Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 62: Thanh nhi rời đi




Hết thảy đều thái bình, võ lâm, triều đình một lần nữa khôi phục an bình, chỉ là qua trận hạo kiếp này đã làm mất đi rất nhiều sinh mệnh.

“Thiếu gia, ngài, ngài đã trở lại…… Ngài thật sự đã trở lại? Minh chủ cũng đã trở lại?” Tiểu Đào thấy ta, như không thể tin được khóc lớn “Thiếu gia, ngài vì cái gì phải bỏ lại tiểu Đào? Ô ô……”.

“Tốt lắm tốt lắm, ta đây không phải đã trở về rồi đó thôi? Lạc nhi đâu? Cha ta, cha ta đâu?”.

“Tiểu thiếu gia đang ở trong phòng ngủ, được vú em cùng Thanh nhi chiếu cố tốt lắm. Lão gia thì đã tiến cung rồi.”

Ta bay nhanh chạy về phía phòng của Lạc nhi, thật nhớ nó……

“Ngọc nhi, ngươi chậm một chút. Một hồi bụng lại đau.” Hiên đuổi theo.

Lạc nhi của ta lẳng lặng nằm trong nôi, ngọt ngào ngủ, cái miệng nhỏ nhắn động lại động, hảo đáng yêu. Ta nhẹ nhàng ôm lấy bé, hít lấy mùi sữa trên người bé, nếu cái kia cục cưng còn sống chắc nó cũng sẽ đáng yêu giống Lạc nhi thế này phải không?

“Ngọc ca ca.” Thanh nhi từ ngoài phòng tiến vào, thấy ta, trong mắt liền tràn đầy lệ.“Ngươi không có việc gì thật tốt quá.”

“Thanh nhi! Ta đương nhiên không có việc gì, đúng rồi, nhanh đến đại sảnh đi, người nào đó đang tìm ngươi kìa.” Hành chắc cũng rất vội vã muốn gặp Thanh nhi.

“Nga.” Thanh nhi chỉ thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài, không kích động cũng không có hưng phấn, này…… đây là làm sao vậy? Bọn họ đã xảy ra vấn đề gì ư?

“Ngọc nhi. Đã trở lại a?”.

Phụ thân, phụ thân của ta tựa hồ già đi rất nhiều, ánh mắt người nhìn ta tràn đầy đau lòng, ta biết người nhất định thực lo lắng cho ta……

“Phụ thân. Ân, con đã trở về……” Ta bổ nhào vào lòng người, cúi đầu khóc, phụ thân vuốt nhẹ những sợi tóc của ta, từng chút từng chút một, bọn họ ai cũng đều không đề cập đến chuyện của đứa nhỏ, nhưng ta biết mọi người cùng ta giống nhau cũng rất đau lòng. Cho nên ta không thể làm cho phụ thân, Hiên và mọi người lại thêm lo lắng.

“Cha, chúng ta khi nào thì trở về nhà? Nên bàn đến việc vui của đại tỷ cùng Hắc đại ca rồi!”

“A?” Phụ thân ngẩn người, sau đó cười nói:“Phải, phải nên làm thôi.”

“Buổi tối chúng ta vừa ăn cơm vừa thương lượng, thế nào? Hiên, chúng ta cũng phải chuẩn bị vài món lễ vật thành thân cho đại tỷ a.”

Lúc ăn cơm…… Hành đột nhiên vội vã xông tới……

“Ngọc nhi, thấy Thanh nhi đâu không?”

Thanh nhi? Ta vừa mới gọi người đi tìm Thanh nhi lại đây ăn cơm, người tới hồi báo không thấy Hành và Thanh nhi, còn tưởng rằng bọn họ lại đi đâu khoái hoạt rồi. Như thế nào Thanh nhi lại không ở cùng một chỗ với Hành?

“Thanh nhi không phải cùng một chỗ với ngươi sao?”

“Hắn…… Thật khờ……”.

Hành đưa tờ giấy đang cầm trên tay cho ta xem……

“Hành, ta phải đi rồi. Ngươi cùng Ngọc ca ca đã bình an trở về, ta an tâm. Thực xin lỗi, mấy ngày nay đem đến nhiều phiền toái cho mọi người. Hành, không cần đi tìm ta, ta sẽ trốn đến một nơi mà ngươi không thể tìm thấy. Ngươi quá vĩ đại, mà ta cái gì cũng không biết, ta ở bên cạnh ngươi sẽ chỉ là một gánh nặng…… Cám ơn ngươi đã cho ta nhiều khoái hoạt như vậy. Ta sẽ đều giấu tất cả chúng ở thật sâu trong lòng. Thanh nhi lưu.”

“Thanh nhi hắn……” Thanh nhi đứa ngốc này, ta biết hắn vẫn luôn khó chịu chính mình không thể cứu Hành, nhưng là vì phần tự ti này mà buông tha cho người mình yêu…… Thanh nhi, nguyên lai ngươi so với ta càng ngốc……

“Chư vị, Hành cáo từ, dù chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm cho bằng được hắn trở về!”

Hành, nguyên lai ngươi từ lâu cũng đã là vô hạn tình thâm.