Chu Uyển Đình lúc tỉnh lại, kinh hãi thấy y phục của mình đã bị đổi, thân thể có chút đau nhức ngồi dậy.
Nàng loay hoay cảm thấy bàn tay có chút lực đè nặng, nhìn đến liền thấy bàn tay mình bị Tề Nghiên Dương gắt gao nắm lấy, người nọ ngồi bệt dưới phần đất thấp hơn, nghiêng đầu tựa vào mỏm đá nhô lên nắm lấy tay nàng ngủ say.
Chu Uyển Đình nhìn người trước mặt, không nỡ đánh thức trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng nhớ lại mọi chuyện, chỉ hi vọng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng nhìn kìa, dưới lớp đất lạnh lẽo kia là mẫu thân cùng muội muội của nàng, bia khắc tên bằng gỗ vẫn còn sừng sững cắm ở đó, nàng muốn trốn tránh cũng không thể
Nàng hất bàn tay của người kia ra, không để tâm đến bước đi.
Nhưng nhìn lại, Tề Nghiên Dương trên người mặc y phục của mình, thoáng nhìn vẫn còn chút ẩm ướt.
Trong lòng dâng lên một chút thương cảm, nàng vương tay muốn chạm vào người kia.
Nhưng rồi nàng do dự, bàn tay run run vừa muốn lại không muốn tiến đến, nàng cắn răng thầm rơi nước mắt.
Nàng không muốn tin cũng không muốn chấp nhận, nhưng làm sao đây khi Tề Nghiên Dương trên người toàn là máu của Uyển Nhu, tay còn cầm đại đao vương chất lỏng màu đỏ kia, nàng thế nào tin người kia đây.
Chu Uyển Đình quyết định đứng dậy, tiến đến hai nắm mồ nhô lên cao, ở trước cắm hai cái bia gỗ khắc tên Chu Uyển Nhu - Chu Nương.
Nàng quỳ xuống trước phần mộ của Chu Nương, vươn tay vuốt lên bia gỗ, cúi đầu khóc thút thít.
Ánh mặt trời rọi xuống nhân gian, tia nắng chen qua các kẽ lá chiếu vào mặt Tề Nghiên Dương đang ngủ say, nàng thức giấc, việc đầu tiên là xem xét Chu Uyển Đình.
Thấy người kia biến mất, nàng hốt hoảng chống đỡ thân thể ngồi dậy, trong lúc nhìn bốn phía liền thấy Chu Uyển Đình quỳ ở trước mộ phần của Chu Nương.
Nàng không do dự, dùng lực đứng dậy, nàng chậm chạp đi tới sau lưng Chu Uyển Đình, nàng nghe thấy tiếng khóc của người kia, lặng lẽ nhìn hai bia gỗ trước mặt không khỏi đau lòng.
Chẳng trách đêm đó nhìn thiếu nữ kia có đôi phần tương tự Chu Uyển Đình, nếu nàng sớm nhận ra, không phải, chính là mình không vô dụng như vậy, có lẽ đã cứu được muội muội.
Nàng quỳ xuống bên cạnh Chu Uyển Đình, cung kính dập đầu xuống ba cái.
Đây là lần đầu tiên nàng quỳ trước một người xa lạ, không phải vì quyền thế cường đại như hoàng thượng, cũng không phải vì uy nghiêm gắt gao như ngoại công mà là nàng cảm thấy chính mình tội lỗi.
Dập đầu xong,Tề Nghiên Dương hướng hai bia mộ bắt đầu nói.
"Ta...Tề Nghiên Dương, tuy nhân phẩm không tốt, tính tình quái gỡ ngang tàn, nhưng chưa từng có ý sát hại bất cứ ai.
Tại đây ta xin thề, nếu có nửa lời dối trá, trời tru đất diệt, chết không toàn thây"
Chu Uyển Đình xoay người dụi mắt nhìn người kia.
Tề Nghiên Dương nghiêm túc quỳ trước mộ phần của mẫu thân, tại nơi này lập lời thề, đây là lí do gì chứ? Chẳng lẽ chính nàng đã hiểu lầm.
Không đợi nàng nói, Tề Nghiên Dương đã xoay người hướng Chu Uyển Đình, ánh mắt mang theo mười phần kiên định
"Đình Đình, ta không cầu nàng phải tin ta, chỉ cầu nàng cho ta một cơ hội để rửa oan cho chính mình"
"Ngươi có ý gì?"
Tề Nghiên Dương vẫn như cũ, không do dự nói.
"Ta nhớ dáng vẻ của hung thủ, ta có thể tự mình điều tra.
Nhưng nếu nàng muốn trả thù, chúng ta có thể cùng hợp tác.
Nàng rửa hận, ta rửa oan"
Chu Uyển Đình nhìn nàng, bốn mắt kiên định nhìn nhau, giống như đã hiểu ý, Uyển Đình không do dự gật đầu, đưa lòng bàn tay lấm lem lên hướng về phía Tề Nghiên Dương.
Tề Nghiên Dương nở nụ cười ấm áp, đem lòng bàn tay của mình đập một cái mạnh vào lòng bàn tay người kia, coi như lời hứa đã định
Tề Nghiên Dương cùng Chu Uyển Đình trở lại căn nhà tranh đã cháy rụi thành tro, Uyển Đình muốn tìm những gì còn sót lại trong căn nhà nàng đã sống suốt hai mươi năm.
Tất cả đều đã không còn, đương lúc nàng định rời đi, chân bị vấp vào một vật gì đó cứng ngắt nằm trong đống đổ nát tro tàn.
Uyển Đình khom người, phủi phủi một lớp tro dày bên ngoài, lộ lên một chiếc hộp sắt đã bị lửa nung nóng chảy mất hình dạng ban đầu.
Nàng cầm chiếc hộp sắt còn âm ỉ hơi ấm cất vào trong áo, sau đó dứt khoác rời đi.
Hai nàng trở về trung tâm Giao Châu, Tề Nghiên Dương mang Uyển Đình về tư phòng của mình ở phủ tri châu, dù gì Chung Tử Ly cũng không để ý nên nàng cũng không cần nói với hắn, chỉ tùy tiện dặn dò hạ nhân chuẩn bị thêm một bộ chăn gối cùng một tủ quần áo.
"Ta đã bảo hạ nhân sắp xếp ổn thoả, nàng thấy sao, thoải mái chứ?"
Vừa trở về, Tề Nghiên Dương đã cùng hạ nhân bàn tính một chút, cùng hai ba người di chuyển một số đồ vật, tạo thành hai không gian riêng biệt.
Uyển Đình ở bên phải tư phòng, được sắp xếp một cái giường chính lớn, gần giường có một kệ tủ đựng y phục, đi một bước liền đến một cái bàn trang điểm.
Từ giường đi thẳng đến năm bảy tám bước liền đến một chiếc ghế dài bằng tre, bên trên có trải nệm mềm, cạnh đó là một cái tủ quần áo vừa và một bàn ăn cỡ nhỏ.
Uyển Đình sinh hoạt ở khu vực bên trái, có bàn trang điểm cùng phấn son đơn giản, Nghiên Dương ở khu vực bên phải, nàng ngủ trên chiếc ghế dài bằng tre trải một tấm nệm và chăn cùng một tủ quân áo là đủ.
Có vài lần nàng muốn tìm một tư phòng khác cho Uyển Đình, ai ngờ phủ tri châu thế nhưng quá nhỏ, tất cả chỉ có năm gian phòng cùng một đại sảnh và phòng bếp.
Các phu nhân của hắn đã chiếm hết ba gian, một gian là đích tử của hắn, còn trống một gian chính là cho nàng ở tạm.
Kì thật nếu không phải trên người không có thứ gì đáng giá, nàng chẳng phải ở đây chịu cảnh này.
Uyển Đình lúc này mới để ý đến bộ y phục nàng đang mặc, một thân vải vóc bình thường như những thương nhân, có phần hơi bụ bậm và xù lông dường như mặc đã mặc qua nhiều lần.
Nàng nhìn Nghiên Dương, nghiêng đầu hỏi
"Ngươi từ lúc ăn mặc giản dị như vậy?"
Tề Nghiên Dương đang xếp y phục cất vào tủ, dừng động tác, hướng Uyển Đình đáp
"Ta đã không còn là Thế tử nữa, ta hiện tại có thể nói là một tội dân bị lưu đày Giao Châu"
Chu Uyển Đình nhướng mày, có chút không tin hỏi lại
"Cái gì? Ngươi nói thật?"
"Đương nhiên rồi, ta có lí do gì để nói dối nàng chứ?"
Chu Uyển Đình thật sự không hiểu, Tề gia dù gì cũng là danh gia vọng tộc, vì Đại Lăng bao nhiêu thế hệ xông pha chiến trường, hoàng thượng làm vậy với Nghiên Dương hẳn là quá vô tình đi.
Tề Nghiên Dương cúi đầu không nói, chỉ chăm chú đem y phục của mình xếp gọn.
Kì thực nàng còn sống đến hiện tại đã là hoàng ân của hoàng thượng, chỉ là nàng bây giờ đã không còn gì.
Ngoại công vì cứu mình dâng mạng cho vua, phụ mẫu vì Đại Lăng không tiếc mình.
Nàng hiện tại chỉ là một nữ tử cô độc, là một nữ tử sống trong lớp vỏ nam nhân lâu đến nổi, chính mình yêu thích nữ nhân khác, còn cho rằng nàng cũng yêu mình.
Nàng hiện tại chỉ còn duy nhất Chu Uyển Đình, nhưng mà nàng ta liệu có phải chỉ còn mình làm chỗ dựa không.
Tề Nghiên Dương suy nghĩ, khoé mắt lại cay cay, chảy ra một dòng lệ.
Trải qua hai ngày chung sống, mọi chuyện như cũ diễn ra bình thường, Chu Uyển Đình như thế nào lại nhớ đến chiếc hộp sắt méo mó mình tìm được trong đống đổ nát ở ngôi nhà cũ.
Vì sắt nóng chảy kết dính với nhau, nên chiếc hộp rỗng căn bản rất khó tách ra.
Nàng chỉ đành dùng chùy thủ Tây Vực quý báu của mình, một nhát đâm xuống.
Quả nhiên là vũ khí tốt, hộp sắt bị đâm thủng, nàng từ lỗ thủng ấy tách ra, cuối cùng mở hộp sắt ra hoàn toàn.
Không may trong lúc cậm cụi mở, mảnh sắt hình tam giác thật nhọn sướt qua da tay mềm mại, làm bàn tay nàng bị trầy một mảng, máu bắt đầu chảy ra.
Tề Nghiên Dương lúc này đang từ thiện phòng đi tới, trên tay còn cầm một bát cháo bào ngư bốc khói.
Nàng nhìn thấy Uyển Đình loay hoay, thế nào lại một mảng đỏ vương trên tay áo.
Nàng lo lắng chạy đến, đem bát cháo đặt xuống bàn trực tiếp tiến đến cầm lấy tay Uyển Đình xem xét
"Sao lại thế này, nàng làm sao tự hại mình như vậy chứ?"
Tề Nghiên Dương sốt sắn hỏi, nhìn thấy máu đọng trên bàn tay mềm mại kia không khỏi xót xa.
Uyển Đình hừ lạnh một tiếng
"Không có gì, chỉ tùy tiện mở chiếc hộp sắt không cẩn thận bị trày xước nhẹ thôi"
"Nhẹ nhưng chảy máu thành thế này.
Bây giờ phải làm thế nào,...ta...ta chưa từng đọc qua sách y thuật sợ sẽ làm đau nàng"
Chu Uyển Đình nín cười, đưa tay kia chỉ chỉ về phía tủ quần áo
"Trong đó có khăn tay và thuốc, mang đến đây đi"
Tề Nghiên Dương giống như cún con vâng lời ngay lập tức đến lấy, đến đây nàng liền biết phải làm sao, chỉ cần dùng khăn tay lau sạch máu chảy trên da, sau đó rắc thuốc bột này lên rồi băng lại.
Nhưng mà đến khâu băng bó quả thật gian nan, nàng đem khăn dài bằng hai gang tay quấn tới quấn lui cuối cùng vẫn bị tụt ra.
Chu Uyển Đình nhìn con người hậu đậu trước mắt che miệng cười thành tiếng, nàng không nói gì rút ra khỏi Nghiên Dương, tự mình trực tiếp dùng tay kia băng lại cho nhanh gọn
Lại nhớ đến chiếc hộp kia, Chu Uyển Đình nhóm người cầm lấy chiếc hộp cẩn thận mở ra.
Bên trong là một tấm bản đồ to cỡ hai bàn tay được làm bằng da dày.
Trên tấm da dày kia, bản đồ được vẽ chi tiết, nhìn tới nhìn lui rốt cục Tề Nghiên Dương phát hiện đây chính là bản đồ bố trí hoàng cung.
Bản đồ hoàng cung, lí nào lại nằm ở trong nhà của Chu Nương
"Đây là bản đồ bố trí hoàng cung, nàng sao lại có nó, không đúng, Chu thẩm sao lại có nó?"
"Ta không biết, ta chưa từng nghe mẹ nhắc về thứ này"
Tề Nghiên Dương trầm tư nhìn tấm bản đồ bằng da kia, ở trong chiếc hộp sắt bị nung nóng nhưng không cháy, quả nhiên là đồ không tầm thường.
Nàng cẩn thận nhìn kĩ, cuối cùng tìm ra được một sao kí hiệu nhỏ được đánh dấu.
"Đông cung,...đây là tẩm cung của điện hạ"
Ở khu vực đông cung được đánh một dấu đầu lâu, một vài khu vực khác lại đánh dấu x.
Nàng thật sự không nghĩ ai đã làm ra tấm bản đồ này.
Chu Uyển Đình cầm lấy tấm bản đồ cuộn lại, nhìn Tề Nghiên Dương nói
"Ta không có nhiều thời gian, khi nào thì bắt đầu điều tra?"
"Ta đã bắt đầu từ lâu, hung thủ hôm đó có một vết sẹo dài trên mu bàn tay trái, trong lúc ta cắn hắn liền phát hiện được, ta đã thuê một vài người Giao Châu để mắt, quả nhiên tìm được hai người có sẹo giống như vậy.
Một tên là nhị thiếu gia của Đinh viên ngoại, một tên là võ sĩ chuyên đi mải võ kiếm sống"
Chu Uyển Đình tiếp lời
"Người có thể ra tay chính là tên mải võ, chỉ có hắn mới có thể một nhát đao liền giết chết Uyển Nhu"
Tề Nghiên Dương đưa tay vuốt chiếc cằm hơi nhô ra, cẩn thận suy nghĩ
"Không, ta nghi ngờ là Đinh nhị thiếu gia hơn.
Kẻ mải võ chỉ được một thân hình vạm vỡ, động tác tuy có lực nhưng vô cùng chậm chạp, so với một tên trẻ tuổi dáng người tao nhã động tác nhanh nhẹn việc một đao nhanh chóng giết người không phải hợp lí hơn sao?"
Chu Uyển Đình nhìn nàng chăm chăm, không ngờ nàng thế nhưng có những suy nghĩ khác người như vậy.
Nàng ta vốn cho rằng Tề Nghiên Dương chính là một kẻ ngốc, thế nhưng có lẽ con người Tề Nghiên Dương, nàng ta một phần cũng chưa thấu hết.