Bước Tới Bên Em

Chương 107: 107: Chương 106





Cô biết khoảng thời gian này, vì chuyện bên Pháp nên anh có hơi thần hồn nát thần tính, cũng biết anh sợ cô trở về sẽ chịu thiệt thòi khi đối mặt với ông ba đại gia của mình và mẹ kế, cô cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý, ra vẻ nhất định sẽ nghe theo mọi sắp xếp của đại gia, khiến anh bị cô trêu đến bật cười.

“ Có nhớ anh không? ”
Anh dịu dàng hỏi.

Những ngày gần đây, khi trò chuyện với anh, Lâm Hi không nói những chuyện phiền lòng, cũng không hỏi anh tình hình bên đó, chỉ nói những chuyện êm tai dễ nghe, để anh có thể thư giãn một chút, vui vẻ một chút.

Nhưng lúc này, cô giả vờ muộn phiền lo lắng:
“ Tối qua, em nằm mơ thấy anh ”
Chuyện này là thật, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì khi tỉnh lại cô đã quên béng đi mất, chỉ nhớ rõ trong mơ thấy anh, nhưng vì muốn anh vui vẻ, nên cô bịa chuyện là chính.

Anh hiếu kỳ:
“ Mơ thấy anh thế nào? ”
“ Mơ thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, không cần em nữa, em đuổi theo, anh lại chạy đi, anh dẫn người phụ nữ kia càng chạy càng nhanh, cuối cùng bỏ em lại một mình trên đường ”
Giọng nói hết sức thương tâm.

Đã là đàn ông, có ai không thích nghe người phụ nữ của mình ghen tuông, ghen chính là quan tâm, nằm mơ cho thấy cô nhớ anh, thêm vào đó hai người đang xa cách nên có cảm giác thiếu tự tin.

Anh cũng là một người đàn ông bình thường như vậy, anh nghe thấy sự tủi thân và lo lắng trong lời nói của cô, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn bình thản mắng yêu:

“ Nghĩ lung tung gì vậy, đừng có không việc gì lại ôm máy tính xem ngôn tình, không ích lợi gì hết!"
Hôm qua, cô nói với anh, đang theo dõi một tác phẩm mới, vô cùng cẩu huyết nhưng rất hay, anh mượn chuyện này đưa luôn vào dạy dỗ.

Dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
“ Hi Hi, em phải tin tưởng anh, chuyện bên này đã đủ khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi, cho dù có thời gian rảnh rỗi, cũng đều dùng để nhớ em.


Anh nói rất nhẹ nhàng ngọt ngào tình cảm, cô ở bên này đôi mắt to uốn cong, nhếch miệng cố nín cười, lòng hư vinh của đàn ông đây mà … Cô tiếp tục sự nghiệp diễn viên nghiệp dư diễn vai cô gái nhỏ cố tình gây sự, tiện thể nhân cơ hội đưa ra yêu cầu:
“ Vậy anh phải bảo đảm ở bên đó không được tiếp xúc chân tay gì với phụ nữ! Càng không được phép hôn, cho dù là kề mặt cũng không được! Nhiều nhất cũng chỉ được bắt tay thôi.


Anh cảm thấy cô nói những điều này vì không có cảm giác an toàn, nên để cô yên tâm, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu:
“ Được, ngoại trừ bắt tay, anh sẽ không tiếp xúc gì khác với phụ nữ.


Giọng nói vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, không biết còn tưởng anh đang nói chuyện đại sự gì đó.

Lâm Hi tỏ vẻ hài lòng uhm một tiếng, rồi dường như chột dạ khẽ hỏi:
“ Anh thấy em yêu cầu như vậy có quá đáng không ạ? ”
Dù sao anh đang ở Pháp, không phải Trung Quốc, hôn má chào hỏi gì gì đó cũng là lễ nghi cơ bản.

Từ Vi Vũ nói:
“ Không việc gì, anh có thể ứng phó ”
Lâm Hi nói:
“ Nếu không thì vạch giới hạn đi, sau năm mươi tuổi anh muốn làm gì cũng được ”
Anh vừa phát hờn vừa buồn cười:
“ Có phải anh nên khen em rất rộng lượng và hiểu chuyện không? ”
Lâm Hi hứ một tiếng:
“ Dù sao anh cũng phải thành thật, đừng nghĩ em không thấy nên nói cho có lệ vậy thôi, trực giác phụ nữ rất linh nghiệm đó ”
Anh cười thật to ở đầu bên kia:
“ Hi Hi, lúc này anh rất muốn ôm em ”
Sao cô có thể đáng yêu đến vậy! Làm tim anh tan chảy.

Cô dịu dàng nở nụ cười:

“ Vậy anh sớm trở về, muốn ôm bao lâu cũng được.


Anh lại tiếp tục cười lớn:
“ Vậy ôm cả đời được không? ”
Cô ngẩng đầu nhìn ngã tư đường đông nghịt ngoài cửa sổ, cảm giác buồn nhớ lúc này đột nhiên ập đến, dâng trào mãnh liệt, không cách nào ngăn được, đôi mắt long lanh nước, nghẹn ngào nói:
“ Được ”
“ Thật sự được "
“ Dạ, thật sự được.


“ Cả đời? ”
“ Dạ, cả đời.


Phúc Kiến là một tỉnh nằm ven biển đông nam Trung Quốc, cùng với Vũ Lăng một Nam một Bắc, khoảng cách khá xa, trước đây Lâm Hi có thể từ quê nhà chạy đến nơi này học đại học, cũng xem như chuyện không tưởng, dù sao Vũ Lăng cũng không phải Bắc Kinh hay Thiên Tân, chỉ là một thành phố rất bình thường.

Người ta nói, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, cô và Từ Vi Vũ thật sự duyên sâu phận dày, nếu không đã không thể nào cùng xuất hiện ở nơi này.

Sau khi máy bay hạ cánh, cô lập tức nhắn tin bảo anh biết cô đã đến nơi an toàn, hôm nay là ngày tang lễ của Từ Khang, hai người đã hẹn trước đợi anh xong việc bên đó sẽ gọi điện cho cô.

Tiểu Trịnh và ba người khác che chắn quanh Lâm Hi, vừa đi ra ngoài vừa đưa tay ngăn cách dòng người lui tới ở sân tay.

Ba người này do tiểu Trịnh tuyển chọn theo yêu cầu của Từ Vi Vũ, đều là những người vạm vỡ to cao, diện mạo hầm hố, đeo kính râm mặc tây trang đen, vừa giống vệ sĩ vừa giống xã hội đen, có điều xã hội đen trong nước không chú trọng chuyện ăn mặc, rất hiếm khi mặc tây trang, nhất là vào mùa hè gay gắt.


Cũng không phải băng đảng mafia nên người ngoài nhìn vào biết ngay là vệ sĩ, Lâm Hi là đối tượng được bảo vệ, dáng vẻ lại vô cùng xinh đẹp, nên suốt đường đi nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên quan sát đánh giá.

Tóm lại rất phong cách.

Tiểu Trịnh cúp điện thoại, tiến lại gần cô hai bước nói nhỏ:
“ Xe đã đến rồi.


Lâm Hi đáp lại một tiếng.

Chuyến đi này của cô, anh bố trí rất chu đáo, anh đã dự đoán tất cả tình huống có thể xảy ra.

Chi nhánh Bác Lãng ở đây do một người họ Du phụ trách, là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan cân đối, khuôn mặt vuông vức, chân mày rậm mắt to, thoạt nhìn có vẻ ngay thẳng khí khái.

Ông ta tự mình dẫn người đến đón cô, đưa tới hai chiếc xe trong đó có một chiếc Bentley, tiểu Trịnh tiếp quản rất tự nhiên, hiển nhiên cô ngồi xe do hắn cầm lái, quản lý Du cũng ngồi ở vị trí phó lái, còn những người khác ngồi trên chiếc xe còn lại.

Tất cả mọi việc giống hệt phim truyền hình..