Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng

Chương 22




Khang Vu Thụ sững sờ hồi lâu, sau đó cười nói: “Không cần, cô đi ngủ đi.” 

Nói xong, anh không cả cho Lê Thanh Mộng kịp phản ứng lại đã lập tức tắt máy.

Sóng biển đập vào bờ, còn mang theo âm thanh khẽ khàng. Không biết tại sao sau khi cuộc gọi vội vã này kết thúc, tiếng sóng lại trở nên rõ ràng đến thế.

Rì rào, rì rào, từng cơn đập vào tim anh theo tiết tấu nhất định.

Anh quay về xe, rút vài miếng khăn ướt ra lau mặt, thở hắt một hơi rồi khởi động xe, lái dọc theo đường bờ biển về tuyến đường đã định.

Xe ngày càng ít, nhưng cảm giác mênh mông này cũng không tới nỗi quá trống vắng, những phần không biết đã bị thứ gì rút đi đang dần được lấp đầy lại.

Anh vô thức nhìn về phía gương chiếu hậu, trong gương hiện lên một gương mặt ngu ngơ đang nhoẻn miệng cười.

Đây là ai vậy, sao lại trông ngốc thế.

Khang Vu Thụ trừng mắt một cái, nụ cười tắt ngấm, ngượng ngùng hắng giọng.

Anh bật đài lên, vụ án đêm khuya đã được kể xong, giờ đài đang phát bài hát linh tinh nào đó. Anh không thích nghe những bài đang nổi trên mạng nên đã ấn vào list nhạc trong điện thoại mình, toàn là bài của Trương Học Hữu.

Vừa mở bài đầu tiên, điện thoại đã rung lên, avatar Wechat của Lê Thanh Mộng nhảy ra, báo có cuộc gọi tới.

Anh giật mình. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Điện thoại vẫn đang rung, Khang Vu Thụ có dự cảm cuộc gọi này sẽ không kéo dài quá lâu, có lẽ cũng chỉ như cuộc vừa nãy anh gọi thôi, chỉ được mấy giây ngắn ngủi. Do vậy thời gian anh có thể do dự cũng chỉ có mấy giây này.

Tại sao lại do dự? Anh cũng không biết nữa. Bàn tay vô thức muốn ấn nghe đột nhưng dừng lại giữa không trung, sau đó mới ấn xuống được.

Lần này Lê Thanh Mộng không nói gì, anh nghe thấy tiếng trở mình trong loa, tiếng chăn và người cọ sát vào nhau.

Anh gõ vô lăng, mở lời trước: “Sao vậy?”

“Anh làm tôi tỉnh giấc rồi.” Nhưng giọng điệu cô lại không có chút trách móc nào: “Vậy nên tôi không ngủ được.”

“Ồ, xin lỗi nhé.” Giọng nói của anh cũng không có chút áy náy nào.

“Lần này anh đi đâu?”

“Thành phố Tô An.”

“Tôi chưa từng tới đó.”

“Trước đây tôi có tới một lần.”

Khang Vu Thụ như tìm được một nơi cô chưa từng biết tới, còn bản thân lại rất quen thuộc, tinh thần anh phấn chấn hơn hẳn.

“Đó cũng là nơi nhỏ thôi, nhưng thú vị phết.”

“Thú vị chỗ nào?”

“Trên đường đó có một vòng xoay ngựa gỗ.” Khang Vu Thụ nhớ lại: “Không phải kiểu như trong khu vui chơi đâu, mà là kiểu cứ đi mãi, đi mãi sẽ nhìn thấy một vòng xoay ngựa gỗ ở cuối con đường ấy. Nó không ăn nhập với nhà hàng bên đường chút nào, cũng không có ai chơi ở đó, ánh đèn dừng bước tại đó. Có lẽ trước đây nơi ấy là khu vui chơi, những thứ khác đều bị dỡ đi rồi, duy chỉ có vòng quay đó là không bị dỡ.”

“Ừm.” Lê Thanh Mộng nói: “Có vẻ rất giống thị trấn nhỏ ở châu Âu, trên đường ở đó cũng sẽ đột nhiên xuất hiện một vòng quay ngựa gỗ, tôi còn từng ngồi lên đó nữa, 4 Euro một người, rất rẻ.”

Trong lời cô nói bất giác nhuốm chút màu hoài niệm, rõ ràng vẫn là chuyện trải qua khi còn trẻ, nhưng giờ nhớ lại cảm giác như điều đó đã rất xa vời.

Anh sờ tai: “4 Euro là bao nhiêu Nhân dân tệ?”

“Khoảng 30.”

Này là rẻ sao?

Khang Vu Thụ líu lưỡi, nói: “Cũng được.”

Dường như cô nghe ra sự không đồng tình của anh nên đã gửi một bức ảnh tới. Trong ảnh, Lê Thanh Mộng ngồi trên vòng quay ngựa gỗ màu đỏ, trên đỉnh ngựa gỗ là mái vòm kiểu Gothic của thời Trung cổ, hình thù con ngựa cũng rất huyền ảo, trông giống kỳ lân hơn.

Lê Thanh Mộng mặc đồ công sở thời thượng, đeo kính râm, khóe miệng cong lên như chú ngựa gỗ bay cao, vẫn còn lưu lại vết tích khi sắp hạ xuống.

Thì ra đây là cô của trước đây.

Cô ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang ra sức chứng minh: “Có phải vòng quay ngựa gỗ này đẹp lắm không? 30 tệ đáng mà.”

Khang Vu Thụ phóng to ảnh lên, màn hình chỉ còn lại cô. Ngón tay anh chạm vào nụ cười rạng rỡ của cô, ánh nắng như dát một lớp vàng mỏng lên gương mặt ấy.

“Ừm, rất đẹp.” Anh nói.

Khi đó cô thật sự không phải lo nghĩ gì, hoàn toàn khác với dáng vẻ hiện giờ.

Lê Thanh Mộng của hiện tại lại như con ngựa bị ngồi lên kia, thi thoảng sẽ khom mình, quay vòng liên tục không biết mệt mỏi. Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra rất ổn, chưa bao giờ nói mình không vui.

Anh chợt có cảm giác như vậy.

Khang Vu Thụ nhíu mày, trái tim như săm xe bị chọc thủng một lỗ. 

Điện thoại vang lên tiếng trở mình, cô khẽ thở dài: “Muốn ngồi lại lần nữa quá.”

Nhưng không biết phải đợi tới lúc nào.

Cô không nói ra câu này.

Khang Vu Thụ đáp: “Chẳng mấy chốc cô sẽ được ngồi lại thôi.”

“Hả?”

“Nằm mơ một giấc, biết đâu lại mơ thấy nó.”

“Anh nhạt nhẽo thế.”

Khang Vu Thụ gượng cười: “Ít nhất cô còn từng tới đó, tôi còn chưa tới báo giờ, muốn nằm mơ cũng khó.”

“Chẳng sao cả, dù sao anh cũng không được ngủ.”

Điện thoại vang lên tiếng hừ của anh, cuối cùng cô đã mỉm cười.

Khang Vu Thụ: “Bỏ đi, cô mau ngủ đi. Trời sắp sáng rồi.”

Sắp tới hè, mặt trời sẽ tới gần chí tuyến, do vậy ban ngày sẽ dài hơn rất nhiều, mặt trời cũng nhô lên sớm hơn.

Lê Thanh Mộng lại cố chấp nói: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”

Nói rồi cô còn ngáp một cái.

Khang Vu Thụ cạn lời, mím môi. Lại nữa, cảm giác ngứa ngáy như bị phi tiêu cắm trúng ở lồ ng ngực lại ập tới.

Tiếp đó hai người nói câu được câu chăng, nói gì Khang Vu Thụ cũng không nhớ rõ nữa, tựa như mấy lời luyên thuyên MC nói trong đài, trong đầu anh chỉ còn cảm giác buồn ngủ sắp chết. Quá trình nói chuyện với Lê Thanh Mộng cũng như vậy.

Trong đầu anh chỉ toàn tiếng ma sát giữa người cô và chăn, tiếng hít thở của cô, nụ cười của cô, những tiếng động đó như được lọc khỏi mọi thứ, liên tục cuộn trào trong các dây thần kinh của anh.

Cuối cùng, điện thoại đã yên tĩnh từ lúc nào. Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, nhưng chỉ vọng lại tiếng hít thở đều đều.

“Này, công chúa đậu xanh?” Anh khẽ gọi biệt danh mình đặt cho cô, quả nhiên không ai trả lời.

Ngủ rồi hả?

Khang Vu Thụ mỉm cười, ấn vào dưới nút màu đỏ, nhìn cuộc gọi kéo dài một tiếng, anh không khỏi sững sờ. 

Đây là cuộc gọi dài đầu tiên giữa bọn họ, lúc bắt đầu gọi là 2h43. Đây cũng là ngày đầu tiên anh nói chuyện với một người lâu như vậy kể từ khi trưởng thành.

Đúng là khó tin.

Nhưng nếu bảo anh nhớ lại họ đã nói những gì, anh lại không nói ra được, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, họ toàn nói những câu chuyện vớ vẩn.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại chụp lại màn hình, sau đó mới tắt cuộc gọi.

Bầu trời đúng như những gì anh nghĩ, ráng mỡ gà đã dần xuất hiện. Đường chân trời phía xa hiện lên một mảng xanh mát, có lẽ mặt trời vừa thức giấc đã đổ nước xanh mà nó yêu thích vào nước rửa mặt đen ngòm.

Khang Vu Thụ cầm điện thoại lên, muốn chụp lại cảnh sắc bầu trời tuyệt đẹp này gửi cho Lê Thanh Mộng, chứng minh họ thật sự đã nói chuyện tới khi trời gần sáng.

Nhưng màn hình điện thoại có độ phân giải thấp lại chỉ có một màu tăm tối, không thể chụp là ánh trời tuyệt diệu kia được.

“Điện thoại quái quỷ gì không biết…” 

Anh nhìn bức ảnh đen sì mình vừa chụp được, bực bội lẩm bẩm, càng nhìn càng tức. Khang Vu Thụ ném điện thoại sang ghế lái phụ, mắt không thấy tim không đau. 

Thế là cuối cùng chẳng có bức ảnh nào được gửi đi cả.

***

Khi Lê Thanh Mộng tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Đồng hồ báo thức đã hẹn giờ không gọi cô dậy được, cô vội ngồi dậy, đánh răng rửa mặt rồi tới bệnh viện.

Ca làm được xếp sẵn chỉ có thể chuyển sang buổi tối, bà chủ không quản quá nghiêm vụ này, chỉ cần trong tiệm không có quá nhiều việc, nhân viên vẫn đủ phục vụ là được.

Buổi trưa vội vã đã qua đi, Lê Thanh Mộng ngồi trên xe bus tới bệnh viện, lúc này trái tim mới bình tĩnh hơn, cô bất giác nhớ lại chuyện tối qua.

Cô ngủ không được say, nhất là đợt gần đây, điện thoại lại để sát bên tai, đề phòng Lê Sóc có chuyện gì, bệnh viện sẽ gọi điện tới báo. 

Do vậy nửa đêm qua, khi điện thoại rung lên, cô còn chưa kịp mở mắt đã nghĩ là điện thoại bệnh viện gọi tới nên nghe ngay.

Nhưng khi thấy đối phương không nói gì, cô mới cảm thấy bất thường, hé mắt ra nhìn về phía màn hình phát sáng.

Vừa nhìn cô đã tỉnh hẳn.

Tại sao Khang Vu Thụ lại gọi cho cô? Lại còn nửa đêm nửa hôm nữa?

Nhớ tới lần trước cô cũng từng gọi cho anh vào đêm muộn, nhưng lần đó là có chuyện gấp, có lẽ lần này anh cũng có chuyện cần nhờ cô chăng?

Nghĩ vậy, cô mở lời hỏi trước, nhưng lại nhận được đáp án rất bất ngờ.

Hình như anh chỉ chán quá nên mới gọi cho cô, sau đó còn vội tắt máy nhanh thế.

Người này bị gì vậy?

Nhìn cuộc gọi bị tắt, Lê Thanh Mộng vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại lại luôn nghe thấy tiếng rung từ điện thoại.

Cô chỉ đành mở mắt ra, lưới bảng tin Wechat, lướt Weibo, lướt tất cả các app, sau khi xả giận xong, cô lại quay về giao diện cuộc gọi ban đầu, ngây ngốc nhìn avatar của Khang Vu Thụ.

Ngón tay định ấn gọi mấy lần nhưng đều không làm thật, kết quả ngón tay đột nhiên trượt một cái, cứ thế ấn gọi đi.

Mặc dù cô không thể nói rõ có phải mình trượt tay thật hay không, nhưng dường như đây chỉ là một cái cớ để cô dũng cảm gọi cho anh.

Đêm đó họ đã nói rất nhiều, nhưng lại như không nói gì.

Cô không ngờ mình sẽ kích động tới mức chia sẻ ảnh chụp trước đây cho Khang Vu Thụ xem, đây là điều không cần thiết, cảm giác như cô muốn kéo anh vào cuộc sống lúc trước của mình vậy.

Nhưng điều người đó quan tâm lại là 4 Euro là bao nhiêu tiền.

Lê Thanh Mộng nhớ lại câu nói đó, đầu dựa vào cửa xe, miệng bất giác mỉm cười.

Cười mãi cười mãi, cô chợt liếc nhìn giao diện điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đã bị anh tắt đi lúc nào, nụ cười dần tắt ngấm.

Về sau anh không gửi cho cô một tin nhắn nào, cũng không có lấy một câu chúc ngủ ngon.

Cô không khỏi suy đoán, việc cô đột nhiên gọi cho anh có phải khiến anh thấy phiền lắm không? Biết đâu lần đầu là do anh gọi nhầm nên mới vội tắt máy thế.

Nhưng khi nghĩ lại cô lại thảng thốt, sao mình phải để ý tới anh thế làm gì?

Mọi thứ tối qua chỉ là sản phẩm của đêm mất ngủ, khi mất ngủ, con người sẽ làm ra những chuyện bất thường.

Có lẽ bây giờ bản thân vẫn còn đang đắm chìm vào dư âm của cơn mất ngủ đó…

Cô nhét điện thoại vào túi áo, cộc đầu vào cửa sổ. 

Vừa bỏ điện thoại vào túi, điện thoại đã rung lên, một tin nhắn xuất hiện. Lê Thanh Mộng vẫn duy trì tư thế cúi đầu, lười nhác lấy điện thoại ra xem.

Là tin nhắn Khang Vu Thụ gửi, cô bất giác điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng dậy.

Anh gửi cho cô một bức ảnh. Là ảnh tự chụp, anh giơ điện thoại lên, phía sau là một vài con ngựa gỗ quay tròn.

Mắt anh híp lại vì đang cười, cũng có thể vì quá buồn ngủ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Có lẽ đây chính là vòng quay ngựa gỗ ở thành phố Tô An mà anh nói.

Lê Thanh Mộng mải nghĩ xem nên trả lời thế nào, còn suýt nữa đi quá trạm. Cô hoảng loạn chạy xuống xe bus, ảo não mở điện thoại lên, đánh rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng chỉ gửi đi một chữ: “Gì thế?”

Khang Vu Thụ gọi tới.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không phải tôi nói rồi sao, cô sẽ nhìn thấy nó nhanh thôi.”

“Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô tới đây, vé vào cửa chỉ mất…”

Anh dừng lại như đang quy đổi: “Chỉ mất 6 hào Euro thôi!”

Khi Khang Vu Thụ nói tới 6 hào Euro, Lê Thanh Mộng không nhịn nổi cười thành tiếng.

Anh nói: “Đây mới là rẻ thật sự.”

Cô phụ họa: “Trong nước đương nhiên là rẻ rồi.”

Nhưng khi nói ra rồi cô mới chợt nhận ra câu này dường như còn mang theo hàm ý khác, nghe không thoải mái lắm.

Khang Vu Thụ im lặng một lúc rồi nói: “Đương nhiên không thể so với thị trấn gì đó bên châu Âu của cô rồi.”

Cô há miệng ra, nhưng lại không nói được gì. Thật ra cô chỉ muốn nói: “Ý của tôi là sự khác biệt về tỉ giá hối đoái.”

Nhưng cô lại cảm thấy mình không cần phải giải thích, chủ đề nói chuyện của họ cũng dừng tại đó.