Ngày hôm sau, Hiên không có tỉnh lại, bởi vì ta đã hạ dược hắn, ta đứng dậy, cảm giác được phần eo nhức buốt, bụng cũng có chút đau, ăn hai viên thuốc dưỡng thai của Lưu Dương Tử mới thoáng tốt hơn chút.
“Ngọc nhi, ngươi quyết định?” Lưu Dương Tử, Hoa Hậu đứng đợi ở bên ngoài.
Ta hướng bọn họ cười nói “Các ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi. Đúng rồi, giúp ta coi chừng Thanh nhi, đừng để hắn làm chuyện điên rồ.” Gần nhất Thanh nhi trạng thái không được tốt lắm, một lòng muốn xông vào núi đi tìm Hành, đứa nhỏ này nửa điểm võ công cũng không có, nếu đi theo, vốn chỉ là chịu khổ.
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……”.
“Sư phụ.” Ta ngẩng đầu hướng quỷ mặt sư phụ cười.
“Đi thôi đi thôi, dù sao đồ đệ ta đủ thông minh.” Sư phụ tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn nghe ra được là hắn đang lo lắng.
Ta một người đi tìm Vũ Văn Phong, tính hảo hảo cùng hắn nói chuyện.
Vừa lên đến nơi thì từ sơn cốc thoát ra hắc y nhân ngăn cản đường đi của ta, ta cười nói “Các ca ca, đây là thứ chủ nhân các ngươi tha thiết mơ ước, cầm đưa cho hắn nhìn xem.” Ta đem một chiếc bạch quyên* nhiễm huyết của chính mình đưa cho bọn hắn.
“Các ca ca có thể không tin, bất quá chủ nhân các người nếu biết hắn bỏ lỡ cái gì, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu a.” Ta cười.
Hắc y nhân đi vào, chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Phong quả nhiên xuất hiện.
“Ngươi…… là Tiếu Ngọc?” Xem ra cái tên Tiếu Ngọc vẫn là có chút danh tiếng.
“Phải. Tại hạ đúng là Tiếu Ngọc.”
Kỳ thật ta dám đến, còn có một nguyên nhân khác, Vũ Văn Phong bắt được cao thủ trong chốn võ lâm mà không giết, đến tột cùng là có dụng tâm gì? Nếu không có đoán sai, thì là vì hắn đang thiếu hạt tuyết nhân huyết, vì ngăn chặn lệ khí trong cơ thể, cần thời khắc có máu mới rót vào, mà những võ lâm cao thủ này đơn giản là vật thay thế bổ sung thôi. Cho nên ta liền liệu định hắn cần ta.
“Ngươi một mình đến đây, sẽ không sợ……”.
“Sợ cái gì? Sợ ngươi ăn ta? Ta vốn chính là đến để ngươi ăn, dù sao ngươi cũng luyến tiếc giết ta.” Ta nói thực thản nhiên.“Thả những người trong địa lao đó đi, ta chính là của ngươi.”
“Hừ? Ngươi cho là ngươi còn có thể trốn sao?” Vũ Văn Phong cười nói.
“Ta không trốn, nhưng ta đã ăn vào thương kết.”
“Thương kết?”.
“Ngươi có biết thần y Lưu Dương Tử đi? Thương kết là thành quả nghiên cứu suốt đời của hắn, có thể làm máu của ta tràn ngập độc tố, chỉ có ta chính mình nguyện ý mới có khả năng vận dụng uy lực của hạt tuyết mẫu đơn bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể. Nghĩa là nếu ta không muốn, ngươi vĩnh viễn cũng không thể được đến thứ ngươi muốn.”
“Ngươi gạt ta.” Hắn xuất chưởng phá vỡ 1 đường trên cổ tay của ta, huyết dính vào trên mặt một hắc y nhân, hắc y nhân kia lập tức thống khổ ngã xuống.
“Cái này ngươi đã tin chưa?” Ta nói
“Hừ! Được, giao dịch này ta làm.” Xem ra máu có thể khải tử hồi sinh này của ta đối hắn quả nhiên có lực hấp dẫn thập phần cường đại……
“Trước khi ngươi thả bọn họ, ta muốn gặp một người.”
“Ai?”
“Tào Hành!”.