Bươm Bướm

Chương 20: Nhìn tận mắt




Lại quay về tòa nhà trọ kia, tâm tình của Lạc Diệp và Khâu Phong đều khá phức tạp.

Bọn họ vốn cho rằng không bao giờ…. sẽ có lúc cần phải đi tới nơi này nữa. Ít nhất là trước khi giải quyết xong chuyện này.

Ở trước khi Trữ Lâm xảy ra chuyện, nếu có thể dựa vào trốn mà có thể lấy lại sự yên bình như trước kia thì bọn họ thà rằng trốn.

Bước chân nặng nề, bắt đầu từ khi xe dừng lại trong hầm đỗ đến giờ, ba người đều không có nói chuyện với nhau. Không có cách nào đùa cho không khí sôi nổi được, Lạc Diệp và Khâu Phong chỉ có thể không ngừng tăng thêm áp lực cho bản thân ở trong lòng, để mỗi một bước đều có thể bước ra hoàn chỉnh.

Mục tiêu là tầng 21, xéo bên đối diện căn nhà Khâu Phong thuê, căn nhà buổi tối mỗi ngày Tiểu Kiệt đều chạy trốn kia.

Còn là buổi sáng nhưng mà không khí vẫn oi bức ẩm ướt như cũ, chỉ thong thả như thế mà trên người đã đổ ra một lớp mồ hôi rin rít. Quần áo dính sát vào da thịt cọ sát rất khó chịu.

“Ting” một tiếng thang máy ngừng lại, trong phút chốc mất trọng lực kia kéo suy nghĩ của bọn họ về. Tay của Khâu Phong dắt Tiểu Kiệt, trong lòng bàn tay đã ra mồ hôi. Cậu có chút dùng sức làm Tiểu Kiệt cảm thấy hơi đau, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Góc độ ngưỡng mặt lên chỉ có thể nhìn tới chiếc cằm càng thêm gầy yếu của Khâu Phong, gò má như được đao khắc, tràn đầy cứng cỏi.

“Đi thôi” thật giống như là một mệnh lệnh, mãi cho tới khi giọng của Lạc Diệp hơi thấp xuống, khẽ nói ra từ ngữ này, ba người mới ra thang máy.

Đứng ở trước cửa nhà Tiểu Kiệt, Khâu Phong cúi đầu hỏi Tiểu Kiệt có chìa khóa không? Nhìn thấy Tiểu Kiệt lắc đầu mới nhăn mày.

Không có chìa khóa phải vào nhà như thế nào? Căn nhà này là nhà Liêu Trân Anh mua, không có chủ nhà có chìa khóa dự trữ. Phòng bảo vệ có thể mở cửa hay không? Suốt cả đường đi bọn họ đều không suy nghĩ tới vấn đề này.

“Không sao, Hiểu Văn có thể mở được”, Tiểu Kiệt không có cảm giác được ánh mắt của bọn đang trao đổi, trực tiếp đi lên dùng tay cầm lấy tay nắm cửa. Chỉ nghe thấy ổ khóa răng rắc mấy tiếng vậy mà không dùng chút sức nào đã mở ra.

“Cha, khả năng rất có ích đó, Tiểu Kiệt sau này em có thể đi làm thần trộm rồi đấy”, Lạc Diệp líu lưỡi đi theo sau thằng bé vào nhà.

Đây là lần đầu tiên Khâu Phong và Lạc Diệp vào nhà của Tiểu Kiệt, tuy không biết căn nhà này trước kia là như thế nào, nhưng bây giờ dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung cũng không đủ. Trong phòng khách có một ít thùng giấy lộn xộn, có vẻ định khi dùng để đựng đồ đạc khi dọn nhà, không có sô pha, trên ngăn tủ đặt TV có để lại dấu bụi bặm, xem ra mấy thứ đồ điện và này kia có giá trị đều bị dọn đi rồi. Lại tới phòng ngủ, giường vẫn đặt yên tại chỗ, trên giường ga nệm này kia cũng đều còn, mở tủ quần áo ra xem bên trong, đều trống rỗng.

“Thế này sao tìm đây?” Lạc Diệp cúi đầu đi dạo một vòng, “Anh thấy cũng chả còn lại gì”.

“Chưa chắc” Khâu Phong đứng ở bên giường, thấp thoáng nhìn thấy trong khe hở giữa khoảng không giường và vách tường có cái gì đó, liền đưa tay đi lấy. Thứ đó rơi cũng không sâu lắm nhưng mà có chút nặng, hơn nữa khoảng cách nhỏ rất khó dùng tay, cả buổi cũng chưa lấy ra được, “Lạc Diệp, tới đem giường dời ra một chút, em thấy kia giống như là cái khung hình hay gì đó ấy”.

“Ừ!” Lời Khâu Phong nói Lạc Diệp bất lưu dư lực*(không chừa lại bất cứ chút sức lực thừa nào, lập tức đi làm). Lau hai cái bên trên tay áo vốn mặc áo tay ngắn, giả vờ xắn tay áo lên lập tức dùng tay đẩy giường.

Tạp âm kẽo kẹt theo tiếng giường di động, cái khe hở kia cuối cùng cũng có thể đưa cả cánh tay vào. Khâu Phong úp sấp trên giường, chịu đựng tro bụi bay lên cùng động tác mà dùng sức đem vật kia lấy đi ra.

“Wow, người đẹp đấy!” Huýt sáo một cái, Lạc Diệp sáp lại đây xem.

Đó là một tấm hình cưới, người phụ nữ bên trên đúng là Liêu Trân Anh, bất quá phải trẻ hơn khoảng 10 tuổi, gương mặt tròn trịa cười tràn đầy hạnh phúc. Hình cưới những năm 90 không thể nói là xấu, nhưng mà cũng có khác nhau với hiện nay, trang điểm có chút đậm, bất quá vẫn có thể nhìn ra được là một người đẹp. Người đàn ông đứng bên cạnh cũng có trang điểm, chỉnh lông mày hay gì đó, có vẻ rất anh khí. Mặt mày có 8 phần giống với Tiểu Kiệt, đều là ánh mắt to, gương mặt hơi non nớt, dù sao cũng phải nói là được xem như anh chàng đẹp trai.

“Đây là Trịnh Sử Văn sao?”. Dùng tay xoa xoa vết bụi trên tấm ảnh, đem một ít mạng nhện treo bên cạnh khung ảnh cũng phủi xuống, Lạc Diệp nói, “Khó trách có thể kết hôn hai lần, nhìn khuôn mặt này xem”.

“Bất quá đương nhiên kém hơn so với A Phong, so với anh thì càng kém xa”. lấy ảnh chụp từ trên tay Khâu Phong qua, Lạc Diệp nhìn kỹ còn tiện thể nhận xét.

“Đừng quấy rối” lại đem ảnh chụp cầm về, Khâu Phong cầm ảnh chụp đi tới bên cạnh Tiểu Kiệt, ngồi xổm xuống để cho thằng bé xem, “Tiểu Kiệt, bên trên là cha mẹ em đúng không?”

“Ừm” rõ ràng hứng thú của Tiểu Kiệt đối với tấm ảnh không lớn, thằng bé chỉ liếc mắt qua một cái liền quay đầu đi.

“Vậy thì, giúp anh hỏi Hiểu Văn” Khâu Phong tạm dừng một chút, nhẹ xoay đầu Tiểu Kiệt qua để thằng bé tiếp tục nhìn vào tấm ảnh, “Người đàn ông bên trên, là cha cậu ấy đúng không?”

Nghe thấy Khâu Phong hỏi ra một câu như vậy, Lạc Diệp vốn đang lục lọi trong bếp xem có thể tìm ra được thứ gì nữa không cũng ngừng tay lại, sáp qua đây.

“Ưm….” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt nhăn lại, bàn tay nhỏ cầm lấy viền áo của mình bắt đầu cọ sát, thằng bé khẩn trương hay khó chịu đều có thói quen làm động tác này.

“Tiểu Kiệt, khi nãy em nói, Hiểu Văn nói cậu ta không có cơ thể của bản thân cũng không sao, cậu ta chỉ cần nhìn thấy là được rồi rốt cuộc là có ý gì? Sau đó còn nói báo ứng lại là có ý gì?”. Ngồi lên giường, dắt Tiểu Kiệt lại đứng ngay giữa chân mình, Khâu Phong gằn từng tiếng hỏi tiếp.

“Không cần sốt ruột, có lẽ em còn không hiểu ở giữa này có mối liên quan lớn như thế nào, nhưng mà anh tin Hiểu Văn hiểu được, em chỉ cần đem lời cậu ta nói từ đầu đến cuối nói lại cho anh là được rồi”, nếu Hiểu Văn là đứa nhỏ kia, tuy là khi chết đi chỉ có 8 tuổi nhưng mà hiện tại cậu ta cũng coi như đã trải qua hai đời, nếu có thể đem chuyện xảy ra lúc trước cho mình xem như vậy thì ký ức của cậu ta là rõ ràng, làm việc cũng có mục đích. Nếu cậu ta còn sống cũng phải là một thanh niên lớn tương đương mình.

“Hiểu Văn nói…. nói cậu ấy cũng không biết đó có phải là cha cậu ấy không….” Tiểu Kiệt cúi đầu bắt đầu thuật lại những lời của giọng nói mà chỉ thằng bé có thể nghe thấy kia, “Cậu ấy nói cậu ấy chưa từng gặp qua cha mình, nhưng là cậu ấy có nhìn thấy cha em và mẹ cậu ấy ở bên nhau. Trước kia cậu ấy cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ cậu ấy tin cha chính là người đã bỏ rơi mẹ cậu ấy”.

“Hả?” Khâu Phong xoa môi mình, suy nghĩ mấy lời Tiểu Kiệt nói. Cha của con trai Triệu Vân Điệp là ai không có bất kỳ ai chung quanh biết cả, tình huống đứa nhỏ gặp được cha lại không biết đó là cha mình cũng có khả năng.

“Hiểu Văn còn nói, cậu ấy đợi mẹ không được, bỗng nhiên có ngày cảm giác được mình nên đi đầu thai, bất quá cụ thể đã không còn nhớ rõ, sau đó bị một sức mạnh kéo đi, kết quả phản ứng lại đã bị nhốt ở trong cái thân thể này”, giọng của Tiểu Kiệt càng ngày càng nhỏ dường như là đang tự trách, “Em không nhớ rõ em là sinh ra như thế nào… nhưng Hiểu Văn nói đây là thân thể cậu ấy… em cũng không biết, em không phải cố ý….”.

“Ngoan, anh biết mà, không phải Hiểu Văn cũng không trách em sao?”. Sờ sờ tóc Tiểu Kiệt, chuyện quỷ thần quá mức huyền ảo không phải lĩnh vực bọn họ có thể hiểu được. Mặc kệ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiểu Kiệt đã được sinh ra trên thế giới này rồi, không có trí nhớ của kiếp trước, tuy là không biết ở giữa này đã có sai lầm gì, nhưng mà đã sai lầm rồi, bây giờ chỉ có thể đối mặt mà thôi.

“Thế tại sao Hiểu Văn cho rằng, dù cho cậu ta mãi mãi cũng chỉ có thể dùng ánh mắt của em để nhìn, không thể điều khiển thân thể này cũng không sao cơ chứ?” Hiểu Văn không có trách Tiểu Kiệt, có lẽ từng có trách nhưng ít ra bây giờ là không có, trong đó lại là có nguyên nhân gì?

“Bởi vì ba ba rất sợ hãi” Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, “Nếu thật sự đầu thai thành công có lẽ nên không nhớ rõ được gì cả. Hiểu Văn nói cậu ta bây giờ nhìn thấy rất rõ ràng ba ba rất sợ hãi, đây mới là báo ứng”.

Báo ứng sao? Lối suy nghĩ của Hiểu Văn đã không còn là một đứa trẻ nữa, cậu ta cho rằng có thể nhìn thấy người bỏ rơi mẹ mình bởi vì trơ mắt nhìn thấy vết bớt trên người mình mà đau khổ, cho nên mới tình nguyện làm một người tồn tại không giống người cũng không giống quỷ, chỉ có một người nhìn thấy và nghe được. Nhưng mà báo ứng này lại làm cho Tiểu Kiệt bị cha chán ghét, bị mẹ bỏ rơi. Rốt cuộc bọn họ nên là ai làm hại ai? Ai mắc nợ ai đây?

Ngực có chút đau đớn, Khâu Phong cắn chặt môi mình. Tiểu Kiệt còn nhỏ, rất nhiều chuyện thằng bé đều chưa hiểu được, vui vẻ rất thẳng thắn, đau khổ cũng rất thẳng thắn. Cha mẹ chán ghét thằng bé nên thằng bé cũng chán ghét cha mẹ, nó không đi lấy lòng bởi vì bên người còn người bạn thuộc về riêng nó. Cái người bạn đó trong mắt nó có lẽ là bạn cùng trang lứa, sẽ khích lệ nó, sẽ ở bên cạnh nó. Nếu thằng bé về sau có thể nhìn rõ hơn, còn có thể này ở chung hòa hợp cùng người bạn nữa hay không? Thể chất và linh hồn đặc biệt, về sau lại nên làm gì bây giờ?

“A Phong” hiểu được cậu lặng im là đang suy nghĩ chuyện gì đó, tay Lạc Diệp vịn lên bờ vai của cậu, độ ấm trong lòng bàn tay truyền lại đây, nhìn thấy Lạc Diệp lắc lắc đầu với cậu. “Chuyện này không phải chúng ta có thể quan tâm đến được đâu”.

“Ừm” Lạc Diệp nói rất đúng, bản thân Khâu Phong cũng biết đó là chuyện sau khi Tiểu Kiệt lớn lên phải tự mình đi đối mặt, bọn họ không có khả năng đi nhúng tay vào. Vỗ vỗ tay Lạc Diệp đặt trên vai mình để cho anh yên tâm, Khâu Phong hít thở sâu một cái, xoay người lại chuẩn bị hỏi tiếp.

“Anh ơi!!” Tiểu Kiệt vốn đứng im bỗng nhiên nhào vào trên người Khâu Phong, đong đưa cánh tay cậu, “Đi nhanh đi nhanh! Chị gái kia đến đây!”

“Cái gì!” Tiểu Kiệt có thể nghe được giọng của nữ quỷ kia, lời thằng bé nói ra chính là lời cảnh báo! Sắc mặt của Khâu phong và Lạc Diệp đều nhanh chóng thay đổi.

“Nhanh vậy ư? Khốn kiếp! Tầng lầu này quả nhiên là địa bàn của cô ta sao?!!” Lạc Diệp cầm lấy tấm ảnh cưới đặt ở bên giường kia, kéo chăn qua bọc lại, “A Phong, ôm Tiểu Kiệt đi!”

“Ừ!” Không cần anh nhắc Khâu Phong đã đem Tiểu Kiệt ôm lên, bước nhanh chạy ra hướng phòng khách, “Tiểu Kiệt, em nghe thấy hả? Cô ta bây giờ ở chỗ nào đấy?!”

“Trên hành lang! Khóc ở ngay trên hành lang đó! Tiếng càng ngày càng gần!” Tiểu kiệt nắm chặt quần áo của Khâu Phong, nó vốn sẽ không hoảng sợ đến như vậy, bởi vì nó đã nghe thấy âm thanh này một thời gian rất dài rồi, vả lại ngoại trừ nghe thấy thì không có tạo ra tổn thương gì đối với thân thể nó cả. Nhưng mà Trữ Lâm xảy ra chuyện tạo thành bóng ma trong lòng cậu nhóc, thêm lần đó thấy được bộ dáng của nữ quỷ kia, cho nên lần này mới có thể kích động như vậy.

Khi nói chuyện bọn họ đã xông tới trước cửa phòng khách, Lạc Diệp mở cửa ra. Ánh sáng bên ngoài hành lang tuy u ám nhưng vẫn sáng sủa như cũ, nhưng khi xông tới trên hành lang cũng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo.

Khâu Phong cảm thấy bước chân mình có chút chếch choáng, đường từ cửa đến thang máy tại sao dài như vậy? Cậu không dám quay đầu lại, sau lưng có áp lực rất nặng nề, chỉ có thể ôm Tiểu Kiệt cắm đầu chạy. Lạc Diệp đã tới bên cạnh thang máy, một bên không ngừng ấn nút đi xuống một bên đối cậu hô to nhanh lên nhanh lên.

Rất khó khăn chạy tới cửa thang máy, hoặc là bởi vì áp lực và sợ hãi Khâu Phong cảm thấy một đoạn đường ngắn ngủi này đã tiêu hao hết thể lực toàn thân mình. Thang máy từ tầng 1 bắt đầu từ từ đi hướng lên trên, mỗi một cái điểm sáng nháy lên đều kích thích trái tim của bọn họ.

Dư quang nơi khóe mắt hình như nhìn thấy thứ gì đó, Khâu Phong ở trong lòng nói với bản thân không thể nhìn, nhưng mà thân thể đã hoạt động theo quán tính sớm một bước.

Cũng chỉ là hơi hơi xoay đầu lại mà thôi.

Nhưng là cũng đã thấy rõ ràng.

Âm thanh biến mất.

Khâu Phong cảm thấy mình giống như nháy mắt rơi vào một vở kịch câm. Cậu là khán giả, lại đang ở bên trong.

Hành lang thật dài, dường như bị bị khói đen tràn ngập, mọi thứ đều mất đi màu sắc.

Trong khói đen có gì đó đang di chuyển, nó bước đi thong thả, có lẽ là bởi vì cơ thể nặng nề kéo chậm bước chân nó, có lẽ là bi thương trong lòng đè sụp thân thể nó.

Càng ngày càng rõ ràng một chút.

Đó là một người, hoặc là thứ gì đó không phải người, đã có hình dáng như con người.

Lúc bắt đầu chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn ra một chút bộ dáng con người, sau đó có thể phân biệt được giới tính.

Đó là một phụ nữ, tóc rối tung, mặc một bộ đồ kiểu dáng cũ dơ bẩn. Làn da cô ta tái nhợt, trên cánh tay cùng cẳng chân không mặc gì tràn đầy bụi đen và vết xước.

Khâu Phong không dám thở, hoặc là cậu đã quên mất hít thở như thế nào, ánh mắt không chuyển động được, chỉ có thể cứ vậy mà nhìn như thế.

Mặt của người phụ nữ kia bị tóc rơi rớt chia ra, dữ tợn giống như một món đồ hư hỏng vậy. Xen kẽ làn da trắng chỉ có thể nhìn thấy môi cô ta đo đỏ, dường như là thoa son tán loạn, kéo dài không bình thường lệch ra hai bên mép. Ánh mắt giữa làn tóc nhìn xa giống như hai cái lỗ đen, rồi lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tròng trắng mắt bay qua, khó mà nói ra rõ ràng.

Đột nhiên, cô ta di chuyển với tốc độ nhanh hơn, Khâu Phong nhìn thấy cô ta vọt về phía bên này, thế nhưng trên đường rồi lại vòng qua một ngã rẽ, nơi đó vốn là không có đường rẽ nhưng mà cô ta lại vòng, tiếp theo lại vòng thêm một cái, dường như đang chạy ở một tòa nhà khác vốn có đường rẽ này vậy.

Sau đó, cô ta nhào vào trước một cánh cửa, bắt đầu đập cánh cửa kia như điên loạn.

Cô ta giương miệng hình như ở gào thét cái gì, nhưng Khâu Phong nghe không thấy, cũng chỉ có thể thấy cô ta không ngừng đập cửa. Cơ thể dựa vào cửa trượt xuống.

Vị trí của cánh cửa kia Khâu Phong nhớ rõ, đó là căn nhà số 339 mà cậu thuê.

Bộ dạng của cánh cửa kia Khâu Phong cũng nhớ rõ, đó ảo giác mà cậu đã thấy được vào đêm đó bà cụ Trương qua đời.

Cửa gỗ được sơn màu đỏ, chỉ là hiện tại đã không hề là ở trong ngọn lửa lách tách vang lên. Nó đã cháy đen một nửa, đã bị lửa thêu qua.

“HIỂU VĂN!!! HIỂU VĂN!!! AHHHH!!!!!” tiếng hét thê thảm của phụ nữ mãnh liệt châm vào màng tai của Khâu Phong, sự yên tĩnh trong phút chốc vừa rồi đã bị toàn bộ các loại âm thanh ồn ào thay thế được. Nhưng mà trong đó thì giọng nữ chói tai này cũng là rõ ràng nhất, chen tới theo thanh âm là sự bi thương không thể ngăn chặn.

“Không còn nữa… không còn nữa…. ” giọng nữ đang khóc, bóng dáng của người phụ nữ kia giống như là hình ảnh trong TV trắng đen không nhận sóng tốt vậy, xảy ra méo mó theo giọng của cô ta.

Đột nhiên người phụ nữ kia quay đầu lại, thân thể Khâu Phong lạnh ngắt. Cậu nhìn không rõ ánh mắt của người phụ nữ kia, lại cảm giác tầm mắt như đang đối diện nhau.

“Trả lại cho ta!! Trả lại cho ta aa!” Hình ảnh chợt lóe, người phụ nữ kia đã rời khỏi bên cạnh cửa, lóe thêm một cái đã cách cậu rất gần, hơi thở tuyệt vọng phả thẳng vào mặt.

“A Phong! Ngẩn ngơ ra đó làm gì! Đi thôi!” Thân thể bị kéo mạnh một cái đã vào trong thang máy. Cảm giác áp bách vừa rồi bỗng nhiên biết mất như thế, tầm mắt của Khâu Phong còn nhìn ngoài cửa thang máy nhưng cũng đã không nhìn thấy gì nữa, chỉ là ngực vẫn cứ rất đau, tuyệt vọng như thể còn đang tiếp diễn.

Giống như mất đi hết thảy gì đó yêu thương nhất, mất đi hết thảy lý do để sống sót vậy.

Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu đi xuống. Lạc Diệp thở hổn hển xoay thân thể của Khâu Phong qua, từ ban nãy Khâu Phong liền bắt đầu tỏ ra không bình thường, giống như là tâm trí không còn ở nơi đây vậy.

“A Phong? Em không sao chứ? A Phong?” Thấy rõ mặt của Khâu Phong Lạc Diệp cũng giật mình, vội vàng lắc cậu mấy cái gọi thần chí cậu quay về.

“A…. Lạc Diệp…. em làm sao vậy….?” Lúc này Khâu Phong mới hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, trên mặt có cảm giác ẩm ướt, hốc mắt rất cay.

Dành ra một bàn tay ôm Tiểu Kiệt, sờ lên mặt mình.

Lúc này mới nhận ra, thì ra đã rơi nước mắt đầy mặt.