Mộc Đóa đang chờ Chu Trùng Tiêu nói tiếp đoạn sau, Cố Lự nằm sấp trên bàn vừa lúc ngẩng đầu lên, ngáp một cái. Anh nhíu mày quay đầu, có lẽ nhìn thấy chỗ Chu Trùng Tiêu ngồi không có ai, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Trùng Tiêu phất phất tay với anh, Cố Lự cào cào tóc, liền cầm bút trên bàn, nộp bài thi.
Vừa bước ra cửa, Cố Lự một tay che miệng, híp mắt lại ngáp một cái. Lúc mở mắt ra đã là đôi mắt sáng trong, chỉ có khóe mắt còn mang theo một chút ẩm ướt.
Mộc Đóa lấy khăn giấy trong túi mang theo ra đưa cho anh, Cố Lự rút ra một tờ, hỏi, “Đi ăn cơm à?”
“Ừ, cuộc thi kết thúc cũng vài phút rồi. Chúng ta đi trước, nếu không tí nữa sẽ rất đông.” Chu Trùng Tiêu vắt tay lên vai Mộc Đóa, “Cùng bọn anh đi ăn luôn?”
“Được, để em gửi tin nhắn cho các cậu ấy.” Mộc Đóa suy nghĩ lại nói, “Thời gian cũng qua được một khoảng rồi, Dụ Đầu đang thi, nhưng chắc không mang điện thoại…” Bình thường Trịnh Dư thi Tiếng Anh mới mang điện thoại, chỉ vì gửi đáp án cho Mộc Đóa mà thôi.
Mọi người ăn xong bữa trưa, Phương Siêu đưa thí sinh duy nhất môn Khoa học xã hội là Dụ Đầu trở về phòng trước, buổi chiều Khoa học xã hội tổng hợp còn rất nhiều việc phải làm đấy. Mấy người còn lại đều thảnh thơi chậm rãi trở về.
“Ngày 1/10 đi ra ngoài chơi không?” Chu Trùng Tiêu đề nghị.
Mộc Đóa bĩu môi, “Năm nay anh đã là học sinh cấp ba rồi, còn tưởng mình mới cấp một à.” Những năm trước gặp ngày nghỉ, người lớn trong nhà đều tổ chức dẫn bọn họ đến thành phố bên cạnh dạo một vòng, để cho bọn họ đi dạo, cũng coi như gia đình tụ họp. Nhưng năm nay Chu Trùng Tiêu và Mộc Đóa đã lên cấp ba, đoán chừng là không có hy vọng rồi.
“Chỉ cần em mở miệng, bọn họ chắc chắn sẽ không phản đối.” Chu Trùng Tiêu cười gian. Bà ngoại Mộc Đóa sinh được bốn người con gái, mẹ Mộc Đóa xếp thứ hai. Bốn chị em có con, chỉ có Mộc Đóa là con gái. Đúng là “Của hiếm là của quý” (1) người lớn trong nhà đều rất yêu thương cô, huống chi từ nhỏ Mộc Đóa đã nghe lời, không khiến cha mẹ lo lắng nhiều. Không kể người lớn, ngay cả hai em trai nhỏ của Mộc Đóa đều biết, gặp rắc rối sẽ tìm chị Tiểu Đóa.
(1) nguyên văn 物以稀为贵– Vật dĩ hi vi quý: vật hiếm thì quý.
“Nghe nói thành phố Y mới xây một sân chơi rất lớn, tháng trước Tiểu Khải đã mong ngóng rồi.” Chu Trùng Tiêu tiếp tục lôi em trai nhỏ ra để thuyết phục.
Tuy rằng ngày nghỉ ra đường đều là người người chen chúc, nhưng Mộc Đóa vẫn rất vui, người trong nhà có thể cùng nhau hòa thuận vui vẻ thì thật sự là một điều tốt. Như cha cô đây này, là người thân với cô, lại giống như người xa lạ, trừ khi có việc mới tìm tới cửa, bình thường không bao giờ qua lại. Vì thế, cô càng quý trọng bà ngoại, có thể gần gũi với tất cả thành viên lớn nhỏ trong nhà.
Tháng tám trường học đã cho học sinh đi học lại, đến giờ đã qua hai tháng, hiện tại có thể giải lao một chút cũng tốt. Chẳng qua vừa nghĩ tới đã học cấp ba còn đi ra ngoài chơi, lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Thiệu Thiến Thiến thở dài than thở, “Trước tiên các cậu nên xem thử trường học có thể cho chúng ta nghỉ vài ngày không.”
Cố Lự nghe họ bàn bạc chuyện ngày nghỉ, cậu một câu mình một câu, cô chỉ yên lặng đi ở một bên. Mộc Đóa như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn anh vài lần, chẳng qua, cô còn nợ anh một bữa cơm, đã nói ngày 1/10 rồi, cũng không thể nuốt lời.
Trở về phòng học, một số người đang nghỉ trưa, phần lớn đều ôm sách xem.
Mộc Đóa chần chừ có nên để Cố Lự dạy cô làm bài không, dù sao nhìn bộ dạng anh buổi sáng nay rất thiếu ngủ. Ngược lại Cố Lự chủ động đưa tay vẫy cô, ý bảo cô đi qua.
“Hay là cậu ngủ trưa một chút? Còn đâu để mình đi đọc sách.” Mộc Đóa lo lắng đề nghị.
Nghe vậy, Cố Lự dựa đầu vào cánh tay, khẽ cười nói, “Cùng nhau ngủ?”
Mộc Đóa lắc đầu, cảm thấy thái độ này có chỗ nào không đúng lắm.
“Vậy cùng nhau đọc sách.” Cố Lự miễn cưỡng lật sách bài tập, tìm một đề chiếm hơn nửa trang, “Trưa nay làm một đề này thôi.”
Mộc Đóa vẫn có chút lo lắng, lỡ như buổi chiều người này ngủ mất, đáp án của cô làm sao bây giờ, “Mình làm bài, cậu đi ngủ, được không?”
Cố Lự trong lòng than nhẹ, vẻ mặt lo lắng của cô nhóc kia hơn phân nửa là vì đáp án, đúng là người vô tình, “Quốc khánh định đi chơi ở đâu?”
“Chắc mình không đi, hơn nữa đã nói mời cậu ăn cơm rồi.” Mộc Đóa nghiêm túc trả lời, sợ bị hiểu lầm không coi trọng chữ tín.
Khóe miệng Cố Lự cong lên, “Ừ, tốt.”
Sợ cô phân tâm làm bài, Cố Lự liền nằm sấp nhắm mắt nghỉ ngơi.
20 phút trước khi thi, các thí sinh đều cầm đồ dùng học tập đi đến phòng thi. Cố Lự nhìn bộ dạng Mộc Đóa muốn nói lại thôi, không khỏi buồn cười, “Cứ yên tâm, nhé?”
“Ừ.” Được anh hứa hẹn, Mộc Đóa mỉm cười ngọt ngào, yên lòng đi đến phòng thi.
Vừa cầm lấy bài thi, Mộc Đóa liền tìm đề hóa học. Nhìn sơ qua một lần, Mộc Đóa nắm chắc rồi, làm được một nửa có lẽ không thành vấn đề. Mộc Đóa làm đề hóa học trước, thời gian một phút trôi qua, cô cũng không có tâm tư nhớ đến việc Cố Lự đưa đáp án nữa.
Mà lúc này ở ban 10, Cố Lự phụ trách nhìn chằm chằm vào giám thị, Chu Trùng Tiêu múa bút thành văn, hăng say chép bài. Không còn cách nào khác, trước khi thi Cố Lự đã nói, anh muốn nộp bài sớm trở về ngủ.
Chu Trùng Tiêu lắc lắc tay cầm bút, tự nhiên vẫy tay với Cố Lự, người sau lập tức đứng dậy nộp bài thi.
Cố Lự chập chạp đi qua cửa sổ ban 8, xác định Mộc Đóa thấy anh rồi, lập tức theo cầu thang bên cạnh phòng học ban 6, lướt qua hành lang lầu hai, đi đến chính giữa cầu thang lầu hai với lầu ba.
Mộc Đóa mượn cớ đi vệ sinh chạy trốn xuống lầu, đã thấy người nọ đang chờ cô đến. Cố Lự cầm tờ giấy trên tay nhét vào tay cô.
“Hình như mình biết làm cũng khá nhiều.” Trong giọng nói Mộc Đóa có sự không xác định cùng áy náy. Lúc làm bài tập có đáp án có thể đối chiếu, cô có thể biết bản thân làm đúng hay không. Nhưng bây giờ là lúc thi, không có đáp án tham khảo, cô vẫn không tự tin như mấy môn khác.
“Mình biết rõ cậu có thể.” Cố Lự mỉm cười, ngữ khí vừa nghiêm túc lại tin tưởng.
Mộc Đóa bất ngờ sửng sốt, lời nói chắc chắn kia…
“Mình trở về phòng để đi ngủ.” Cố Lự quay người xuống lầu, tâm trạng không hiểu sao lại sung sướng. Áy náy? Là lo lắng cho anh bởi vì nộp bài thi quá sớm không tốt sao…
Ăn cơm tối xong, vừa về tới phòng học, mọi người vội vàng lấy bài thi ra đối chiếu đáp án. Mộc Đóa lấy trong túi ra tờ giấy chưa mở, xem một lần, mỉm cười kẹp vào trang cuối sách Hóa.
“Cố Tiểu Hùng: Buổi tối có việc, ôn tập cho tốt. Ngày nghỉ Quốc khánh bù lại.”
Mộc Đóa nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, trả lời: “Ừ, buổi tối nghỉ sớm chút.”
Thiệu Thiến Thiến thấy Mộc Đóa không đổi chỗ, kỳ quái nhìn về phía chỗ ngồi Cố Lự trống trơn, hỏi, “Tối nay Cố Lự xin nghỉ à?”
“Ừ, cậu ấy nói có việc.” Mộc Đóa lật báo Tiếng Anh, quyết định mỗi ngày sẽ đọc một câu chuyện.
“Xem ra là đi gặp La San rồi.” Thiệu Thiến Thiến tóm lấy cánh tay Mộc Đóa, “Tiểu Đóa, không tốt, Cố Lự của cậu gặp nguy hiểm.”
Mộc Đóa vội vàng che miệng Thiệu Thiến Thiến, nhẹ giọng phản bác, “Đừng nói bậy. Cậu ấy là của các cậu, không phải của mình. Cậu… làm sao biết cậu ấy và La San ở cùng nhau?”
Thiệu Thiến Thiến thần bí kéo Mộc Đóa kề tai nói nhỏ, “Cậu có phát hiện hay không, bữa sáng trên bàn Cố Lự biến mất đã lâu rồi, lại thêm chuyện ở KTV Dụ Đầu nói, theo lý là La San từ bỏ theo đuổi Cố Lự.”
Mộc Đóa nhớ lại, tỏ vẻ đồng ý.
“Rất có thể hôm trước La San lấy cớ lại gần đưa khăn mặt, mời chúng ta ăn cơm, đâu có giống bộ dạng từ bỏ. Cái này nhất định là lấy lui làm tiến! Muốn cho Cố Lự sinh ra cảm giác mất mát, phát hiện tầm quan trọng của cô ta, ai ngờ Cố Lự lại không quan tâm, cuối cùng là cô ta lại không chịu được.”
Mộc Đóa bật cười, “Cậu đúng là bậc thầy tình yêu.”
“Đừng ngắt lời, tiếp tục nghe mình phân tích.” Thiến Thiến Thiến đắc ý nhìn cô, “Hôm nay lúc mình đi thi có nghe nói, tối hôm qua La San gọi điện đến phòng ngủ mấy nam sinh, rõ ràng là muốn tìm Cố Lự. Cậu nói xem hơn nửa đêm, Cố Lự cũng ngại làm phiền người khác nghe máy, đành phải tự mình chịu khổ. Mình suy nghĩ với tính cách của La San, nhất định sẽ yêu cầu Cố Lự nói lại trước mặt lần nữa.”
“Cậu nói xem, vì sao Cố Lự lại không thích La San? Lớn lên xinh đẹp thì không nó làm gì, La San cũng rất ngoan ngoãn nghe lời Cố Lự, ngoại trừ học không giỏi lắm. Kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, còn nhảy điệu Latin rất nổi bật, dáng người kia…”
Thiệu Thiến Thiến vẫn còn lảm nhảm nhớ lại, Mộc Đóa thong thả nhả ra một câu, “Không thích một người, cậu làm sao thấy được những điều tốt đẹp đó.”
“Người cậu thích cũng thích cậu, điều này khó như trúng xổ số vậy.” Mộc Đóa có chút phiền muộn, cô có thể biết những đạo lý này, nhưng cô của tuổi mới lớn này vẫn đang chờ mong tình yêu đến từ hai phía (2)
(2) nguyên văn 两情相悦: lưỡng tình tương duyệt ái tình.
Những điều mập mờ khó hiểu này của cô, giống như mầm cây nhỏ của tình yêu đang phát triển, có thể nói có biết bao nhiêu tình cảm.
La Giai thích Chu Trùng Tiêu, nhưng chẳng qua bởi vì anh ấy có tướng mạo đẹp trai nhất trong đám nam sinh. Chu Trùng Tiêu kết đôi với người bạn gái này, vì bạn bè đều đã có bạn gái, mà La Giai cũng khá xinh đẹp, lại vừa vặn “Thích” anh ấy.
Đương nhiên, Trịnh Dư với Phương Siêu cũng vậy.
Hai người từ mập mờ rồi đi tới bước nước chảy thành sông. Cái hôm xác định tâm ý của nhau, cả tối Dụ Đầu lôi kéo cô và Đại Thiến nói đủ thứ chuyện về Phương Siêu. Sau đó là những tháng ngày có ồn ào có cãi nhau, có cười vui có ngọt ngào. Vì em gái cấp 1 và Phương Siêu mà ghen tuông, vì Phương Siêu không chăm chỉ học hành nên xảy ra chiến tranh lạnh. Nhưng Dụ Đầu nói, bọn họ nhất định sẽ kết hôn.
Mặc dù bây giờ bọn họ còn trẻ, ai cũng không biết tương lai thế nào. Nhưng bọn họ vẫn luôn hứa hẹn, cố gắng nỗ lực vì nhau.
Tối hôm đó, Mộc Đóa mải nghe chuyện tình yêu của người khác, cuối cùng cũng không dịch được câu chuyện gửi cho Cố Lự. Cô nghĩ, Cố Lự hẳn là đang ở nơi hoa tiền nguyệt hạ (3), không cần câu chuyện “Chứng hay quên của thiếu niên khiến cậu quên nhà mình ở đâu” để cân bằng.
(3) 花前月下 – hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, ý chỉ nơi nam nữ hẹn hò.
Đến 10 giờ, Mộc Đóa bò lên giường. Điện thoại khẽ rung, “Cố Tiểu Hùng: Câu chuyện trước khi ngủ của mình đâu?”
Mộc Đóa nhìn tin nhắn, trong lòng có một sự kinh ngạc vui mừng, nhưng lại bĩu môi lẩm bẩm nói, “Mình dốc sức phiên dịch, sao có thể lấy làm câu chuyện trước khi ngủ được.” Ngón tay nhanh chóng ấn phím, “Trước đây có một tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng.”
“Cố Tiểu Hùng: hôm nay muốn nghe bản tiếng Anh.”
Mộc Đóa tức giận, không thể làm gì khác đành phải dịch lại những lời này, tiện thể đem câu chuyện “Chứng hay quên của thiếu niên” gửi qua.
“Cố Tiểu Hùng: Mua một tặng một? Ngày mai có thưởng. Ngủ ngon, đừng nghĩ lung tung.”
Kết quả, Mộc Đóa không chú ý câu nói cuối cùng, không cảm thấy kỳ lạ lắm, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung về hai chữ “có thưởng”.
Sáng hôm sau, lúc Cố Lự đến phòng học, Mộc Đóa đang ở trước bàn giải đề toán, hai người chỉ liếc nhau rồi bỏ qua một bên.
“Đến phòng thi đi.” Thiệu Thiến Thiến rủ Mộc Đóa cùng đi
“Cậu đi trước đi, mình có chút việc.” Mộc Đóa đáp.
“Vậy được, nếu cậu nộp bài thi sớm thì đến căn tin mua cơm trước nha.”
“Biết rồi, cố gắng lên.”
Người trong phòng học dần dần ít đi, hai người ăn ý cùng đứng lên. Đến cửa sau, Cố Lự cầm Doraemon trên tay đưa cho Mộc Đóa.
Đồ chơi KFC mới ra? Nhìn thấy bao bì gói bên ngoài, Mộc Đóa đã biết.
Cố Lự xoa xoa cái mũi giải thích, “Hôm qua trở về nhà, đi ngang qua muốn ăn thịt nên mua.”
Trong lòng bàn tay là Doraemon trước người đặt một cái trống nhỏ, Mộc Đóa khẽ nói, “Cố Lự, cảm ơn.”