Edit: Hoa Tuyết
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Phong là lập tức đóng sầm cửa lại, không cho mọi người vào.
Sở Điềm vẫn còn chưa hết hoảng, vẫn muốn kêu.
“Đừng sợ, là anh đây.”
Sở Điềm ở trong bồn tắm, hoàn toàn không mặc gì, dáng người đẹp đẽ ngâm trong nửa bồn nước, không thể không nói, sau ba năm, vóc dáng của Sở Điềm càng ngày càng đẹp hơn, nơi thì thon thả, nơi thì đầy đặn.
Sở Điềm run rẩy dùng hai tay che ngực, máy nước nóng trên tường rơi xuống, phần lớn đập vào bồn tắm, còn mang theo nhiều ống nước, đè lên chân phải của cô.
Hoắc Phong cố bắt mình nhìn đi nơi khác, trước tiên kiểm tra chân cô, sau đó nâng máy nước nóng lên, rút chân cô ra.
“Á…” Sở Điềm không kiềm chế được kêu đau.
Hoắc Phong không dám làm ẩu: “Em có chịu được không? Trước tiên anh phải bế em ra đã.”
Sở Điềm lắc đầu, cắn răng đáp: “Ừ.”
Anh nhẹ nhàng dịch chân cô, đặt lên mép bồn tắm, cả bàn chân đều sưng đỏ, cũng không biết có bị gãy xương không.
Hoắc Phong cau mày, cực kỳ đau lòng, Sở Điềm che kín ngực mình, phía trước bị cô ôm tạo nên một rãnh sâu quyến rũ. Cô bất chấp đau đớn, đỏ mặt tía tai mói: “Anh, anh có thể tìm gì đó phủ lên cho en trước không?”
Hoắc Phong cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, không nghĩ về tới dáng vẻ lúc này của cô nữa, phớt lời sự khô nóng từ chỗ nào đó trên người mình, cố hết sức khiến mình trông bình thường nhất có thể, đưa tay khóa nước lại, rồi đứng dậy đi lấy khăn tắm đến: “Em lau sơ trước đi.”
Sở Điềm không dám nhúc nhích, Hoắc Phong cau mày nhìn cô: “Đừng che nữa, cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy.”
Vừa nghe thấy vậy, Sở Điềm lại càng thêm xấu hổ luống cuống, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn. Thấy nước trong bồn tắm sắp lạnh, Hoắc Phong dứt khoát bước tới quỳ xuống đất, tự mình lau người cho cô.
“Này–”
“Đừng nhúc nhích.”
Hoắc Phong nhìn không chớp mắt, coi cô thành một tác phẩm điêu khắc, tỉ mỉ lau lưng, bụng và chân, chỉ để lại hai chỗ nhạy cảm, sau đó đưa khăn tắm cho cô: “Em… lau tiếp đi.”
Sở Điềm cầm lấy, trực tiếp quấn khăn quanh người, khăn tắm không quá lớn, chỉ có thể che được từ ngực tới đùi.
Từ nãy giờ những người bên ngoài đã liên tục gọi và gõ cửa nhiều lần: “Bên trong có chuyện gì vậy? Cô Sở, cô Sở?”
Hoắc Phong lấy điện thoại di động ra, cẩn thận chụp lại phần tường chỗ lắp đặt máy nước nóng, không bỏ qua chi tiết, đồng thời chụp luôn bàn chân bị thương của Sở Điềm. Sau khi làm xong, anh mới cất điện thoại vào, đưa hai tay kéo gấu áo lên và cởi ra.
Dáng người rắn chắc trần trụi lộ ra, cơ bụng sáu múi sáng ngời, ngực hơi phập phồng. Sở Điềm giật mình, vô thức hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Hoắc Phong phớt lờ cô, trực tiếp tròng cái áo tay ngắn của mình lên đầu cô, mặc vào, rút khăn tắm ra từ bên dưới, choàng tay qua eo cô, nâng mông cô lên, lót chiếc khăn tắm xuống, quấn quanh hai vòng, sau đó cột chặt lại.
Hoàn toàn kín đáo.
Xong xuôi, Hoắc Phong bế cô dậy, cẩn thận không để chân cô bị va chạm, rồi bước đến cửa: “Mở cửa.”
Sở Điềm vội vươn tay ra vặn tay nắm cửa, Hoắc Phong móc mở cánh cửa ra, đám người bên ngoài lập tức xúm lại.
Trịnh Đồ chen lên phía trước, thấy tình cảnh này, anh ta lập tức sững sờ: Tình hình gì đây? Sở Điềm đang mặc áo của Hoắc Phong, bên dưới thì quấn một chiếc khăn tắm, còn Hoắc Phong lại không mặc áo.
Có chuyện gì đó không thể diễn tả được đã xảy ra rồi sao?
Hoắc Phong đặt Sở Điềm lên giường, rồi quay ra nhìn hai nhân viên khách sạn, cất giọng lạnh lùng: “Thứ nhất, cô Sở bị thương, các anh hãy lập tức lấy xe đưa cô ấy đi bệnh viện.”
“Thứ hai, máy nước nóng trong phòng tắm của chỗ các anh bị rơi, làm cô ấy bị thương. Chuyện này không thể bỏ qua được, không ai được phép vào phòng này cho đến khi tôi trở về từ bệnh viện, tôi muốn gặp cấp trên của các anh.”
Hai nhân viên khách sạn nhìn nhau rồi vội vàng đồng ý, sau đó gọi điện cho ai đó.
Hoắc Phong quay lại, cúi đầu nhìn xuống chân Sở Điềm, Sở Điềm co ro trên giường, ngay cả ngón chân cũng không dám cử động.
“Em có thể chịu đựng tiếp không?”
Sở Điềm nhíu mày chịu đựng: “Được.”
Hoắc Phong quay lại nhìn Lãnh Tịnh, nói: “Phiền cô thay quần áo giúp cô ấy.”
Lãnh Tịnh vội vàng đi tới, Hoắc Phong đuổi những người khác ra ngoài, đóng cửa lại, canh trước cửa.
Xe cứu thương đã chờ sẵn ở tầng dưới, Hoắc Phong quay sang nhìn Trịnh Đồ, ngoắc tay với anh ta: “Cởi áo ra.”
“Gì?”
“Áo!”
“À.” Trịnh Đồ hiểu ra, nhanh chóng cởi áo, Hoắc Phong nhận lấy mặc vào, rồi trực tiếp gõ cửa: “Xong chưa?”
“Xong rồi!” Lãnh Tịnh lập tức đáp lại rồi mở cửa ra. Hoắc Phong bước vào bế Sở Điềm lên, còn Sở Điềm thì ôm lấy cổ anh một cách hết sức tự nhiên.
Lãnh Tịnh và cả nhóm đồng nghiệp đều bị bỏ qua một bên, có một đồng nghiệp nhịn không được hỏi: “Ôi, trông họ có vẻ thân quen lắm thì phải.”
Lãnh Tịnh lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa từng nghe Tiểu Điềm nhắc tới bao giờ.”
Xe cứu thương đưa Sở Điềm đến bệnh viện dưới chân núi Thanh Sơn. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng không bị gãy xương, nhưng bị thương hơi nặng, cần phải nhập viện để quan sát vài ngày, sau đó có thể về nhà nghỉ dưỡng.
“Có bị để lại bị chứng gì không bác sĩ?” Hoắc Phong hỏi.
Bác sĩ đẩy gọng kính, đáp: “Thông thường thì không, dưỡng thương thật kỹ là được.”
Hoắc Phong rất không hài lòng với ông bác sĩ này, lời nói và thái độ quá thờ ơ, bởi vì thế anh khăng khăng đòi đưa Sở Điềm về bệnh viện đế đô khám lại.
Mấy đồng nghiệp đi theo đều bị Hoắc Phong đuổi về, một mình anh đưa Sở Điềm trở về đế đô bằng xe của Thanh Sơn viên.
Trong xe, hai người họ ngồi phía sau, Sở Điềm ngồi nghiêng gác hai chân lên đùi Hoắc Phong.
Hoắc Phong gửi ảnh trong điện thoại cho Trịnh Đồ, sao đó gọi cho anh ta.
“Tôi không có thời gian, cậu hãy giúp tôi giám sát, khi nào có kết quả thẩm định thì nhớ báo cho tôi biết ngay, chuyện máy nước nóng bị rơi là chuyện tám trăm kiếp cũng khó mà gặp được, vấn đề là do việc lắp đặt của khách sạn bọn họ hoặc do chất lượng của bức tường, nhất định phải điều tra cho rõ.”
Trịnh Đồ đáp: “Được rồi, cậu yên tâm quay về đi, chuyện này cậu không truy cứu thì có lẽ Ánh Ngọc và studio của Sở Điềm cũng sẽ làm cho ra lẽ thôi, dù sao cô ấy cũng gặp chuyện khi tham gia hoạt động tập thể mà.”
Hoắc Phong ‘ừa’ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Ngay khi anh vừa tắt máy thì điện thoại của Sở Điềm lại vang lên, cô lấy ra xem, là dãy số lạ: “Xin chào, ai vậy?”
“Hàn Thành? Xin lỗi, bạn gọi lộn số rồi.”
Không biết đầu kia điện thoại nói gì đó, mà Sở Điềm lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt áy náy: “… Xin lỗi, vâng, tôi là Sở Điềm.”
Hoắc Phong dựa vào lưng ghế, một tay chống lên cửa sổ xe, một tay vịnh bắp chân của Sở Điềm, quay đầu nhìn cô.
Biểu cảm của Sở Điềm rõ ràng không được tự nhiên: “Vâng, đúng vậy, tôi xin lỗi, hiện tại tôi không tiện lắm.”
“Ngày mai? Ngày mai cũng không được, chân tôi đang bị thương, chắc phải mất khoảng nửa tháng mới khỏi, hay là tôi sẽ liên lạc với anh sau nhé.”
“Vâng, được, xin lỗi, tạm biệt.”
Cúp máy, Hoắc Phong hỏi cô: “Ai vậy.”
Sở Điềm không đáp.
Ok, biết ngay, nhất định là đối tương xem mắt của cô rồi, liên lạc nhanh như vậy, đúng thật là nóng vội mà.
Hoắc Phong xụ mặt xuống, quay đầu hờn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tay vẫn không di chuyển, giữ cho hai chân cô không bị trượt xuống do xe hơi xóc nảy.
Một lúc sau, Sở Điềm dịch dịch cái chân không bị thương, muốn rút lại, nhưng bị Hoắc Phong trực tiếp giữ chặt: “Lộn xộn cái gì.”
“Chân tê.”
Hoắc Phong liếc nhìn cô, thở dài bất lực, gập chân cô lại, xoa bóp cho cô.
Sở Điềm dựa vào tấm đệm mềm, nhìn gò má của anh.
Rất nghiêm túc, không bỏ sót chỗ nào, mức độ xoa bóp vừa phải, rất thoải mái, thoải mái đến mức… cô không muốn dừng lại.
Khi đến bệnh viện đế đô, Lục Hiện đã đợi sẵn ở lối vào khoa nội trú. Anh ta rõ ràng rất kinh ngạc khi thấy Hoắc Phong bước xuống trước, sau khi xuống xe liền quay lại bế Sở Điềm ra. Lục Hiện đi tới muốn bế cô, Hoắc Phong chỉ nhẹ tránh qua một chút.
“Cảm ơn, tôi tự làm được.”
Lục Hiện cau mày, chỉ có thể đi theo anh, lo lắng hỏi Sở Điềm: “Sao lại xảy ra chuyện này vậy, có nghiêm trọng lắm không? Còn đau không?”
Sở Điềm còn chưa mở miệng, Hoắc Phong đã nói: “Không đau thì đến bệnh viện làm gì.”
Lục Hiện bất mãn với Hoắc Phong, nhưng không thể hiện ra ngoài, mã vẫn giữ phong độ, theo sát một bên.
Phòng bệnh là do Lục Hiện sắp xếp, căn phòng rất lớn, Hoắc Phong nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhường chỗ cho bác sĩ. Sau khi bác sĩ khám xong thì cũng nói như người bác sĩ trước đó, không bị gãy xương, chỉ cần thay thuốc đúng hạn, tạm thời không thể đi lại, cần nghỉ ngơi hợp lý. Về thời gian lành hẳn thì còn phụ thuộc vào mức độ phục hồi của cơ thể, chỉ cần giảm sưng là có thể bắt đầu từ từ đi lại.
Lúc này Hoắc Phong mới yên tâm, sau khi bác sĩ rời đi, anh bèn cúi xuống nói: “Mấy ngày tới anh sẽ ở lại chăm em.”
Lục Hiện bên kia phóng ánh mắt sắc bén sang: “Anh à? Anh là đàn ông con trai, không tiện chăm sóc cô ấy lắm đâu.”
Hoắc Phong đón nhận ánh mắt anh ta, không chút né tránh: “Có gì mà không tiện.”
“Nam nữ khác biệt, anh có biết không?”
Hoắc Phong khẽ hừ lạnh, giọng điệu đầy vẻ tự tin: “Khi tôi và cô ấy ở bên nhau, không biết anh còn đang nghịch bùn ở đâu đâu.”
Lục Hiện ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng hết sức bất ngờ, mơ hồ cảm thấy bất an. Hoắc Phong này thật sự có quan hệ rất đặc biệt với Sở Điềm.
Hai người đàn ông đứng hai bên giường, nói chuyện đậm mùi thuốc súng, trong lúc bầu không khí đóng băng đến đỉnh điểm thì bỗng nhiên…
“Tôi không cần ai cả, hai người về hết đi.” Sở Điềm cau mày, đắp chăn lại, bực dọc cáu gắt.
Lục Hiện bận việc ở studio, rốt cuộc vẫn không thể vượt qua Hoắc Phong, một lúc sau đã vội vã rời đi. Hoắc Phong thì ở lại với cô cho đến 8 giờ tối. Sở Điềm ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ tíc tắc xoay vòng, cô siết chặt ga trải giường, nói: “Anh về đi, ở đây có y tá, không sao đâu.”
“Không cần, anh về cũng không làm gì. Nếu em chán thì xem TV đi.” Hoắc Phong đi ra ngoài lấy điều khiển từ xa, bật TV rồi bấm đến kênh giải trí cho cô, sau đó mới ngồi ở mép giường, cúi đầu gọt táo.
“Tôi không thích táo.”
“Bổ.”
“Chua!”
“Anh đã ăn rồi, ngọt.”
Sở Điềm nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó cầm điều khiển lên tắt TV.
Hoắc Phong khựng lại: “Sao vậy?”
“Anh có ý gì?”
“…”
Sở Điềm nói thẳng: “Anh ở lại đây là có ý gì, cảm thấy có lỗi sao? Ban ngày vì sao anh lại hôn tôi? Hiện tại quan hệ của chúng ta là thế nào?”
Tất cả các vấn đề đều được đề ra trực tiếp, đơn giản và trần trụi, không hề quanh co ẩn ý.
Sau một lúc lâu, Hoắc Phong đặt con dao và quả táo đã bổ đôi lên bàn cạnh giường, lấy khăn giấy ra lau tay.
“Tiểu Điềm…”
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, mẹ Sở đứng bên ngoài.