Buôn Đồ Người Chết

Quyển 13 - Chương 2: Vật tà âm cường đại




Thôn Bạch sa nằm ở trong núi, bên ngoài ngoại thành. Đại khái khoảng nửa tháng trước, dân thôn đào được một món đồ cổ, từ đó tới nay, người dân toàn thôn đều bị trúng ta.

Mọi người ý thức được món đồ kia có thể là vật tà âm, nên liên hệ với tôi, nhờ tôi hỗ trợ xử lý. Có điều lúc đó tôi chẳng có tâm tư đi làm, nên bảo Lý mặt rỗ về xem xét. Cũng chính từ đó, Lý mặt rỗ mới gặp chuyện.

Tình huống Lý mặt rỗ đang gặp lúc này, tôi cảm thấy có hai khả năng.

Thứ nhất, đó là quả phụ kia có vấn đề, ả tinh thông cổ thuật Miêu Cương, bàng môn tả đạo, hạ cổ Lý mặt rỗ.

Khả năng thứ hai, đó là Lý mặt rỗ xử lý không triệt để vật tà âm kia, cho nên nó mới điên cuồng trả thù, hắn là bị vật tà âm quấy phá.

Tôi cẩn thận phân tích, cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút. Dù sao, quả phụ trẻ kia có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể liên tiếp từng ấy ngày khiến Lý mặt rỗ gặp ác mộng, chưa nói tới việc tạo ra dấu chân màu đen trên đầu gối của hắn.

Tới Bạch Sa thôn đã là bốn năm giờ sáng. Vốn nghĩ giờ này thôn dẫn vẫn còn đang nghỉ ngơi, không ngờ trong thôn đèn đuốc sáng trưng, gà chó sủa loạn, thậm chí còn nghe tiếng người kêu rên.

Mẹ nó, quả nhiên có vật tà âm tác quái.

Lúc này, Lý mặt rỗ đã tỉnh táo, thấy tôi đang lái xe vào thôn, càng rên rỉ: "Trương gia tiểu ca, đầu gối của ta ngày càng đau, ta cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi."

Tôi vội trấn an hắn, nói đừng lo lắng, đầu gối của hắn có phản ứng với sơn thôn, điều này chứng minh sơn thôn này chắc chắn có quỷ, tìm được nguồn gốc bệnh, sẽ có cách đối phó.

Lý mặt rỗ gật đầu, bảo tôi ghé qua một nhà ở đầu thôn, nơi đó là nhà của quả phụ trẻ kia, hôm nay ở tạm đó, tìm hiểu tình hình cái đã. Tôi đồng ý, xe liền dừng trước cửa nhà quả phụ. Tôi có chút do dự gõ cửa, trời còn chưa sáng, gõ cửa nhà quả phụ liệu có tiện?

Có điều, lúc tôi còn đang do dự, cửa lại mở ra, một thiếu phụ nông thôn đứng tại cửa ra vào: "Các ngươi tìm ai?"

"Là ta, Lý mặt rỗ." Lão Lý nhô đầu từ trong xe ra: "Ta tìm ngươi, muốn hỏi chút việc."

Phát hiện là Lý mặt rỗ, quả phụ liền lên cơn giận dữ: "Lừa đảo, ngươi còn dám đến đây?"

Vừa nói vừa hùng hổ sấn đến, định lôi Lý mặt rỗ ra ngoài. Tôi giật mình, hiện giờ Lý mặt rỗ bệnh nặng, chỉ sợ quả phụ sẽ bóp hắn tắt thở. Tôi vội chạy lại ngăn cản, hỏi cô ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Quả phụ khóc sướt mướt nói: "Các ngươi hại chúng ta thê thảm, có biết không? Hiện giờ nam nữ, già trẻ trong thôn đều bị vật kia giày vò sống dở chết dở, gọi điện cho các ngươi cũng không nghe máy. Ngươi phải đền tính mạng cho cả thôn ta."

Tôi càng hoang mang, không hiểu trong đó rốt cuộc xảy ra cái gì, chỉ là ý thức được, chuyện này chắc chắn sẽ rất nan giải.

Tính cách người dân ở đây tôi chưa biết rõ, có điều từ xử sự của quả phụ kia, tôi có thể đoán được, thôn dân ở đây chắc chắn không thân thiện. Chúng tôi lỗ mãng xông vào, chỉ sợ còn bị thôn dân đánh chết. Bởi vậy, tôi liền lên xe, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không còn kịp nữa rồi, tiếng hét chói tai của quả phụ đã đánh thức rất nhiều người, không ít từ nhà đi ra, trước sau vây chặt lấy xe của tôi.

Nhìn bọn họ tay lăm lăm dao phay, cuốc xẻng, thậm chí còn có súng săn, tôi liền sợ hãi vội khóa chặt cửa xe, chỉ hé chút kính, hỏi mọi người tình hình thế nào, đừng vội động thủ.

Tôi phát hiện một điểm lạ, đó là đám người đi ra, hầu hết là phụ nữ, chỉ có vài nam thanh niên, nhưng cũng đứng co cụm, hình như đi lại khó khăn. Tôi chợt chột dạ, thầm nghĩ bọn hắn chẳng lẽ cũng mắc bệnh giống Lý mặt rỗ?

Nghe mọi người hùng hùng hổ hổ, nhao lên, tôi cũng lờ mờ hiểu được đầu đuôi vấn đề. Vốn dĩ lần trước Lý mặt rỗ tới giúp thôn dân giải quyết vật tà âm, mặc dù hiện tượng quỷ dị mới chỉ lắng xuống, Lý mặt rỗ đã nhận tiền rồi vội rời đi.

Sau khi hắn đi, tình hình mới trở nên nghiêm trọng.

Trướ kia các thôn dân gọi là trúng ta, cũng chỉ bị hù dọa một chút mà thôi. Nhưng từ khu Lý mặt rỗ rời đi, tà tính của vật tà âm đột ngột tăng vọt. Không những xảy ra liên tiếp những sự việc quái gở, mà bản thân không ít thôn dân cũng bị tra tấn khổ sở.

Điều đầu tiên mọi người nghĩ tới, đó chính là chúng tôi.

Nhưng cũng không hiểu sao, điện thoại họ gọi cho tôi lại không được. Mà họ cũng không biết chỗ ở của tôi, cho nên trong đầu liền nghĩ rằng chúng tôi lừa đảo, ôm tiền bỏ trốn.

Hiểu rõ sự tình, tôi vội giải thích cùng các thôn dân, bảo họ tuyệt đối đừng lo lắng, lần này chúng tôi tới là để xử lý chuyện xảy ra, nếu hại chúng tôi, tất cả thôn sẽ không có kết cục tốt.

Bị tôi cảnh cáo, các thôn dân mới hòa nhã lại. Tôi xuống xe, bảo họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Không ngò họ lại nhốt chúng tôi vào cái miếu trước cửa nhà quả phụ, thậm chí đề phòng chúng tôi báo cảnh sát, họ còn tích thu cả điệ thoại.

Việc này làm tôi tức chết. Đây chẳng phải là giam lỏng sao. Ỷ vào nơi này xa xôi, không ai quản lý nên làm càn?

Nhưng có điều, bây giờ căng thẳng sẽ chẳng giải quyết được gì, nếu giờ nói lý với bọn hắn, sẽ chỉ làm mẫu thuẫn tăng lên. Tôi đành đưa Lý mặt rỗ xuống xe, vào ở lại trong miếu.

Đám thôn dân còn cử người tới canh gác, nói với chúng tôi, sáng rõ sẽ bàn chuyện này, bây giờ bọn hắn không tiện nóinói.

Tôi gật đầu, chỉ mong trời mau sáng để gặp người đại diện dân thôn. Việc này tính chất rất nghiêm trọng, nhất định phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Đầu gối Lý mặt rỗ có vẻ càng lúc càng trầm trọng, đau tới mức rên rỉ không ngừng. Mà qua khe cửa của miếu, cũng nghe tiếng rên rỉ của thôn dân.

Sau đó, tôi chợt hình dung một điều tồi tệ, không lẽ đàn ông trong thôn đều bị biến thành bộ dạng như lão Lý, đầu gối thối rữa?

Hôm nay, nhóm người vây xe tôi, toàn là phụ nữ, mấy nam nhân chỉ đứng xa xa, còn có vẻ đứng không vững. Cộng thêm tiếng rên rỉ, tất cả những điều này cho thấy, khả năng cao người trong thôn đều mắc quái bệnh này.

Haiz, thật là đau đầu. Tôi cũng chẳng phải là bác sỹ, cho dù giải quyết được cái vật tà âm này, bệnh của mọi người vẫn sẽ khó trị, cùng lắm là không nặng lên thôi.

Đến lúc đó, liệu thôn dân có tha cho tôi?

Tôi vốn còn định hỏi Lý mặt rỗ, vật tà âm thôn Bạch Sa này, rốt cuộc tác quái thế nào, hắn đã có những xử lý ra sao?

Nhưng quay lại thì hắn đã ngủ. Ngẫm lại, hắn mấy ngày nay bị giày vò cả đêm, hiện tại khó khăn ngủ thiếp đi, tôi cũng không đành lòng đánh thức hắn, nằm xuống bên cạnh, đắp áo lên ngủ.

Trời gần sáng, tôi bị đánh thức bởi một mùi hôi thối lợm giọng. Lúc đầu, tôi cho rằng miếu này vắng vẻ, nên thú hoang tới đại tiện, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, mùi hôi này giống như mùi thịt thối.

Vừa nghĩ tới thịt thối, tôi liền nhớ tới vết thương của Lý mặt rỗ, vội vàng kéo ống quần hắn lên, định nhìn qua xem đầu gối hắn có chuyển biến xấu hay không.

Vừa kéo ống quần lên, lập tức một mùi thối như trứng ung xộc vào mũi tôi, chưa kịp nhìn, tôi vội chạy vào óc miếu mà nôn mửa.

Vất vả nôn một hồi, quay ra nhìn Lý mặt rỗ, tôi lại muốn nôn tiếp. Vết thương của hắn, đã không chỉ giới hạn ở đầu gối, mà giờ lan tới gót chân. Từng cái bóng nước, giống như bị bỏng, lít nhít mọc lên, bên trong còn có giòi xám ngọ nguậy.

Chứng kiến cảnh này, tôi sợ tới toàn thân ớn lạnh. Tôi vội chạy tới sờ lên trán lão Lý, phát hiện hắn đang sốt rất cao. Không ổn. Đây không phải là hắn đang ngủ, mà là sốt cao dẫn tới hôn mê.

Tôi hoảng loạn, vội gõ cửa rầm rầm, bảo thôn dân mau tìm bác sỹ, Lý mặt rỗ sắp không chịu được nữa rồim

Một đại thẩm canh gác ở ngoài, ngó kge cửa vào quan sát, sau đó hời hợt nói: "Không có gì đâu, đừng hoảng hốt." Rồi chậm rãi rời đi.

Chờ một lúc lâu, đại thẩm kia mới dẫn bác sỹ tới. Người mà bà ta dẫn tới, là một bà lão mặt mũi nhăn nheo, trên mặt còn vẽ đầy hình thù kỳ quái, tóc bạc, mặc áo choàng đen, trông giống như thầy mo.

Mở cửa ra, bà lão liếc nhìn vết thương của Lý mặt rỗ, sau đó ngồi xuống, lôi từ trong túi ra một cây ngân châm, bảo Lý mặt rỗ đừng cử động; rồi bật lửa hơ nóng ngân châm, tiếp đó đâm thủng những bóng nước trên chân hắn.

Tôi liền hỏi đại thẩm đứng cạnh, bà lão này đang làm gì? Sao ăn mặc kỳ quái như vậy?

Đại thẩm lườm tôi một cái, nói đây là thần hộ mệnh của thôn, nếu không có bà ra, rất nhiều người trong thôn đã chết. Tôi giật mình, chẳng lẽ đây là thần y sao?

Có điều, bà ta cũng chẳng phải thần y gì ghê gớm, chỉ là một thầy mo mà thôi. Biết được điều này, tôi yên lặng một hồi, giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn có thầy mo? Không sợ làm chết người sao?

Nhưng không thể không nói, thầy mo này cũng có chút bản lĩnh, bà ta điều trị xong, Lý mặt rỗ dần hạ sốt, bóng nước cũng bị phá hết, biến thành một lớp da trong suốt trên chân.

Mặc dù nhìn vẫn rất kinh dị, nhưng đã đỡ hơn trước, nhìn qua vẫn có thể nhận ra đây là chân người.

Lý mặt rỗ dần tỉnh lại, có điều tình hình không mấy khả quan, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Tôi thở dài, vội hỏi thầy mo, đây rốt cuộc là loại bệnh gì?