“Tỏ tình với thanh mai trúc mã của mình rồi bị từ chối, sau đó xuất ngoại vứt bỏ đối phương ở lại tận năm năm trời, hôm nay đã quay về thì nên đối mặt với cậu ấy thế nào đây?”
Lộc Nhiên lẩm bẩm vấn đề này trong miệng của mình mấy lần liền, sau đó cầm điện thoại di động lần lượt vào hết các app, muốn tìm cho mình việc gì đó để làm.
Chặng đường về đến nhà mất hai tiếng, mỗi một phút một giây trôi qua đều cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, bầu không khí trên xe ngoại trừ lúng túng thì vẫn chỉ có lúng túng. Lộc Nhiên đã ngủ một giấc dài trên máy bay, lúc cô phân vân giữa giả vờ ngủ với lên tiếng nói chuyện, Thẩm Tịch đã giành nói trước: “Đói không, phía trước có một tiệm lẩu mùi vị rất được.”
Lộc Nhiên yên lặng nuốt nước bọt, nghiêm trang đáp lại một câu: “Không đói bụng.”
Nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể của cô đều kêu gào khát vọng của chúng đối với nồi lẩu sôi ùng ục, có trời mới biết cô thèm khát được ăn một bữa lẩu cay nóng như thế nào. Hơn nữa với trạng thái này giữa cô và Thẩm Tịch, hiển nhiên cùng ăn lẩu không phải là một hoạt động thích hợp, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, rồi say goodbye với anh mà thôi.
Sự yên lặng lại tràn ngập một lần nữa, Lộc Nhiên cầm chặt điện thoại di động, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, “Cảm ơn cậu hôm nay đã đến đón tôi, thật làm phiền cậu quá.”
Giọng điệu xa lạ, lời nói cũng thật khách sáo, khiến hai người trở nên thật xa cách.
Thẩm Tịch cười nhạt một tiếng, “Như vậy là có ý gì đây Lộc Nhiên, hoàn cảnh lúc đó đã gây khó dễ cho cậu à?”
Sự ngụy trang từ lúc bắt đầu gặp mặt anh của cô bị anh vạch trần thẳng thừng, không ngờ rằng chuyện xưa lại được nhắc đến nhanh như vậy, Lộc Nhiên hơi luống cuống. Cũng may chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Thẩm Tịch mang tai nghe Bluetooth lên.
Đề tài cứ như vậy mà ngừng lại, Lộc Nhiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, không khí bên trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nói chuyện của Thẩm Tịch, đoán chừng là chuyện công việc, hơn phân nửa thời gian, đều là anh lắng nghe đối phương nói, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.
Lộc Nhiên nhịn không được, quay đầu nhìn lén Thẩm Tịch, khi lên xe anh đã cởi áo khoác ra, bên dưới áo sơ mi trắng ẩn hiện đường cong cơ bắp, có một nút áo không được cài lại, cổ tay áo được xắn lên, toát ra sự cấm dục và khí chất sang chảnh.
Thời gian năm năm đã biến một thiếu niên lỗ mãng ngây thơ trở thành một người đàn ông cẩn thận ưu tú.
Lộc Nhiên phát hiện ra, bất kể anh là một Thẩm Tịch như thế nào, cô đều sẽ mất không chế mà sa vào.
Cô yêu thầm Thẩm Tịch nhiều năm trời, nhưng cho đến bây giờ, hai người đều ở trong trạng thái hoan hỉ oan gia, chỉ cần không hợp ý câu nào thì liền cãi vả. Một ngày kia, lúc kết thúc kì thi đại học, Lộc Nhiên kéo Thẩm Tịch đến một khu rừng nhỏ, sau đó thẳng thắn tỏ tình với anh.
Lúc ấy, vẻ mặt của Thẩm Tịch rất khiếp sợ, sau một hồi kinh ngạc mới tin rằng Lộc Nhiên không hề nói đùa, nhưng anh còn chưa nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối cô.
Một người phóng khoáng như Lộc Nhiên, không ngờ rằng Lâm Tịch sẽ quyết đoán như vậy, dường như anh xem cô là quái vật nước lũ. Dù sao cô cũng là một cô gái, Lộc Nhiên nào chịu được sự xấu hổ này, tàn nhẫn đánh Thẩm Tịch một trận, rồi khóc lóc chạy về nhà, nói với ba mẹ về quyết định xuất ngoại của mình.
Thành tích của cô luôn không tốt gì, tỉ lệ thi đậu trường đại học tốt rất thấp, trước đó ba mẹ cũng đã đề nghị cô xuất ngoại đi du học, cô đã thi bằng Ielts trước đó rồi, thế mà giờ phút này lại có tác dụng.
Sau khi làm xong thủ tục với tốc độ nhanh nhất, Lộc Nhiên sang Anh quốc, trừ hành lí ra thì không mang theo bất kì thứ gì.
**