Buôn Đồ Người Chết

Quyển 14 - Chương 4: Ba điều cấm kị




Ngay từ lúc mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy Nhất Sơ có gì đó khác thường.

Thứ nhất, hắn chủ động tìm chúng tôi giúp đỡ, lại còn đặc biệt mời thêm tiểu Nguyệt, cái này không giống với tính cách thường thấy ở Nhất Sơ.

Thứ hai, Nhất Sơ luôn nhiệt tình giúp đỡ, lại bị Chu Đồ Phu cự tuyệt, Chu Lão Thực thì hờ hững; với tính cách của Nhất Sơ, nếu như trước đây hắn có lẽ đã một kiếm đâm chết hai người.

Thứ ba, lúc gặp tôi ở phía sau núi, Nhất Sơ lại bảo tôi đi về, không quan tâm tiểu Nguyệt. Điều này là nghi ngờ lớn nhất. Trước giờ Nhất Sơ luôn trọng tình trọng nghĩa, cho dù hắn gặp nguy hiểm, cũng không bao giờ bỏ mặc đồng đội.

Cả ba dấu hiệu đều cho thấy, Nhất Sơ chắc chắn có vấn đề.

Liệu Nhất Sơ kia có phải là giả mạo hay không? Tại sao hắn lại đóng giả Nhất Sơ, cái này tôi không biết rõ, chỉ biết rằng nếu giả thuyết là đúng thì đồng nghĩa với việc hiện giờ tiểu Nguyệt đang gặp nguy hiểm. Chu Đồ Phu và Chu Lão Thực rất có thể cũng chỉ là quân cờ mà Nhất Sơ bày ra.

Trong lòng tôi rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Nhất Sơ, thầm nghĩ ra cảnh đánh hắn một gậy rồi trói hắn lại tra hỏi.

Có điều, tôi thừa biết với bản lĩnh của Nhất Sơ, chỉ sợ chưa kịp làm gì, hắn đã trói ngược tôi lại rồi. Nhưng cũng không thể cứ ngồi chờ chết được, nhất định phải nghĩ ra cách gì đó.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng lên một kế hoạch.

Tôi chầm chậm đi ra ngoài, tới cửa quả nhiên Nhất Sơ ngăn tôi lại: "Ngươi đi đâu?"

Tôi ngáp ngắn ngáp dài nói đi tiểu, hắn mới tránh ra nhường đường.

Nhà vệ sinh ở nơi này nối liền với dãy chuồng lợn, cái gọi là nhà vệ sinh thực chất là một hầm cầu. Tôi định giả bộ đi nhà xí, sau đó lén lút chuồn ra ngoài. Tôi phải đi lên núi tìm tiểu Nguyệt, dù cho bao nhiêu nguy hiểm cũng bất chấp. Tôi không thể để người con gái mình yêu chịu nguy hiểm như vậy được.

Vừa vạch quần vừa quan sát, tôi đã tìm được chỗ đặt chân để nhảy ra ngoài. Nhưng đúng lúc chuẩn bị hành động, chợt có một cánh tay trắng nõn từ ngoài duỗi qua tường, làm tôi giật mình, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng dù có gì xảy ra, tôi vẫn phải bình tĩnh, trong thời khắc mấu chốt này, không được bối rối, ai biết đây là quỷ hay là người?

Chợt thấy, cánh tay kia còn nắm một tờ giấy, tôi vội chạy tới, chộp lấy. Tờ giấy này xuất hiện ở đây, chắc chắn là truyền tin cho tôi. Mặc dù không biết nội dung là gì, nhưng khẳng định là chuyện rất quan trọng.

Tôi liếc qua tờ giấy, trong lòng chợt động, là hắn, không sai, chính xác là hắn. Tôi như đã hểu ra, đây là chân tướng sự việc.

Có tờ giấy này, tôi an tâm hơn rất nhiều, lén nhìn ra ngoài, thấy Nhất Sơ cũng không để ý, liền dùng bật lửa thiêu hủy tờ giấy đi, thản nhiên đi về như không có chuyện gì.

Tôi vẫn luôn quan sát thái độ của Nhất Sơ, cũng may hắn không có biểu hiện nghi ngờ gì. Theo nội dung trong tờ giấy, tôi hiện đã vững tâm hơn rất nhiều, biết rằng chỉ cần không ra sau núi, tôi sẽ an toàn.

Nội dung tờ giấy chuyển tới tôi ba điều.

Đầu tiên, Nhất Sơ này là giả, hắn muốn hãm hại tôi.

Thứ hai, Nhất Sơ thật lên kế hoạch, bảo tôi thuận theo tên giả mạo này mà hành động. Có điều hắn nhắn nhủ tôi ba điều cấm kỵ, đó là không tới gần sông đỏ; không tới gần giếng biết nói chuyện; và không tới gần núi biết chuyển động.

Thứ ba, là tiểu Nguyệt hiện giờ đã an toàn, để tôi tin tưởng, nàng còn ký tên lên mặt sau tờ giấy. Chữ viết thanh tú của nàng tôi chỉ liếc mắt cũng nhận ra.

Trời vừa sáng, tôi liền giục Nhất Sơ giả mau tới chân núi. Hắn cũng không có ý kiến gì, ăn uống qua loa sau đó liền lên núi.

Lý Tiểu Manh thân thể còn yếu, tôi liền bảo nó ở lại trong thôn nghỉ ngơi, có điều, trước khi đi, tôi lén nhét vào tay nó tờ giấy, bảo nó rằng chờ chúng tôi đi khỏi, lập tức tìm chỗ trốn đi, không cần ở lại nơi này nữa.

Ở đây rất nguy hiểm, tôi sợ Nhất Sơ giả còn có đồng bọn, sẽ gây hại cho tiểu Manh.

Trong lòng tôi vẫn luôn muốn hỏi tiểu Manh là hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Nhất Sơ giả thì chẳng hề rời mắt một giây nào, tôi chẳng có cơ hội, đành ngậm miệng.

Chẳng mấy chốc, Nhất Sơ giả đã dẫn tôi tới sau núi. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại mấy nội dung cấm kỵ trong tờ giấy: không tới gần sông đỏ, không tới gần giếng biết nói, và không tới gần núi chuyển động. Nhất Sơ căn dặn tôi ba điều này, nghe có vẻ trái với lẽ thường, ở đâu có sông màu đỏ, nhà ai có giếng biết nói chuyện?

Thôi, mặc kệ, tùy cơ ứng biến. Nếu quả thật có thể nhìn thấy ba loại kỳ quan thế gian này, cũng không phí công.

Chúng tôi theo con đường lầy lội, chạy lên núi, một lát đã tới chỗ hôm qua quay về. Nơi này căn bản chẳng có đường, tôi cũng không biết tại sao đêm qua lại mò mẫm tới đây được.

Nơi đây còn là một bãi đất hoang, cách vườn trái cây một quãng, cây cỏ cùng dây leo chằng chịt với nhau như bện thành một cái lồng giam, tạo cho người ta cảm giác bị đè nén.

Tôi hỏi Nhất Sơ giả, chúng ta nên đi theo hướng nào?

Hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Đi theo ta." Hắn nói rồi nhắm phía đỉnh núi có vườn trái cây mà đi tới. Tôi vội vàng đi theo, trong lòng đầy hoài nghi.

Trên ngọn núi kia trồng đầy cây ăn quả, ngày thường đều có thôn dân bón phân tưới nước; nếu tiểu Nguyệt bị giam ở đâu, sẽ bị phát hiện ra ngay. Vậy tại sao hắn lại muốn đi lên đó?

Nếu tôi đoán không nhầm, trên đường đi chúng tôi sẽ gặp phải ba kỳ quan kia. Nếu thật sự gặp, sẽ chứng minh được Nhất Sơ này chắc chắn là giả, hắn muốn hại tôi.

Đi theo đường núi chừng một lúc, tôi bỗng nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm. Nhíu mày một cái, tôi nhận ra đây là tiếng của một con suối, liệu có phải dòng sông màu đỏ mà trong tờ giấy nói không?

Nghe tiếng nước chảy, Nhất Sơ liền bước nhanh hơn, đồng thời giục tôi mau đi tới. Chúng tôi rất nhanh đã tới gần nới phát ra âm thanh, trông thấy một thác nước chảy xuống suối, nước suối trong vắt, bên trong còn nhìn thấy cá bơi lội, một cảnh đẹp tuyệt vời.

Nước này không phải màu đỏ, tôi cũng nhẹ nhõm thở phào. Nhất Sơ rửa mặt, đồng thời ra hiệu bảo tôi cũng rửa qua mặt mũi đi.

Từ hôm qua phơi mặt trên đường tới thôn, tôi cũng chưa tắm rửa gì, cảm giác bẩn thỉu khó chịu. Nên tôi ngồi xuống, hai tay vốc nước suối hắt lên mặt, cảm thấy mệt mỏi ủ rũ cũng phần nào xua tan đi.

Hít một hơi không khí trong lành, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.

Nhưng khi tôi vừa mở mắt, lập tức giật mình, một dòng suối trong vắt vừa rồi, ấy vậy mà giờ biến thành màu nâu đỏ, tốc độ nước chảy cũng mạnh hơn rất nhiều.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi. Dòng sông đỏ! Mẹ nó, cái này chẳng phải là dòng sông đỏ hay sao?

Tôi toàn thân run lên, vội muốn đứng dậy chạy trốn. Lúc tôi xoay người, đập vào mắt là Nhất Sơ đang đứng đó, nở một nụ cười băng lãnh.

Hắn có ý gì? Chẳng lẽ tôi đã trúng chiêu? Chết rồi, quả đúng là tôi vừa đến gần sông màu đỏ. Tôi lo lắng, không biết trúng chiêu sẽ có hậu quả gì.

Nhất Sơ nhìn tôi hoang mang, nói một câu: "Đi thôi."

Tôi vội đi theo hắn, trong lòng liên tục tự cảnh cáo, nhất định phải để mắt, ngàn vạn lần không được đụng tới điều cấm kỵ khác. Giếng biết nói, núi biết đi.

Chúng tôi đi vòng qua bụi cỏ rậm, gặp con đường độc đạo lên vườn cây ăn quả. Nhất Sơ nhìn đỉnh núi, nói với tôi trước đây Chu Đồ Phu hay lên núi đốn củi, trên đó chắc có chỗ ở, Chu Đồ Phu rất có thể giam tiểu Nguyệt ở đó.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi biết rõ Chu Đồ Phu như vậy?"

"Trước đây ta có điều tra hắn." Nhất Sơ thản nhiên nói.

"Nói như vậy, ngươi đã nghi ngờ Chu Đồ Phu từ trước rồi?"

Nhất Sơ không trả lời tôi, mà tự mình đi lên núi, cũng không biết là hắn có nghe thấy hay không. Tôi thì cẩn thận quan sát, xem ngọn núi này có phải giống như trong tờ giấy ghi, là núi biết di chuyển hay không.

Còn tốt, không có dấu hiệu gì cho thấy nhí này sẽ di động cả. Mà bóng cây lại râm mát, là một nơi nghỉ chân lý tưởng.

Đường núi rất gồ ghề, tuy nhiên còn dễ đi hơn là xuyên qua đám cây cỏ ban nãy, chẳng bao lâu chúng tôi đã tới đỉnh núi.

Núi tuy không cao, nhưng đứng trên đỉnh cũng cho tôi một tầm mắt quan sát rộng lớn. Vòm trời như trùm lấy đầu, mấy trắng lửng lơ quanh người, tỏa ra khí tức mê hồn, tôi với tay bứt một quả táo, cắn một cái, lập tức vị ngọt thấm vào trong miệng, làm cuống họng khô khât của tôi dễ chịu hơn rất nhiều.

Một cơn gió mát thổi tới, làm cả người khoan khoái. Tuy vậy tôi vẫn không quên để ý phía dưới. Mà nhìn xuống lúc này, tôi giật nảy mình. Bởi đám mây giữa sườn núi ngày càng dày đặc, tôi đã không thấy rõ dưới đất. Hoàn cảnh này tạo cho tôi một cảm giác, không phải là đám mây đang di động, mà chính ngọn núi đang di động.

Núi biết di chuyển!

Không xong, điều cấm kỵ thứ hai tôi đã mắc phải. Hoảng sợ và tuyệt vọng, tôi quay đầu nhìn Nhất Sơ, phát hiện, nụ cười của hắn càng quỷ dị hơn trước.

Nhưng vừa chạm mặt tôi, hắn liền thu hồi biểu hiện, khôi phục nét mặt bình thường. Tôi nên làm gì bây giờ? Chạy thục mạng xuống núi, còn cứu vãn được không? Hay là đã quá muộn, lỡ phạm phảu cấm kỵ?

Tôi lo sợ cảm thấy mình chỉ là một quân cờ do Nhất Sơ này tùy ý điều khiển. Mà người viết tờ giấy kia cũng thật là lắm chuyện, tại sao không trực tiếp nói với tôi rằng không được tới gần dòng suối, không được trèo lên đỉnh núi trồng cây ăn quả có phải tốt hơn không. Haiz, nghiên cứu ẩn ý của từng câu chữ thế này, thật sự đau đầu.

Nhất Sơ lại nói: "Đi xung quanh xem, biết đâu có thể tìm thấy Doãn tiểu Nguyệt."

Tôi chần chừ không dám đi, theo hắn chỉ dẫn tôi sợ sẽ tới gần giếng biết nói, nhất định tôi phải phá hỏng kế hoạch của hắn.