Edit: Hoa Tuyết
Hôm sau, Hoắc Phong có một cuộc họp ở Ánh Ngọc cho đến tận trưa. Bữa trưa anh cũng không kịp ăn đã chạy đến nằm vùng trước cổng bệnh viện.
Đợi gần một tiếng, thấy Kỷ Thư Mạn mang hộp đựng cơm từ khu nội trú đi ra, bắt xe đi về phía nhà của Tiểu Điềm, có lẽ là về nhà nấu canh.
Hoắc Phong đứng dậy khỏi băng ghế, phủi phủi mông rồi định lên lầu, đột nhiên điện thoại vang lên, là Tiểu Điềm gửi tin nhắn cho anh:
– Mẹ em về nhà rồi, phải ba giờ mới quay lại.
Hoắc Phong mỉm cười, gõ trả lời: Anh tới ngay.
Trong phòng bệnh, Sở Điềm đặt điện thoại xuống, đang suy nghĩ xem có nên nhờ y tá gội đầu giúp mình để lát nữa gặp anh không, thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Phong lập tức bước vào, đóng cửa lại, khóa trái, kéo cửa sổ và rèm lại.
Sau khi làm xong hết, anh lại bước đến cạnh Sở Điềm đang trợn mắt hốc mồm, đưa tay ôm lấy ót và tìm đến môi cô, mạnh mẽ hôn một lúc, sau đó mới đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
Sở Điềm vẫn còn chưa hết sốc, kinh ngạc hỏi anh: “Sao anh lại nhanh vậy?”
Hoắc Phong ôm cô đung đưa: “Anh chờ ở dưới lầu gần một tiếng rồi.”
Sở Điềm không thể che giấu sự ngọt ngào trên khuôn mặt mình, đưa tay ôm cổ anh, dịch người sang một bên. Hoắc Phong thuận thế kéo cô nằm xuống, ôm cô qua tấm chăn mềm.
“Mấy ngày tới anh thật sự không có thời gian rảnh rồi.”
“Ừ.” Sở Điềm nằm gối đầu trên cánh tay anh, vùi mình vào lòng anh: “Ngày mai em sẽ xuất viện. Nhưng anh đừng đến, công ty sẽ cử xe để đón em và mẹ em.”
“Lục Hiện à?”
Sở Điềm nhanh chóng giải thích: “Không phải, là đồng nghiệp khác đến đón, cũng không phải đãi ngộ đặc biệt gì, nếu là người khác bị thương cũng sẽ được đãi ngộ như thế thôi.”
Cô nghe thấy Hoắc Phong cười khẽ, bèn ngước lên nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Hoắc Phong cúi đầu nhìn cô hai giây, sau đó cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ của cô.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ không đến. Em về nhà tĩnh dưỡng cho tối, đợi khi nào em khỏi hẳn, mình sẽ đi xem phim.”
Mắt Sở Điềm lập tức sáng lên: “Thật sao? Xem phim gì?”
Hoắc Phong ôm ghì lấy cô: “Em muốn xem gì cũng được.”
Ôm nhau trò chuyện một lúc, Sở Điềm dần dần buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi, nhưng Hoắc Phong lại rất tỉnh táo. Anh choàng tay qua vai cô, tay kia đặt lên má cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn.
Tất cả những những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua vượt quá tầm kiểm soát của anh. Lý trí nói với anh rằng phải rời xa Sở Điềm, đừng trêu chọc cô nữa, nhưng vừa nhìn thấy cô, thì lý trí chó má gì đó lại mất không còn một móng.
Càng ngày càng muốn ôm cô, càng ngày càng muốn hôn cô, muốn hôn cô muốn gần gũi với cô hơn, giống như trước đây, mỗi ngày đều quấn quýt bên nhau.
Tính toán thời gian, ước chừng Kỷ Thư Mạn sắp quay lại, Hoắc Phong bèn nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng anh vừa cử động, Sở Điềm đã tỉnh dậy: “Anh phải đi rồi à?”
Hoắc Phong khựng lại, một lần nữa nằm xuống và hôn lên mặt cô: “Ừm, anh phải quay lại công ty. Anh đã lén trốn ra ngoài đấy.”
Tâm trạng của Sở Điềm sa sút thấy rõ, Hoắc Phong vội vàng ôm lấy eo cô, dỗ dành: “Anh sẽ đến tìm em mà.”
“Mẹ em ở nhà, làm sao anh tới được.”
Hoắc Phong đứng dậy, chỉnh chăn cho cô: “Em không phải lo, anh có cách.”
Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô, ngước nhìn cô: “Anh phải đi thật đây.”
“……Ưm.”
Thật dính người.
Hôm sau, Sở Điềm được xuất viện. Mấy ngày liên tiếp, Hoắc Phong đều không xuất hiện nữa, nhưng cứ trưa và tối trước khi đi ngủ là sẽ gửi wechat cho cô, báo cáo về tiến trình phát hành bài hát với cô.
Tối hôm đó, Sở Điềm nằm lì trên ghế sofa, một chân gác trên bàn cà phê, bấm điều khiển từ xa cả buổi mà chẳng có gì để xem. Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Sở Điềm nhanh như chớp ném điều khiển từ xa đi rồi nhanh chóng bắt máy, nhỏ giọng nói: “A lô.”
Hoắc Phong dường như đang ở bên ngoài, cô có thể nghe thấy tiếng gió rít ù ù: “Em có thể đi được rồi chứ?”
Kỷ Thư Mạn đang nấu ăn trong bếp, Sở Điềm che miệng thì thầm: “Được lắm rồi.”
“Đi ra ban công đi.”
“Hả?”
“Chậm thôi, ra ngoài ban công đi.”
Sở Điềm áp chế trái tim đập liên hồi của mình, khập khiễng bước ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống. Hoắc Phong đang ở tầng dưới, vẫy tay với cô.
Sở Điềm suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Sao anh lại tới đây! Làm thế nào mà anh biết được địa chỉ nhà em vậy?”
Hoắc Phong cười đáp: “Anh theo dõi em.”
Sở Điềm nói vào điện thoại: “Biến thái.”
“Anh chỉ muốn nhìn em một lúc thôi, lát nữa phải đi rồi.”
Sở Điềm thấy anh chỉ mặc một lớp đồ mỏng, bèn nói: “Sắp vào thu rồi, sao anh còn mặc ít quá vậy.”
“Không sao đâu, nhìn em anh nóng.”
Sở Điềm đỏ mặt: “Đứng đắn chút được không.”
Kỷ Thư Mạn ở phía sau bưng hai món ăn ra, rồi gọi cô: “Tiểu Điềm, ăn tối nè, con đang làm gì vậy?”
Sở Điềm quay lại: “Con đến ngay đây ạ.”
“Mẹ em gọi em.”
Hoắc Phong nhanh chóng vẫy tay với cô: “Trở vào đi, buổi tới nhớ đóng cửa và cửa sổ thật kỹ đó.”
Sở Điềm mỉm cười: “Vâng.”
Vừa định cúp máy, Hoắc Phong lại ‘ôi’ một tiếng: “Anh nhớ em quá.”
Sở Điềm ngọt ngào đáp: “Em cũng vậy.”
Thấy Hoắc Phong đã rời đi, Sở Điềm mới quay người vào, nhìn thấy Kỷ Thư Mạn đứng sau lưng mình, cô giật bắn cả mình, sợ đến nỗi suýt không đứng vững: “Mẹ, sao mẹ bước đi lại không phát ra tiếng động vậy! Mẹ muốn hù chết con sao. “
Kỷ Thư Mạn đen mặt: “Thằng bé đó đến à?”
“Không ạ.” Sở Điềm khập khiễng bước đến bàn, ngồi xuống rồi cần cầm đũa lên. Kỷ Thư Mạn đi theo, còn muốn nói gì đó, Sở Điềm đã gắp một miếng bông cải xanh: “Nếu mẹ nói nữa là con sẽ đi ngủ luôn, không ăn cơm luôn cho mẹ coi.”
Mấy lời Kỷ Thư Mạn muốn nói bị nghẹn trở vào, tức cành hông ăn cơm.
Hoắc Phong vừa lên taxi, đã nhận được điện thoại của Trịnh Đồ: “Phong Tử, cậu đang ở đâu vậy?”
Tâm trạng của Hoắc Phong đang rất tốt: “Trên đường về nhà.”
Trịnh Đồ: “Cậu đến chỗ tôi một chuyến đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu không thể nói luôn trên điện thoại được à?”
“Bảo cậu tớ thì cậu tới nhanh lên đi.” Trịnh Đồ cúp điện thoại, Hoắc Phong nhìn màn hình điện thoại tối dần, bèn nói với tài xế địa chỉ nhà Trịnh Đồ.
Vừa vào nhà đã thấy Trịnh Đồ và Kiều Họa ngồi bên bàn ăn. Kiều Họa chào hỏi anh rồi đứng dậy đi vào nhà bếp lấy thêm chén đũa.
Hoắc Phong ngồi xuống hỏi: “Cậu bảo tôi tới làm gì, chê bóng đèn nhà cậu chưa đủ sáng à?”
Trịnh Đồ không đấu võ mồm với anh, mà có vẻ hơi nghiêm túc: “Không thể nói rõ qua điện thoại, ca khúc của cậu có chút vấn đề, tạm thời không phát hành.”
Hoắc Phong sửng sốt. Mấy ngày nay mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ mà, chỉ còn bước phê duyệt cuối cùng nữa là có thể quảng bá, sao đột nhiên lại có vấn đề?
“Vấn đề gì vậy?”
Trịnh Đồ lắc đầu: “Tôi không biết nữa, nhưng khi đưa tài liệu lên thì, đổng sự trưởng trì hoãn không ký, tôi lại không thể báo cáo vượt cấp, tiếp đó thư ký mới chuyển lời xuống, nói rằng công ty muốn xem xét lại việc debut của cậu, và hoãn phát hành bài hát, lý do cụ thể thì tôi không biết, tôi cũng rất buồn bực đây.”
“Thư ký còn nói sắp tới cậu không cần phải đến công ty, ở nhà chờ đợi tin tức là được.”
Kiều Họa ra khỏi bếp, đặt chén đũa xuống trước mặt Hoắc Phong, thấy bầu không khí không tốt lắm, cô bèn ngồi lại và cẩn thận hỏi Trịnh Đồ: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Đồ xoa đầu cô: “Công việc thôi, em ăn trước đi.”
Kiều Họa nhận thấy tâm trạng của hai người này không được tốt, nên lại ăn vài đũa rồi đi vào bếp gọt trái cây, mang ra bàn: “Các anh nói chuyện đi nhé, em đi vào phòng sách đây.”
Trịnh Đồ vỗ mông cô: “Đi đi.”
Hoắc Phong đứng dậy: “Không cần đâu, hai người làm gì làm đi, tôi về đây.”
“Này, Phong Tử…” Trịnh Đồ đứng dậy: “Còn một chuyện nữa.”
Anh ta đứng dậy, đi vào phòng sách lấy một tập tài liệu ra. Hoắc Phong mở ra xem thì thấy là kết quả điều tra về vụ tai nạn của Sở Điềm ở Thanh Sơn viên.
“Bởi vì liên quan đến vấn đề an toàn căn bản của cơ sở vật chất ở Thanh Sơn viên, nên họ rất coi trọng, còn đặc biệt cử một người để điều tra hiện trường, kết quả đã có rồi đây.”
Hoắc Phong không xem mấy phân tích ở các trang trước, mà lật tới trang cuối cùng xem: “Là do con người gây ra à?”
Trịnh Đồ gật đầu: “Tôi cũng rất ngạc nhiên và còn từng đưa ra nghi ngờ, nhưng trung tâm thẩm định sẽ không đưa ra kết quả sai được, họ nói đinh ốc và mũ ốc vít sau máy nước nóng rõ ràng có đấu hiệu bị ai đó mở lỏng nên mới xảy ra tai nạn, họ còn nói sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp lý với kết quả điều tra này nữa.”
Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào bản báo cáo một lúc, rồi đóng lại: “Còn ai khác biết chuyện này không?”
“Bởi vì tôi theo dõi ngay từ đầu, cho nên tôi là người đầu tiên nhận được báo cáo kết quả, vẫn còn chưa nói với công ty. Lục Hiện từng hỏi một lần khi chưa có kết quả, vì thế anh ta cũng chưa biết.”
“Đừng nói bất cứ ai cả, nếu Lục Hiện hỏi lại, thì cứ nói là sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Trịnh Đồ là bạn bè thân thiết, biết anh yêu cầu như vậy hẳn là phải có lý do gì đó, nên trực tiếp đồng ý ngay.
Hoắc Phong trở về nhà, đi tắm xong, anh nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Không ngờ nguyên nhân là do con người gây ra, lại nghĩ tới chuyện tấm vé tàu bị nò nát mà Hoắc Phong lạnh cả người. Chắc chắn phải có ai đó bên cạnh Sở Điềm muốn hại cô, người bên Ánh Ngọc thì không có lý do nào làm thế cả, phần lớn hẳn là người trongtudio lồng tiếng.
Nhưng là ai chứ?
Sở Điềm gửi tin nhắn wechat.
Tiểu Điềm: Anh ngủ chưa?
Khốn Kiếp: Anh ngủ rồi, vừa mơ thấy em gửi tin nhắn cho anh nên mới tỉnh dậy nè.
Tiểu Điềm: Nhảm nhí.
Tiểu Điềm: Đã xác định khi nào phát hành bài hát chưa?
Khốn Kiếp: Tạm thời vẫn chưa, có thể phải trì hoãn một thời gian nữa.
Tiểu Điềm: Tại sao lại trì hoãn?
Khốn Kiếp: Em đừng lo, sao có thể nhanh như vậy được.
Tiểu Điềm: Được rồi, chờ khi phát hành, em sẽ huy động một triệu fan của em ủng hộ anh.
Khốn Kiếp: Wow, cảm ơn tài khoản tick xanh ủng hộ nha.
Tiểu Điềm: Cút đi.
Khốn Kiếp: À, khi nào em mới đi làm?
Tiểu Điềm: Công việc mới hơi gấp, Lục Hiện đã cho người khác làm thay rồi, nên em sẽ được nghỉ thêm vài ngày nữa.
Khốn Kiếp: Vậy em hãy tận dụng cơ hội nghỉ ngơi thêm đi.
Tiểu Điềm: Vâng.
Sở Điềm trốn trong chăn, trùm kín đầu. Kỷ Thư Mạn nằm bên cạnh, cứ tưởng cô đã ngủ. Nhà Sở Điềm thuê chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn 50 mét vuông, thỉnh thoảng Kỷ Thư Mạn ghé qua đây thì ngủ chung giường với con gái.
Lúc này, bà đang mở to mắt, không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thư Mạn làm bữa sáng cho Sở Điềm rồi đi ra ngoài, nói là đi siêu thị mua sắm. Xuống dưới lầu, bà bèn gọi cho Hoắc Phong: “Tiểu Phong, dì muốn gặp con.”
Nhận được điện thoại của mẹ Sở Điềm, Hoắc Phong cũng không bất ngờ, anh tranh thủ sửa sang, tắm rửa, cạo râu, để bản thân trông thật sạch sẽ gọn gàng.
Khi anh chạy đến quán cà phê thì bà đã chờ ở đó.
“Con xin lỗi dì, đã khiến dì phải chờ lâu.” Hoắc Phong vội vàng nói, cẩn thận lựa lời, không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
Kỷ Thư Mạn là một phụ nữ có học thức, bằng không thì khi nhìn thấy Hoắc Phong trong bệnh viện, chắc bà đã đập đứa trẻ xấu xa đã bỏ rơi con gái mình một trận rồi.
Bà gọi cho Hoắc Phong một tách cà phê: “Hôm nay dì tìm con là để làm gì, chắc trong lòng con cũng đã rõ.”
Hoắc Phong không nói gì.
“Dì không thích vò vo, Tiểu Phong, dì cũng đã biết chuyện của gia đình con ba năm trước.”
Hoắc Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bà chằm chằm.
“Lúc đó, Sở Điềm chuyển từ ký túc xá về nhà trước hạn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn giảm cân rất nhiều. Dì không thể chịu nổi nên đã đến nhà con tìm con, định hỏi hai đứa đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Phong, đối với chuyện nhà con, dì rất lấy làm tiếc.”
“Con là một đứa bé tốt. Con đã chọn không nói với Sở Điềm, vì muốn tốt cho nó, dì hiểu. Dì và con đều hiểu quá rõ tính tình của Sở Điềm, nếu con bé biết chuyện của con, nó chắc chắn sẽ sống chết ở bên con, không chịu đến đế đô, thậm chí có thể còn không bước vào giới lồng tiếng, không thể thành công như hôm nay. Dì cảm ơn con vì tất cả những điều này.”
“Nhưng con cũng hãy hiểu cho dì. Không có người mẹ nào bằng lòng để con gái mình ở bên một người đã từng ở tù cả.”
Hoắc Phong dần siết chặt nắm tay lại.