Buôn Đồ Người Chết

Quyển 7 - Chương 5




Đao phủ tuy lợi hại, nhưng một mình không thể đich lại nhiều binh lính, huống chi hắn chỉ còn có một tay, liền bị quân lính bắt giữ, đè trên đất.

"Phản tặc, dám ám sát mệnh quan triều đình. Bản quan phán ngươi tội chết, hỏa thiêu."

Sau đó binh lính chở tới một đống củi lớn, trói đao phủ vào cây cột. Hắn lớn tiếng chửi rủa, phẫn nộ gào thét. Tuy nhiên thời gian của hắn không có nhiều, củi khô gặp lửa hừng hực bốc cháy bao trùm khắp người hắn.

Đao phủ không còn giãy dụa, tiếng mắng chửi cũng im bặt, quần chúng lập tức im bặt. Tôi rất hài lòng chứng kiến cảnh này.

Lát sau, ánh lửa biến mất, xung quanh lại chợt tối đen. Y thức của tôi trở về với thực tại, vô thức bật đèn pin lên.

Đèn sáng, xung quanh khung cảnh căn phòng quen thuộc, tôi liền thở phào, thật may, tôi vẫn vô sự.

Lập tức tôi chạy đến bật đèn, phát hiện Lý mặt rỗ đang bị kinh phong nằm trên đất sùi bọt mép. Tôi hoang mang, nếu hắn có chuyện gì, tôi ăn nói sao với con hắn.

Tôi lay lay hắn: "Lão Lý, mau tỉnh lại đi."

Hắn chợt bừng tỉnh, mở mắt ra liền gào lên: "Ta bị chém, ta bị chém." Tôi bạt tai hắn một cái: "Không sao rồi, là ngươi ảo giác thôi."

Lý mặt rỗ mở mắt ra, không hiểu nổi, nhìn quanh phòng sau đó nằm dài trên ghế: "Con mẹ nó, vừa rồi là chuyện gì, sao chúng ta lại xuyên không?"

Tôi gật gật đầu, nhìn vào bức cổ họa nhiều ý nghĩa kia.

Lúc này, bức tranh vẫn lộ ra một luồng âm tà khí tức, làm tôi thấy sợ hãi. Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ vẩn vơ, tôi cùng lão Lý vội vàng rời hiện trường.

Chạy một mạch xuống dưới, Lý Vân Thiên đang chờ trong xe. Nhìn thấy chúng tôi chạy xuống hắn liền hỏi han tình hình.

Tôi hít một hơi thật sâu nói việc coi như đã xong. Giờ tranh thủ thời gian quay về nhà xác, thỉ thể có thể đã bị thiêu rồi.

Lý Vân Thiên kinh hãi, vội hỏi tôi, làm sao biết được?

Tôi đã thấm mệt, chẳng có thời gian giải thích, chỉ bảo hắn nhanh lái xe. Mặc dù vừa rồi sự việc phát sinh chỉ là ảo giác, nhưng đến giờ này tôi vẫn cảm thấy cánh tay đau đớn nhức nhối, giống như bị đao phủ chặt xuống thật vậy.

Đêm hôm khuya khoắt phải vào nhà xác, ngau cả nhân viên trông coi cũng có chút sợ hãi, đưa cho chúng tôi chìa khóa, bảo chúng tôi tự vào.

Tôi không cố chấp, cầm chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở ra, một luồng gió u ám từ bên trong thổi ra, mang theo một mùi máu tanh tưởi.

Mà bên trong nhà xác tối om, một bóng đen, so với mực còn đen hơn thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi hít một hơi thật sâu, nổi giận gầm lên một tiếng: "Người nào?"

Bóng đen tức thì giật mình, đứng im tại chỗ. Lý Vân Thiên rút súng, đi tới bật đèn.

Đèn bật lên, toàn cảnh bừng sáng, nhưng trước mặt lại không có cái bóng nào.

Nhưng không phải vì vậy mà thần kinh tôi bớt căng thẳng, bởi tôi biết cái bóng đen vừa rồi không phải là giả. Rất có thể tên đao phủ tới đây.

Ba người chúng tôi do dự không dám tiến vào. Cuối cùng bất đắc dĩ đành gọi mấy cảnh sát tới, để bớt lo sợ. Tôi mới nơm nớp đi lên, mở tủ lạnh cất giữ thi thể. (Sợ ma chết mẹ mà đòi làm thương nhân âm phủ.)

Tủ đông lạnh mở ra, cảnh tượng khiến tôi trợn mắt hốc mồm. Bên trong trống rỗng, thi thể đã không cánh mà bay.

Lý Vân Thiên sắc mặt cũng trầm xuống, hắn giận giữ hét lên: "Quản lý nhà xác đâu? Gọi hắn đến đây cho ta. Tại sao thi thể không còn nữa?"

"Đội trưởng!"

Đúng lúc này, một cảnh sát trẻ run run hô lên một tiếng, chỉ tay lên trần nhà.

Tôi trong lòng sợ hãi, chầm chậm theo hướng tay hắn chỉ nhìn lên. Tôi phát hiện, trên trần nhà, một cỗ thu thể đang bị treo lủng lẳng bởi một sợi dây. Thi thể mất thăng bằng, đung đưa tới lui, tròng mắt trắng bệch, trợn lớn nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi. Rốt cuộc thi thể làm cách nào treo lên? Đao phủ trong bức tranh có thể tác động vật thể trong hiện thực sao? Hắn đối với người này đến cùng có thù hận lớn tới mức nào, cho dù đã chết cũng không buông tha cho nàng?

"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Mấy cảnh sát run sợ.

Lý Vân Thiên quay qua nhìn tôi, thăm dò ý kiến. "Treo đó đi" tôi nói: "Để cho hắn nguôi ngoai cơn giận, tránh làm hại người vô tội nữa."

"Hắn, là ai?" Mấy người cảnh sát hồ nghi hỏi tôi. Tôi thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn họ rời đi.

Tôi để bức cổ họa ở lại trong nhà xác. Tiên trong tranh vượt quá sự tưởng tượng của tôi. Nên đành chiều ý hắn, tạm thời đừng có ý đồ xấu gì.

Sáng hôm sau, tôi lần nữa dẫn Lý Vân Thiên đi vào nhà xác. Đầu thi thể chỉ còn chút da dính trên cổ, dày vò qua một đêm cũng đã đứt lìa. Chúng tôi sắp xếp lại thi thể, cho vào ngăn tủ đông lạnh. Lý hình cảnh hỏi tôi tiếp theo nên làm thế nào?

Tôi nói: "Đã biết bức họa này có điển cố. Nắm được điển cố liền có thể bốc thuốc đúng bệnh."

Hắn hỏi bức họa này lai lịch thể nào, tại sao lại hung ác như vậy?

"Hôm qua ở thế giới trong tranh, đao phủ khăng khăng khẳng định phạm nhân bị oan, còn gọi hắn là thái tử. Thái tưt đại Đường là ai?"

Tôi hỏi vậy, Lý Vân Thiên lắc đầu: "Cái này ta không biết, kiến thức lịch sử của ta hạn hẹp."

Lý mặt rỗ hưng phấn nói: "Là Ý Đức thái tử, chính là thái tử bị Võ Tắc Thiên sát hại."

Tôi gật đầu: "Không sai, năm đó Võ Tắc Thiên muốn làm nữ vương, loạn thiên hạ. Thân là đương triều thái tử Ý Đức đương nhiên không đồng ý. Ý Đức là người nhân hậu, coi bách tính làm đầu, liền đứng ra phản đối Võ Tắc Thiên xưng vương. Võ Tắc Thiên muốn giết gà dọa khỉ, liền ban cho thái tử cái chết. Chúng quan đại thần dù lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không dám nói gì. Huyết mạch cuối cùng của Lý Đường cứ như thế đoạn tuyệt..."

"Mà lúc đó, đao phủ phụ trách hành hình thái tử, cảm giác tội lỗi trong lòng. Vì thái tử kêu oan, cuối cùng lại dẫn đến kết cục bị hỏa thiêu chết tươi.

Ta đoán chừng hắn muốn giết người, sở dĩ là vì báo thù."

Có điều Lý Vân Thiên lại có một nghi vấn, đó là, tại sao bức họa này qua mấy đời chủ đều vô sự, tới cô nương này liền gặp họa sát thân?

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ mình tạm thời cũng không biết rõ. Nhưng trong lòng tôi có một suy đoán táo bạo, đó là rất có thể cô nương này có quan hệ với Võ Tắc Thiên hoặc phán quan xử tử Ý Đức. Vì vậy tôi bải Lý Vân Thiên, tìm mọi cách điều tra thân nhân, gia phả của nạn nhân, tốt nhất là tra được tới thời Đường.

Mặt khác, còn phải điều tra nguồn gốc bức họa này, là ai bán cho cô nương ấy, tại sao hắn lại bán nó chô cô.