Bước Tới Bên Em

Chương 90: 90: Chương 89





Nhà hàng của cô cách cửa hàng vật liệu xây dựng khá xa, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, trên đường xe cộ không ít, về đến cửa hàng cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của Từ Vi Vũ, anh nói buổi tối sẽ đến tiệm đón cô.

Vì lúc đó có Hứa Dương bên cạnh nên cô cũng không nói thêm gì, chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu, nói cô đã chọn được giấy dán tường, đang trên đường về tiệm, sau đó liền cúp máy.
Trong tiệm, nhân viên vẫn còn đang làm việc, sau khi tạm thời đậu xe ven đường, Lâm Hi dẫn Khâu Đống Lương và Cảnh Bình vào trong.

Khâu Đống Lương nói:
“ Vị trí này tốt quá, rất thích hợp để mở nhà hàng Tây? ”
Vừa nói vừa bảo Cảnh Bình đến làm trợ thủ và lấy thước ra đo, bắt đầu đo đạc từ diện tích lầu hai, còn nhờ Hứa Dương ở một bên giúp ghi chép lại.
Đúng lúc đó có một quản đốc đến tìm Lâm Hi trao đổi vấn đề lắp đặt đường dây điện và chờ cô quyết định, cô dự định sẽ lắp nhiều ổ điện ở các vị trí khác nhau trên tường để khách đến uống cà phê giết thời gian trong tiệm có thể dễ dàng sạc pin các thiết bị điện tử.
Cô bảo Hứa Dương ở lại giúp đỡ hai người Cảnh Bình, còn mình và quản đốc xuống lầu một xem xét.
Sau khi chia xong khoảng cách lắp đặt ổ điện, lại có công nhân khác đến nói ống dẫn nước ở phòng bếp không đúng loại, không lắp vào được.

Vì trước kia nơi này là cửa hàng thời trang, không có nhà bếp, nhà vệ sinh cũng chỉ có một phòng nhỏ, muốn mở cửa hàng ăn uống cần phải thay đổi rất nhiều thứ.
Đây là một công trình lớn, cần phải làm lại sàn nhà, đường dây điện, hoa văn gỗ chạm khắc trang trí trên tường hiện tại cũng phải làm lại, đủ mọi thứ, ước tính cũng phải hơn hai tháng mới có thể hoàn thành.
Khi Từ Vi Vũ tới, cô đang trao đổi với nhà thiết kế, muốn mở thêm một quầy bar ở sảnh lầu một, nhà thiết kế tiểu Phạm khá phiền não:
“ Lâm tiểu thư, chúng ta thiết kế theo phong cách đồng quê Châu Âu, bây giờ thêm cái quầy bar, có phải không được thích hợp không? ”

Đâu chỉ không thích hợp, mà đúng là ‘ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược! Chỉ có điều đối phương là một mỹ nhân xinh đẹp, lại là khách hàng trả tiền công, nên anh ta nói chuyện hết sức uyển chuyển!
Lâm Hi lại nói:
“ Quầy bar có thể làm xinh xắn một chút, kiểu dáng đừng giống mấy loại thông thường, bàn có thể rộng hơn, ghế dựa treo lên giống xích đu vậy, có thể điểm thêm chút phong cách Trung Quốc, dùng bình phong để tách biệt quầy bar với sảnh chính ”
Chuyện này, càng kỳ dị hơn … khuôn mặt mập mạp của tiểu Phạm đã nhăn hết lại hệt trái khổ qua rồi, Từ Vi Vũ đứng một bên nghe hồi lâu, bởi vì hai người kia đứng ở cửa chính, xoay lưng ra đường nói chuyện với nhau, còn nói hết sức nghiêm túc, nên không để ý thấy người bên cạnh đứng cách đó không xa.
“ Hi Hi.


Anh vừa lên tiếng đã giải cứu cho nhà thiết kế đau khổ vừa từ nước ngoài trở về, làm việc chưa được hai năm.
Lâm Hi cười tươi tắn:
“ Sao anh đến nhanh vậy ạ ~ ”
Giọng nói vô cùng mềm mại dịu dàng, không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi.

Tiểu Phạm lau mồ hôi đang nhỏ giọt trên đầu, chộp ngay cơ hội nói:
" Lâm tiểu thư, cô có việc, tôi lên lầu hai xem thử."
Nói xong vội vàng lẻn đi, kể từ khi về nước làm việc đây là lần đầu tiên hắn phụ trách một dự án độc lập, hiển nhiên muốn đạt tới sự hoàn mỹ có một khởi đầu tốt đẹp, nếu cứ sửa đổi tùy thích theo ý vị Lâm tiểu thư này, hỏi hắn sau này làm sao có thể tiếp tục lăn lộn trên giang hồ được nữa.
Nhìn thấy nhà thiết kế gần như hốt hoảng bỏ chạy, Lâm Hi câm nín, cô không cảm thấy đề nghị của mình có chỗ nào bất hợp lý, Trung Tây kết hợp, vừa sáng tạo lại tràn đầy thú vị, rất tốt mà.

Từ Vi Vũ khẽ véo chóp mũi cô:

“ Lại tùy hứng rồi.

Nếu bản thiết kế dự thảo đã hoàn hảo thì không nên tùy ý sửa đổi nữa, em thêm thêm bớt bớt như vậy, rối loạn hết ý tưởng, đến khi hoàn tất kết quả sao có thể đẹp mắt được! ”
Lâm Hi chu miệng, nũng nịu ôm cánh tay phải anh, phản bác:
"Em thấy tốt lắm mà, là do cái người tiểu Phạm đó quá cứng nhắc rồi, còn nói cái gì mà du học từ Mỹ về, một chút tinh thần tự do dân chủ của phương Tây cũng không chịu học hỏi! ”
Từ Vi Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, véo mặt cô:
“ Không được làm loạn, phải trang trí dựa theo bản vẽ, nếu không nghe lời, anh sẽ cho tiểu Trịnh qua đây thay em.


Lâm Hi nghe vậy hơi mất hứng:
“ Anh nói chuyện không thèm lý lẽ gì hết, đây là tiệm của em mà."
Anh mỉm cười, vân đạm phong khinh:
“ Đối với em, không thể nói lý lẽ.


Nói xong, mới giật mình vì lời nói có vẻ hơi nặng nề, thấy cô bỏ cánh tay anh ra muốn chạy đi, anh liền nhanh tay ôm vai cô lại, nhỏ giọng dỗ dành:
“ Ngoan, em phải nghe lời, bất kể làm gì cũng cần tránh thay đổi xoành xoạch, em cứ tùy ý sửa đổi như vậy, vừa khiến người khác khó xử vừa không có trách nhiệm với chính mình, đừng làm những việc không chín chắn trẻ con như vậy, năm nay em đã hai mươi bốn tuổi rồi, không phải mười bốn nữa.



Cô muốn tránh khỏi anh, nhưng lại không dám di chuyển quá nhiều, dù sao cũng đang ở bên ngoài, tay trái anh còn đang chống gậy.

Nhưng cách anh nói quả thật khiến người ta rất giận mà, cái gì gọi là ‘ Đối với em, không thể nói lý lẽ …
Trong mắt anh cô là người tùy hứng vậy sao! Nhà hàng của mình, có ý kiến cũng không được?! Càng nghĩ càng giận mà,cô lúc này không thèm quan tâ m đến anh nữa, Từ Vi Vũ cũng nhận ra lời nói của mình làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của cô bé con rồi, dù sao anh cũng không phải thần thánh, nói chuyện làm việc không thể lúc nào cũng chu toàn hết được, hơn nữa nhiều năm ở địa vị cao, quen nói chuyện làm việc bá đạo, thỉnh thoảng không chú ý, có những câu nói anh thấy rất bình thường nhưng lại làm cô phản ứng mạnh đến vậy, Từ Vi Vũ bất đắc dĩ nghĩ, đây có lẽ là do khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm đã tạo nên sự khác biệt trong suy nghĩ.
Nhìn thấy cô bé con đang cố tránh cánh tay mình, Từ Vi Vũ khàn giọng một tiếng, hít một hơi thật sâu, Lâm Hi cách anh rất gần, dĩ nhiên là nghe thấy, lập tức không dám lộn xộn nữa, ngược lại còn đỡ lấy anh, khẩn trương hỏi:
“ Sao vậy ạ, không thoải mái ở đâu? Chân lại đau phải không? ”
Từ Vi Vũ tựa một nửa sức nặng cơ thể lên người cô, giọng nói yếu ớt:
“ Có thể do buổi sáng đi bộ nhiều, nên hơi đau ”
Cô thấy anh như vậy, chẳng còn nhớ gì tới tức giận nữa, trong tiệm không có chỗ ngồi, cô liền đỡ anh vào lại trong xe, lão Trịnh còn tưởng có chuyện gì, cũng vội vàng xuống xe chạy tới đỡ phụ, nhưng bị ánh mắt anh ngăn lại, không nghĩ tới Từ tiên sinh còn chơi trò trẻ con này, rõ là … xem ra cô chủ nhỏ Lâm thật có sức quyến rũ vô biên mà.
Lâm Hi đặt hết tâm tư lên chân anh, nên không nhìn thấy người bên cạnh trao đổi ánh mắt với tài xế, vừa đỡ anh vừa nhẹ nhàng nói:
“ Chậm một chút, cẩn thận một chút, đừng dùng sức chân trái, dựa vào em là được ”
Muốn bao nhiêu cẩn thận có bấy nhiêu cẩn thận, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.

Trong lòng anh hết sức hưởng thụ, rõ ràng cô bé con luôn đặt thân thể anh ở vị trí hàng đầu, vậy là đủ rồi.

Đợi anh ngồi vào xe, Lâm Hi nói:
“ Hay là đi bệnh viện kiểm tra thử, rất đau sao ạ?"
Từ Vi Vũ vẫn thỉnh thoảng hít một hơi thật sâu như trước, lỡ diễn rồi thì phải diễn cho sâu, anh xua tay nói không cần:
“ Trong nhà còn thuốc dán lần trước em mua, trở về chườm nước ấm một lúc, sau đó dán thuốc lên là được, Hi Hi, em về cùng anh không? ”

Lúc này, giọng nói của anh hết sức dịu dàng còn phảng phất chút nịnh nọt lấy lòng.Lâm Hi lại lườm anh một cái:
“ Anh đã đau thế này, dĩ nhiên em phải về chăm sóc anh chứ, anh với lão Trịnh về trước đi, em vô tiệm sắp xếp một chút, lát nữa sẽ lái xe theo sau.


Cô nói xong cũng không đợi anh trả lời, đã bước xuống xe, đóng sầm cửa sau lại, rồi đi đến phía trước gõ cửa sổ xe, lão Trịnh hạ cửa kính xuống, cô nói với ông:
“ Vừa rồi, con nghe người ta nói đường Quảng Nguyên phía trước bị kẹt xe, hình như có tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, bác lái xe vòng qua đường Tần Lĩnh đi, có điều đường bên đó cũng đang sửa chữa, nên lái xe chậm một chút ạ ”
Lâm Hi quay vào tiệm đi thẳng lên lầu hai, mấy người Cảnh Bình đang tính diện tích phần tường ở khu vực cầu thang, sau khi tính xong đọc cho Hứa Dương ghi lại, Lâm Hi hơi ngại ngùng nói:
“ Cảnh tiên sinh, ông chủ Khâu, thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi đi trước, trước mắt cứ như vậy, chi tiết ngày mai chúng ta nói sau, được không? ”
Hôm nay đã chiếm của người ta món hời như vậy, lúc này lại quẳng gánh giữa đường chạy mất, nghĩ sao cũng thấy thiệt hết nói nổi.
Nhưng trong lòng cô Từ Vi Vũ là quan trọng nhất, nên mặc dù thất lễ cũng chỉ có thể hướng về anh.

Khâu Đống Lương chẳng chút để ý, cười nói không sao:
“ Lâm tiểu thư có việc cứ đi trước, chuyện khác ngày mai trao đổi tiếp ”
Cảnh Bình cũng gật đầu phụ họa, dịu dàng nói hôm nào cùng nhau ăn com.

Vừa rồi ở lầu hai, anh ta nhìn thấy rất rõ cảnh dưới lầu, không nghĩ tới Từ Vi Vũ sẽ đến nơi này, vốn dĩ nếu như cơ hội thích hợp, tuy tình cờ, nhưng có thể chính thức gặp mặt một lần cũng tốt, có điều hình như đối phương có chút không thoải mái nên đã lên xe đi trước, như vậy cũng chỉ có thể đợi lần tiếp theo.
Cái anh ta cần là thuận theo tự nhiên, chứ không thể cố ý chọc người ta không vui.Lâm Hi dặn dò Hứa Dương mấy câu xong mới rời đi.Xe của Từ Vi Vũ đi cũng không nhanh, chỉ một lúc sau cô đã đuổi kịp.Lúc này, cô mới nhớ ra, vừa rồi quên hỏi anh tại sao buổi sáng lại đi bộ, đi thế nào tới mức chân lại đau như vậy.
Về đến nhà, đậu xe xong, Lâm Hi vội vàng đi qua mở cửa xe đỡ anh.
“ Sao rồi, chân còn đau không anh? ”.