Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 19: Chương 19






“Á –” Tưởng Linh Linh hét lên một tiếng, hai túi đồ đang cầm trong tay rơi trên mặt đất, sau đó cứ đứng chôn chân ở đấy mà chẳng nói nên lời, tiếng hét của Tưởng Linh Linh rất có độ vang của giọng nữ, nhưng may sao hai nhà ở cạnh bên đều đã về quê ăn Tết hết cả rồi, nếu không nhất định bọn họ sẽ chạy ra xem thử là có chuyện gì.

Hình Chu lùi về phía sau mấy bước, rõ ràng là đang sửng sốt, người phụ nữ này không phải là Tưởng Linh Linh hay sao, vì sao cô ta lại tới đây?
Trong ba người, chỉ mỗi mình Lệ Thủy là có vẻ bình tĩnh nhất, trước tiên anh nhặt hai chiếc túi lớn mà Tưởng Linh Linh đã đánh rơi lên, hai gói trứng gà ta bên trong túi đều đã vỡ hết cả, lòng đỏ và lòng trắng trứng chảy đầy trên sàn, anh đứng dậy nói với Tưởng Linh Linh: “Tiểu Tưởng, tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói của Lệ Thủy không lớn, cũng khá điềm đạm, thế nhưng chẳng hiểu sao Tưởng Linh Linh lại cảm nhận được sự khó chịu bên trong đó.

“Em…” Tưởng Linh Linh khép mở môi, câu nói mắc kẹt trong cổ họng mãi không thốt ra được, cô đang rất hoảng sợ, sợ đến mức tưởng là mình đang nằm mơ, vừa rồi anh Lệ đã hôn lên môi sinh viên của mình ư? Mặc dù cách một lớp khẩu trang nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thương yêu vô bờ chứa đựng trong nụ hôn của Lệ Thủy.

Nhưng mà, hai người đàn ông sao lại hôn nhau…
Tưởng Linh Linh khó khăn nuốt khan, “Cậu ta chính là… Người yêu của anh Lệ ư?”
Nói xong hai chữ “người yêu” thì cô thấy rất mơ hồ, cô không thể nào tưởng tượng nổi “người yêu” của anh hóa ra lại là đàn ông, lại còn là kẻ vừa côn đồ vừa có tâm lý biến thái thích mặc quần áo phụ nữ nữa, một người như vậy làm sao xứng đáng để làm người yêu của anh Lệ cơ chứ?
“Là em ấy.

” Lệ Thủy trả lời rất bình tĩnh.

Thấy Tưởng Linh Linh không lên tiếng, Lệ Thủy lại hỏi: “Mẹ tôi nhờ cô mang đồ đến cho tôi à?”
Tưởng Linh Linh gật đầu rất khẽ.

“Làm phiền cô rồi, Tiểu Tưởng.

” Lệ Thủy để hai túi đồ vào trong cửa, sau đó nắm lấy tay của Hình Chu, “Chúng tôi đang muốn ra ngoài, có cần phải tiễn cô về trước không?
Tưởng Linh Linh lắc đầu nguầy nguậy, cô nhìn bàn tay hai người lồng vào nhau mà tựa như đang nhìn thấy ma vậy.

“Thế thì đi về cẩn thận nhé.

” Lệ Thủy nắm tay Hình Chu bước về phía cửa thang máy.

“Dì Tô và chú Lệ có biết chuyện hay không?” Lúc hai người vừa bước vào cửa thang máy, Tưởng Linh Linh đột nhiên vội vàng hỏi.


“Xin lỗi Tiểu Tưởng, đây là chuyện riêng của tôi.


Vẻ mặt bình tĩnh của Lệ Thủy dần dần biến mất đằng sau cánh cửa thang máy, Tưởng Linh Linh vẫn còn đang đứng ở đầu cầu thang, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra ba chữ “đồng tính luyến”.

Hình Chu cúi đầu, đứng ở đằng sau Lệ Thủy không lên tiếng, cậu nhìn mũi giày, khuôn mặt bị khẩu trang che kính chẳng nhìn rõ được biểu cảm.

Mãi cho đến khi cửa thang máy vang lên một tiếng “ding” rồi mở ra, Hình Chu mới chợt bừng tỉnh.

Công khai rồi… Lệ Thủy công khai với Tưởng Linh Linh mất rồi, anh công khai ngay trước mặt đối tượng hẹn hò mà mẹ đã sắp đặt cho anh, sự thật này khiến cho mọi lỗ chân lông đằng sau lưng cậu chợt thấm đẫm mồ hôi mặc dù trời đang rất lạnh.

“Tiểu Chu, đi thôi.

” Giọng nói nhẹ nhàng và vững vàng của Lệ Thủy vang lên ở phía trước Hình Chu.

“Dạ.

” Hình Chu nhanh chóng đi theo Lệ Thủy.

Khi ô tô chạy ra khỏi bãi xe dưới tầng hầm, Hình Chu vẫn còn đang ngơ ngác ngồi thẳng lưng trên ghế phụ.

“Tháo khăn quàng cổ và khẩu trang ra đi, lát nữa khi xuống xe nhiệt độ sẽ có chênh lệch lớn lắm đấy.

” Lệ Thủy thấy cậu cứ ngốc nghếch như thế mãi thì đành phải nhắc nhở.

“Anh ơi…” Hình Chu mấp máy môi, trong giọng nói có hơi lo lắng, “Cô ấy biết mất rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu.



“Nhưng mà…” Không phải Lệ Thủy sợ nhất là việc công khai mối quan hệ của bọn họ ở trước mặt người khác hay sao? Anh đã từng nói với cậu rằng: Khi riêng tư thì thế nào cũng được, nhưng lúc ở nơi công cộng nhất định phải biết phải biết chú ý cẩn thận.

“Đừng sợ.


Lệ Thủy trả lời rất dứt khoát, cũng rất bình tĩnh, anh muốn Hình Chu đừng sợ.

Thật ra ban đầu khi nhìn thấy Tưởng Linh Linh, Lệ Thủy cũng không bình tĩnh được như ngoài mặt, ngược lại anh còn bị giật mình, khuôn mặt của cha mẹ chợt lóe lên ngay trước mắt khiến anh cảm thấy chột dạ trong giây lát, thậm chí anh chỉ mất 0.

01 giây để suy nghĩ xem sau này anh phải đấu tranh ra sao với hai người mà anh yêu thương ấy vì người yêu của anh, và rồi anh chợt nhận ra sự bất lực và nỗi âu lo trong tim mình, thế nhưng khi thấy Tưởng Linh Linh nhìn Hình Chu bằng ánh mắt như vậy, tất cả những sự bất lực ấy đều tan thành mây khói, anh bỗng trở nên dũng cảm hơn nhiều.

Ai rồi cũng giấu trong tim mình một góc yếu đuối, mặc dù Hình Chu không phải là loại người dễ bị tổn thương, nhưng giữa một cuộc đối đầu như vậy, nếu như không có Lệ Thủy, cậu thật sự chỉ còn lại một thân một mình.

Lệ Thủy không cần tất cả mọi người phải biết Hình Chu tốt đến nhường nào, thậm chí anh còn ích kỷ cho rằng chỉ mỗi mình anh biết thôi là đủ rồi, nhưng anh cần phải bày tỏ lập trường của mình ở trước mặt mọi người.

Xe chạy thẳng một mạch đến quảng trường, tâm trạng lo lắng của Hình Chu cũng dần dần bình tĩnh trở lại dưới lời khẳng định của Lệ Thủy.

Khi xuống xe, Lệ Thủy giúp cậu choàng khăn quàng cổ và đeo găng tay, đương nhiên anh cũng không quên chiếc khẩu trang chống bụi đã bị Hình Chu lén lút giấu vào trong túi.

“Lấy ra đi.

” Lệ Thủy khoanh tay.

Vì thế Hình Chu đành phải miễn cưỡng lấy chiếc khẩu trang ra hệt như một đứa trẻ vừa giấu giếm thứ gì đó rồi tự đeo lên.

Lệ Thủy bật cười đưa tay vuốt lên tai cậu, trong lòng thấy hơi cồn cào.


Trên quảng trường hiện giờ đang rất đông người, đa số là các cặp đôi và gia đình đủ đầy cha mẹ con cái, dọc theo quảng trường người ta bán rất nhiều món đồ lặt vặt, để việc kinh doanh thêm phần thu hút, những người chăn nuôi chim bồ câu cũng thả chim ra giữa trời lạnh, để chúng bay lượn khắp nửa quảng trường.

Hình Chu không thích các loài chim cho lắm, đặc biệt là những loại chim sống theo bầy đàn như thế này, chúng thường cất cánh cùng một lúc, vỗ cánh che khuất cả bầu trời, để lại bóng tối phía trên đầu của Hình Chu, Lệ Thủy biết cậu không thích chúng, vì vậy anh đã đưa cậu đi đến khoảng sân rộng ở phía bên kia quảng trường.

Phía bên kia quảng trường là hồ cá, bởi vì trời lạnh cá không bơi lên cho nên so với với khoảng sân đầy chim bồ câu ở bên ấy thì cũng chỉ có vẻn vẹn vài người.

“Hình như em vừa nhìn thấy một người quen.

” Hình Chu nói với Lệ Thủy rồi chạy đến cạnh bờ hồ.

“Diệp Tử Tinh?”
Một người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm bên hồ, anh cũng không trả lời Hình Chu, chỉ chống má bằng tay trái và đưa chân phải khua khua trên mặt hồ.

Hình Chu bước tới len lén nhìn vào gò má của anh, đúng là Diệp Tử Tinh rồi, anh trai của Đàm Kiêu Dương, mà có lẽ cũng chính là bạn trai.

“Diệp Tử Tinh!” Hình Chu ngồi xổm xuống bên cạnh anh và gọi thêm lần nữa, lần này Diệp Tử Tinh mới đột nhiên bừng tỉnh mà quay đầu lại nhìn cậu.

Hình Chu sững sờ, mắt của Diệp Tử Tinh đang đỏ hoe, dấu hiệu vừa mới khóc xong vô cùng rõ ràng.

Bọn họ đều là đàn ông, Hình Chu biết rằng khi sự yếu đuối của một người đàn ông bị vạch trần bởi một người đàn ông khác thì sẽ rất xấu hổ, đột nhiên nhiên cậu thấy hối hận vì đã làm phiền đến người ta.

“Là cậu đấy à, Tiểu Hình.

” May mắn thay, Diệp Tử Tinh cũng không để ý, anh nói với giọng mũi đặc sệt.

“Là tôi đây, trùng hợp quá.


Có lẽ là vì nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Hình Chu, Diệp Tử Tinh cố gắng nở một nụ cười và hỏi: “Cậu đến đây một mình à?”
“Không, tôi và…” Hình Chu quay đầu lại, Diệp Tử Tinh nhìn theo ánh mắt của cậu và trông thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đó nhìn chăm chú vào Hình Chu.

Diệp Tử Tinh gật đầu chào.

Hình Chu vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng chợt nghe thấy tiếng điện thoại của Diệp Tử Tinh vang lên, anh vừa liếc nhìn màn hình thì đã lập tức hoảng sợ đứng bật dậy.


“Anh…” Trước khi Hình Chu nói xong, Diệp Tử Tinh đã vội vàng chạy đi, cũng không kịp nói tiếng “tạm biệt”.

Có chuyện gì đã xảy ra với Diệp Tử Tinh thế nhỉ? Trong lần đầu tiên gặp nhau, rõ ràng anh ấy là một người đàn ông tao nhã lịch sự, ấm áp vui vẻ lắm kia mà.

Hình Chu thấy có hơi lo lắng cho Diệp Tử Tinh, vì vậy cậu đã gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Kiêu Dương: Anh vừa gặp được anh trai em ở quảng trường trung tâm đấy, nhưng anh có cảm giác là tâm trạng của anh ấy không được tốt cho lắm.

“Anh ta là bạn của em à?” Lệ Thủy hỏi Hình Chu.

“Dạ… Là anh trai của người bạn cùng thuê nhà với em.


Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, Hình Chu đã làm ổ trong nhà của Lệ Thủy được chừng mười ngày rồi, cả hai người rất ngầm hiểu ý nhau mà không đề cập đến chuyện cậu đã rời khỏi nhà Lệ Thủy để đi thuê nhà, ngoại trừ cuộc gọi điện thoại của Hồng Phấn vào đêm hôm đó, và đương nhiên cuối cùng Lệ Thủy vẫn cố tình lờ đi.

“Tầm hai ngày nữa anh sẽ lái xe chở em đến đó mang hành lý dọn về nhà.


“Dạ.


Thực ra đối với sở thích của mình, Hình Chu vẫn còn cố chấp muốn chống đối anh thêm lắm, nhưng khi nghe Lệ Thủy nói đến câu “dọn về nhà” thì dù có cố gắng đến mấy cậu cũng không thể hiện ra được nữa, tất cả những tư tưởng chống đối đều bị ngâm trong axit đậm đặc, trở nên mềm nhũn khó lòng phản kháng.

Nhà, cậu thật sự rất cần nơi này.

Lệ Thủy còn tưởng rằng Tưởng Linh Linh sẽ kể chuyện cho cha mẹ mình biết ngay lập tức, thế nhưng anh không ngờ rằng bọn họ vẫn có thể trải qua Tết Nguyên Tiêu một cách êm đẹp, Tết Nguyên Tiêu vừa qua đi, Lệ Thủy đã nhận được lời mời từ người đàn anh Tống Du — (*)
Hế lô chú em, đám bạn của anh ở thành phố A muốn tổ chức tiệc cho anh, vào ngày hai mươi tháng Giêng, chú có thời gian rảnh để đến tham gia hay không? Bọn họ là một nhóm người rất thú vị, anh già đây thấy chú mày thường ngày nếu không phải là đứng lớp thì cũng toàn vùi đầu trong phòng thí nghiệm, cuộc sống nhàm chán chết đi được, thử theo chân bọn họ cùng giao lưu và trải nghiệm cuộc sống đầy màu sắc cũng không tệ lắm đâu.


• Chú thích:
– (*) Tết Nguyên Tiêu (元宵节) – Rằm tháng Giêng, diễn ra vào ngày 15 âm lịch tháng Giêng, tức là sau Tết Nguyên Đán khoảng một tuần.

.