Bướm Trắng

Chương 25




Xe chạy dưới dạ cầu Bay Bridze. Bữa đi nhằm tối thứ sáu hàng ngàn xe nối đuôi nhau. Nhìn vô kính chiếu hậu lấp lánh ánh đèn San Francisco chiếu sáng trên đầu đoàn xe đang lao vút tới.

Trời Dakland ấm hơn ở San Francisco. Vừa ra khỏi một vùng nơi thời tiết mát mẻ qua tới đây cởi nút áo.

Địa chỉ 2489 phố Stockard Street là một khu chung cư ba tầng. Nước sơn tường lâu ngày bong tróc lòi ra lớp gỗ bao quanh tường ngã màu xám xịt.

Người đàn bà ngồi trên thềm phe phẩy chiếc quạt, hai đứa trẻ xúm quanh trên tay cầm mấy thanh gỗ.

“Đùng đùng đùng đùng”, thằng nhóc múa miệng.

“Cắt bùm, cắt bùm”, thằnng kia giả giọng bắt chước tiếng đại bác.

Người đàn bà, chẳng thèm để ý tới cái trò chơi chiến tranh của bọn trẻ. Bà có nước da ngăm đen, tóc bạc trắng những gương mặt hãy còn trẻ.

“Thưa bà!”, tôi mở lời rồi bước lên hai bậc thềm. Bọn trẻ đứng trân trân, không còn nhớ cây súng gỗ trên tay.

Tay bà vẫn phe phẩy chiếc quạt, đưa mắt nhìn qua bên kia đường.

Tôi bước lên một bậc thềm: “Thưa bà!”.

Thằng nhóc há hốc mồm.

“Dạ?”, bà vẫn nhìn qua như ban nãy.

Tôi nhìn theo hướng đó. Thì ra cái ti vi đang chiếu bên trong cửa sổ, không làm nhìn rõ hình ảnh. Không thấy gì hon tôi.

“Ông đến có việc gì?”, bà hỏi.

“Thưa bà quanh đây thấy gia đình nhà Saunders ở chỗ nào?”.

“Chắc là có, thưa ông. Sao ông đoán tôi biết?”.

Thằng nhóc chơi trò tập bắn đạn giả núp sau lưng tôi, còn thằng kia nấp sau người đàn bà già trước tuổi.

Tôi nhìn xuống dưới kia, Mouse đang ngồi trên đầu xe thong thả hút thuốc.

Tôi đứng lại đó nhìn theo bà dõi mắt về hướng chiếc TV. Một lát sau bà nghển cổ lại nói lớn: “Nate!”.

Trên lầu cửa sổ mở ra một giọng nói nghe chát tai vọng xuống: “Dạ”.

“Có ông đây hỏi thăm biết ai là…” bà quay lại hỏi “Tên người đó là gì?”.

Tôi nói ra ngay.

“Saunders! Có ở gần đâu đây”, bà hét to.

“Trên này, số nhà Hai – Bảy”, giọng chát chúa lại nói.



• •

Thưa ông?”, tôi đứng bên ngoài tấm bình phong hỏi vọng vào.

Bên trong phòng khách là chỗ của Nate, dù chưa biết mặt lão là ai. Bên trong kê chiếc giường, một cái bàn vừa bày món ăn và bánh mì khô. Trên tường treo giá, đầy sách.

Lão chống gậy đứng dậy khỏi chỗ ngồi bên cửa sổ chậm rãi bước ra cửa. Tôi chờ lâu cả phút nhìn lão bước đi hai tay chống gậy, liệu còn đủ sức vặn nổi núm cửa.

“Chào cậu”, lão mở lời.

Một lát sau mới đưa lão trở lại chỗ cũ bên cửa sổ.

“Trời nóng lắm phải không?”, lão hỏi.

Tôi gật: “Sao ông lại che chắn lối ra vào trước cửa. Sợ có ruồi bay vô đây?”.

“Tôi vẫn để cửa chứ, ngặt bọn trẻ canh giấc ngủ trưa vào lấy cắp bánh ăn”.

“Ối chà!”.

“Cậu muốn biết nhà Saunders hả?”.

“Ông biết nhà ấy chứ?”

“Wathaniel Bly”, lão nói.

Tôi chới với một hồi, chợt nhớ ra lão vừa kể tên hắn.

“Còn tôi Vincent Charles”, tôi giới thiệu lại.

“Ông còn lui tới nhà ấy từ bao nhiêu năm nay hả ông Charles?”.

“Tôi nhớ mặt người con trai là J.T”.

Lão gật đầu khiến tôi mở cờ trong bụng. “Có thời gian bọn tôi phục vụ trên tàu viễn dương. Tôi có địa chỉ đó thôi”.

Lão Nate ngồi nhìn tôi gật đầu. Lão nhếch mép cười vừa đăm chiêu như chợt nhớ ra điều gì đó.

“Không biết có ai còn sống? Bố hắn chết trước ngày bỏ đi khỏi đây. Viola ở lại không trả nổi tiền thuê nhà, chỗ ở rộng rãi tốn kém quá mức. Tôi thích sống hợp với khả năng, bọn trẻ lo trả tiền cho tôi ở, tất cả ở quanh đây. Willie ở phố Morton và Betty ở trên phố mười bảy. Willie làm thợ sửa xe bên San Francisco còn Betty nấu ăn. Bọn trẻ không thích chọn nghề nấu ăn chỉ có Betty thích nghề này vì có được đồng vô đồng ra. Mới năm rồi kiếm được mười ngàn đôla…” lão kể.

“Hồi nhỏ cô bé có chơi chung với J.T”.

Nghe tới đó lão Nate giật mình. Lão quên mất chuyện tôi tới đây tìm cho ra tung tích một người.

“Không”, lão nói. Willie và Betty nhỏ hơn J.T với Squire tới hai tuổi.

“Squire nào nhỉ?”.

“Tôi ngỡ cậu là bạn với J.T? Vậy mà cậu không biết mấy anh em nó”.

Tôi khoái chí cười: “Bọn tôi làm trên tàu. Không nghe J.T. nhắc chuyện nhà, đưa cho tôi địa chỉ này, tôi không hỏi mấy chuyện kia”.

“Nó khác hơn người ta, nó thích hành hạ mấy con vật nuôi trong nhà và hay đánh đập bọn trẻ”. Lão Nate lắc đầu.

“J.T vậy đó sao?”.

“Squire kia. Còn J.T tính nhút nhát, lúc còn nhỏ nó còn tệ hơn nữa, nhìn thấy vật gì nó cũng run sợ - nhất là lũ rệp. Chẳng may có con kiến bò dưới đất nó không dám dòm. Mỗi lần thằng nhóc Squire bắt được con chuồn chuồn khè nó chạy theo níu áo J.T. Lúc Viola chạy lại, nó mới nói, “tớ đem cho nó nhiều hơn nữa kia”.

“Có bữa tôi đi xuống dưới tầng hầm, Squire tay cầm ống cao su đánh vô người J.T, mồm luôn miệng la hét “Giết nó đi! Giết nó đi!”. Thằng nhóc J.T chỉ còn nước khóc lóc rên rỉ. Xong rồi phải nhặt lấy con nhện nước bầm dập bỏ trên ống quần. Cậu biết không thằng nhóc lúc đó úp mặt xuống đất khóc huhu. Còn thằng Squire nhảy múa trước mặt nó như là một con ác quỷ. Nó là con quỷ chính hiệu”.

“Sao ông không chặn nó lại, Nate?”.

Lão Nate còn chưa tin tôi lão nhìn chăm chăm: “Chú em từ đâu tới vậy?”.

“Tôi ở Taxas, cả hai nơi Texas và Louisana”.

“Đường về lại đó xa lắm thì phải?”.

Tôi gật đầu gượng cười.

“Tôi cứ nghĩ trong đầu dân Negro là một bọn người Nigger nên vất vả lắm mới kiếm ra việc làm. Do đó tôi lo ngại một điều là nếu gặp một đứa trẻ được tôi cứu giúp hẳn là nó nghĩ ở đời này ai cũng phải giúp nó. Tuôi nuôi con lớn khôn cực nhọc lắm. Vì vậy giờ nó lo trả tiền mua thức ăn, đồ dùng nhưng chẳng khi nào hỏi han đến tôi. Bọn chúng nghĩ tôi là đồ bỏ”.

“Con cái đối xử vậy là không phải đạo rồi!”, tôi nói.

“Nhớ lại lúc thằng Squire đánh đập J.T tôi nghĩ là nó phải đi học võ để biết đỡ đòn. Nhưng mà sao lúc đó nhìn thấy thằng nhóc bị hành hạ trái tim tôi cùng đập một nhịp với Squire, rộn ràng hơn nữa kia”.

Nói xong lão nhìn qua cửa sổ.

Một lát sau tôi hỏi: “Thưa ông biết hiện giờ Viola Saunders đang ở đâu?”.

“Làm sao nói ra được?”.

Tôi trở xuống nhà dưới bọn trẻ đã nốc hết bình sữa lạnh còn người đàn bà kia vẫn dán mắt nhìn qua bên kia đường.

Chưa có ai để ý, nhìn theo tôi.