Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 3: Chương 3






“Tôi họ Lệ, sẽ đứng lớp với các trò trong giờ Vật Lý Polyme, trên file ppt có email và địa chỉ phòng làm việc của tôi đấy.


Lệ Thủy vừa bước lên bục giảng thì ngay lập tức gây ấn tượng cực mạnh, anh cao gần một mét chín mươi, mặt mày lại sáng láng đẹp trai như con lai vậy khiến cho đám sinh viên dậy sóng ầm ĩ, thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài mang phong cách phương Tây, tính cách của anh lại cứng nhắc, nghiêm túc và trầm lắng, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, mặc áo thì luôn luôn cài đến tận chiếc cúc ở trên cùng.

Lệ Thủy không có huyết thống ngoại quốc, thế mà lại có khí chất hệt như con lai, năm 27 tuổi đã được đề xuất để đưa lên chức phó giáo sư, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, đám sinh viên bắt đầu lén lút gọi anh là nam thần Lệ Quỷ, có cảm giác vừa thích cũng vừa sợ.

Lệ Thủy đã từng nói một câu như thế này với đám sinh viên hay chạy đến ngắm nghía vẻ đẹp trai của anh: “Tôi luôn chào mừng những ai vì ngưỡng mộ tri thức mà đến đây, nhưng tuyệt đối không bao giờ chào đón những người vì ái mộ cái tên của tôi mà ghé đến.


Thế nhưng Hình Chu lại vì ái mộ cái tên của anh mà chạy đến phòng thí nghiệm để tìm anh mất rồi.

“Thầy Lệ, em muốn gia nhập phòng thí nghiệm của thầy có được không ạ?”
“Lý do.


“Giờ giảng của thầy thú vị lắm, em muốn tiến thêm một bước nữa trên còn đường học tập cùng với thầy.


Lệ Thủy trầm ngâm một lát rồi cầm lấy xấp tài liệu đưa cho Hình Chu, dặn cậu phải đọc cho xong trong vòng một tuần, sau đó thì tới tìm anh để phát biểu cảm nhận.

Khi ấy Lệ Thủy tuyệt nhiên không thể ngờ rằng, thì ra sinh viên nam cũng có thể ôm lòng nhớ thương với anh.

Ban mai vừa lên, mộng cũ đã đến lúc phải thức tỉnh rồi.

Hình Chu tự mình tỉnh dậy mà không cần tới đồng hồ báo thức, mãi cho đến lúc này cậu mới nhận ra điện thoại trên tay mình đã hết pin từ lâu, hiện đang ở trong tình trạng tắt máy.


Cậu lục lọi ba lô cả buổi trời mới nhận ra cậu đã quên mang theo sạc pin mất rồi.

Hôm nay là ngày phải nộp báo cáo, thí nghiệm cuối cùng mà cậu làm cùng với Lệ Thủy trong giai đoạn học khoa chính quy sẽ kết thúc tốt đẹp vào ngày hôm nay.

Lúc Lệ Thủy phát hiện ra Hình Chu biến mất thì đã gọi cho cậu đến hơn hai mươi cuộc điện thoại, thế nhưng lúc nào cũng chỉ nghe thấy âm thanh “Số máy mà quý khách liên lạc hiện đang tạm khóa”, anh tìm kiếm ở tất cả những nơi mà Hình Chu có thể đi, thậm chí còn đến tận nhà của Lưu Nham, Lưu Nham thấy thầy Lệ bỗng dưng đến nhà mình, theo bản năng còn cho rằng thầy đang đi thăm hỏi các gia đình, mãi lâu sau mới nhớ ra mình đã là sinh viên rồi chứ không phải là học sinh tiểu học nữa.

“Thầy Lệ, hôm nay Hình Chu chưa liên lạc gì với em cả.

” Lưu Nham nói.

Lưu Nham là người bản địa, vốn là người bạn đại học thân thiết nhất với Hình Chu, đồng thời cũng là một trong số ít những người ngoài cuộc biết được mối quan hệ bí mật giữa Hình Chu và thầy Lệ.

Lệ Thủy vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng ở ngoài cửa nhìn lướt vào bên trong nhà, sau đó quay người bước đi, để lại Lưu Nham mặt mày ngơ ngác đứng đó, trong ấn tượng của hắn, tuy rằng bề ngoài trông thầy Lệ có vẻ là một người nghiêm khắc vậy thôi, nhưng anh đối xử với Hình Chu tốt vô cùng, mà nếu đã tốt đến thế, vậy thì tại sao Hình Chu lại bỏ nhà ra đi được nhỉ? Chắc hẳn là cậu đã trốn nhà mà đi rồi, nhìn dáng vẻ thầy Lệ vội vã đến thế cơ mà.

Lệ Thủy về đến nhà, ngồi ở trên ghế sô pha suốt một đêm không ngủ, anh đang chờ Hình Chu tự mình quay về, lúc ra ngoài anh còn tiện tay mua thêm một bao thuốc lá kèm theo chiếc bật lửa, ngồi nhả khói suốt cả một đêm.

Anh nhớ lại ba năm về trước, lần đầu tiên anh gặp gỡ Hình Chu, cậu là một cậu bé rạng rỡ như ánh mặt trời, kiểu tóc đầu đinh kết hợp với áo sơ mi trắng làm cho cậu trông giống hệt như một học sinh trung học, rõ ràng hoạt bát năng động là thế, hà cớ gì lại có sở thích biến thái đến vậy cơ chứ? Biến thái, không sai, đối với Lệ Thủy thì chuyện đó chính là biến thái.

Anh không muốn nhớ lại khoảnh khắc khi anh nhận được bưu kiện của người gửi mang tên “Alex”, bên trong là toàn bộ lịch sử trò chuyện của Hình Chu trên diễn đàn những người thích mặc trang phục nữ, cậu đặt một cái tên là “Thủy Tụ Vũ” (*), giữa lúc mà Lệ Thủy không biết một chút gì, cậu trốn trong xó xỉnh tối tăm ấy chuyện trò vui vẻ với nhóm người có cùng sở thích, thậm chí khi đó còn nhiều lần nhắc tới Lệ Thủy nữa.

“L tiên sinh là một người hơi bị nhạt nhẽo luôn, lúc mà tớ muốn uống nước ngọt thì anh ấy hết lần này tới lần khác bắt tớ phải uống sữa bò ấm, khi tớ định thức khuya chơi game thì anh ấy lại đè ngửa tớ ra, khiến cho tớ chẳng còn chút sức lực nào hết, chỉ muốn vùi mình trong lòng của anh ấy mà ngủ thôi.

Thấy chưa, anh ấy là một người như vậy đó, nhưng mà tớ yêu anh ấy lắm, yêu kinh khủng, trong mắt tớ tất cả những mặt nhạt nhẽo của anh ấy đều trở nên rất dịu dàng.



Bên dưới có rất nhiều bình luận, đại đa số là chúc phúc và hâm mộ, nhưng đương nhiên cũng có người hỏi vặn lại.

“Vậy đến khi L tiên sinh biết chuyện cậu thích mặc váy nhỏ thì có còn đối xử với cậu dịu dàng như thế nữa hay không?”
Giữa rất nhiều bình luận, Hình Chu chỉ trả lời duy nhất dòng bình luận này.

“Tớ sẽ không cho anh ấy biết, anh ấy là một người rất bảo thủ, tớ lo sẽ khiến cho anh ấy sợ, nhưng dù cho anh ấy có biết thật đi chăng nữa thì cũng chẳng sao đâu, nói cho cùng anh ấy yêu tớ lắm.


Hình Chu đi trắng đêm không về, Lệ Thủy cũng thức trắng đêm không ngủ, chưa tới bảy giờ, Lệ Thủy đã bật dậy khỏi ghế sô pha, vào nhà vệ sinh sửa soạn rồi lái ô tô đến trường.

Hôm nay là ngày Hình Chu phải nộp báo cáo.

Lệ Thủy ngồi ở trong phòng làm việc, người cần đợi vẫn chưa đến thì anh đã gặp được Tưởng Linh Linh, cô là đối tượng hẹn hò mà mẹ tìm ở quê nhà cho anh, vừa từ nhà chẳng mấy xa xôi lên tới thành phố A, trước mắt chẳng quen biết ai nên phải nhờ vả Lệ Thủy.

“Thằng út nè, con có còn nhớ con bé Tưởng Linh Linh hay không, hồi trước học tiểu học cùng với con đấy, nhỏ hơn con bốn tuổi, hồi bé chảy mũi lòng thòng thế mà ai ngờ giờ đây đã trở thành một cô gái xinh đẹp đến vậy, con bé nghe nói con hiện đang ở trong thành phố lớn nên đã ngay lập tức tự mình đến tìm con, nhìn mà xem, con gái nhà người ta thành thật thế đấy, con phải đối xử với con bé thật tốt đấy nhé.


Lời nói của mẹ anh với chất giọng đậm mùi quê nhà vẫn còn đang văng vẳng bên tai, thật ra anh đã chẳng còn nhớ rõ Tưởng Linh Linh là ai nữa rồi.

Nhưng tuần trước anh vẫn lịch sự đến ga xe lửa đón cô, cô gái có dáng dấp thanh tú, không có vẻ gì là hương thôn chất phác, lúc vừa nhìn thấy Lệ Thủy, đầu tiên là mỉm cười ngại ngùng, sau đó gọi một tiếng anh Lệ.

Lệ Thủy thuê nhà giúp cô, để lại một câu “Có việc gì cần thì cứ gọi điện thoại cho tôi” rồi cũng chẳng qua lại gì nữa, anh cảm thấy mình cư xử như thế là đã hết lòng hết sức rồi, nếu như Tưởng Linh Linh đã có chí muốn đến thành phố lớn lập nghiệp thì không thể lúc nào cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác được.

“Anh Lệ, em đến đây có làm phiền tới công việc của anh hay không ạ?”

Tưởng Linh Linh ngồi trên chiếc ghế đối diện với Lệ Thủy, hai tay xoắn lấy vạt áo.

“Tôi vẫn chưa bắt đầu làm việc.

” Lệ Thủy cố gắng hết sức điều chỉnh giọng nói sao cho hòa nhã.

“Chuyện là như thế này, anh Lệ ơi,” Tưởng Linh Linh cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước một bước đầu tiên, “Anh đã giúp đỡ em nhiều đến vậy, nên sáu giờ tối nay em muốn mời anh ăn một bữa cơm.


Khi Hình Chu đến nơi, đứng ở ngoài cửa vừa đúng lúc nghe thấy lời mời đầy e thẹn này, cậu biết cô gái đang ngồi bên trong kia là ai, cô chính là đồng hương của Lệ Thủy, là người được mẹ Lệ Thủy giới thiệu cho anh, vừa đến thành phố A vào tuần trước và hay tìm đến Lệ Thủy để nhờ vả, chuyện Lệ Thủy đi đón cô cậu cũng biết, nhưng lúc đó cậu tin tưởng anh vô cùng, với tình cảm giữa cậu và Lệ Thủy, làm sao mà một kẻ thứ ba có thể thích là chen chân vào được cơ chứ?
Thế nhưng giờ đây, với những suy đoán trong lòng mình, cậu chỉ có thể nở nụ cười châm biếm.

Cậu nghe thấy lời đáp trầm ấm đầy cuốn hút của Lệ Thủy: “Được.


Từ năm giờ chiều đến bảy giờ tối là thời gian cố định để Lệ Thủy ghi chép thí nghiệm, anh là một người sinh hoạt rất có quy tắc, cái gọi là cố định ấy còn có nghĩa là bền lòng vững dạ, ngay đến cả Hình Chu cũng không thể lay chuyển được, cho nên mỗi lần Hình Chu muốn đi ăn tối với Lệ Thủy, cậu đều phải chờ đến sau bảy giờ đêm, thế nhưng giờ đây, cô gái tên Tưởng Linh Linh kia dựa vào điều gì mà có thể dễ như trở bàn tay phá vỡ quy tắc của anh thế cơ chứ?
Hình Chu bỗng nhiên nhớ lại, thật ra Lệ Thủy vốn không phải là người đồng tính, thật đó, anh chỉ bị Hình Chu dần dần bẻ cong từng chút một mà thôi, là do cậu dùng toàn bộ sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ ra mà bẻ cong.

Chuyện khiến cho Hình Chu thấy tự hào nhất, chính là biến một trai thẳng đứng đắn, cố chấp, bảo thủ như L tiên sinh trở thành người chỉ thuộc về riêng cậu.

Cho nên khi tình yêu giữa hai người bọn họ không còn nữa, thật ra Lệ Thủy vẫn có thể trở về lại như lúc ban đầu, bởi vì vốn dĩ anh cũng có phải là GAY đâu!
Hình Chu cúi đầu đứng trước cửa, “Thầy Lệ, em đến để nộp báo cáo.


Người đã chờ suốt cả một đêm cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi, trong lòng Lệ Thủy xúc động đến thế nào ai cũng tưởng tượng ra được, thế nhưng anh đang cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, bởi vì Tưởng Linh Linh vẫn còn ở đây.

“Ừ, để ở trên bàn của tôi đi.


Hình Chu vẫn cúi đầu, bước nhanh về phía trước đặt báo cáo ở trước mặt Lệ Thủy, chữ viết của Hình Chu cũng tựa như bản thân cậu vậy, có đôi nét ngây ngô pha một chút nghiêm túc.


“Đây là học trò của anh Lệ sao?” Tưởng Linh Linh đang ngồi một bên đột nhiên đặt câu hỏi.

“Ừ, một sinh viên chưa tốt nghiệp mà tôi đang hướng dẫn.


“Ái chà, em nghe dì Tô nói rằng anh Lệ đang hướng dẫn cho nhiều nghiên cứu sinh lắm, anh giỏi quá đi mất.

” Tưởng Linh Linh ca ngợi Lệ Thủy không chút nao núng.

“Thầy Lệ, không quấy rầy thầy làm việc nữa, em đi trước đây ạ.

” “Sinh viên chưa tốt nghiệp” Hình Chu xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.

“Hình Chu, đợi đã!” Lệ Thủy bật dậy.

Hình Chu nghe được tiếng Lệ Thủy đứng dậy, theo bản năng co giò bỏ chạy, cậu thậm chí còn quên mất là mình có thể đi bằng thang máy, chỉ biết đâm đầu chạy thẳng từ lầu tám vọt xuống lầu một.

Có một người đang đứng chờ cậu ở trước cửa Viện Vật Liệu, hắn khoanh tay tựa vào tường, đưa tay chạm vào Hình Chu.

“Cuối cùng cũng chia tay rồi đấy à?”
Hình Chu dừng bước, hay bàn tay nắm chặt, cuối cùng thì ba giây sau đó cũng vung nắm đấm lên.

“Alex, đ* m* mày thằng khốn!”

• Chú thích:
– (*) 水袖舞 / Thủy Tụ Vũ: Múa tay áo, thường thấy trong Kinh kịch.

.