Bướm Trắng

Chương 4




Tối nay trời ấm áp. Tôi cho xe đổ lại ở cuối dãy phố. Giờ này Zeppo và Rafael đều đi vắng. Chiếc thùng các tông Rafael làm bàn viết quăng bên đường bẹp dúm. Một đốm máu của chiếc răng gãy còn vương lại trên lề đường.

Nhìn vệt máu khô tôi liên tưởng đến cái chết của mấy em làng chơi.

Sau tất cả chuyện vừa xảy ra, tôi muốn được yên thân. Vì thế tôi quyết định phải làm một ly rượu rồi trở về với vợ con.

Bên trong quán bar Avalon chật hẹp, chỉ vừa đủ chỗ kê một quầy bar với sáu chiếc ghế cao. Rita Coe đang phục vụ bia chai, rượu pha sô đa hoặc đá.

Giờ này mới có một khách uống rượu, thân người to béo quay mặt vào tường ngồi chồm hỗm bên chiếc điện thoại cuối góc bar.

“Cậu đến có việc gì đấy, Easy Rawlins?”. Rita có dáng người nhỏ con mang vẻ khắc khổ, mắt tròn vo, môi mỏng dính.

“Tôi đang cần một ly uýtky”.

“Cậu không thích vô uống mấy quán bar gần nhà sao?”.

“Để bữa nay thử coi”.

“Sao lại không”. Có tiếng gã ngồi đằng kia nói vào máy. “Ta đang chờ đây”.

Rita rót rượu ra ly.

“Mẹ con Regina thế nào?”, Rita chợt hỏi.

“Khỏe, hai mẹ con đều khỏe”.

Nàng gật đầu rồi nhìn xuống tay tôi: “Cậu nghe tin mấy con bé bị giết chết chưa?”.

“Không biết, hình như có nghe”.

“Cậu biết không, tới giờ đóng cửa bar tớ ngại ra bãi xe”.

“Giờ đóng cửa chỉ còn mỗi mình cậu sao?”. Tôi hỏi lại. Nàng chưa kịp trả lời thì đằng kia gã to lớn gác máy nghe.

Dupree Bouchard đứng dậy nhìn về phía tôi đang ngồi – hắn cũng cao lớn như gã kia. Hắn nhận ra tôi rồi đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm lối cửa sau. Nhưng chỉ có một lối ra vô duy nhất mà lúc nãy tôi bước vào.

Dupree với tôi là bạn từ lúc nhỏ. Một tối nọ hắn uống say bí tỉ - Để mặc tôi với con bồ của hắn Coretta bơ vơ giữa đường.

Có thể hắn còn nghe được tiếng khụt khịt của bọn tôi dù đang say. Hay là hắn sẽ oán trách tôi vì nàng bị giết chết vào ngày hôm sau.

“Kìa, Dupree. Làm ở hãng Champion đủ ăn chứ?”.

Mười năm trước tôi với gã làm ở hãng máy bay Champion Aircraft. Dupree là tổ trưởng tổ máy.

“Bọn chúng chả tốt lành gì đâu, Easy. Cậu làm chỗ mới thì lại có luật khác bó buộc. Nếu cậu là một tên nigger thì luật lệ còn khắt khe hơn”.

“Đúng thế”, tôi nói. “Đúng. Có đi tới đâu cũng vậy thôi”.

“Vậy thì trở về quê khỏe hơn. Dù sao thì cũng là đồng loại ai nỡ hại nhau”. Nói xong hắn nhìn vào mắt tôi. Dupree không nghi ngờ tôi có liên quan tới vụ con bé Coretta. Gã chỉ biết đêm hôm đó có mặt đông đủ sau đó nàng giã từ bè bạn.

“Tớ chưa nói được, Dupree”, tôi nói.

“Ở Los Angeles không chơi theo luật giang hồ như ở đây”.

“Cậu làm một ly, Dupree?”, Rita hỏi.

Gã kéo ghế ngồi cách chỗ tôi hai ghế, gật đầu.

“Vợ con ra sao rồi?”, tôi gợi chuyện cho bớt căng thẳng.

“Khỏe lắm. Tớ xin được việc làm ở bệnh viện Temple”.

“Vậy à? Vợ tôi, Regina cũng đang làm việc tại đó”.

“Bà ta như thế nào?”.

“Da ngăm ngăm. Cũng khá xinh, người mảnh mai. Nhân viên khu hộ sinh”.

“Làm ca mấy?”.

“Từ tám giờ đến năm giờ chiều”.

“Vậy thì tớ không biết mặt. Tớ mới vô làm được hai tháng trong khu nghĩa trang, là thợ giặt ủi dưới tầng hầm”.

“Cậu làm được chứ?”.

“Ờ”, gã chua chát nói. “Được thôi”.

Dupree nâng ly nốc cạn một hơi. Gã trả tiền đặt trên quầy, “Tớ phải đi ngay”.

Hắn lặng lẽ đi ngang qua chỗ tôi, mặt mũi buồn hiu. Tôi sực nhớ lại đêm hôm đó hắn vui cười với tôi và Coretta thật là náo nhiệt. Hắn cười nghe như sấm. Giá mà tôi được sống lại những giây phút đó với bạn bè, để tôi có thể chia sẻ nỗi thất vọng triền miên với gã. Nói vậy thôi chứ làm sao bằng người thân thích ruột thịt được.

“Còn Andre Lavender”, tôi tiếp tục câu chuyện với Rita.

“Cậu nói sao?”.

“Andre ấy mà. Cậu nhớ ra chưa?”.

“Không nhớ”.

“Có giấy viết đó không?”.

Tôi ghi lại tên Andre và số điện thoại, “Gọi cho hắn nói tối nay hắn ghé lại đây gặp cậu ở chỗ bãi xe”.

“Hắn phục vụ cho cậu à?”.

“Tớ làm ơn cho hắn một lần, lúc này hắn sẽ lo cho cậu”.

“Có phải trả tiền công không?”.

“Một ly uýtky là xong ngay”.

Tôi đẩy ly tới trước chờ rót thêm một ly nữa.



• •

Jesus đang làm đồ chơi dưới ánh đèn sáng ngoài cổng. Con bé Edna đứng vịn thành lan can trong cũi. Nó cười, ê a gọi thằng anh miệng câm như hến. Tôi mở cửa bước vào nhặt trái banh nằm khuất trong bụi hoa thược dược. Tôi huýt sáo tay ném tới trước, chợt Jesus vừa quay lại nhìn thấy. Nó đỡ ngay vẫy tay về phía Edna đứng trong cũi đang nhón chân miệng kêu la “Em… chụp được”.

Jesus hất trái banh đi xa đụng vào tấm rào chắn song sắt dội lại kêu keng keng. Một thú vui của bọn trẻ thành phố.

“Chơi trò gì đấy hở?”. Nãy giờ Regina đứng núp sau tấm bình phong nhìn theo bọn trẻ. Nàng bước ra ngoài cửa đứng lại trước mặt con bé sợ nó ngã té. Edna kêu riu ríu vì nó không nhìn thấy Jesus đang chơi ngoài sân.

“Ái dà, lại đây cưng, để con nó chơi chứ?”, vừa nói tôi vừa bước lên mấy bậc thềm.

“Thằng nhóc sém chút nữa đá quả banh vô ngay đầu con bé”.

Edna té nhào xuống đất một cái bịch. Jesus vội leo lên cây lê tàu núp ngoài kia.

“Lần sau anh nhớ cẩn thận đấy, Easy”, nàng nói.

“Eathy”, con bé Edna nhại theo.

Khó mà trả lời cho xuôi, mỗi lần nhìn Regina tôi không nghĩ ra được một lời nào. Nước da nàng đen bóng, đôi mắt lá răm, nằm cách khoảng nửa lông mày. Thân hình dong dóng cao mềm mại, ngoài cái vẻ đẹp trời cho này còn có một vẻ gì đó quyến rũ tôi. Gương mặt nàng không có một nét nào thừa, không một vết nhăn. Không một nốt tàn nhang, trứng cá hay lông măng hai bên hàm. Mắt nàng lâu lắm mới chớp một cái, không nhấp nháy liên hồi như người khác. Regina là một phụ nữ hoàn hảo, đi đứng nghiêm trang. Nàng không bao giờ nao núng trước những lời lẽ tục tằn hoặc bối rối vì nghèo khổ.

Mỗi khi nhìn Regina Riles tình yêu của tôi đối với nàng lại dâng cao. Tình yêu dành cho nàng trước cả những lời tán tỉnh.

“Anh thấy có sao đâu, cưng”, tôi bình thản xích lại gần, nàng lùi ra xa, nàng là diễn viên múa tuyệt vời.

“Nghe này, Easy. Jesus chưa hiểu phải cư xử ra sao với con bé Edna. Anh phải lo chuyện đó”.

“Nó còn hiểu hơn em nữa kìa, cưng ơi. Nó sống gần với trẻ con còn hơn cả người lớn. Dù nó không nói được nhưng nó hiểu hết cả”.

Regina lắc đầu: “Nó có vấn đề nặng đấy, Easy. Anh cho là nó không hề gì, không phải đâu”.

Jesus tụt từ trên cây xuống bước men theo hông nhà vào bên trong.

“Chẳng hiểu em muốn nói gì”, tôi nói. “Mỗi người đều có vấn đề riêng. Biết cách xử lý vấn đề là nói lên được nhân cách của người đó sao”.

“Nó chưa thành người, nó chỉ là một đứa trẻ. Vấn đề của nó ra sao chưa thể nói ra lúc này. Với nó bấy nhiêu chuyện cũng đã quá đủ rồi, cho nên nó không thể thốt ra được một câu nào”.

Tôi bỏ lửng câu chuyện. Chằng khi nào tôi lại đi kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Chuyện tôi cứu sống một đứa trẻ khỏi tay một kẻ buôn người. Làm sao tôi dám kể chuyện kẻ ngược đãi Jesus đã bị giết chết, tôi biết thủ phạm là ai, nhưng tôi vẫn im lặng.

Regina ghì chặt bé Edna vào người. Con bé khóc thét. Tôi muốn ôm chặt cả hai mẹ con cho mọi nỗi phiền muộn nguôi đi.

Nói chuyện với Regina đôi khi tôi cảm thấy khó chịu. Nàng tự mình quyết cái nào đúng, cái nào sai. Tôi cảm thấy muốn sôi gan. Đến nỗi lắm lúc tôi cứ nghĩ không biết tôi yêu nàng hay là căm giận nàng.

Tôi vẫn đứng ngoài ngõ nhìn theo hai mẹ con bước vào trong. Tôi còn chất chứa bao nhiêu bí mật trong đầu, tôi đã từng chia sẻ với những cuộc đời dang dở. Regina và con bé Edna không nằm trong số này, tôi thề với lòng không bao giờ để hai mẹ con rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Cuối cùng tôi cũng vào nhà lặng lẽ như một cái bóng, chập choạng bước đi.