Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 23: Chương 23






Trong phòng khám tư nhân, một vị bác sĩ trẻ đang điều trị vết thương trên đầu gối cho Hình Chu, nhìn máu me nhầy nhụa vậy thôi chứ thật ra cũng chỉ có đúng một vết thương lớn, lúc khâu vết thương và thoa thuốc, Hình Chu không hề cau mày dù chỉ một lần, câu nói cuối cùng và bóng lưng quay đi của Lệ Thủy đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cậu rồi, cậu chẳng còn thời gian để lo lắng cho những việc khác nữa.

Hình Chu, em đã khiến cho anh quá thất vọng…
Những người khác đều đã về hết cả, Hình Chu không chịu đến bệnh viện công, cậu bảo rằng chẳng muốn để người khác trông thấy mình nhếch nhác như thế này khi đang mặc váy, vì vậy Tống Du đành phải dẫn cậu đến phòng khám tư nhân của người quen hắn, vị bác sĩ thấy Hình Chu mặc trang phục nữ cũng chẳng hề ngạc nhiên chút nào, cứ thế mà bắt đầu thành thạo xử lý vết thương cho cậu.

Tống Du đứng bên cạnh nắm lấy bả vai của Hình Chu, chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Hắn và Lệ Thủy quen biết nhau là nhờ chuyện hợp tác, cũng chính vì đánh giá cao năng lực của Lệ Thủy cho nên hắn rất muốn kết bạn cùng anh.

Lệ Thủy nói với hắn rằng anh chưa từng tham dự một bữa tiệc nào cả, thế nên ý định ban đầu của hắn vốn là muốn giúp Lệ Thủy được tiếp xúc với dăm ba con người thú vị, điểm tô thêm cho cuộc sống nhàm chán của anh, thế nhưng nào ngờ tất cả bọn họ đều mặc trang phục nữ để đến dự tiệc, mà thật ra nếu chỉ là một đám đàn ông xa lạ mặc trang phục nữ thì dù cho Lệ Thủy có không thể chấp nhận được đi chăng nữa, anh cũng sẽ chẳng tức giận mà bỏ đi như thế, vì đằng nào thì bọn họ cũng nào có làm phiền gì đến anh đâu, cũng không có ai lại bận tâm quá mức đến sở thích của người khác như vậy cả, thế nhưng đáng tiếc thay anh lại chính là L tiên sinh nhà Thủy Tụ.

Là lỗi của hắn, Tống Du vô cùng áy náy, hắn có hơi ân hận, đồng thời cũng khá tức giận với thái độ tàn nhẫn vừa nãy của Lệ Thủy, qua những lời mà Thủy Tụ thường hay kể về L tiên sinh, hắn biết rõ Thủy Tụ yêu Lệ Thủy đến nhường nào, đương nhiên hắn cũng thấy được Lệ Thủy đối xử với anh bạn nhỏ của hắn rất tốt, có tức giận thì cũng là vì xuất phát từ tình yêu mà thôi, thế nhưng tình yêu không thể nào trở thành lý do để tổn thương nhau như vậy được.

“Được rồi cậu bé.

” Bác sĩ cất dụng cụ y tế đi.

Tống Du vừa chuẩn bị trả tiền thì bị vị bác sĩ kia ngăn lại, “Ơ kìa, lão Tống, làm như xa lạ lắm ấy.



“Ha ha, vậy thì thôi.

” Tống Du bỏ ví lại vào trong túi dưới sự từ chối dứt khoát của bác sĩ.

Vị bác sĩ quay đầu lại nói với Hình Chu: “Hai ngày nữa nhớ thay băng đấy nhé, khi về nhà phải cẩn thận đừng để chạm vào nước.


Hình Chu gật đầu, loạng choạng đứng dậy, do động tác quá vội vã nên đầu gối trái của cậu nhói lên cơn đau thấu tim.

“Thủy Tụ, từ từ thôi.

” Tống Du vội vàng đỡ lấy cậu, “Để chú đỡ em nhé, đừng dồn lực về bên chân trái.


“Anh Tống, cứ gọi em là Hình Chu thôi ạ.


Sau một khoảng thời gian dằn xé trong lòng, giọng nói của Hình Chu đã không còn run rẩy như trước nữa mà chuyển sang bình tĩnh đến lạ thường.


“Gì cơ?” Hình Chu gọi hắn là anh Tống, suýt chút nữa là hắn đã không biết cậu vừa gọi ai.

“Về sau cứ gọi em là Hình Chu thôi, đừng gọi… bằng cái tên đó nữa.


Khi Hình Chu về đến nhà, đèn đóm đều đã được bật sáng choang nhưng không có ai ở nhà cả, Lệ Thủy chưa về, anh chưa về thế mà lại hay, cậu vẫn còn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào hết.

Không gian lặng ngắt như tờ, chỉ vang lên tiếng kim giây đồng hồ tích tắc, cậu đã ngồi lặng im trên ghế sô pha suốt một tiếng đồng hồ rồi mà Lệ Thủy vẫn chưa về nhà, đồng hồ điểm mười một giờ đêm, đây là thời gian lên giường thường ngày của Lệ Thủy.

Tay Hình Chu mấy lần không kiềm chế được muốn vói vào trong túi lấy điện thoại di động ra, thế nhưng cứ rụt lại ngay mỗi khi chạm tới vỏ điện thoại lạnh ngắt, kim phút không ngừng quay vòng vòng, cuối cùng Hình Chu cũng hít một hơi thật sâu rồi nhấn vào cái tên “L tiên sinh của em”, đây là số điện thoại di động mà cậu đã lưu lại sau khi hai người làm hòa, trên phần tên còn thêm vào hai chữ “của em”.

Tiếng chuông chờ được kết nối vang lên, từng âm thanh khiến cho cậu gần như nín thở.

Sau bốn tiếng chuông, cuộc gọi bỗng dưng bị ngắt.

“Xin lỗi, số máy mà quý khách liên lạc hiện đang tạm khóa.


Rõ ràng là người ở đầu dây bên kia cố ý cúp máy, nhưng hẳn là công ty viễn thông sợ người bị cúp máy thấy xấu hổ nên đã cố gắng an ủi bằng những lời nói dối vụng về này.


Hình Chu nhìn một lúc lâu vào màn hình điện thoại rồi đột nhiên đứng dậy đi vào trong phòng học của mình, cậu lạnh lùng cởi từng món trang phục và tháo phụ kiện ra rồi ném xuống đất một cách thô bạo, váy, vớ dài, tóc giả, đồ trang sức cài đầu, vòng đeo tay, miếng lót ngực, tất cả bị cậu vò lại với nhau thành một đống rồi ném vội vào trong góc phòng tựa như một củ khoai tây nóng hổi vậy.

Sau đó cậu trần truồng chạy vào phòng ngủ, vùi mình trong chăn bông, đầu óc choáng váng, mãi cho đến khi khắp phòng chỉ còn nghe thấy được hơi thở nặng nhọc của cậu, cậu mới bắt đầu suy nghĩ.

Đam Mỹ Hay
Lệ Thủy thất vọng, Lệ Thủy đi rồi, Lệ Thủy tắt máy…
Mỗi một sự thật ấy lần lượt đe dọa cậu tựa như ma quỷ vậy, lần này hoàn toàn khác với lần đầu tiên khi Lệ Thủy phát hiện ra bí mật của cậu, lúc đó Lệ Thủy vẫn một lòng muốn nhìn thấy cậu thay đổi, thế nhưng lần này e rằng anh đã hoàn toàn thất vọng về cậu mất rồi, thật ra cũng không cần Lệ Thủy phải tự mình nói ra đâu, cậu chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh thôi là đủ hiểu rồi.

Cậu trùm chăn che kín đầu, cơn đau khó chịu đang rõ mồn một trên đầu gối, lòng cậu quặn thắt, đã không còn mẹ và em gái, cũng không còn nhà để quay về, nếu như ngay đến Lệ Thủy mà cậu cũng chẳng còn nữa, thế gì sau tất cả cậu còn lại gì đây?
Chẳng phải cậu vẫn còn những bộ trang phục nữ đó hay sao? Những món đồ vừa mới bị cậu bỏ rơi, chính là các thiên thần nhỏ của cậu đấy?
Cuối cùng Hình Chu cũng lấy lại được lý trí, cậu vén chăn bông lên, để chân trần chạy về phía phòng học, bộ đồ dính máu vẫn còn đang nằm vương vãi trên mặt đất, như thể đang sợ hãi mà nhìn cậu vậy.

Hình Chu ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy chúng vào lòng, vì đang không mặc áo khoác, cậu chỉ biết run rẩy mà hấp thụ chút ít nhiệt độ từ những lớp vải trên tay mình.

Vừa nãy nhất định là cậu đã điên rồi, nhưng may sao vẫn chưa điên quá, nếu không thì cậu thật sự sẽ chỉ còn lại một thân một mình.

Đầu gối lại bắt đầu đau nhức, thế rồi Hình Chu cảm thấy gò má mình ướt đầm.

Lệ Thủy có cảm giác như mình đang chìm vào trong một cơn ác mộng, anh thấy Hình Chu mặc váy, đi giày cao gót, đội mái tóc dài, cậu đứng ở đằng xa kia nở nụ cười, cách sau lưng cậu không xa lắm là một vách núi, anh vội vàng gọi “Tiểu Chu” rồi cố gắng chạy đến bên cạnh cậu, Hình Chu đứng đó dường như đã nhìn thấy anh, chỉ trong giây lát nụ cười bỗng dưng biến thành hoảng sợ, sau đó cậu không ngừng lùi lại, cuối cùng thì ngã xuống vực thẳm ở ngay trước mắt anh.

Khi Lệ Thủy mở mắt ra, trần nhà trắng xóa khiến anh thấy choáng váng trong chốc lát, nhưng sự đau nhức ở cánh tay phải và trán đã kịp thời đưa anh trở về hiện thực.


“Anh Lệ, anh tỉnh rồi đấy à?” Ở bên cạnh có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, hóa ra là Tưởng Linh Linh.

Lệ Thủy nhìn vào chiếc nẹp trên cánh tay phải rồi chạm vào miếng gạc ở hai bên thái dương, ngay lập tức hiểu ra tình hình.

Anh đã gặp tai nạn xe hơi.

“Tiểu Tưởng, tại sao cô lại ở đây?”
“Hôm qua bác sĩ gọi điện thoại báo cho em biết rằng anh Lệ gặp tai nạn xe hơi.


Lệ Thủy nhíu mày, tại sao bác sĩ lại gọi điện thoại cho Tưởng Linh Linh? Người mà anh thường xuyên liên lạc nhất trong danh bạ điện thoại phải là Hình Chu mới đúng.

Nghĩ vậy, anh nhìn xung quanh tìm điện thoại di động và thấy nó đang nằm ở trên tủ đầu giường.

Lệ Thủy dùng tay trái mở điện thoại lên, suốt cả một đêm, ngoại trừ vài ba tin tức buổi sáng thì trên thanh thông báo không hề có lấy một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, anh siết chặt lấy điện thoại, sau khi gọi đến phòng thí nghiệm thông báo xong thì đặt điện thoại trở lại đầu giường.

Tưởng Linh Linh căng thẳng dõi theo từng động tác của Lệ Thủy, mãi cho đến khi anh đặt điện thoại xuống với vẻ mặt buồn bã, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lệ, để em gọt táo cho anh ăn nhé, Dì Tô và Tiểu Lệ Chi sẽ đến đây ngay thôi.

”.