Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng

Chương 21




Trong phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước làm mờ cửa kính. Vòi hoa sen liên tục xối nước xuống, Lê Thanh Mộng đứng ngây ngốc trong dòng nước, lơ đễnh kỳ cọ cơ thể.

Cô máy móc gội đầu, bôi dưỡng tóc, tiếp đó khi ấn nút chai sữa tắm, động tác của cô chợt khựng lại, dòng suy nghĩ quay về sàn nhảy Bảo Mộng. Khang Vu Thụ đã vô thức hỏi cô mùi gì mà thơm thế.

Cô chậm chạp trả lời: “Không có gì cả, là mùi sữa tắm thôi.”

Anh lại vô ý lặp lại: “Vậy sao, thơm quá.”

Cô nói tiếp: “Nhưng người anh hôi lắm, toàn mùi thuốc lá.”

Cô vừa dứt lời, bài hát cũng kết thúc, đèn ở xung quanh sàn nhảy bừng sáng như ban ngày, dần hòa làm một với ánh đèn máy sưởi trong nhà tắm.

Lê Thanh Mộng chớp mắt, hoàn hồn, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay có sữa tắm lên ngửi. Thì ra là mùi hoa sơn trà nhàn nhạt, trước đây cô không hề chú ý tới.

Cô xoa chất kem màu hồng nhạt vào lòng bàn tay, đắp lên cổ, dần dần đi xuống bả vai, động tác bất giác lại dừng lại.

Cô nhắm mắt lại, nghiêng đầu như một chú mèo con, cằm chống lên xương quai xanh. Mặt chạm vào bả vai, cô càng cúi đầu xuống thấp hơn, từ từ nghiêng mặt qua, vùi mình vào hõm vai, hít một hơi thật sâu.

Ngoại trừ mùi hoa sơn trà ra, đầu mũi vẫn còn vẩn vương mùi thuốc lá còn sót lại trên người đó nữa.

Nó không thể nào bị nước rửa sạch được, tựa như đã in sâu vào da thịt cô.

Lông mi cô run lên, mơ màng cảm thấy có một người thật sự đứng trước mặt mình. Ngón tay anh chai sần vì cầm vô lăng thường xuyên khẽ khàng chạm vào xương quai xanh của cô. Tiếp đó anh đưa một ngón tay ra, vuốt v e mái tóc dính trên trán do hơi nước của cô.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Sau đó cô như nghe thấy tiếng cười khẽ mà cô chán ghét vang lên: “Mẫn cảm vậy sao?”

Thế là cơ thể vốn căng cứng đột nhiên run lên vì câu nói này.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngón tay thô ráp tung hoành dưới cổ, lần mò sâu vào chỗ hõm xuống đó, cuối cùng dừng lại ở cuối xương cụt. Nơi này là điểm cuối của chỗ hõm, đi xuống dưới nữa sẽ là điểm bắt đầu của vực sâu.

Ngón chân cô co lại, th ở dốc, vội mở mắt ra.

Trước mặt không có ai cả, chỉ có nền gạch trắng đã bị dính nước. Lê Thanh Mộng đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, da ở phần ngực nổi mẩn đỏ, mặt cũng đỏ ửng, nước chảy tí tách lên đầu.

Giọt nước trượt qua xương quai xanh, đi qua tấm lưng nổi đầy vết đỏ, khi đi tới chân, vết thương loang lổ kia vẫn chưa khỏi hẳn, vì phải mặc quần bò bó sát cả đêm nên trông nó càng tệ hơn, diện tích mẩn đỏ cũng rộng hơn trước.

Cô vội vã đi ra khỏi bồn tắm, lấy thuốc bôi thoa lên vết thương ở chân, sau đó lại nhìn qua gương trong nhà tắm để thoa lên lưng. 

Khi nhìn thấy lưng, nhớ lại mọi thứ trong cơn ảo giác vừa nãy, cô cắn chặt môi, vỗ mạnh lên huyệt thái dương của mình.

Không hiểu sao cơn ngứa ngáy do những nốt mẩn mang tới lại mãnh liệt hơn cả những đêm trước đó.

***

Trong căn nhà nhỏ ở phố Ban Công, Khang Vu Thụ cũng vừa tắm xong, anh quấn khăn tắm, thân trên cởi tr@n, đi ra ngoài.

Khang Gia Niên đi lên tầng, nhìn thấy anh bèn không nhịn được liếc một cái: “Anh, em nói bao lần rồi, tắm xong thì mặc áo vào.”

Khang Vu Thụ lười nhác đáp: “Biết rồi.”

Vẻ mặt anh rất tỉnh táo, giữa trán còn lấm tấm vài giọt nước chưa lau khô, giọt nào cũng sáng bừng như đôi mắt ấy.

Khang Gia Niên khịt mũi: “Anh lại uống rượu rồi.”

“Rõ vậy sao?”

“Mùi rượu nồng lắm.” Cậu cạn lời: “Anh ít uống rượu thôi, cũng may bố mẹ đi ngủ sớm, nếu bị họ bắt gặp, anh chết là cái chắc.”

“Ít đó anh uống có là gì.” Khang Vu Thụ cúi đầu ngửi người mình: “Ngoại trừ mùi rượu ra, em còn ngửi thấy mùi gì nữa không?”

“Không phải mùi thuốc lá ghê chết đi được nữa sao? Còn mùi gì nữa?”

Vẻ mặt Khang Vu Thụ căng thẳng: “Mùi thuốc lá ghê chết, mùi thuốc lá khó ngửi vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, lần nào thấy anh hút thuốc em cũng chạy vội.”

Khang Vu Thụ trầm ngâm suy nghĩ, Khang Gia Niên cảm thấy tối nay anh rất kỳ lạ. Lúc về nhà cười như tên ngố, vừa vào nhà đã chui vào trong nhà tắm hồi lâu, giờ mới chịu đi ra, sau đó lại hỏi cậu mấy câu kỳ lạ thế.

Khang Gia Niên vẫn còn tự hỏi trong lòng, nhưng khi nghe thấy anh biết tự kiểm điểm về việc hút thuốc của bản thân, cậu đã nhân cơ hội đó khích lệ anh: “Anh à, nếu anh đã nhận ra điều này thì đừng hút nữa, hút thuốc hại cho sức khỏe lắm, anh không hút là tốt nhất, cả nhà đều vui.”

“Em tưởng anh không muốn cai sao?” Khang Vu Thụ xoa mày: “Anh lái xe đêm, nhất là khi chạy đường dài, không hút thuốc là chết thật đấy. Sau đó em sẽ nghe được tin anh em đâm vào xe khác.”

“Gì vậy, cái mồm mắm muối này!”

Thấy mặt Khang Gia Niên nhăn lại như khỉ đít đỏ, Khang Vu Thụ bật cười.

***

Ngày hôm sau, Khang Vu Thụ ngủ tới lúc mặt trời leo lên tới đỉnh núi mới dậy, nếu không phải vì vẫn còn nhớ hôm nay có đơn phải chạy, anh còn có thể dậy muộn hơn.

Trước khi xuất phát, Khang Vu Thụ nhìn bao thuốc trên bàn, do dự hồi lâu, cầm lên lại đặt xuống.

Cuối cùng, cánh cửa đóng lại, bao thuốc vẫn lặng lẽ nằm trên bàn. Anh quyết định từ giờ trở đi, mình sẽ thử cai thuốc.

Khang Vu Thụ cảm thấy bản thân nhất định sẽ làm được, kết quả chưa lái xe được bao lâu, cơn nghiện thuốc đã ập tới.

Xe đã chạy lên đường cao tốc, không thể mua được bao thuốc nào hết, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Anh điên cuồng uống nước với mong muốn dập tắt cơn thèm thuốc kia, điều này còn kinh khủng hơn cả việc ngứa mũi mà không hắt xì được.

Tới tận khi trời tối, khi đi qua trạm phục vụ, anh dừng xe lại, ăn qua loa bữa tối, thấy thuốc lá xếp trên kệ hàng của cửa hàng, ngón tay liên tục chuyển động trong túi áo, cuối cùng anh nắm chặt tay, đi tay không lên xe.

Khoảnh khắc rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trong lòng Khang Vu Thụ dâng lên cảm giác thành tựu to lớn.

Mẹ kiếp, sức chịu đựng, khả năng tự kiểm soát của mình quá đỉnh, nói không hút là không hút.

Anh bất giác mỉm cười, lái xe lao đi như bay.

Nửa đêm, trên đường chỉ có vài chiếc xe, anh liên tục ngáp dài ngáp ngắn, sờ túi áo theo thói quen, nhưng chỉ sờ được một cái bật lửa, anh bĩu môi, ấn mở đài quen thuộc.

MC nói tối nay sẽ kể cho thính giả nghe vụ án giết người liên hoàn thế kỷ trước, không có thuốc lá xốc tinh thần, thứ duy nhất có thể khiến anh tỉnh táo trên chặng đường dài chính là nghe vụ án.

Vụ án thảm khốc được kể tới một nửa, đầu anh ngày càng nặng nề hơn, gục mạnh một cái xuống, Khang Vu Thụ sợ hãi mở mắt ra, nhận ra vừa nãy bản thân đã ngủ gật. Đài kể tới đâu rồi? Đài đã ngừng kể từ lâu.

Cứ lái xe tiếp như vậy thật sự không ổn.

Lời nói đùa với Khang Gia Niên chung quy vẫn chỉ là nói đùa, anh vẫn cần phải biết chừng mực khi lái xe, không thể vì chút tiền mà đâm vào xe khác được.

Khang Vu Thụ lái xe ra khỏi đường cao tốc, đi vào một con đường có thể dừng lại, tạm thời nghỉ ngơi một lúc.

Con đường này gần biển, không có xe chạy qua. Anh dừng xe chở hàng lại, ấn tắt đài đi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thủy triều tới từ phía xa.

Đối diện với mặt biển dường như là một thành phố, nhưng thành phố đó cũng đã chìm sâu vào mộng đẹp, không có chút ánh sáng nào. Ngay cả ánh trăng cũng lười xuất hiện vào đêm khuya.

Lúc này quá thích hợp để hút một điếu thuốc.

Không có thứ giải sầu, anh lục tung xe lên, thử xem có tìm được điếu thuốc nào rơi vãi không. Lúc này còn cai thuốc con khỉ, chỉ cần có thể hút một điếu là có thể sống như tiên rồi.

Đáng tiếc, không có điếu thuốc nào cả, ngược lại, anh đã tìm được một cây kèn.

Khoảnh khắc nhìn thấy cây kèn, trước mắt anh bất giác hiện lên ngày mưa hôm đó, một bóng người bị nước mưa làm mờ đi dáng vẻ.

Người đó xinh đẹp tới nỗi không ăn nhập với mọi thứ xung quanh, cô cầm ô, giày trắng còn dính ít bùn.

Sau đó bọn họ đã bắt đầu cuộc đối thoại đầu tiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chào anh, không biết anh có nhận đơn không?”

“Hàng gì?”

“Không phải hàng, là người.”

Anh bực bội đóng tủ trong xe lại, cầm điện thoại đi xuống xe, ngồi một lúc bên đường, sau đó lại đứng dậy, vận động đơn giản, xua tan đi sự mệt mỏi trên người.

Hiếm lắm mới thấy một chiếc xe đi tới, đèn xe nháy lên, ánh đèn vàng giao với sắc trắng của ánh trăng, để lại một làn khói xe rồi rời đi. Trên đường lớn ven biển mênh mông, tối thui chỉ còn lại ánh đèn lẻ loi của xe anh, kéo bóng anh ra thật dài, thật cô đơn,

Anh đã quen với sự cô độc này từ lâu, nhưng trong đêm tối mệt mỏi này, không biết có phải do thiếu đi điếu thuốc hay không, có thứ gì đó như đang bị rút đi, thậm chí đè nén anh, ép anh không ngồi yên được.

Anh mở điện thoại ra, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt thấp thỏm trong đêm tối. Có một cảm giác còn khó nhịn hơn việc nghiện thuốc, đó là muốn tìm ai đó nói chuyện.

Thế là người vừa hiện lên trước mắt đã xuất hiện đầu tiên. Anh lại nghĩ tới ký ức liên quan tới người đó, chuyến xe đêm đi cùng cô cũng là một đêm lặng lẽ, không bóng người như vậy.

Đó dường như mới thật sự là đêm anh không động vào một điếu thuốc nào. 

Thật thần kỳ, khi đó sao anh lại nhịn được nhỉ?

Bởi vì cảm giác mới mẻ lần đầu khác đã thay thế cơn nghiện thuốc sao?

Bởi vì đó cũng là lần đầu, một người chuyên đi cùng mấy người đàn ông lái xe đêm như anh lại ngồi cạnh một người phụ nữ trên xe chở hàng, còn không phải người phụ nữ bình thường, mà là một cô công chúa đậu xanh kiêu kỳ, khó gần.

Khang Vu Thụ nhìn avatar của công chúa đậu xanh trong Wechat, ngón tay lại không ngừng chuyển động như lúc ở cửa hàng tiện lợi.

Nhưng lần này anh đã ấn nút gọi.

Anh nghĩ có lẽ cô sẽ không nghe máy, giờ là hai giờ sáng rồi, vậy nên anh mới liều thử gọi xem.

Nhưng mới đổ chuông được mấy giây, đối phương đã nghe máy.

Khang Vu Thụ sững sờ, không nói gì, cảm giác bất ngờ, lúng túng, xen lẫn vui mừng cứ thế ập tới, khiến anh không biết phải nói gì.

Thế là người gọi trước là anh, nhưng người mở lời trước lại là cô: “Muộn vậy rồi anh gọi cho tôi là có chuyện gấp sao?”

Lê Thanh Mộng như bị cuộc gọi này đánh thức, vẫn có thể nghe ra chút khàn đặc, ngái ngủ trong lời nói của cô.

Khang Vu Thụ nghe thấy giọng nói như vừa ngủ rất ngon của cô thì nói càn nói bậy: “Cô có biết tôi sắp buồn ngủ chết rồi không.”

Đối phương im lặng.

Lát sau, giọng nói đã tỉnh hẳn của cô vang lên: “Anh buồn ngủ liên quan gì tới tôi? Anh buồn ngủ thì đi ngủ đi.”

“Tôi đang lái xe.” Khang Vu Thụ mệt mỏi nói: “Buồn ngủ lắm, nhưng không có thuốc hút.”

“Thuốc lá của anh đâu?”

“Tôi cai rồi.” Anh thản nhiên nói: “Bởi vì người nào đó nói mùi này khó chịu.”

Đối phương lại im lặng.

Khang Vu Thụ sờ miệng, tay nghịch bật lửa, cảm thấy hình như vừa nãy mình buồn ngủ quá, không tỉnh táo nên đã nói nhăng nói cuội.

Anh đang định nói tôi nói đùa thôi, Lê Thanh Mộng đã lên tiếng: “Vậy có cần tôi gọi xuyên đêm với anh không?”

Ngọn lửa trên bật lửa đột nhiên bừng sáng, vừa hay tách một tiếng theo lời cô nói, chiếu sáng cả vùng xung quanh anh.