào, hai người bèn đi vào trường.
Thứ mà trường nghệ thuật không thiếu nhất chính là trai xinh gái đẹp, Sở Điềm chậc chậc: “Trẻ quá, tuổi trẻ thật tốt.”
Thấy cô đang dán mắt vào mấy đàn em trai, Hoắc Phong không vui quay đầu cô lại: “Em nhìn cho kỹ đi, có ai trẻ đẹp bằng anh sao, bọn họ chỉ là mấy tên nhóc con thôi.”
Sở Điềm không thể nhịn được, phì một tiếng, may mà Hoắc Phong đã nhanh chóng tránh được, bằng không mặt anh chắc chắn sẽ bị dính nước bọt.
Hoắc Phong tức giận trợn mắt, “Ý em là sao? Hôm qua em mới vừa dụ anh đăng kí kết hôn, đến tối còn ăn anh sạch sành sanh, vậy mà giờ đây đã trở mặt rồi phải không?”
Sở Điềm vươn tay xoa xoa mặt anh, xoa nắn thành nhiều hình dạng khác nhau, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Ông xã à, anh thật là dễ thương”.
Mỗi lần nghe cô gọi hai chữ ‘ông xã’ là Hoắc Phong đều không chịu nổi, vừa nghe đã mềm lòng, làm sao còn cứng rắn gì nữa. Anh vòng tay ôm vai cô, cười toe toét đi về phía trước: “Anh phải cầm tù thật chặt mới được, anh thấy em rất có tiềm năng vượt tường đó.”
Trường học không lớn lắm, khu giảng dạy, khu ký túc xá, khu nhà ăn, thư viện, các sân vận động, hết thảy chỉ mất nửa giờ đi dạo, Hoắc Phong liếm miệng: “Anh đói.”
“Lát nữa mình ra ngoài ăn đi, mình không có thẻ ăn, nhà ăn không phục vụ cơm đâu.”
“Đi.”
Hai người đang thảo luận xem sẽ ăn thịt nướng hay lẩu, thì Hoắc Phong đột nhiên đứng lại. Sở Điềm kéo anh, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhìn theo ánh mắt thẳng tắp của anh.
Trước quầy kẹo không xa trước mặt, có một đôi nam nữ trẻ. Người đàn ông vóc dáng cao ngất, mày mặt trông hơi ngả ngớn, nhưng không làm át đi vẻ nhạy bén thông minh từ trong xương cốt. Cô gái bên cạnh anh ấy cũng rất đẹp, mái tóc dài, trong tay đang cầm một cây kẹo mút quá khổ. Hai người họ đang cúi đầu thì thầm gì đó với nhau, trong đôi mắt của đàn ông đều là vẻ dịu dàng.
Cô gái kia, Sở Điềm có biết.
Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên, năm đó, Hoắc Phong đã nắm tay cô ấy, đứng trước mặt cô, nói lời chia tay.
Hoắc Phong bất giác nắm chặt tay của Sở Điềm, toát mồ hôi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái kia, Sở Điềm đã đoán được người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai.
Hai người ở xa dường như có giác quan thứ sáu và khả năng quan sát rất nhạy bén, đồng loạt nhìn về phía này, tức khắc, cả hai người họ đều sững sờ.
“Tiểu Phong.” Người đàn ông gọi.
Đôi mắt của Hoắc Phong tối sầm lại, sắc mặt rất khó coi, hầu kết chuyển động.
Nhiễm Tình đặt cây kẹo mút trong tay xuống, cùng An Đông bước tới. Thấy Sở Điềm, cô ấy có hơi ngạc nhiên, bèn gật đầu với cô như chào hỏi.
Hoắc Phong quay người, muốn rời đi.
“Anh xin lỗi.” An Đông thốt lên, có vẻ hơi sốt ruột.
Hoắc Phong dừng bước lại, Sở Điềm siết chặt bàn tay hơi lạnh của anh, quay đầu nhìn lại. Nhiễm Tình nháy mắt với cô, hai cô gái khéo léo tránh đi, để lại không gian cho hai người đàn ông.
Im lặng một lúc, Hoắc Phong cố buộc mình không vung nắm đấm vào mặt anh ta, nhưng giọng nói còn lạnh lùng hơn hành động: “Xin lỗi cái gì hả?”
Anh quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào An Đông: “Vì đã nằm vùng trong nhà tôi suốt mấy năm, cuối cùng tống tôi và cha tôi vào tù, hay vì đã giả vờ làm anh em với tôi, sau đó lấy cắp bí mật của nhà họ Hoắc?”
“Tiểu Phong, cậu phải biết, cha cậu thật sự đã làm chuyện phạm pháp. Ngoài việc vô tình khiến cậu ngồi tù ra, thì anh chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm cả.”
“Anh đã thật lòng coi cậu như một người em trai.”
Hoắc Phong cười khẩy: “Thật lòng? Đừng xúc phạm hai từ này.”
Anh quan sát An Đông từ trên xuống, “Sau khi lập công, chắc anh đã được thăng chức rồi hả? Xem ra ba năm qua anh đã sống rất tốt nhỉ.”
An Đông mím môi, bình tĩnh nhìn Hoắc Phong, “Anh biết cậu trách anh, dù đó không phải là ý định ban đầu của anh, nhưng đúng là vì anh nên cậu mới phải ngồi tù, anh cần nói một lời xin lỗi với cậu.”
Hoắc Phong nắm chặt tay, vành mắt đã đỏ hoe, nghiến răng nói: “Xin lỗi có tác dụng à? Anh có thể trả lại gia đình tôi cho tôi sao? Có thể đi tù hai năm thay tôi sao? Hay là có thể bồi thường khoản thời gian ba năm mà tôi và vợ tôi phải xa nhau?”
“Đừng giả nhân giả nghĩa, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Cách đó không xa, Sở Điềm và Nhiễm Tình đang dựa vào bồn hoa.
Nhiễm Tình mỉm cười: “Tôi không ngờ rằng hai người vẫn còn ở bên nhau đấy.”
Sở Điềm đang nghĩ về Hoắc Phong, cứ nhìn sang bên đó, nên chỉ ậm ờ đáp: “Ừ.”
“Xin lỗi.”
Sở Điềm ngạc nhiên, quay lại nhìn cô ấy: “Hả?”
“Tiểu Phong nói, trừ khi cậu ấy không cần cô nữa, nếu không thì bất kể thế nào cô cũng sẽ theo cậu ấy, cho nên mới kéo tôi đến đó diễn một vở kịch như vậy. Lúc đó chắc cô rất đau lòng nhỉ.”
Sở Điềm giật mình, trong lòng dần dâng lên sự ấm áp, “Thế à, anh ấy nói vậy sao?”
“Ừa, lúc đó tôi cũng rất thương tiếc, vì nghĩ rằng hai người đã bỏ lỡ nhau. May mà đi một vòng rồi vẫn về với nhau. Cuối cùng tôi và An Đông cũng có thể bớt tội lỗi rồi.”
Sở Điềm hơi khó chịu: “Khúc mắc trong lòng anh ấy không dễ tháo gỡ, nếu là tôi, có lẽ sẽ còn cực đoan hơn anh ấy nhiều.”
Hai cô gái đều rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, Hoắc Phong rời đi trước, Sở Điềm luôn chú ý đến bên đó nên vội vã đuổi theo anh. Nhiễm Tình bước tới canh An Đông, nắm tay anh ấy: “Sao còn sững sờ vậy, cậu ấy nói thế nào?”
An Đông ôm lấy Nhiễm Tình, xoa xoa đầu cô ấy: “Đi thôi.”
Hoắc Phong vẫn đi nhanh ở phía trước, Sở Điềm rảo bước theo anh, một lúc sau, không thể theo kịp nữa, cô bèn chạy tới, kéo tay anh: “Phong Tử, đợi em với.”
Hoắc Phong khựng lại, đứng lặng hai giây rồi quay lại ôm lấy Sở Điềm, vùi đầu vào cổ cô, “Bà xã, mình về nhà thôi.”
Sở Điềm vỗ nhẹ vào lưng anh: “Được.”
Hoắc Phong đặt vé bay về Đế Đô vào buổi chiều hôm đó. Sở Điềm về nhà để lấy đồ và báo với Kỷ Thư Mạn. Mãi đến buổi tối, sau khi xuống máy bay, tâm trạng của Hoắc Phong vẫn không được tốt.
Sân bay tương đối gần nhà của Sở Điềm, vì vậy hai người bắt taxi về nhà cô.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Phong bước vào, anh nhìn xung quanh một vòng, ngôi nhà không quá lớn, có một phòng ngủ và một phòng khách, vừa đủ cho một cô gái độc thân. Căn nhà được Sở Điềm trang trí rất ấm áp, khắp nơi đều là màu hồng và tông màu ấm, chỗ trống trên bức tường hai bên TV đã bị cô biến thành bức tường ảnh.
Hoắc Phong đến gần, trên đó có rất nhiều người anh quen, nhiều nhất là ảnh của Kỷ Thư Mạn, Kiều Họa, còn có ảnh chụp với nhóm bạn cùng phòng đại học, gần đây nhất là ảnh của một số bạn bè của cô ở Đến Đô, ảnh tự sướng với Lãnh Tịnh nữa, thậm chí anh còn thấy Lục Hiện trong một bức ảnh tập thể khi tham gia hoạt động gì đó.
Chỉ không có anh mà thôi.
Sở Điềm đi vào, đặt túi xách xuống rồi vào phòng tắm rửa tay, khi bước ra thì thấy Hoắc Phong đang ngồi trên sofa, trông có vẻ rất mất tinh thần.
Cô đi tới ngồi lên đùi anh, đối mặt với anh, vòng tay qua cổ anh, nói: “Ông xã, vui vẻ lên đi.”
Hoắc Phong ôm eo cô kéo vào vòng tay mình, mỉm cười: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ, những thứ này thuộc về em chủ nhà thôi.”
“Tại sao lại nghĩ về chuyện này?”
Hoắc Phong cất giọng trầm thấp, đầy quyến rũ: “Vừa mới kết hôn mà định ở riêng sao. Em chuyển đến chỗ anh đi.”
Sở Điềm chớp mắt: “Tiền thuê nhà còn nửa năm nữa mới hết.”
Bàn tay trên thắt lưng bắt đầu không trung thực, mò lên khóa áo ngực của cô, và nhặt nó lên, mở ra không chần chờ. Hoắc Phong dán môi lên tai cô, gặm nhấm, “Anh quan trọng hay tiền thuê nhà quan trọng hả?”
Sở Điềm đỏ mặt, mím môi đáp: “Vậy em sẽ thu dọn.”
Hoắc Phong vỗ vỗ mông cô: “Đi đi, dọn luôn vào hôm nay, ngày mai về nhà.”
Sở Điềm đứng dậy khỏi lòng anh bằng, rồi đi vào bếp nấu hai bát mì. Hai người ăn đối phó, rồi họ bắt đầu thu dọn đồ.
Không có nhiều thứ cần mang đi lắm, chỉ mang quần áo theo mùa và các nhu yếu phẩm thiết yếu hàng ngày đi là được. Dù sao vẫn chưa hết hạn thuê nhà, những thứ khác có thể từ từ dọn sau. Sở Điềm lấy một chiếc vali lớn ra, Hoắc Phong xếp từng món đồ bỏ vào giúp cô, ngay ngắn gọn gàng, còn cẩn thận hơn cả con gái.
Cuối cùng khi xếp đến đồ lót, Hoắc Phong bèn dùng cả hai tay cầm chiếc quần lót màu hồng có hình mèo lên, “Bà xã, sở thích của em vẫn giống hệt như ba năm trước nhỉ, đã đến lúc em thay đổi phong cách rồi đó.”
Sở Điềm đỏ mặt, giật lấy nó, “Tại sao, em còn kén chọn phong cách nữa à?”
“Ừm, anh thích màu đen quyến rũ, ren, xuyên thấu.”