Khang Vu Thụ cảm thấy mình không phải một người nhỏ mọn. Mặc dù anh thích tiền nhưng chưa tới nỗi tính toán chi li. Nếu như theo lẽ thường, đừng nói là một nửa, cho dù phải trả lại toàn bộ tiền đặt cọc anh cũng đồng ý, dù sao anh cũng không bị tổn thất gì.
Nhưng ai kêu người anh gặp lại là Lê Thanh Mộng.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô không phải ở bến xe. Tháng đầu tiên khi cô chuyển tới Nam Đài, Khang Vu Thụ đã nghe nói tới cái tên này.
Nam Đài là nơi không quá rộng, người trong thành phố đều hài lòng với mọi thứ hiện tại, người ngoài lại không muốn tới đây. Ngoại trừ mấy người thường phải tới tỉnh khác như họ ra, những người còn lại đều không hay rời đi lắm.
Vào một ngày nọ, một cô gái trẻ trung bỗng nhiên tới đây, chính cô gái ấy đã khiến trái tim ai đó bắt đầu gợn sóng.
Ai đó ở đây chính là người anh em tốt của Khang Vu Thụ, Chương Tử.
Trong chuyến tàu Lê Thanh Mộng đi tới Nam Đài, Chương Tử vừa hay tới ga đón người nhà. Khi anh ấy đang nhàm chán đợi người thân đi ra khỏi cửa, bỗng dưng lại thấy Lê Thanh Mộng kéo vali đi ra.
Cô quấn khăn lông mềm mượt trên chiếc cổ thon dài, gương mặt lạnh lùng phả ra làn khói mở nhạt. Lê Thanh Mộng khoác áo màu be dài tới bắp chân, mặc dù cô che chắn kín mít nhưng phần chân lộ ra lại rất trắng, thon gọn.
Trông cô như vậy không giống người vừa chen chúc ra khỏi tàu hỏa mà giống người vừa đi ra từ nhà thờ hơn, nó khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không dám tới gần. Càng là như vậy lại càng khiến trái tim ai đó rung động.
Chương Tử nhìn chằm chằm đôi chân đó hòa vào dòng người, sau đó hoàn toàn biến mất mới thôi. Anh ấy sững sờ tại chỗ, người nhà đi ra rồi cũng không biết.
Người nhà cười anh ấy: “Cháu làm gì như ban ngày gặp ma thế, gọi mà mà không trả lời.”
Anh ấy nuốt nước bọt: “Nào phải ma, là tiên nữ mới đúng.”
Chương Tử đã thích Lê Thanh Mộng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ấy nghe ngóng được cô chuyển tới từ Kinh Kỳ, sống cùng bố trong tòa nhà cũ gần như không có người ở. Nghe nói trước đây nhà cô khá giàu, không biết sao lại chuyển tới đây, có lẽ vì làm ăn thất bại, người trong thành phố cũng đoán già đoán non suốt.
Anh ấy luôn muốn tìm cơ hội gặp lại cô để làm quen, nhưng khổ nỗi tìm mãi mà không được. Có vẻ cô gái này không thích ra ngoài lắm.
Hết cách, anh ấy đã quyết định ôm cây đợi thỏ. Lúc rảnh rỗi sẽ gọi anh em tới quán ăn tối để đi qua tòa nhà ấy.
Trời không phụ người có lòng, hơn một tháng sau, Chương Tử đã gặp được cô. Tối đó, người anh ấy gọi đi ăn cùng vừa hay là Khang Vu Thụ.
Hai người nói cười vui vẻ, ngồi ở bàn gần cửa sổ ăn miến xào. Khang Vụ Thụ thấy khát nên đứng dậy, đi tới quầy lấy mấy lon bia, lúc quay lại đã không thấy Chương Tử đâu.
Nhìn xung quanh mới thấy anh ấy đã chạy tới bên đường chặn một cô gái lại. Khang Vu Thụ sang ngồi chỗ của Chương Tử, quan sát hai người qua cửa sổ mờ ảo.
Anh không thích ngồi chỗ người khác từng ngồi lắm, nhưng hôm nay vì để nhìn rõ cô, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại ngồi xuống.
Khang Vu Thụ nhíu mày, lắc lon bia, chầm chậm bật nắp ra. Cùng lúc đó, người bị Chương Tử chặn lại đã quay mặt về phía anh, để lộ ra gương mặt chính diện.
Đèn bên đường chập chờn liên tục, khoảnh khắc đèn sáng lên, gương mặt cô như chìm trong ánh sáng, chiếc băng đô LU ở tay cô cũng hiện lên rõ rệt.
Khi nắp lon bia được kéo ra, bọt trào cả ra ngoài. Khang Vu Thụ vội nhìn xuống, nhíu chặt mày, thấy bọt tràn vào tay, anh bèn chửi thề một tiếng.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lê Thanh Mộng.
Lát sau, Chương Tử thất thần đi vào quán, ngồi đối diện Khang Vu Thụ, không nói lời nào.
“Cô ấy chính là cô gái gần đây cậu thích?”
Anh ấy gật đầu.
“Bị từ chối rồi hả?”
Anh ấy rất không cam tâm gật đầu.
Khang Vu Thụ đưa lon bia vừa mở xong cho anh ấy: “Này có gì phải buồn, uống bia đi.”
“Cậu không phải người trong cuộc thì sao mà hiểu được, cậu toàn là người đi từ chối người ta chứ có ai từng từ chối cậu đâu.” Chương Tử bĩu môi: “Mặc dù cậu vẫn còn chưa cho người khác cơ hội từ chối cậu.”
Chương Tử rất tò mò, không biết khi nào Khang Vu Thụ sẽ bị người phụ nữ nào đó hạ gục.
Khang Vu Thụ cà lơ phất phơ đáp: “Vậy tôi tỏ tình với cậu, cho cậu trải nghiệm cảm giác từ chối tôi. Như vậy là cậu sướng rồi.”
“Cút, giờ tôi đau lòng lắm đây.” Chương Tử uống cạn lon bia: “Đây không phải là kết quả buồn nhất, tôi không ngờ cô ấy lại xem thường tôi thế.”
“Người phụ nữ đó nói gì?”
Đại từ nhân xưng đã từ “cô ấy” biến thành “người phụ nữ đó”.
Trong vô số những ưu điểm Khang Vu Thụ tự nhận, có một điểm anh thấy vô cùng nổi bật, đó là bênh vực bản thân vô điều kiện. Ai bắt nạt người của anh, anh sẽ bắt đối phương trả lại gấp đôi.
“Tôi nói tôi muốn kết bạn với cô ấy, câu này cũng đâu quá đáng đâu đúng không? Cô ấy lại nói cô ấy sẽ không làm bạn với bất kỳ ở ở Nam Đài. Nếu như tôi muốn làm bạn với cô ấy, vậy được, đầu thai chuyển kiếp đi, còn không thể đầu thai về nơi này nữa.”
Khang Vu Thụ châm điếu thuốc, chửi một câu: “Ngu ngốc.”
Không rõ anh đang chửi Lê Thanh Mộng hay Chương Tử nhìn trúng cô nữa.
“Bỏ đi, phụ nữ đẹp đầy ra đó mà, tôi sẽ không làm khó mình đâu.” Khương Tử khịt mũi, anh ấy hiểu tính Khang Vu Thụ nên vội bổ sung thêm: “Vu Thụ, cậu cũng đừng làm khó cô ấy.”
Khang Vu Thụ hừ một tiếng: “Cậu có tiền đồ gớm nhỉ.”
Anh đã nhớ lời Chương Tử nói, thật sự không làm khó cô.
Anh chỉ lấy tiền đặt cọc của cô thôi mà, đây coi như là bài học dịu dàng nhất dành cho cô tiểu thư tới từ thành phố lớn, khinh người này rồi.
***
Lê Thanh Mộng không lấy được tiền đặt cọc từ chỗ Khang Vu Thụ, còn bị bíp còi tới ba lần, đây là điều khiến cô mất mặt nhất trong cuộc đời.
Cô biết người chỉ biết tới lợi ích như anh ta không thể trả lại tiền đặt cọc cho cô.
Chân cô lại bắt đầu ngứa, mấy nốt mẩn đỏ đã lan ra cả phần bắp chân. Cô nhận ra đây không phải dấu hiệu dị ứng thông thường, có lẽ là bệnh ngoài da nào đó, nhân lúc tới bệnh viện thăm Lê Sóc, cô đã lấy số ở khoa da liễu.
Bác sĩ liếc nhìn chân cô, lạnh nhạt nói: “Bệnh vặt thôi, mẩn ngứa bình thường, bôi ít thuốc là khỏi.”
Lê Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ cơn ngứa, Lê Thanh Mộng vội vã về tiệm nail làm việc. Hơn một tuần sau đó, cô chạy tới chạy lui giữa bệnh viện, nhà và tiệm nail, khi có người xin nghỉ cô cũng chủ động làm thay ca, nhưng không ai cảm ơn cô vì điều đó.
Họ cảm thấy Lê Thanh Mộng rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo đó toát ra trong từng cử chỉ, hành động, cô giống như người cao hơn họ một bậc, cho nên họ cũng chẳng thích cô mấy. Lê Thanh Mộng cũng lười quan tâm tới suy nghĩ của mấy người này.
Đêm khuya, khi sắp tan ca cũng chẳng có việc để làm. Cô theo thói quen một mình đi tới cửa hàng tạp hóa đối diện mua một lon sữa bò, sau đó đứng ở bậc thang bên cạnh, dựa vào cột nhâm nhi từng ngụm.
Trước đây cô không thích sữa ngọt như vậy, không biết do khẩu vị đã thay đổi hay cô đã thích cái miệng cười ngây ngô trên vỏ lon sữa nữa, nó luôn khiến cô nhớ tới lời quảng cáo của loại sữa này: Nhìn đi, nhìn đi, nhìn nữa là ăn sạch bạn đấy.
Mỗi lần nhớ tới câu này cô đều bất giác cười theo.
Bây giờ thứ cô cần nhất là thứ có thể khiến cô mỉm cười, cho dù nó là những điều vô tri nhất.
Hôm nay cũng như mọi hôm, làm xong công việc trong tiệm, Lê Thanh Mộng bắt đầu thu dọn đồ trong các kệ tủ, chuẩn bị tan làm. Cô không thích để đồ của mình vào tủ đồ nhân viên của tiệm, do vậy cũng chẳng có gì để thu dọn, lát sau cô chạy tới tiệm đối diện mua sữa uống.
Khi đang nhâm nhi sữa, cô chợt nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài kỳ lạ đứng đầu đường. Cô gái đó rất cao, buổi tối lại đi đeo kính, đội mũ, đeo khẩu trang. Nếu ở Kinh Kỳ, có khả năng cô gái ăn mặc như này là ngôi sao nữ nổi tiếng, nhưng ở Nam Đài thì Lê Thanh Mộng không nghĩ vậy.
Cô gái mặc váy liền hoa nhí, yểu điệu đi vào tiệm nail.
Giờ này còn tới làm nail sao?
Lê Thanh Mộng uống chậm lại, thầm nghĩ đợi người khác làm xong cho cô gái đó rồi cô mới quay lại tiệm. Nếu như nhận người vị khách này, có khi cô phải ở lại tới cuối cùng mất.
Cô chậm rãi uống hết sữa, sau đó quay về tiệm. Khi vén rèm ra thì nhìn thấy cô gái kia ngồi ở góc trong cùng, không ai đi lên phục vụ cô ấy cả.
Có lẽ đám người này cố tình chừa vị khách này cho mình, đúng là trẻ con.
Cô nhìn đồng hồ, bày ra vẻ mặt muốn từ chối, người ở góc trong cùng nhìn thấy vẻ mặt đó đã đứng dậy trước.
Đối phương thấp giọng nói: “Không sao, mọi người không rảnh thì hôm khác tôi lại tới.”
Lê Thanh Mộng sững sờ, bởi lẽ giọng nói đó là giọng của đàn ông.
Cô quan sát tỉ mỉ “cô ấy”, sau đó mới nhận ra đây là một thiếu niên giả thành nữ. Dường như cậu ấy không bất ngờ trước ánh mắt đánh giá này, chỉ cúi đầu, xách túi rời đi.
“Đợi đã.” Lê Thanh Mộng nói: “Góc cậu ngồi lát nữa sẽ tắt đèn, đổi sang chỗ này đi.” Cô chỉ vào vị trí chính giữa.
“Cô chắc chắn muốn làm cho tôi chứ?” Cậu ấy dừng bước, giọng điệu không dám tin, còn có phần dè dặt.
Cô thản nhiên nói: “Tôi rất không muốn làm cho cậu.”
Trên mặt cậu ấy hiện lên vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.
“Bởi vì cậu tới quá muộn, tôi sắp tan làm rồi. Lần sau tôi kiến nghị cậu nên tới sớm hơn.”
Vẻ mặt vừa nãy của cậu ấy vẫn chưa kịp biến mất, nhưng nó nhanh chóng biến thành kinh ngạc. Có vẻ cậu ấy muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Lê Thanh Mộng có thể đoán ra cậu ấy muốn hỏi gì, có lẽ là cô không thấy cậu ấy như vậy rất kỳ quái sao?
Không hề.
Trong vòng tròn xã hội trước đây của cô, loại người nào cũng có, Lê Thanh Mộng đã quen với những kiểu người kỳ lạ từ lâu. Huống hồ cô cũng không muốn coi đây là một kiểu kỳ quái, nhưng cô biết chắc chắn ở Nam Đài, người thiếu niên này sẽ bị coi là quái thai.
Ngay cả bộ quần áo cô mặc có hơi hở chút đã bị người ta nhìn chằm chằm, người như cậu ấy chắc đã bị nhìn tới không biết chui vào đâu, vậy nên cậu ấy mới bọc mình kín thế.
Thảo nào vừa nãy mấy nhân viên còn lại đều không nhận, so với việc nhằm vào cô, chắc họ càng không muốn tiếp đón một “quái nhân” như vậy hơn.
Lê Thanh Mộng chuyển ghế tới ngồi trước mặt thiếu niên, kéo hai tay cậu ấy ra.
“Bình thường cậu vẫn phải đi học sao? Nếu như đi học thì làm kiểu không khoa trương mấy sẽ tốt hơn, hơn nữa hôm nay muộn lắm rồi, tôi thấy cậu nên làm kiểu đơn giản thôi.”
Cậu ấy im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật ra kiểu gì cũng được, bởi vì tôi chỉ có thể giữ nó trong tuần này thôi, tôi không thể mang bàn tay làm nail tới trường được. Tôi chỉ muốn được chiều ý mình một lần cuối.”
“Dám làm ra những chuyện khiến bản thân vui vẻ, đừng nói là một tuần, một phút cũng rất quý báu.” Lê Thanh Mộng nghiêm túc hỏi: “Cậu có thích hình gì không?”
Cậu ấy sững sờ, ngại ngùng nói: “Ừm… Thuyền.”
“Vậy tôi sẽ vẽ hình chiếc thuyền cho cậu.”
“Vẽ trên móng sao? Chỗ nhỏ như này cũng vẽ được ư?”
Lê Thanh Mộng chỉ nói: “Đơn giản.”
Ánh mắt người thiếu niên trở nên sùng bái.
Người trong tiệm dần đi hết, đèn cũng tối đi, chỉ còn lại hai người họ trong tiệm. Trong lúc làm móng, điện thoại cậu ấy có đổ chuông một lần, vì tay cậu ấy không tiện cầm nên Lê Thanh Mộng đã nghe giúp.
Nếu là người khác, có lẽ cậu ấy sẽ kiên quyết tự nghe máy. Nhưng cậu ấy rất có hảo cảm với Lê Thanh Mộng trước mắt, đó là cảm giác bản thân đã gặp được một người tốt.
Lê Thanh Mộng ấn vào màn hình, cô liếc thấy tên người gọi tới là “Anh”, phía sau còn có một chuỗi icon khiến người ta đau đầu.
“Em mặc váy đi đâu đấy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lê Thanh Mộng nhíu mày, cảm thấy giọng nói này hơi quen, hơn nữa còn là kiểu chán ghét đến lạ.
“Em đang làm móng.” Cậu thiếu niên nhỏ giọng đáp: “Không phải tiệm lần trước, em đổi tiệm rồi.”
“Không phải đổi hay không cũng như nhau sao?”
Lê Thanh Mộng đang tưởng người đàn ông sẽ quát mắng cậu thiếu niên, có lẽ anh ta sẽ bảo cậu ấy mau về nhà, đừng làm mất mặt cả nhà nữa, kết quả lại hoàn toàn khác.
“Có phải tiệm này cũng không muốn làm cho em không? Em đưa điện thoại cho nhân viên đi, anh nói chuyện với cô ấy.”
Cậu thiếu niên vội nói: “Không có, em đang làm rồi.”
Người đàn ông sững sờ: “Vậy sao? Vậy em cũng đưa điện thoại cho cô ấy đi.”
Cậu thiếu niên khó xử nhìn Lê Thanh Mộng.
Cô nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai anh em họ, lúc này cô đang chậm rãi điều chỉnh màu sắc của móng trên bảng, các bước và hình ảnh chiếc thuyền cũng gần như xong hết.
Nghe thấy hai anh em nhắc tới mình, cô mới xích tới gần điện thoại, hỏi: “Có chuyện gì thế? Anh cũng muốn hẹn trước hả?”
Người đàn ông sững sờ, bất ngờ nói: “Không cần, cô làm cho em trai tôi đẹp chút. Cảm ơn.”
Cậu thiếu niên nói vọng vào: “Chị ấy giỏi lắm, chị ấy biết vẽ móng đấy!”
“Em ngoan chút cho anh đi. Gửi địa chỉ cho anh, xong việc anh tới đón em.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lê Thanh Mộng hỏi bâng quơ: “Đây là anh trai cậu sao?”
Cậu thiếu niên gật đầu, vẻ mặt hãnh diện: “Anh trai rất tốt với em.”
“Nhìn ra được, còn tới đón cậu nữa.”
“Đó là vì lần trước em cũng mặc như vậy ra ngoài vào nửa đêm, sau đó suýt bị mấy tên lưu manh đánh.” Giọng cậu ấy chợt trầm đi nhiều.
“Họ tưởng gặp được người đẹp chân dài, khi biết em là nam, họ đã chửi em là bi3n thái, đồ quái vật. Họ còn muốn đánh em nữa, hôm đó em đi giày cao gót nên không chạy nhanh được, suýt bị họ đuổi kịp.”
Lê Thanh Mộng liếc nhìn đôi giày bệt màu trắng của cậu ấy: “Vậy nên lần này cậu đã rút kinh nghiệm hơn rồi?”
Cậu thiếu niên mỉm cười: “Đúng đó, nếu như gặp lại họ lần nữa, em sẽ đánh họ một cái rồi chạy, họ có đuổi cũng không kịp.”
Cậu ấy vẫn có thể giữ được tinh thần lạc quan thế trong lúc gặp nguy hiểm, Lê Thanh Mộng không khỏi tán thưởng.
“Cậu nói sớm cho tôi biết là tôi đã làm móng siêu dài cho cậu rồi, tóm mấy người đó cũng ok phết.”
Đương nhiên cô chưa từng bắt người, cũng không thích làm móng dài, cô chỉ vô tình bắt gặp cảnh đó thôi. Bạn gái cũ của một người đàn ông tìm tới nhà anh ta, sau đó dùng móng tay dài, sắc bén cào một vết to trên mặt người đó.
Cô điềm đạm kể lại chuyện này, cậu thiếu niên không khỏi cảm thán: “Tại sao cô ấy làm vậy? Người đàn ông đó ngoại tình sao?”
Cô lắc đầu: “Người đàn ông đó cũng thích mặc đồ con gái, còn ở ngoài nói bạn gái cũ mặc đồ không xinh bằng mình, nên là cô ấy giận thôi.”
“Vậy cũng được sao?” Cậu ấy nghẹn lời.
Lê Thanh Mộng không chút kinh ngạc: “Rất bình thường mà.”
“Chắc đó không phải chuyện xảy ra ở đây đâu đúng không? Em chưa bao giờ nghe tới nó cả.”
“Nó xảy ra ở Kinh Kỳ.”
“Chị tới từ Kinh Kỳ sao? Thảo nào trước đây em không gặp chị.”
Lê Thanh Mộng bất ngờ: “Em có thể nhớ rõ từng gương mặt ở đây sao?”
“Quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người, em sống ở đây hơn mười năm trời, không hẳn là toàn bộ nhưng đa số em đều quen mặt.” Cậu ấy cúi đầu: “Nam Đài nhỏ hơn chị nghĩ nhiều.”
Bầu không khí trở nên u buồn.
Khi hai người nói chuyện, bộ móng đã làm gần xong. Lê Thanh Mộng dán thêm lớp bảo vệ cho cậu ấy, cậu ấy cúi hẳn đầu xuống, muốn nhìn rõ hình trên móng, nhưng vì có một lớp kính râm nên mọi thứ vẫn khá mơ hồ.
Một lúc lâu sau cậu ấy dè dặt hỏi: “Em có thể tháo kính râm ra không?”
Lê Thanh Mộng vừa định nói không phải cái đó tùy em sao, nhưng lời tới miệng cô lại nuốt về, bởi cô nhận ra hàm ý phía sau câu nói này. Có lẽ cậu ấy sợ mặt thật bị lộ ra ngoài sẽ gây ra rắc rối lớn.
Cô đứng dậy, nói: “Tôi đi rửa tay.”
Khi Lê Thanh Mộng quay lại, cô thấy cậu ấy không đeo kính râm lên nữa, thậm chí khẩu trang cũng được cởi ra, cậu ấy kích động giơ mười ngón tay lên: “Chị ơi, chị làm đẹp quá, em không nỡ bỏ nó đi luôn ấy.”
Lê Thanh Mộng khẽ mỉm cười, đó là cảm giác thỏa mãn khi được người khác khẳng định đã biến mất từ lâu.
“Lần sau tới sớm chút, rảnh tôi sẽ vẽ mấy thứ đẹp hơn cho cậu.”
Tối nay ngoại trừ lon sữa ra, đã có một chuyện nữa khiến cô mỉm cười, tăng ca thêm nửa tiếng coi như cũng không thiệt.
Cô vừa nghĩ vậy, một giọng đàn ông đã vang lên phía sau: “Sao em lại tháo khẩu trang xuống?”
Lê Thanh Mộng quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt khiến môi cô trề xuống. Người đó nhíu mày, mặc đồ quân đội màu xanh, tay chống vào khung cửa, ngón tay cầm bút như cầm điếu thuốc, người đó là Khang Vu Thụ đã bấm còi cô ba lần.
Anh vốn định đón người ở đầu đường, nhưng khi thấy Khang Gia Niên tháo khẩu trang ra, anh vô cùng lo lắng chạy vào trong tiệm.
Thấy nhân viên Khang Gia Niên nói là cô, vẻ mặt Khang Vu Thụ kinh ngạc, sau đó mặt anh tối lại, ánh mắt lo lắng.
Lê Thanh Mộng không nói gì, đi tới bên kệ tủ, lấy túi ra chuẩn bị tan làm, hai người không quan tâm gì tới nhau.
Khang Gia Niên không biết mâu thuẫn giữa hai người, cậu ấy còn hào hứng nói: “Anh, không sao đâu. Chị ấy không giống như những người khác, chắc chắn chị ấy không nói ra đâu.”
Khang Vu Thụ nhìn cô: “Khang Gia Niên, đeo khẩu trang với kính lên, ra ngoài đợi anh.” Anh vẫn nhìn cô chằm chằm: “Anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Khang Gia Niên nghi hoặc “Anh muốn nói gì?”
“Đương nhiên là cảm ơn rồi, không thì nói gì nữa? Mau ra ngoài đi.” Khang Vu Thụ đuổi người đi, trong tiệm chỉ còn lại hai người họ.
Lê Thanh Mộng đóng sầm cửa lại, quay sang nhìn anh: “Tôi phải đóng cửa rồi, mời anh mau rời đi cho.”
Khang Vu Thụ không làm theo mà còn đi tới chỗ cô.
“Tôi có thể trả tiền đặt cọc cho cô.” Giọng anh trở nên mạnh mẽ: “Mong cô đừng nói chuyện gặp em tôi hôm nay ra.”
“Anh đang mua chuộc tôi sao?” Lê Thanh Mộng bật cười: “Vậy chút tiền đặt cọc đó không đủ đâu.”
“Cô còn tính giở trò này nữa hả?” Khang Vu Thụ nhíu mày, châm biếm: “Cô muốn bao nhiêu?”
Anh đã nghĩ cô làm vậy thật.
Lê Thanh Mộng nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh, không khỏi mừng thầm. Cô im lặng hồi lâu, cố tình tạo áp lực tâm lý cho anh, sau đó mới chậm rãi nói: “Không cần, là tôi thất hứa trước, hợp tác không thành thì bỏ đi, tôi sẽ không dùng chuyện này để đòi lại tiền cọc đâu.”
Cô nhìn ra ngoài, cậu thiếu niên kia đang áp sát vào cửa nhìn bên trong, thấy cô nhìn ra, cậu lại nhanh chóng đứng ra chỗ rẽ.
Lê Thanh Mộng nói tiếp: “Yêu cầu của anh về chuyện của em trai anh rất vô lý cậu ấy vô cùng bình thường, tôi chẳng có gì phải nói với bên ngoài cả.”
Ánh mắt Khang Vu Thụ tối đi. Lê Thanh Mộng nói một cách rất thản nhiên, anh đột nhiên cúi người, mặt áp sát tới như đang quan sát độ chân thật trong ánh mắt cô.
Cô giật mình, vô thức lùi về sau theo bản năng, lưng va vào rèm phía sau, những hạt ngọc phát ra tiếng động mờ ám.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng rèm lắc lư trên tường như những hạt mưa, bầu không khí chợt trở nên ẩm ướt.
Khi cô mất cân bằng, Khang Vu Thụ nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cô đứng vững lại, nhíu mày, kéo dài khoảng cách với anh, ánh mắt đề phòng, dường như vừa nãy anh không kéo mà đang đẩy cô.
“Không cả nói cảm ơn sao?” Anh rút tay về, nhún vai: “Vậy câu cảm ơn của tôi cũng bỏ đi nhé.” Nói xong, anh vén rèm rời đi.
Rèm quay lại dáng vẻ tĩnh lặng trước đó, cơn mưa bên ngoài cũng đã tạnh.
**
Hai ngày sau, Lê Thanh Mộng không tới tiệm làm. Mọi chuyện không liên quan gì tới chuyện tối đó, cô không đi làm là vì bệnh tình của Lê Sóc bắt đầu có chuyển biến xấu, hai ngày nay cô đều ở bệnh viện, hôm nay đi làm cũng chẳng có tâm trạng mấy.
Nhưng khi mở cửa tủ đồ, bỏ túi vào trong, Lê Thanh Mộng chợt khựng lại. Một bó hoa bằng tiền đặt trong tủ.
Trước đây cô từng nhận được rất nhiều hoa, có loài hoa rất đẹp, có loài lại tao nhã, còn có cả loài hiếm gặp, nhưng cô chưa từng thấy bó hoa nào như đóa hoa hiện tại. Nó được tạo thành từ tờ tiền 100 tệ màu đỏ, vừa mỏng lại tr@n trụi.
Lê Thanh Mộng mở tờ tiền ra, ở góc trái tờ tiền có một chấm màu đen, bên cạnh còn có hai chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì: Trả cô.