Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng

Chương 18




Lê Thanh Mộng còn chưa trả lời, anh đã buông tay ra, đứng dậy, đá ghế rời đi. Cô vẫn duy trì tư thế ngồi bị anh khống chế như vừa nãy.

Gió đêm thổi qua, Chương Tử dựng ghế Khang Vu Thụ vừa đá lên, ngồi xuống ghế, đưa cho cô ghim cài áo đã nắm trong tay hồi lâu.

“Suýt thì quên chuyện chính.” Anh ấy cố tình nhẹ nhàng nói như chưa xảy ra chuyện gì.

Lê Thanh Mộng nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi đứng dậy định bỏ đi. Lời vốn định nói với anh ấy tối nay dường như cũng không thích hợp để nói ra nữa.

Chương Tử vội lên tiếng: “Thật ra cô nói sai rồi.”

“Cái gì?”

“Vu Thụ không phải kẻ lừa đảo, tôi và cậu ấy quen nhau lâu như vậy, tôi gần như chưa bao giờ thấy cậu ấy làm việc xấu.”

“Là vì anh đã áp bộ lọc tốt đẹp lên cho anh ta.”

“Nếu như là do tôi thiên vị, vậy sao cậu ấy phải cho cô vay khoản tiền lớn thế?”

Bước chân định rời đi của Lê Thanh Mộng khựng lại, cô nghi hoặc quay người: “Anh đang nói gì vậy? Đó không phải tiền của anh sao?”

Chương Tử thờ dài, lấy một viên đậu ra, bóc vỏ, hạ quyết tâm: “Thật ra đó là tiền tích góp mấy năm của Vu Thụ.”

***

Lê Thanh Mộng rời khỏi quán ăn, khi về tới nhà, cô nằm bất động trên giường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một phút đều có lượng thông tin lớn ập tới, trong đó thông tin quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng của Chương Tử.

Thì ra số tiền đó là Khang Vu Thụ cho cô vay, anh không nói tiếng nào, cũng không để cô biết.

Tại sao? Là vì thấy cô đáng thương sao? Hay vì muốn anh em mình nở mày nở mặt?

Cô không hề biết.

Điều duy nhất cô có thể xác định được là cô áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh là sai trái, nhưng lúc đó cô không khống chế nổi bản thân.

“Tu tu tu…” Bên ngoài vang lên tiếng tàu hỏa chạy đêm, phá vỡ dòng suy tư rối bời của cô.

Đây là chuyến tàu cuối cùng đi qua thành phố nhỏ này, về sau sẽ không còn tiếng chói tai ấy nữa, cô có thể ngủ ngon một giấc.

Nhưng tối nay Lê Thanh Mộng lại nhìn chằm chằm cửa sổ mãi, không sao ngủ được. Dường như cửa sổ đang thiếu gì đó.

Một lúc lâu sau, cô đột nhiên ngồi dậy, đi đi lại lại trong phòng khách như bị mộng du, sau đó cô dừng lại cạnh bàn ăn cơm, ngồi xổm xuống lấy tờ báo được gấp để kê chân bàn ra.

Ánh trăng luồn vào trong phòng, cô dùng ngón tay miết phẳng tờ báo, dán nó lại lên cửa sổ.

Dưới ánh trăng ảm đạm, một cầu vồng nổi bật đã hiện lên. Đêm nay lại trở nên lộng lẫy như mọi ngày.

Lê Thanh Mộng ôm đầu gối ngồi trên đầu giường, bất giác đã nhìn chằm chằm cầu vồng đó cả đêm.

Khi cô hoàn hồn lại thì thấy cảnh bên dưới cầu vồng đã trở thành sắc trắng chói mắt, trời sáng rồi.

Cô mơ màng cầm điện thoại xem giờ, tối qua có một số lạ gửi tin nhắn tới: “Anh là Châu Tân Bạch, sáng mai bọn anh đi rồi. Anh muốn gặp em xin lỗi, cho dù là chuyện xảy ra hôm nay hay trước đó. Nếu như có thể thì trả lời anh.”

Lê Thanh Mộng đọc tin nhắn này, nhưng thứ trong đầu cô đang nghĩ tới là câu nói lúc ở quán ăn tối qua của Khang Vu Thụ.

Không nỡ bóp sao?

Sao có thể chứ.

Cô cong môi, nở nụ cười tự giễu, dứt khoát xóa tin nhắn đó đi, sau đó cho anh ta vào danh sách đen. Làm xong mọi việc, cô lại nằm xuống giường, quay đầu nhìn cầu vồng kia.

Thứ cô không nỡ là khiếm khuyết đó của mình, là lòng tự tôn không chút ý nghĩa, lại mẫn cảm, nực cười kia.

***

Mấy ngày sau, trên đường tới tàu ngầm dạy vẽ, Lê Thanh Mộng có ghé vào một cửa hàng hoa quả, cắn răng mua một quả sầu riêng to.

Sầu riêng là hoa quả cô thích ăn nhất, nhưng từ khi nhà xảy ra chuyện, phải chuyển tới Nam Đài, cô chưa ăn lại nó lần nào.

Mặc dù giá sầu riêng ở Nam Đài rẻ hơn Kinh Kỳ tới khó tin, nhưng so với giá của những thứ khác, nó vẫn khá đắt. Vậy nên Lê Thanh Mộng đã kìm nén khao khát mua nó lại.

Nhưng hôm nay cô lại phá lệ mua một quả.

Khi Khang Gia Niên nhìn thấy Lê Thanh Mộng ôm quả sầu riêng to đi vào tàu, cậu còn tưởng hôm nay phải vẽ sầu riêng.

Cô nói: “Đây không phải “người mẫu” hôm nay, chị chỉ đột nhiên muốn ăn thôi.”

“Chị thích ăn sầu riêng sao?”

“Đây là loại hoa quả chị thích ăn nhất.” Cô do dự một lúc rồi hỏi: “Em có thích không?”

“Cũng tàm tạm ạ.”

Thật ra điều cô thật sự muốn hỏi là Khang Vu Thụ có thích ăn không, nhưng lời tới miệng lại không sao nói ra được. Cô gật đầu nói: “Vậy được, quả to như vậy một mình chị cũng không ăn hết.”

“Cảm ơn chị nha.”

Thế là sau khi hai người học xong, họ đã quyết định xử lý quả sầu riêng.

Lê Thanh Mộng lấy dao gọt hoa quả phòng thân trong túi ra để tách sầu riêng. Khang Gia Niên xích tới, tò mò nói: “Lần đầu tiên em thấy người ta tách sầu riêng đấy, trước đây nhà em toàn mua theo miếng, một miếng mà đắt lắm.”

“Vậy thì tiếc ghê, sầu riêng phải mua cả quả mới ngon.”

“Tại sao ạ? Có gì khác nhau sao?”

“Điều thú vị nhất của sầu riêng là quá trình tách nó ra.”

Khang Gia Niên chưa bao giờ tách sầu riêng, do vậy cậu không hiểu lắm: “Quá trình thế nào? Em thấy rắc rối phết.”

“Em cứ nhìn là biết.” 

Lê Thanh Mộng thuần thục dùng dao tách vỏ sầu riêng ra, khứa nhẹ một đường, bên trong lộ ra màu trắng toát.

Khang Gia Niên trợn tròn mắt: “Sao vậy? Sao lại không có gì?”

“Còn phải thêm chút nữa…” Lê Thanh mộng cười khổ, cắt hai miếng thịt sầu riêng rất nhỏ bên trong ra: “Ở đây…”

“Chị bị lừa rồi sao?”

Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Người bán không biết đâu, sầu riêng cũng giống như cược đá ấy, trước khi cắt nó ra, em sẽ không biết bên trong có bao nhiêu phần thịt quả.”

“Cược đá?” 

Vẻ mặt Khang Gia Niên viết một dòng chữ: Cược đá là gì?

Lê Thanh Mộng đổi cách ví von khác: “Nó như mở hộp bí mật ấy, nói vậy chắc em hiểu rồi nhỉ?”

“Ồ, hình như là vậy.”

Lê Thanh Mộng lại tách một nửa ra, rồi lại một phần tư, vỏ ở miếng này rất mỏng, bên trong là một miếng sầu riêng vàng óng, căng tròn.

Khang Gia Niên oa lên: “Ở đây có sầu riêng thật này.”

“Không tách nó ra hết thì không ai biết rốt cuộc mình có lỗ hay không.” Lê Thanh Mộng cười giải thích: “Điều không biết trước này có phải thú vị lắm không?”

Cô đưa cho Khang Gia Niên miếng sầu riêng béo bở ấy, tiếp tục tách vỏ.

Khang Gia Niên nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn chằm chằm động tác của cô, cậu đột nhiên nói: “Em biết tại sao nó thú vị rồi. Nó không phải cố định, mỗi một khoảnh khắc tiếp theo đều sẽ là điều bất ngờ mới.”

“Em hiểu đúng rồi đấy.”

“Bởi vì quan điểm của em và chị trong vấn đề này là như nhau.” Khang Gia Niên gõ vỏ sầu riêng: “Em ghét những thứ cố định, nhưng bên cạnh em toàn những thứ như vậy. Người không bao giờ thay đổi, quan niệm bất di bất dịch, cuộc sống cố định.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com]

Lê Thanh Mộng nhìn vẻ mặt sầu não của cậu, an ủi: “Khi nào em lên đại học rồi, em có thể rời khỏi đây.”

“Vậy vẫn còn hai năm nữa, lâu lắm…” Khang Gia Niên thở dài.

“Nếu đã không đi một mình được, vậy sao em không thử thuyết phục bố mẹ, để cả nhà cùng chuyển đi luôn?”

Cũng như cô và Lê Sóc chuyển tới Nam Đài vậy.

“Khó lắm, bao đời nhà em đều sống ở đây, mọi người đều đã quen với mọi thứ ở Nam Đài. Ban đầu bố mẹ muốn uốn nắn em, nhưng họ còn không dám đưa em tới bệnh viện khám, sợ sẽ mất mặt.”

Khi Khang Gia Niên nói những chuyện này, cậu như đang kể câu chuyện của một người khác.

“Về sau họ cảm thấy không thay đổi được em, sợ một ngày nào đó mọi người khắp nơi đều cảm thấy cả nhà em đều là bi3n thái, bố mẹ đã cãi nhau, nói hay là chuyển đi cho rồi. Lúc đứng ngoài nghe lén, em vui lắm, ngày nào cũng cười không khép được miệng, chỉ mong vừa mở mắt ra đã thấy mẹ em đang đóng gói đồ trong nhà. Thậm chí em còn từng nghĩ sẽ mặc quần áo ra đường để mọi người nhìn thấy em là ai, ép bố mẹ em phải chuyển đi.”

Kể tới đây, khóe mắt cậu ấy dường như vẫn còn đọng lại chút niềm vui khi đó, nhưng chẳng mấy chốc nó đã trở nên ảm đạm.

“Nhưng đó chỉ là lời nói của mẹ em lúc tức giận thôi. Bọn em đều biết không thể chuyển đi được.”

Lê Thanh Mộng kiên nhẫn lắng nghe.

“Ông nội em mắc chứng lú lẫn của người già, có lúc ông ấy ra ngoài một lúc thôi đã đi lạc, có một lần ông đã mất tích cả đêm, cuối cùng chị biết ông đi đâu không?”

Khang Gia cười tới mức ôm bụng: “Ông đã chạy tới tiệm làm tóc xem mấy chị gái. Cũng may bà nội em mất sớm, nếu không sẽ bị ông làm cho tức chết mất.”

Lê Thanh Mộng cũng không nhịn được cười, câu chuyện vốn dĩ nặng nề đã dần trở nên hài hước.

“Cuối cùng là chị Trình Hàm đưa ông về, à, có lẽ chị không quen chị ấy.” Khang Gia Niên dừng lại: “Tóm lại là một người chị bọn em quen, anh em còn vì vậy mà nợ chị ấy một lần.”

Lê Thanh Mộng bất giác nghĩ, đây có phải là cô gái tiệm làm tóc thích Khang Vu Thụ không?

Khang Gia Niên nói tiếp: “Vậy nên bọn em không thể chuyển tới nơi khác được.”

Lê Thanh Mộng như rơi vào hoàn cảnh mà cậu nói, cảm giác bị nhốt lại một nơi cũng ùa về.

Cô vụng về an ủi: “Thật ra thế giới bên ngoài cũng không hoàn hảo như em nghĩ.”

“Nhưng nếu chỉ có thể chọn một nơi giữa Nam Đài và Kinh Kỳ để ở, chị sẽ chọn nơi nào?”

Lê Thanh Mộng nghẹn lời: “Cái này khác chứ, chị lớn lên ở Kinh Kỳ, đương nhiên có tình cảm với nơi đó hơn rồi.”

“Nhưng em cũng lớn lên ở đây, em lại không thấy vậy, em rất khao khát được ra ngoài.” Khang Gia Niên cười nói: “Chị, chị biết khác biệt nằm ở đâu không? Khác biệt nằm ở chỗ thật ra nơi chị sinh ra đã là trung tâm của thế giới rồi.”

Lời cậu ấy nói có phần hơi quá nhưng ý thì là vậy thật.

“Em luôn cảm thấy anh em làm tài xế chở hàng ít nhiều có liên quan tới em. Bởi vì bây giờ em không thể rời đi, anh ấy nói anh ấy sẽ thay em đi ra ngoài, thay em ngắm nhìn, khi quay về sẽ mang ảnh chụp được, kể lại chuyện đã xảy ra cho em nghe, sẽ mang cho em mấy món quà.”

Nghe thấy Khang Gia Niên nhắc tới Khang Vu Thụ, cô bất giác vểnh tai lên, tập trung tinh thần hơn.

“Thật sao? Bởi vì em mà anh ấy quyết định nghề nghiệp tương lai? Lẽ nào anh ấy không có chuyện mình muốn làm sao?” Lê Thanh Mộng không sao hiểu nổi.

“Em cũng từng hỏi anh em, anh ấy nói chẳng sao cả.” Khang Gia Niên chống cằm lắc đầu: “Nhiều lúc em còn không hiểu anh ấy, kiểu như rõ ràng anh ấy đã tới rất nhiều nơi, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy Nam Đài rất tốt, rất yên ổn. Em thật sự không hiểu nổi.”

Lê Thanh Mộng nghe vậy, trong lòng càng khó chịu hơn.

Cô cũng nghĩ như Khang Gia Niên, không thể hiểu được.

Nhưng hiểu được mới là lạ.

Bản chất họ vốn là hai kiểu người khác nhau, sao có thể hiểu đối phương được? Sự khó chịu của cô là rất vô lý.

Lê Thanh mộng vừa nghe vừa tách sầu riêng, cô moi được một miếng sầu riêng rất lớn, khi tách tới phần cuối, quả sầu riêng này cũng coi như đáng tiền, nhưng cô lại không thấy vui như trước đó.

Cô không động vào miếng to nhất mà để nó vào vỏ, rồi cất vào trong túi, đẩy cho Khang Gia Niên: “Em mang miếng này về cho Khang Vu Thụ đi.”

“Hả? Em không chắc anh ấy thích ăn hay không nữa, em chưa bao giờ thấy anh ấy ăn sầu riêng.” Khang Gia Niên khó xử: “Hay là chị tự mang cho anh ấy đi?”

Lê Thanh Mộng nghi hoặc cầm túi về: “Không sao, chị tự ăn vậy.”

“Ấy, thôi để em mang cho.” Khang Gia Niên vội cướp lấy túi.

***

Khi Khang Gia Niên xách túi sầu riêng về nhà, Khang Vu Thụ đang định ra ngoài.

Cậu vội ngăn anh lại, tỏ ra thần bí: “Có người nhờ em mang cái này cho anh.”

Khang Vu Thụ bịt mũi: “Mùi này… Là sầu riêng sao?”

“Anh ghét lắm sao?”

“Nói thừa, nếu không trước đó khi em ăn sầu riêng anh đã tới tranh với em rồi.”

Khang Gia Niên bĩu môi: “Vậy anh không lấy hả?”

“Em tự ăn đi.”

Khang Vu Thụ đi vòng qua cậu ấy, bước xuống cầu thang. Khang Gia Niên bò lên lan can, hét: “Anh không hỏi ai tặng cho anh sao?”

Anh không hứng thú, xua tay.

Khang Gia Niên nói tiếp: “Là chị Thanh Mộng đấy.”

Khang Vu Thụ vẫn không dừng lại, làm như không nghe thấy, hoàn toàn biến mất ở góc cầu thang tầng một.

Anh ra ngoài vì đã hẹn đi chọn quà với Phương Mậu trong đoàn xe.

Trong đoàn có con đồng nghiệp vừa đầy tháng, một tuần sau anh ấy sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho con, mọi người không mang theo ít quà thì không hay lắm, nhưng họ lại không biết mang gì, do vậy đã hẹn nhau đi mua.

Phương Mậu là người tài xế Khang Vu Thụ đã gọi đi cùng để chở Lê Thanh Mộng và bố cô tới Kinh Kỳ, nhưng cuối cùng đã bị cô cho leo cây.

Anh ấy lớn hơn Khang Vu Thụ ba tuổi, bình thường họ cũng cùng nhau chạy xe đường dài mấy chuyến, vậy nên quan hệ cũng tạm được.

Hai người hẹn nhau ở cổng chợ đêm, Khang Vu Thụ đến nơi thì Phương Mậu đang đứng trước một quầy hàng gần đó, tay cầm yếm nhỏ.

“Ấy Vu Thụ, cậu nói xem chúng ta có nên mua cái này không?”

Khang Vu Thụ chỉ vào hãng của nó, cạn lời: “Đây là yếm đeo cổ cho chó mèo.”

“Ồ.” Phương Mậu hậm hực bỏ đồ xuống, ảo não: “Cũng may gọi cả cậu tới, nếu không tôi thật sự không biết nên mua gì tặng.”

Khang Vu Thụ bất giác mỉm cười. 

“Thế đã là gì, có người còn không biết chọn quà tặng hơn anh nhiều.”

“Ai?”

“Không ai cả.” Khang Vu Thụ đột nhiên nhận ra mình đang cười, anh lập tức tém lại, lấp li3m: “Đi thôi, vào trong xem xem.”