Trần Mặc Đông về Bắc Kinh, Lộ Nghiên quay lại với cuộc sống ban đầu, mỗi
ngày đi làm, tan ca, về nhà, ngủ. Cuộc sống thiếu đi một người không có
gì không thích ứng được, nhưng dường như có điều gì đó không đúng, ví dụ lúc tan ca đi ra khỏi khách sạn sẽ ngay lập tức không thấy anh ở đó,
sau đó cô tiếp tục đi bộ một mình; ví dụ trước đây vào giờ đấy cô đang
ăn khuya, nhưng hiện giờ lại đang đi đường, trong lòng không khỏi cảm
giác cô đơn, đói bụng; ví dụ trên đường thường có hai chiếc bóng đan lẫn vào nhau, thân thiết, mờ ảo, nhưng hiện giờ dưới ánh đèn đường chỉ có
một chiếc bóng cô đơn đang chuyển động.
Trần Mặc Đông vẫn không định kỳ gọi điện thoại cho Lộ Nghiên, có khi cách một ngày, có khi lại ba bốn ngày mới gọi.
Lộ Nghiên có chút mơ hồ, tâm tư bồi hồi như treo trên một chiếc cân, bên nặng bên nhẹ. Cô không thể giải thích vì sao, cuối cùng không hiểu nổi, bèn đâm đầu vào bận rộn làm việc.
Lúc làm việc, Lộ Nghiên rất ít khi mất tập trung, nhưng hết giờ làm lại rất hay thất thần, kể cả khi cô đang trên đường.
Khi Lộ Nghiên học năm cuối đại học, Thẩm Nham đã tốt nghiệp nghiên cứu
sinh, đang đi thực tập, mỗi ngày Lộ Nghiên đều phải mất nửa ngày để giải quyết đống đề cương luận văn và luận văn tốt nghiệp, có thể là cả buổi
sáng, có thể là buổi chiều, tùy thuộc vào thời gian của Thẩm Nham mà sắp xếp.
Mỗi ngày Thẩm Nham có rất nhiều việc, đa số thời gian Lộ Nghiên đều tự
chơi một mình, sau này Thẩm Nham thấy không vừa lòng vì điều này, vì thế Lộ Nghiên liền từ bỏ thú vui riêng của mình, cùng học với Thẩm Nham,
hoặc đi đến thư viện. Khi đọc sách, Thẩm Nham rất chăm chú, có khi còn
quên cả sự tồn tại của Lộ Nghiên bên cạnh.
Có một lần, phòng học sắp đến giờ đóng cửa, Thẩm Nham thu dọn đống sách
bên cạnh, rời khỏi phòng tự học, quên mất Lộ Nghiên đang nằm ngủ trước
mặt. Sau đó, Lộ Nghiên được một thày giáo trong phòng tự học đánh thức,
lúc tỉnh lại cô thấy Thẩm Nham ướt đẫm mồ hôi đang chạy về phía mình.
“Anh học mệt quá nên vừa đi chạy về à?”
“Nha đầu ngốc!”
Thẩm Nham cảm ơn thày giáo, cầm túi sách của Lộ Nghiên, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi vào khuôn viên nhỏ trong vườn trường.
Trời mùa hè, những đôi tình nhân nhỏ thường dẫn nhau vào vườn trường để
hò hẹn, Thẩm Nham và Lộ Nghiên cũng thường lui tới đây. Những cảnh thân
mật diễn ra là điều không tránh khỏi, cảnh tượng này Lộ Nghiên đã tập
mãi thành quen rồi.
“Anh đã thuê một phòng ở ngoài rồi, em đến sống cùng anh nhé!”
“Ừm.” Lộ Nghiên chưa suy nghĩ đã đồng ý ngay. Khi đó cô nghĩ người đàn ông trước mắt sẽ là chồng mình.
Còn hai tháng nữa Lộ Nghiên sẽ tốt nghiệp, căn phòng cô chuyển đến rộng
rãi thoáng mát, có hai gian phòng, mỗi người một gian. Lộ Nghiên không
biết nấu ăn nên hai người thường đi ra ngoài ăn.
Sau này Lộ Nghiên thấy Thẩm Nham thường về nhà rất muộn, cô bèn nấu mì
cho anh, sau nhiều lần, tay nghề của cô đã tiến bộ lên nhiều.
Những ngày trời nắng đẹp, Thẩm Nham thường dành thời gian cùng Lộ Nghiên ra ngoài đi bộ.
“Em cần phải bổ sung nhiều vitamin và canxi.”
“Vì sao?”
“Em không biết rằng thiếu bất kì vitamin nào sẽ khiến người ta ngu ngốc
đi sao? Em vốn đã đủ ngốc rồi, không thể trầm trọng thêm nữa. Còn bổ
sung canxi để em cao thêm chút nữa, như vậy khi hôn sẽ thuận tiện hơn.”
“Anh đi chết đi.”
Khi đó hai người dường như không sợ nóng, dưới ánh mặt trời vẫn đuổi bắt nhau, mãi đến khi Lộ Nghiên mệt ngồi xổm trên mặt đất, Thẩm Nham sẽ
quay lại cõng cô trên lưng, không màng những ánh mắt xung quanh.
Ánh mặt trời lên cao, quả thực là ngày thích hợp để bổ sung vitamin cho
mình. Buổi chiều Lộ Nghiên được nghỉ, cô đi siêu thị, bổ sung thêm thức
ăn dự trữ. Lộ Nghiên xách hai túi đồ lớn ra khỏi siêu thị, có vẻ không
nhẹ. Túi đựng đồ là túi vải do cô tự may, màu xanh nhạt và hồng nhạt với những bông hoa vàng xen lẫn trên nền vải, nhược điểm duy nhất chính là
chiếc túi may quá dài, cánh tay hoàn toàn vuông góc với thân người thì
mới xách được chiếc túi. Vì thế Lộ Nghiên phải mất rất nhiều công sức
xách túi, nhưng cô lại không nỡ kéo lê chúng, sợ làm rách túi vải.
Lâm Hướng nhìn thấy Lộ Nghiên, anh đỗ xe bên đường, gọi Lộ Nghiên lên
xe. Sau khi Trần Mặc Đông đi, số lần hai người gặp nhau cũng không giảm. Vài lần tiếp xúc, Lộ Nghiên đã coi Lâm Hướng như người quen thân, vì
thế cô không ngần ngại lên xe. Tuy Lâm Hướng nói nhiều nhưng nhã nhặn mà hài hước, điều quan trọng nhất là anh chưa bao giờ khiến cô có cảm giác bị khống chế.
“Anh như thế này có được gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không?” Lâm Hướng vừa mở miệng đã là những lời lẽ trêu chọc.
“Sao lại là ‘cứu’?”
“Haiz, tiểu nha đầu, coi như anh chưa từng nhìn thấy cánh tay bé nhỏ của em sắp đứt ra. Lại còn không thừa nhận, em với Trần Mặc Đông đúng là
một giuộc mà, không biết cảm tạ báo đáp đi, không đáng yêu gì cả.”
Lộ Nghiên im lặng, không biết nên trả lời hoặc giải thích sao, có lẽ
càng giải thích càng thêm hiểu lầm, vì thế không nói vẫn tốt hơn.
Lầm Hướng liếc mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe.
“Ngày kia Trần Mặc Đông quay lại, chắc em biết chứ?”
“Vì sao em phải biết? Kỳ lạ!”
“Sao em lại không biết?”
“Đương nhiên là em không biết, em có quan hệ gì với anh ta chứ.”
Lộ Nghiên nhìn Lâm Hướng đang đầy ám muội. Cô muốn khâu cái miệng mình lại, những lời nói như vậy
không phải có hàm ý sao, cô lúc này rất giống như đang giận dỗi người
yêu mà cố giả vờ không sao cả. Lộ Nghiên chán nản, từ chối nhắc đến con
người Trần Mặc Đông.
Lâm Hướng giúp Lộ Nghiên mang đồ về nhà, lại còn ở lại càn quét đồ ăn
nữa. Khi Lộ Nghiên nấu cơm, Lâm Hướng quan sát căn phòng của cô, không
có gì đặc biệt, điều hấp dẫn anh chính là đống sách trên bàn trà, không
nhìn thấy bìa ngoài vì tất cả đều được bọc bằng giấy bọc hoa văn, có bìa giấy, có bìa vải, rất giống với chiếc túi vải của cô.
Nói Lộ Nghiên nấu cơm nhưng thực tế là cô đi nấu mì. Thứ Lộ Nghiên có thể nấu không nhiều, mì là sở trường của cô.
“Em rất khéo tay, còn biết dùng kim chỉ cơ đấy.”
“Với anh, có thể dùng kim chỉ thì được gọi là khéo léo sao?”
“Có vẻ cô gái vĩ đại này không chỉ chơi đùa với chúng vài lần đâu nhỉ.”
“Anh vẫn còn hiểu biết đấy.”
“Sau này em nhất định sẽ là người vợ hiền, ai đó thật có phúc.”
“…” Lộ Nghiên phớt lờ anh.
“Mùi vị không tồi!”
“Quá khen, thật ra em chỉ biết nấu thứ này thôi.”
“Trần Mặc Đông chưa từng ăn cơm em nấu đúng không?” Lâm Hướng vừa gắp mì vừa nói.
“Vì sao anh ấy lại muốn ăn đồ em nấu?”
“Em có thể đừng hỏi lại anh như vậy chứ, em tự hỏi chính mình đi!”
Lộ Nghiên không nói gì, cúi đầu ăn mì.
“Không phải Trần Mặc Đông còn chưa vào đây chứ?”
“Coi như anh chưa hỏi.” Khi Lộ Nghiên còn chưa kịp hỏi lại, Lâm Hướng đã nói tiếp.
“Anh làm gì mà cứ nhắc đến anh ấy, anh muốn nhớ anh ấy thì đi mà tìm anh ấy, còn không, em cho anh mượn điện thoại để giải quyết nỗi tương tư
của mình.”
Lâm Hướng ngẩng đầu, nhìn Lộ Nghiên: “Khi anh vừa biết em, anh thật sự cảm thấy em rất dịu
dàng, nhưng hiện giờ mới thấy lúc đó mình hoàn toàn nhầm.”
“Chỉ trách anh không nhìn người chuẩn thôi.”
“Thẹn quá hóa giận rồi nha! Anh không nói về cậu ta nữa, anh ăn, anh ăn. Đúng rồi, em không cảm thấy mỗi lần anh nhắc đến cậu ta là em lại giống miếng đậu vỡ à?”
“Anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi.” Trước khi Lộ Nghiên mở miệng, Lâm Hướng lại nói trước, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Mấy phút sau.
“Anh muốn thêm dấm không?” Lộ Nghiên thật thà hỏi Lâm Hướng.
“Đại trượng phu như anh, ghen cái gì mà ghen!” (Trong tiếng Trung, nhắc
đến “ăn dấm” thường có nghĩa là ghen. Lúc này Lâm Hướng đang nghĩ Lộ
Nghiên trêu chọc mình)
“Ăn mì cho thêm dấm, hương vị sẽ ngon hơn nhiều, hơn nữa dấm chua còn có tác dụng làm mềm huyết quản, rất tốt cho cơ thể.”
“Lộ Nghiên, em đừng nghĩ trả đũa nhá. Cái tính nhỏ mọn của em anh còn
không hiểu sao, anh kiên quyết nói cho em biết, anh không thêm dấm,
không thêm ớt, không thêm muối, bớt đi khả năng em đánh trả.”
“Lòng dạ tiểu nhân.” Lộ Nghiên nghiến răng nói.
Sau bữa cơm, Lâm Hướng nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi. Lúc đi còn
cầm một thẻ kẹp sách mà Lộ Nghiên làm, nói là muốn dựa vào cái này để
làm tiêu chuẩn chọn vợ sau này cho mình. Lộ Nghiên kệ anh ta, bảo anh ta đi rồi phải đóng cửa cẩn thận, khi đó cô đang rửa bát trong bếp.
Trần Mặc Đông quay lại thành phố S là một tháng sau lần gặp mặt Lâm
Hướng trước đó. Còn “ngày kia” mà Lâm Hướng nói sai lệch không chỉ một
hai ngày, vì thế Lộ Nghiên quả quyết cho rằng Lâm Hướng chỉ là một tên
miệng đầy pháo lép mà thôi.
Hai người gặp nhau vào ngày thứ ba Trần Mặc Đông quay lại thành phố S.
Gần nửa tháng hai người không gặp nhau, điện thoại gọi liên tục, chỉ là
thời gian Trần Mặc Đông gọi điện không cố định, còn Lộ Nghiên chưa bao
giờ chủ động liên lạc với anh. Trần Mặc Đông không nói anh về thành phố S khi nào, mà Lộ Nghiên cũng không hỏi.
Ngày Trần Mặc Đông tới khách sạn, Lộ Nghiên đã biết được tin tức này.
Tiểu Diêu luôn có chuyện để nói không ngừng, mà cô vốn luôn tôn sùng
Trần Mặc Đông nên liền đem chuyện này làm đề tài nói chuyện với Lộ
Nghiên.
Lộ Nghiên thầm than vãn, hai chữ “ý trời” đúng là đã miêu tả cuộc sống
lúc này của cô, ông trời thật không thuận theo ý người. Một tháng nói
dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nửa tháng sau Lộ Nghiên đã
hoàn toàn lấy lại tinh thần lúc đầu, cô không nghĩ đến chuyện sẽ có
người đi cùng cô về, cùng cô ăn khuya, ngay cả vào thời điểm bụng đói
kêu gào cũng đã quen không cảm thấy đói nữa. Thói quen quả thật đáng sợ, nhưng nếu phải thay đổi cũng không phải điều khó khăn như người ta
nghĩ.
Hai người chính thức gặp mặt, có lẽ nên nói là chạm mặt, là tại đại sảnh của khách sạn. Lộ Nghiên đang làm việc, còn Trần Mặc Đông bước từ ngoài vào, phía sau là một cô gái dáng cao gầy, làn da trắng trẻo, quần áo
ngay ngắn, khuôn mặt thanh tú, trong tay là một tập văn kiện, chân bước
nhanh theo sau Trần Mặc Đông.
Xã hội hiện đại, tỷ lệ ly hôn sở dĩ cao như vậy đều vì những người đàn
ông bất lương lấy cớ công việc mà tiếp xúc với những cô gái xinh đẹp,
một khi xảy ra chuyện, những người con gái sẽ bị người ta gán cho cái
mác “Hồ ly tinh”, “Tiểu Tam”; còn đàn ông đã được no nê thì cũng chỉ bị
đánh giá phê bình tổng thể theo lệ thường rằng “Đàn ông có tiền sẽ đồi
bại”. Thực tế đã chứng minh loại phê bình này không đề cập đến cá nhân,
vì thế mãi mãi không có hiệu quả, dẫn tới kết quả Tiểu Tam ngày càng
nhiều. Tâm tư Lộ Nghiên rối bời, cô quyết định đi về hướng ngược lại. Lộ Nghiên tự nhủ chính mình: Dù sao cũng không quen, mà người ta bận rộn
như vậy, mình không nên quấy rầy.
“Lộ Nghiên.” Trần Mặc Đông gọi tên cô.
Trước kia tuy hai người thường xuyên gặp mặt nhưng rất ít khi gọi tên
nhau, bình thường chỉ có hai người thì đối phương nói chuyện đương nhiên là người kia, gọi tên là điều thừa thãi. Vấn đề này quả thực rất rối
rắm, hai người chưa từng thảo luận qua, gọi đối phương là cô Lộ, anh
Trần thì hơi xa lạ so với mối quan hệ của hai người, còn gọi tên thì có
chút không tự nhiên, vấn đề xưng hô đã bị hai người cùng ngầm bỏ qua.
Lộ Nghiên quay đầu, nhưng cô vẫn bối rối không biết nên xưng hô thế nào. Trần Mặc Đông? Mặc Đông? Đúng là nổi hết cả da gà, thôi bỏ đi.
“Anh Trần đã từ Bắc Kinh về rồi ạ?” Như thế có thể là tương đối ổn, Lộ Nghiên đoán.
Trần Mặc Đông hơi nhíu mày, sau đó gật đầu.
Lộ Nghiên thấy anh không nói gì, liền nói mình có việc, sau đó bước đi.
Lúc tan ca, Lộ Nghiên quay đầu nhìn trời, trên nền trời không có lấy một ngôi sao, ngày mai nhất định trời sẽ mưa, vừa may sẽ rửa sạch không khí bụi bặm này, mấy ngày liền dự báo thời tiết đều nói sự trong lành của
không khí đã giảm xuống. Đúng là phá hỏng luôn luôn dễ dàng hơn là giữ
cho tốt.
Lộ Nghiên lại gặp lại Lâm Hướng ở siêu thị, nhưng lần trước là ở ngoài
siêu thị, còn lần này ở trong siêu thị. Bên cạnh Lâm Hướng có thêm một
cô gái vô cùng xinh đẹp. Người con gái thân mật khoác tay Lâm Hướng, hai người cùng đứng trước quầy thức ăn chọn đồ. Lộ Nghiên cảm thấy thế giới này thật sự thay đổi bất thường, lẽ nào Thượng đế từ bi đều vì mỗi
người đàn ông nhìn có vẻ độc thân mà ban phát cho một cô gái sao? Lộ
Nghiên lắc đầu, cảm thấy mình đáng lẽ nên đi làm người viết truyện cổ
tích.
Lộ Nghiên lấy đống trà bưởi mình muốn mua, rồi quay người đi thanh toán, cô không cố tình làm như không thấy, nhưng cô cảm thấy không nên quấy
rầy sự ngọt ngào của người ta.
“Lộ Nghiên.” Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Lộ Nghiên không hiểu hình dáng mình có gì đặc biệt mà lại dễ bị người khác nhận ra vậy.
“Anh Lâm, thật tình cờ, đi mua đồ sao?” Lộ Nghiên biết mình có chút vô vị, không biết tìm câu nào để nói chuyện.
“Ồ, mới không gặp vài ngày mà em đã biến về Lộ Nghiên dịu dàng rồi sao,
lại còn anh Lâm nữa cơ đấy, không lẽ gặp Trần Mặc Đông em cũng gọi anh
Trần sao?”
Lộ Nghiên nhíu mày nhưng không nói gì.
“Mặc Đông về rồi, em biết chứ.”
“Không biết.”
“Vậy anh chính thức nói với em đấy.”
Lộ Nghiên im lặng.
Lâm Hướng không giới thiệu hai người con gái với nhau. Cuối cùng Lộ
Nghiên vẫn ngồi xe Lâm Hướng về nhà. Cô cảm thấy may mắn vì sự tồn tại
của một cô gái nên anh ta không đòi vào nhà càn quét đồ ăn.
Lộ Nghiên có cả ngày nghỉ ngơi, cô ngủ cả buổi sáng, buổi chiều dọn dẹp
phòng, sau đó đi siêu thị, hiện giờ tủ lạnh đã được lấp đầy. Cô nhớ buổi chiều dọn phòng đã phát hiện một quyển sách dậy nấu cháo, chắc là cô đã đi mua sau khi ăn cháo cùng Trần Mặc Đông, kết quả vì không có thời
gian mà nó vẫn chưa được phát huy tác dụng. Đột nhiên lúc này nhiệt
huyết trào dâng, cô muốn thử nghiệm một chút.
Nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, đều là đồ trong nhà có sẵn, cô thực
hiện từng bước một theo phương pháp trong sách. Nấu xong, Lộ Nghiên vội
vàng muốn nếm thử, kết quả phát hiện nó không khác biệt lắm với cháo
trắng, mỗi loại gia vị Lộ Nghiên đều cho rất ít vì sợ hương vị quá nặng, nhưng không ngờ cho ít quá cũng không thấy hương vị gì, còn chẳng bằng
không cho, chỉ làm lãng phí gia vị.
Lộ Nghiên ăn xong bát cháo, lại đi siêu thị một chuyến nữa, cô mua mấy
thứ ăn vặt đóng gói nhìn có vẻ đẹp, rồi lại chọn mấy thứ linh tinh vô
dụng nhưng góp phần giải quyết tật xấu ngứa ngáy chân tay của mình. Về
đến nhà đã hơn bảy giờ, Lộ Nghiên hâm nóng lại cháo lúc nãy rồi miễn
cưỡng ăn, hương vị quả thật không ngon nên cô quyết định sau này sẽ
không nấu món này nữa.