Hiện giờ, người trong cuộc, người chết đã chết rồi, kẻ chạy trốn cũng chạy trốn rồi. Ngay đến manh mối duy nhất là bức cổ họa cũng biến mất. Đây có lẽ là vụ khó khăn nhất mà tôi gặp.
Lúc này, tôi rất bối rối, bởi tình hình đã vượt xa dự liệu của mình. Mà tiên trong tranh, thêm một ngày chưa giải quyết, sẽ còn tiếp tục hại người, thậm chí những người bên cạnh tôi cũng gặp nguy hiểm.
Nhân chứng duy nhất bây giờ chỉ còn Vương Hàn, nhừn hắn gần như đã mất tích, tôi chỉ có thể bảo Lý Vân Thiên điều động nhân lực, tìm mọi cách tìm ra tung tích của hắn, đồng thời chúng tôi vẫn phải túc trực ở cư xá của hắn.
Có điều Lý Vân Thiên nói, hắn không thể tiếp tục ngồi chờ cùng chúng tôi, bởi hắn còn công việc, không thể vắng mặt dài ngày như vậy. Dù sao thì hắn theo tôi, ngoài việc cho tôi thêm can đảm, cũng không giúp được gì nhiều, nên tôi bảo hắn, nhà Vương Hàn giao cho tôi xử lý.
Lúc chia tay, Lý Vân Thiên còn đưa cho tôi một cây dùi cui điện, nói có thể cần dùng đến. Bọn đạo mộ thường có khuynh hướng bạo lực, nếu tên kia không chịu thua, dùi cui điện có thể áp chế hắn.
Tôi gật đầu cười có điều tôi cảm thấy thứ này mang ra so với vật âm tà hay vong linh chẳng có tác dụng gì, liền giao cho tiểu Nguyệt để nàng tự vệ.
Sau đó tôi với nàng lại trở về cư xá của Vương Hàn.
Trên đường đi, suy nghĩ, tôi rất muốn bảo nàng về nha. Dù sao thân nữ nhi, suốt ngày theo tôi mạo hiểm, chẳng ra thể thống gì.
Nhưng tiểu Nguyệt lại cứ bám dính lấy tôi, nói rằng lo cho sự an toàn của tôi, có hai người, còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nàng rất là bướng bỉnh, nếu tôi tiếp tục đuổi, nàng chắc chắn sẽ vừa khóc vừa gào, nên tôi cũng chỉ còn cách im lặng.
Chúng tôi ngồi trong nhà Vương Hàn từ sáng tới tối, không đi ra ngoài. Cũng may hàng xóm có wifi, tôi bảo tiểu Nguyệt lên mạng xem tin tức, hay gì đó cũng được, miễn sao cho nàng bớt căng thẳng, chuẩn bị tinh thần cho lúc nguy hiểm.
Như mọi khi, khoảng 9 giờ, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đã đi nghỉ, không có đèn đường, chỉ có ánh sáng hắt ra từ điện thoại của tiểu Nguyệt. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, thoáng cho tâm hồn tôi cảm nhận chút yên bình.
Bỗng đâu đó bên ngoài có tiếng mèo hoang kêu thê lương, làm lòng tôi nóng nảy. Tôi nghĩ, đi ra ngoài đuổi nó đi, có điều chỉ nghĩ vậy chứ cũng không ra. Biết đâu, là Vương Hàn đang thăm dò.
Nghĩ vậy, tôi bèn bảo tiểu Nguyệt tắt điện thoại đi, thận trọng nghe ngóng bên ngoài.
Mèo hoang kêu gào không ngừng, âm thanh kéo dài tới nửa giờ, sau đó đột nhiên biến mất.
Một giây sau, một bóng đen phá cửa nhảy vào, trong phòng nhảy loạn xạ, đạp đổ nhiều đồ vật. Tôi lập tức sợ đến vã mồ hôi, mèo hoang này xảy ra chuyện gì, mà phá cửa nhảy vào đây? Tiếng kêu lại còn giống như tiếng trẻ con khóc.
Tiểu Nguyệt càng sợ hãi hơn, lăm lăm dùi cui điện trên tay.
Con mèo hoang kia nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, giống như đang chiến đấu với người nào đó, nhưng phòng khách căn bản là không có ai khác.
Trái tim tôi đập mạnh liên hồi. Trước giờ mèo là loài động vật thông linh, có thể nhìn thấy thứ mà con người không thấy, hẳn là nó đang nhìn thấy gì đó.
Đang do dự có nên đuổi nó đi không, nó lại bỗng nhiên an tĩnh lại, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
Toàn thân tôi căng cứng, ánh mắt này, tôi cảm thấy nó không phải ánh mắt động vật, bởi nó hàm chứa quá nhiều cảm xúc bên trong; vừa sợ hãi, vừa tức giận giống như ánh mắt nhìn kẻ thù.
Lúc này, tôi liền ý thức được nguy hiểm, lập tức kéo tiểu Nguyệt ra sau lưng, đồng thời với tay nhấc một bình sứ bên cạnh, làm động tác giả ném, muốn làm con mèo sợ mà chạy đi.
Nhưng nó không hề sợ, đứng tại chỗ nhe răng toét miệng nhìn tôi, đôi mắt lóe sáng, đầy sự khinh thị.
Tôi càng xác định rõ, đây là ánh mắt của một con người.
Đúng lúc tôi tràn ngập sợ hãi nội tâm, con mèo hoang bỗng co người lên, chuẩn bị tư thế tấn công. Tôi hít sâu một hơi, không do dự ném bình sứ về phía nó.
Bình sứ hướng đúng chỗ nó ngồi bay tới nhưng động tác của nó lại vô cùng linh hoạt, lùi lại phía sau, rồi đột nhiên vọt vào lò lửa.
Nháy mắt, một luồng khói khét lẹt bốc ra, sau đó lò lửa bốc cao bùng lên giống như có ai đổ xăng vào.
Méo hoang kêu lên thảm thiết, âm thanh khàn khàn, giãy dụa trong lò lửa. Có điều lửa đã hoàn toàn bao phủ lấy nó, chỉ giây phút nó đã không thể tiếp tục kêu hay giãy dụa nữa. Nó bị thiêu chết rồi!
Tôi trợn tròn mắt, chưa hoàn hồn, không thể hiểu nổi tại sao con mèo hoang kia lại muốn tự sát, nhảy vào lò lửa.
Đang ngơ ngẩn nhìn lò lửa, chợt cảm giác có ai kéo y phục của tôi, tôi lập tức quay đầu lại, thì ra là tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt nơm nớp lo sợ, tay chỉ ra cửa. Ánh mắt của tôi lập tức quét theo hướng tay của nàng, đột ngột bị dọa lạnh gáy.
Tại cửa ra vào, một người nằm sấp, không nhúc nhích, đầu ngửa lên hướng về pgias chúng tôi. Mắt hắn trắng hếu, phản xạ ánh lửa, làm tôi thực sự run lên.
Tôi cố kìm nén sợ hãi, tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"
Tôi xác định đây không phải Vương Hàn, vì thân hình mảnh mai, tóc rối bù, có vẻ như là một cô gái.
Cô ta thở dài, ánh mắt tán loạn nhìn quanh phòng, sau đó lại chậm rãi bò ra ngoài.
Tôi ngẩn người một chút, biết rằng nàng nhất định nắm được chuyện gì đó, không do dự đuổi theo, tay cầm dùi cui cảnh sát: "Dừng lại, chúng ta là cảnh sát, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Cô gái lúc này mới dừng lại, khó khăn vịn vào chiếc ghế bên cạnh, ngồi lên: "Các ngươi là ai, tại sao lại ở trong phong Vương bá bá?"
Tôi hỏi ngược lại: "Trả lời ta trước, ngươi là ai, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại xông vào nhà người khác?"
Cô gái thở dài: "Ta đi tìm con ta, mấy đứa con của ta đều bị lò lửa đốt chết hết rồi."
"Cái gì?" Tiểu Nguyệt nghẹn gào lên, toàn thân mềm nhũn, đổ xuống.
Tôi vội vàng trấn an nàng, hỏi: "Con của ngươi, có phải là đám mèo hoang không?"
"Không." Cô gái tức giận nói: "Bọn chúng không phải mèo hoang, bọn chúng đều có sinh mệnh, thậm chí suy nghĩ còn phức tạp hơn con người."
Tiểu Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi chắc nàng tưởng cô gái nói con là do cô ta sinh ra.
"Nói như vậy, tro tàn màu đen trong lò, đều là hài cốt mèo hoang?"
Cô gái gật đầu: "Đúng."
"Tại sao con của ngươi lại nhảy vào lò lửa?" Tôi hỏi: "Có phải ngươi đi đứng không tiện, bước đi không được?"
Cô gái thần sắc ảm đạm cúi đầu: "Ta đi đứng không được tốt. Còn vì sao con của ta nhảy vào lò lửa, là vì chúng bị những thứ bẩn thỉu ám lên. Trong phòng này có thứ không "sạch sẽ".
Tôi hoang mang nhìn cô gái, lời nói của cô làm tôi suy nghĩ khôn nguôi. Một cô gái yếu ớt, sao lại to gan như vậy, một mình đêm hôm xông vào "quỷ trạch"?
Tôi thận trọng đi tới, ngồi xổm xuống nói chuyện: "Tại sao ngươi cho rằng trong phòng có thư không "sạch sẽ"?"
"Bởi nơi này từng có người chết." Cô gái nói.
"Có người chết? Làm sao ngươi biết?"
"Ta chính mắt trông thấy." Cô gái nói: "Một người cầm đại đao, chặt bay đầu Vương bá bá, sau đó ném vào lò lửa."
"Hả?" Nghe cô gái nói vậy, trong lòng tôi lập tức khẽ động: "Ngươi tận mắt thấy? Ngươi có nhớ người cầm đao dáng dấp thế nào không?"
"Nhớ." Cô gái đắc ý nói: "Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi."
"Tại sao?"
"Vì người thúc thúc kia là cảnh sát." Cô gái vừa cười vừa nói: "Thúc thúc bảo đó là trừng phạt kẻ xấu, không cho ta nói ra."
"Cảnh sát? Ngươi trông thấy rõ ràng?" Tôi sợ hãi nói.
"Ừm." Cô gái gật đầu: "Thúc thúc nói Vương bá bá trộm đồ của người ta, cho nên muốn giết Vương bá bá. Thỉ thể chôn ở mảnh rừng phía sau cư xá này."
"Điều này ngươi cũng nhìn thấy?"
"Không, là con của ta nói cho ta biết." Cô gái kiêu ngạo nói: "Con của ta có thể nhìn thấy rất nhiều thứ. Chúng còn nói, Vương bá bá chưa đi, vẫn quanh quẩn trong phòng này."
Đúng lúc tôi còn nhiều câu muốn hỏi, dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó một người phụ nữ trung niên chạy tới. Trông thấy cô gái, lập tức xông tới, bạt tai cô: "Con bé này, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy loạn khắp nơi làm gì?"
Nói xong thì áy náy quay qua chúng tôi: "Xin lỗi hai vị, hài tử nhà ta đi đứng không tốt, đầu óc lại không bình thường, cả ngày chủ biết nói linh tinh, ngươi đừng chấp nhặt với nó."
Sau đó, bác gái cũng không cho chúng tôi có hội nói chuyện, liền vội vội vàng vàng cõng cô gái đi xuống lầu.
Cô gái nằm sấp trên lưng bác gái, còn nhìn chúng tôi cười rất quỷ dị, thấy tê cả da đầu, sống lưng ớn lạnh. Cô gái miệng há to, tựa như đang nói chuyện với chúng tôi, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tôi quay qua tiểu Nguyệt, nàng đã sớm bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, nắm lấy góc áo của tôi, lo sợ hỏi: "Trương ca, anh có cảm thấy cô gái này rất quỷ dị không?"
Tôi hít thở sâu một hơi: "Cô biết vừa rồi, lúc đi xuống, nàng nói gì ư?"
Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Hình như cô ta dùng khẩu hình miệng nói chuyện, nhưng cụ thể nói gì, tôi không rõ."