Bướm Trắng

Chương 29




Giữa ban ngày, mà phố Queen Anne trông thật nhếch nhác. Người dân ngồi đầy trước cửa nhà, nhìn ai lạ đi ngang qua, nhìn cả tôi. Không có ai đi qua thì họ nhìn nhau cho đỡ buồn. Bọn trẻ chạy nhảy la lối om sòm bên chỗ bãi đất trống. Bọn con trai chơi trò đánh nhau còn bọn con gái ngồi coi nửa thích thú, nửa ái ngại.

Tôi tới ngay nhà Marlene. Đang đi sực nhớ mình đã lạc đường. Thay vì quay lại dãy nhà chung cư tôi lại lần theo con hẻm tráng xi măng, tới ngay địa chỉ bữa hôm nọ.

Cửa vừa mở tôi nhìn vào thấy một bà lão ngồi trên ghế bố. Nhìn vào sâu nữa, sau lưng bà rất đông người lui tới lăng xăng.

“Ông là ai vậy?”, bà lão hỏi.

Tôi tươi cười đáp lại hỏi tử tế. “Chào bà, tôi đến tìm bà Saunders”.

“Ủa sao lạ vậy?”.

Tôi nhớ lại gương mặt lạnh như tiền của cô thư ký già tên Cranshaw. Một người da trắng còn bà cụ này da đen nhưng hai cách nhìn lại như nhau.

“Tối qua tôi ghé lại đây, bà ta có nhờ tôi nhắn tin cho ông James. Nhưng tôi thể làm theo lời bà và ông ta đã bị giết chết từ lâu rồi”.

Mái tóc bạc hói ngay giữa đỉnh đầu.

“Ông cho biết quý danh?”.

Tôi cảm thấy rùng mình một hồi, chợt quên mất cái tên tự đặt. Nhưng tôi giữ được bình tĩnh và nhớ lại ngay. Thưa “Greer, bà cứ gọi tôi là Martin Greer”.

“Đến cái tên cúng cơm của ông mà cũng không nhớ ra nổi hay sao?”, bà cụ vặn lại. Tôi lấy làm lạ có phải mẹ của nàng đã từng tiếp đón một người như Mouse trong những ngày nàng lo chăm sóc người em trai.

Tôi nghĩ mãi vẫn không tìm ra câu trả lời. Chợt bà đứng dậy bỏ đi vào trong; một tay xách theo chiếc ghế còn tay kia khép cửa lại.

Lúc cửa mở ra lại, tôi càng sửng sốt. Người đàn bà tôi gặp đêm hôm trước nay mặc bộ áo đen chấm sát đất. Hai bên hông nở ra, mắt sưng vù trông rất đau đớn.

Còn tôi chỉ là một tên vô tích sự.

“Ông đến có việc gì?”, bà cất tiếng, mặt hất lên câng câng.

“Tối hôm qua tôi có đến đây”.

“Tôi nhớ ra rồi, ông Greer, còn ông kia đã chết rồi, tôi không còn nhờ ông nữa”.

Ngay lúc này mà bà khóc rống lên chắc là tôi bỏ chạy. Làm sao có thể nói lời an ủi với hạng người này.

“Tôi biết cả rồi!. Chính mắt tôi đã nhìn thấy hết mói việc”, tôi nói.

“Mà sao ông lại tỉnh như sáo vậy?”, bà nói với nước mắt lưng tròng.

“Làm sao tôi trở tay kịp…”

Bà gật đầu.

“Y như là”, như là…, tôi không nói ra được.

Bà dang hai tay ra tôi bước lại gần.

“Ông nói cho tôi biết!”, giọng bà nhỏ nhẹ.

Tôi kể lể. Ngay lúc đó tôi sực nhớ lại bàng hoàng có phải tôi là đầu mối của nỗi khổ đau mà bà phải gánh chịu.

“Chính ông nói rằng hắn cầm súng trên tay nhắm vào người James Thomas kia mà?”.

“Ồ”.

“Sao hắn đòi giết ông ta?”

“Làm sao tôi biết?”.

“Không, không thể được!”, bà gào thét.

“Ngay bữa đó tôi ra Sở cảnh sát khai báo. Tại đấy tôi mới hay cảnh sát truy nã kẻ mang tên J.T, là nghi can trong mấy vụ án ngoài bãi biển South Bay”.

Bà nhìn qua tôi.

“Chính hắn là thủ phạm giết mấy con bé ở L.A”, tôi nói.

Tôi kể lại ngày tháng mấy vụ mới xảy ra gần đây.

“Làm gì có chuyện đó?”.

“Hắn còn đây không?”.

“Lúc trước không thấy, chỉ mới gần đây như ông vừa kể. Bữa đó, hắn ở lại đây với tôi cả ngày.

“Chắc không”.

“Hắn ở lại đây mà”.



• •

Marlene ôm hôn giã từ Mouse thắm thiết, tôi ngồi trong phòng nhìn ra thấy hết. Mouse có duyên với đàn bà, vì hắn có lối sống trơ lì. Còn bọn tôi có lúc phải nhờ vả hắn, coi hắn như là vị cứu tinh. Hắn là giấc mơ như trẻ nhỏ thường mơ thấy. Hắn có tài làm cho người khác tin vô điều thần bí. Hắn là con quỷ để cho người ta đem bán rẻ linh hồn cho nó mà không thấy hối tiếc.

Bọn tôi về lại khách sạn, dùng bữa với gà rán và món sườn nướng mua ngoài quán Fat Carlie. Bữa đó nhằm tối chủ nhật, ti vi đang chiếu chương trình Ed Sallivan.

Món ăn dở ẹt lại thêm chương trình giải trí nhạt phèo.

“Cậu gặp chuyện không ổn hả Easy?”. Ăn xong Mouse mới hỏi tôi.

Phòng kế bên những người phụ nữ làm việc nhẹ, nhằm hôm nay nghỉ cuối tuần. Tiếng kêu khe khẽ gầm gừ dội qua bên này “Ôi, cưng ơi”.

“Có gì đâu?”

“Không à? Sao nhìn cậu phờ phạc vậy?”.

“Bọn chúng giết hắn rồi!”.

“Giết ai?”.

“Saunders. Bọn chúng còn đưa tớ ra để dựng chuyện”.

“Ai bảo thế?”.

“Làm sao biết được. Biết đâu Quinten hay là đồng bọn kéo tới nhà tớ, có khi là hết cả lũ, tớ đoán chừng vậy. Một tên đã giết hắn. Bọn chúng sau khi gặp tớ, hỏi được tên rồi giết hắn luôn:.

“Vậy là?” Mouse cảm thấy nhức nhối vì mọi chuyện đều do tôi gây ra.

“Lỗi hoàn toàn tại tớ mà ra!”.

“Bọn chúng giết luôn mấy con bé, đúng không?”. Mouse thở hắt ra một hơi “Tớ thề sẽ lấy mạng nó cũng vì chuyện đó”.

“Bữa đó hắn sẽ có mặt tại phiên tòa. Tòa xử thủ phạm giết mấy con bé và không ai hay biết riêng cái chuyện đó. Vì vậy bọn chúng mới giết hắn luôn. Bọn chúng không muốn thấy một phiên tòa mở ra mà thủ phạm còn ung dung ngoài vòng pháp luật”.

“Hắn chết rồi, Easy, thế là hết!”.

“Chưa hẳn là vậy”.

“Không, không phải, không nên nói vậy, Easy. Công lý chưa hề được ban phát cho bọn Nigger cho đến ngày vùi sâu dưới huyệt mộ. Nhìn quanh đây, đâu đâu cũng vậy thôi”.

“Vậy cậu bảo là tớ đành bỏ cuộc?”.

“Cậu không thể làm khác được”.

“Tớ sẽ không lùi bước chừng nào cậu còn ngồi tù, Raymond, tớ sẽ bảo lãnh cậu”.

“Ơ – hơ. Cám ơn! Bọn chúng mình kết nghĩa, cậu hiểu chưa. Cứt bò! Đừng có chơi xấu bạn tao không thì tao chửi cho một trận”.

Thế là cho qua đi. Mouse làm sao hiểu được hai chữ tội phạm, là trách nhiệm chung chung mơ hồ. Hắn dám chống lại cả một đám đông người để bảo vệ tôi với Etta Mae, vợ cũ với thằng con trai Lamarrque. Hắn bất cần luật lệ vì lo cho bạn bè. Mouse làm gì biết tới hai chữ đạo đức, nói chuyện đạo lý với hẳn chẳng khác nào giải thích cho anh mù hiểu màu đỏ là gì.

À nghĩ lại hắn nói nghe có lý, tôi ráng học theo. Thấy cái phải là tôi làm. Tôi biết được kẻ giết chết mấy con bé da đen. Tôi làm theo.

Tôi không mượn tay bọn cớm, tôi không hợp tác với bọn chúng nữa, bấy nhiêu đó thôi. Tôi còn lo cho vợ con. Thì ra thủ phạm chính là Saunders; ngay từ lần chạm mặt đầu tiên tôi đã nhận ra hắn.



• •

Tôi phải lo ngủ sớm. Nửa đêm Mouse thức dậy, hắn ngồi dưới chân giường miệng hút thuốc. Tôi lắng nghe hắn thở ra, bên kia mấy bà còn nói chuyện rôm rả.

Một lát sau Mouse bước ra ngoài, rồi tôi nghe tiếng một bà hỏi “Ai đó?”.

“Người phòng kế bên đây, tôi đi lấy chai rượu Jim Beam”. Mouse nói.

Cửa mở ra, mấy bà cười rộ lên. Bữa tiệc rượu tới sáng sớm mới tàn. Mấy bà chỉ biết vô giường ngủ lại. Thế rồi Mouse tìm về nhà tôi.