Bước Vào Lòng Em

Chương 53: Về việc hiện thực hóa tình yêu




Edit: Yangmimi912

"Anh chỉ muốn cho Lục Sênh một bữa ăn sinh nhật, như thế nào lại bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác"

Nam Phong phát hiện tâm trạng Lục Sênh không được tốt. Hai người chung đụng đã lâu, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mày, nhất cử nhất động của cô anh đều có thể hiểu.

Anh mang Lục Sênh đến nhà hàng, gọi món cô thích ăn nhất. Sau đó anh hỏi:

"Nói một chút về chuyện đó đi, chuyện gì đã xảy ra?".

Lục Sênh đem sự tình một năm một mười kể ra. Từ Kiều Vãn Vãn cùng Nam Ca đến, rồi cho tới chuyện hôm nay danh sách tham dự đại hội thể dục thể thao thành phố bị thay đổi.

Trong lúc cô nói chuyện, anh mới phát hiện, thì ra gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cô chưa từng chủ động cùng anh nhắc tới.

Đâu chỉ là không chủ động nhắc đến với anh, từ khi ở Hàng Châu trở về, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho anh.

Nam Phong nhìn mặt cô rối rắm thành cái bánh bao, nghĩ thầm, luôn miệng nói thích anh, thích chính là đối với anh như vậy sao?

Lục Sênh sau khi nói xong, một tay nâng cằm, chờ phản ứng của Nam Phong.

Ở bất kỳ địa phương nào cũng đều có loại nội bộ lục đục này, Nam Phong đối với lần này nhìn thấy nhưng không thể trách, nhưng mà loại chuyện này phát sinh trên người Lục Sênh, anh nhịn không được vẫn phải bao che cho cô. Anh nhíu mày: "Nếu em không thích, dứt khoát ra đi, không cần ở lại tỉnh đội, anh tìm cho em đoàn đội mới".

"Em không muốn", Lục Sênh cong vành môi một chút, "Em không làm sai, dựa vào cái gì người đi lại là em? Em còn muốn chân đá Nam anh tuấn, tay kéo Kiều Vãn Vãn!".

Nam Phong cúi đầu nở nụ cười, "Xú nha đầu, làm những gì mình có thể làm là được".

Lục Sênh hỏi: "Nhưng em vẫn không hiểu, lẽ ra chuyện danh sách như vậy cùng Nam Ca khẳng định là có quan hệ. Điều em không hiểu chính là, vì sao tỉnh đội có thể trực tiếp thêm Nam Ca vào lại hết lần này đến lần khác xóa tên em?".

"Nguyên nhân rất đơn giản - - Nam Ca không muốn để em tham gia".

Lục Sênh có chút không thể tưởng tượng nổi: "Nam Ca nói không cho em tham gia liền không cho em tham gia sao? Lãnh đạo sao có thể nghe lời như vậy?...".

Nam Phong nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế sofa. Có mấy lời nếu anh không nói với cô thì sẽ không có người nào nói cho cô biết. Anh nói: "Lục Sênh, em nên biết rằng thế giới này là thế giới của quyền lực, càng có quyền lực thì lại càng có tiếng nói. Cái gọi là công bằng chỉ là cho kẻ yếu một chút phúc lợi, có thể rất lâu, ngay cả phúc lợi cơ bản này cũng chưa chắc có. Nam Ca chỉ cần nói với ban lãnh đạo tỉnh đội sẽ thi đấu giải đấu năm nay, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ cần Lục Sênh tham gia hạng mục này, Nam Ca sẽ không tham gia. Em nghĩ đi? Nếu như em là lãnh đạo, em sẽ lựa chọn như thế nào?".

Lục Sênh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Nam Phong: "Em nghĩ mình có thể hiểu, nhưng em không thể tán thành. Em vẫn như cũ cảm thấy như vậy là không đúng."

Ánh mắt của cô trong vắt lại quật cường, Nam Phong yên tĩnh nhìn cô, đột nhiên liền nở nụ cười, bộ dáng lông mày cong cong, giống như khoảng thời gian yên tĩnh ở trường Thụ Thanh. Anh nói, "Được, nếu như em không ủng hộ thế giới này, vậy em sẽ dùng phương thức của mình đi thay đổi nó".

Lục Sênh trong lòng chấn động, đặc biệt nghiêm túc gật gật đầu.

Hai người lại hàn huyên một lát. Lục Sênh cùng anh nháo lâu như vậy không được tự nhiên, bây giờ cuối cùng cũng tâm bình khí hòa cùng anh nói về cuộc sống của mình. Nam Phong không biết tâm trạng của anh lúc này là gì. Anh nên vui mừng cho cô, nhưng khi anh nhận ra Lục Sênh đang làm rất tốt ở tỉnh đội, không còn ỷ lại vào anh nhiều như trước đây nữa, không biết tại sao, trái tim anh đột nhiên vỡ òa...

Cô đã thực sự trưởng thành rồi.

Anh nghĩ, có khi nào sẽ đến một ngày cô sẽ rời xa anh? anh thì vẫn còn ở đây boăn khoăn, cô đã giương cánh bay về phương xa.

Anh lại trở thành một người cô độc, lạnh lẽo...

Cái ý nghĩ này một khi dâng lên, liền như bụi gai đâm vào trái tim của anh. Nam Phong vô thức lấy tay đặt lên trái tim mình, cảm thấy chỗ đó rất đau.

Lục Sênh có chút kỳ quái, "huấn luyện viên Nam, anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Nam Phong cúi đầu tự giễu cười cười, anh sờ trong túi, lấy ra một cái hộp nhung màu đỏ, đưa tới trước mắt Lục Sênh, "Lục Sênh, sinh nhật vui vẻ".

"Cảm ơn huấn luyện viên Nam." Lục Sênh mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một cái vòng tay ngọc bích. Cái vòng tay này cùng với cái vòng tay cô nhìn thấy ở Cố Cung Tử Cấm Thành giống nhau như đúc. Vật đẹp như vậy làm cho lòng người con gái khẽ run. Cô nhanh chóng đeo vào tay: "Thật là đẹp mắt".

"Thích là tốt rồi, " Nam Phong cười cười, đột nhiên lại nói, "Lục Sênh, hôm nay em đã là thiếu nữ 17 tuổi rồi".

"À, đúng rồi".

Được rồi, một câu nói đánh cô hiện nguyên hình, cái đuôi vừa mới vểnh lên lập tức rụt trở về.

Nam Phong hơi nhíu mày, ánh mắt hơi uy nghiêm, "Cho nên em vẫn không thể yêu sớm".

Lục Sênh có chút không phục. Anh lại không thích em, cũng không cho em yêu người khác. Yêu sớm thì làm sao? Cái thời đại nào rồi cơ chứ...hừm hừ, em nhất định yêu sớm một chút cho anh xem...

Nam Phong thấy Lục Sênh nãy giờ không nói gì, anh đột nhiên nghĩ tới cái vòng tay khó coi của Từ Tri Diêu, trái tim anh lập tức trầm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Em...".

Lục Sênh nâng cằm lên, cười hì hì nhìn anh, "Anh hôn em một cái, em sẽ đáp ứng anh".

Anh quay đầu, ánh mắt có chút ít không được tự nhiên, "Đừng làm rộn."

Lục Sênh cũng không trông cậy vào Nam Phong, cô cũng chỉ là nói miệng.

Chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, cô ở trước mặt người khác rất thận trọng, Đinh Tiểu Tiểu còn nói cô rất ngoan ngoãn, nhưng cứ thấy huấn luyện viên Nam, cô lại trở thành cái loại ngây thơ giả bộ làm nũng không biết xấu hổ.

Là vì yêu sao?

Không không không, nguyên nhân thật sự là Nam Phong đối tốt với cô.

Sau khi trải qua những ác ý kia ở tỉnh đội, cô mới phát hiện Nam Phong đối với cô tốt bao nhiêu, quả thực là đến mức bao dung vô điều kiện. Nam Phong tốt như vậy, cô làm sao có thể bỏ được? Cô nhất định phải cưới anh...không không không, ý của cô là, cô nhất định cũng phải đối tốt với anh.

Cô lúc nào cũng nói thích anh, nhưng cô lấy cái gì để thích đây?

Cô muốn đem tất cả những thứ đồ tốt nhất thế giới cho anh, nhưng mà sự thật là cô không có gì hết.

Lục Sênh đột nhiên thấy thật là bi thương.

Cho nên, cô có tư cách gì có được tình yêu của anh? Anh là ánh trăng sáng, còn cô chỉ là đom đóm ánh sáng nhàn nhạt. Đứng xa nhìn thì ái mộ mà hướng tới, lúc đến gần, lại không thể địch nổi hào quang.

Cô không xứng đạt được tình yêu của anh. Lúc này nói thích chính là điều xa xỉ.

Cho nên cô muốn trở nên cường đại!

Ánh mắt Lục Sênh đột nhiên từ mê mang biến thành kiên định. Cô muốn trở nên lớn mạnh, muốn trở thành người có thể cùng anh sánh vai đứng chung một chỗ. Cô phải có hào quang của cô, đủ sáng để chiếu vào anh. Khi đó cô mới có thể đem toàn bộ đồ tốt trên thế giới này trao cho anh, nói cho anh biết, đây là thành ý để cô yêu anh.

Nam Phong thấy Lục Sênh rất lâu không nói lời nào, vẻ mặt từ nãy tới giờ thay đổi rất nhiều lần. Anh tò mò gọi cô, "Lục Sênh?"

Lục Sênh xoay chuyển ánh mắt, nhìn Nam Phong, "Nam Phong."

"Ừ?"

"Chờ em cầm được cúp Grand Slam, em sẽ trở lại cưới anh."

"..."

Nam Phong có chút quẫn. Anh bất quá là muốn mời Lục Sênh ăn một bữa cơm sinh thần, vì sao cứ bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác...

Hết chương 53.