Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 42: Khó phân thắng bại




Lộ Nghiên đến thẳng bệnh viện. Tình cảnh này lại lần nữa xuất hiện khiến Lộ Nghiên không thể không thừa nhận sinh tử cuộc đời đúng là tuân theo vòng tuần hoàn. Hành lý của cô không nhiều, dù rằng khi rời khỏi nhà riêng của cô và Trần Mặc Đông hành lý rất nhiều, nhưng lúc đi khỏi nhà mẹ, cô chỉ mang theo mấy bộ quần áo. Trong tiềm thức cô biết mình sẽ nhanh quay lại, bất luận quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông phát triển đến mức nào, rốt cuộc nơi quay về của cô vẫn là thành phố ồn ào này – nơi mà tất cả những tình cảm chân thành của cô đặt tại đó, mới chính là nơi cô muốn đến. Lần trước, bố của cô và bố của Trần Mặc Đông đã khiến cô nhận ra mình thực sự không thể chấp nhận được sự mất mát. Nỗi mất mát tự như cắt da thịt, đau đớn đến mức khiến người ta quên đi mọi tâm tư và cảm xúc.

Cả tầng rất yên tĩnh, hai bên hành lang có mấy lẵng hoa tươi. Lộ Nghiên liếc thấy một cái tên quen thuộc. Rõ ràng mấy giỏ hoa này đã bị Trần Mặc Đông – con người vốn rất ghét hoa, vứt bỏ bên ngoài. Lộ Nghiên cố gắng nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng bệnh, cửa phòng khép hờ. Đúng lúc Lộ Nghiên bước đến gần thì nhìn thấy một hình bóng bước vào nhà vệ sinh, cô nhất thời dừng chân, rồi lùi ra sau một bước, đặt hành lý trên tay xuống đất.

Lộ Nghiên xách lại hành lý, quay người bước đi.

“Không vào sao?” Lộ Nghiên không biết Tiêu Mông đã đứng ở phía sau mình từ khi nào, tay cô ấy đang xách hộp cơm và phích nước.

“Chiều tối tôi sẽ quay lại thăm anh ấy, đừng nói với anh ấy là tôi tới. Cảm ơn.” Lộ Nghiên hơi mỉm cười, giống như mỗi lần cô gặp Tiêu Mông.

“Về nhà à?”

“Ừ.” Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mông cười, vừa rồi cô đã quên suy nghĩ vấn đề này.

“Hiện nay Trần tổng đang ở tiểu khu xxx, căn nhà trước bán rồi. Đây là chìa khóa.”

“Chìa khóa này là khi Trần tổng nhờ tôi về nhà lấy quần áo mới đưa cho tôi.” Tiêu Mông sợ Lộ Nghiên hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, cô biết phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu rất đa nghi, vì chính bản thân cô cũng vậy.

Lộ Nghiên mỉm cười nhận chiếc chìa khóa, nghe cô ấy nói địa chỉ xong thì quay người rời đi.

Lộ Nghiên suy nghĩ một hồi vẫn quyết định đi tới căn nhà mới mà mình chưa từng nhìn thấy. Căn nhà được bài trí như trước, vẫn theo phong cách đồng quê ấm áp với gam màu vàng và xanh lá. Những bông hoa nhỏ khiến cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp dễ chịu, trên sô pha vẫn còn chiếc đệm dựa mà Lộ Nghiên làm trước kia, ngay cả túi vải hoa bọc chiếc điều khiển TV cũng xuất hiện. Trước khi đi, Lộ Nghiên rõ ràng đã đem những thứ đồ này về bên nhà mẹ đẻ. Cô nghĩ Trần Mặc Đông không thể đích thân đến nhà lấy, chắc chắn anh đã gọi xe đến chở, anh ấy vốn dĩ là người coi thể diện như tính mạng mà. Đồ gia dụng đều hoàn toàn mới. Lộ Nghiên đi dạo một vòng quanh căn nhà, cuối cùng mở cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, cô hơi ngạc nhiên, cả gian phòng vẫn y như cũ, ngay cả đồ gia dụng cũng không đổi, gian phòng trở thành sự đối lập với toàn bộ căn nhà.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lộ Nghiên gọi điện về hai bên gia đình, bố mẹ hai bên đều nhắc nhở cô và Trần Mặc Đông về nhà ăn cơm. Lộ Nghiên chỉ nói công việc của Trần Mặc Đông rất bận, hai ngày sau sẽ qua thăm bố mẹ. Lộ Nghiên ngồi trên sô pha, cô có chút mơ màng mất mát, sau những rối bời về cảm xúc, sự bất lực càng hiện rõ trong lòng cô. Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, nếu có thể ngủ một giấc thì thật tốt, tựa như nàng mỹ nhân ngủ trong một câu chuyện cổ tích, dùng giấc ngủ để bỏ qua những bất bình trên đời. Như vậy rất ấu trĩ, nhưng Lộ Nghiên nhớ tới kết thúc khá quen thuộc, chính là sự xuất hiện bất ngờ của chàng hoàng tử.

Lộ Nghiên xịt nước hoa thơm ngát lên người, trang điểm kỹ càng rồi mới ra khỏi cửa, ngồi trên xe gần ba mươi phút mới tới bệnh viện. Lần này, Lộ Nghiên rất cẩn thận dò xét mở cánh cửa phòng bệnh, hành động quá mức nhẹ nhàng này có chút buồn cười.

Trong phòng, Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn máy vi tính, nghe tiếng người bước vào bèn ngẩng đầu. Lúc anh nhìn thấy Lộ Nghiên, một chút dao động trong ánh mắt cũng không hề có, ngược lại, Lộ Nghiên có chút không tự nhiên. Trần Mặc Đông lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông không có ý định nói chuyện, cô cũng lười mở miệng. Lộ Nghiên nhìn quanh căn phòng, chậu hoa lan trên bệ cửa sổ hấp dẫn cô. Lộ Nghiên nhớ trong sách chăm sóc hoa từng nói không thể tưới nước thẳng lên hoa, nếu không sẽ rút ngắn thời kỳ nở hoa. Cô cầm bình nước, phụt hai cái lên thẳng lá cây, mấy giọt nước chảy theo gân lá, Lộ Nghiên dùng lòng bàn tay hứng lại.

“Sao không bỏ chậu hoa này ra ngoài?”

“Không để ý thấy.”

“Quả thực nó vẫn chưa đủ rực rỡ.”

“…”

“Sức khỏe của anh tốt lên nhiều rồi nhỉ.” Tuy Lộ Nghiên hỏi, nhưng khẩu khí lại mang tính chất khẳng định.

“Ừm.”

Lại là sự im lặng nối tiếp, Lộ Nghiên không có việc gì làm bèn mở TV, nhưng bên tai cô vẫn vang lên tiếng Trần Mặc Đông gõ bàn phím lách cách.

Buổi tối, hai người quyết định ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện. Trần Mặc Đông chỉ chăm chăm nhìn nghiên cứu các món ăn, còn Lộ Nghiên lại rất kén ăn, gọi mấy món ăn mà hai người chỉ ăn được mấy miếng. Sau bữa ăn, hai người đi dạo dưới tòa nhà. Mấy cô y tá trẻ tuổi đứng ở đằng xa, chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, khúc khích cười. Bước đến gần họ, mấy cô gái thẹn thùng chào Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông cũng gật đầu đáp lại.

“Sao lại bán nhà?”

“Chẳng phải em nói không thích sao?”

“Vì sao lại trang trí nhà mới như vậy?”

“Anh tôn trọng thẩm mỹ của em và bảo lưu gout thẩm mỹ của mình, như vậy lẽ nào không tốt?”

“Anh là người hoài cổ.”

“Trong lòng em không vui sao? Anh cảm thấy như em đang nói ẩn ý ấy?”

“Cũng vui, nhưng đột nhiên cảm thấy em thiếu vẻ đẹp của một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, em chưa cố gắng được.”

“Đã có người nào từng nói tính cách em không kiên định, vì người khác mà tâm tình thay đổi chưa?”

“Anh cũng phát hiện ra điểm đặc biệt này của em rồi.” Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn cười.

Lộ Nghiên định sau khi Trần Mặc Đông nằm yên ổn sẽ về nhà, nhưng Trần Mặc Đông lại muốn đưa cô về nhà, Lộ Nghiên không chịu, cô bị ép buộc đành phải nói tối nay không về, nhưng Trần Mặc Đông nói ở đây không thoải mái nên kiên quyết đưa cô về.

“Trần Mặc Đông, anh đúng là không bình thường, có bệnh thì mau chữa cho khỏi, còn so đo với em làm gì nữa?”

“…”

“Thực ra anh hoàn toàn không ốm đau gì cả, đúng là lãng phí sức lực, lãng phí tài nguyên.”

“…”

“Hay là anh muốn mượn cớ đau ốm để tạo cơ hội quang minh chính đại gặp mặt người đẹp, khóc gió than mưa, dùng khổ nhục kế? Anh đúng là không từ thủ đoạn.” Lộ Nghiên biết mình mượn gió bẻ măng, thậm chí cố tình gây sự, nhưng trong lòng cô không nhẫn nhịn được nữa. Đối diện với Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên rất muốn đem khuôn mặt lạnh lùng kia ném sang một bên.

“Cả chiều nay em quanh co, nói ẩn ý chính vì chuyện này?”

“Không phải.”

“Trong lòng em rõ ràng không vui, lời nói cũng vô cùng khiêu khích, nhưng lại không dám thừa nhận. Lộ Nghiên, em vốn dĩ không độ lượng như mình nghĩ, nhưng lại học sự bình tĩnh hờ hững của người khác. Đáng tiếc mỗi lần em mở miệng lại bán đứng tâm can mình.”

“Lúc nào anh cũng nói em, nhưng sao anh không nhìn lại chính mình đi? Rõ ràng anh biết em để ý, biết em sẽ không giống những người con gái khác tâm tư hiện rõ, nhưng anh lại làm những chuyện khiến em đau lòng. Anh cố ý, hay là vốn dĩ anh chưa từng hết tình ý với cô ta?”

Hai người đều không phải là người thích lớn giọng, tuy cãi nhau nhưng giọng nói lại chỉ hơi cao hơn một chút so với bình thường. Lúc bắt đầu, giọng Lộ Nghiên vẫn có chút khí thế, nhưng đến cuối cùng lại hơi nghẹn ngào. Lộ Nghiên ghét nhất rơi nước mắt trước mặt Trần Mặc Đông, bất kể là trước hôn nhân hay sau hôn nhân. Nhưng chuyện này xảy ra, cô thực sự không kiềm chế nổi, mà sau khi nó đã bùng nổ, cô lại thấy hối hận vô cùng.

“Nếu em không như vậy thì còn có thể như thế nào nữa? Anh bắt em phải lấy lòng anh, quẩn quanh dính lấy anh sao? Nếu anh không từ bỏ được cô ta, em làm những chuyện đó có nghĩa gì? Hơn nữa, những việc này em cũng không làm được.” Lộ Nghiên đã hơi trấn tĩnh lại.

“Nếu anh thấy em chướng mắt, sau này em không đến nữa là được.” Lộ Nghiên nói câu này ra, nước mắt đã không kiềm chế nổi. Tuy giọng nói có sự tức giận, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy khi rời đi cũng nên có chút cao ngạo, phải tự cho mình một chút tự tôn.

Trước khi rời đi, Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông, lúc này anh đang cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, một tay ôm lấy bụng, tay kia nắm chặt lại. Lộ Nghiên đi về phía trước một bước, nhưng dừng lại, rồi quay người bước đi. Tuy nhiên, sau khi mở cửa, chân cô như mất hết sức lực, không thể nhấc nổi một bước. Nước mắt Lộ Nghiên lại rơi lần nữa vì sự không kiên quyết và cảm giác mơ hồ của chính bản thân.

Lộ Nghiên đứng bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra cho Trần Mặc Đông. Bác sĩ ấn bụng anh hỏi có khó chịu không, nhưng lần nào Trần Mặc Đông cũng lắc đầu, cuối cùng bác sĩ dặn dò Lộ Nghiên phải để bệnh nhân nghỉ ngơi cẩn thận, tinh thần ổn định mới tốt cho sức khỏe của bệnh nhân, chế độ ăn uống phải chú ý tới dinh dưỡng.

“Anh muốn ăn gì không?” Giọng nói của Lộ Nghiên không mang theo chút cảm xúc nào.

Trần Mặc Đông dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, đôi mắt hơi nheo lại, ẩn chứa sự mơ hồ, nhưng dường như lại ánh lên tia sáng. Sắc mặt, thần thái vẫn bình thường, tựa như chưa hề có cơn đau vừa nãy. Trần Mặc Đông khẽ lắc đầu. Lộ Nghiên rút chiếc gối đệm phía sau lưng Trần Mặc Đông để anh nằm xuống, sau đó rót nước cho anh, cuối cùng ngồi bên cạnh lặng lẽ gọt táo.

Cô đã quen với chuyện khi gặp phải vấn đề gì đó không biết nên phản ứng thế nào thì sẽ tìm một chuyện khác bận rộn làm để quên đi. Nhưng lần này, chuyện gọt táo dường như không phải là lựa chọn sáng suốt vì thời gian gọt táo rất ngắn. Vỏ táo Lộ Nghiên gọt rất đẹp, vừa mỏng lại vừa ngay ngắn. Cô nghĩ hành động và lời nói vừa nãy của mình quả thật rất ấu trĩ, không đúng mực, không logic, thật sự bị nói là “ngốc” cũng không sai.

Đưa quả táo vừa gọt cẩn thận đến bên miệng, Lộ Nghiên cắn một miếng. Hương táo và vị mềm dịu trong miệng đưa Lộ Nghiên từ trong suy tư về với thực tại.

“Anh còn tưởng em gọt táo cho anh chứ?”

“Vậy cho anh ăn này.” Lộ Nghiên đưa quả táo vừa cắn được một miếng cho Trần Mặc Đông, cô cố tình muốn anh không vui.

“Thôi, em tự ăn hết đi.”

Lộ Nghiên ngồi ăn táo, Trần Mặc Đông vẫn lặng lẽ nhìn cô. Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn giương cung giương súng, thế mà trong phút chốc lại trở nên yên bình đến vậy. Nếu trên thế giới này có giải vợ chồng hòa bình nhất, vậy chắc chắn sẽ thuộc về đôi vợ chồng cãi nhau cũng không nổi này.

Sau chuyện đó, hai người tựa như chưa từng có chuyện bất hòa xảy ra. Lộ Nghiên muốn về nhà, Trần Mặc Đông lại kết thúc tranh cãi bằng câu: “Em hi vọng một người bệnh sẽ lái xe đưa em về nhà sao?”. Phòng bệnh tuy bày biện sang trọng, nhưng nhược điểm duy nhất là chỉ có một chiếc giường. Lộ Nghiên vốn muốn nằm trên sô pha một đêm, nhưng thấy ánh mắt của Trần Mặc Đông, ngay cả dũng khí mở miệng cũng bị dập tắt. Rửa mặt xong, Lộ Nghiên vẫn mặc nguyên quần áo, nằm xuống bên cạnh Trần Mặc Đông. Giường bệnh nhỏ hơn giường bình thường một chút, Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, còn Trần Mặc Đông nằm thẳng người bên cạnh.

Lộ Nghiên vừa ngủ không lâu thì cảm thấy có người bước vào, Trần Mặc Đông ngồi dậy, hình như nói vài câu, sau đó căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh. Cô bị kéo lật người lại, sát vào một nơi rất ấm áp.

Tuy quãng đường ngắn nhưng Lộ Nghiên vẫn bắt xe về nhà.

“Cô gái, sớm như vậy đã đi đâu thế?” Những người lái xe ở Bắc Kinh lúc nào cũng không quên vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm. Lộ Nghiên rất khâm phục nhiệt tình của họ, bất kể là ai, họ đều có thể nói chuyện phiếm được vài câu, điểm này Lộ Nghiên vĩnh viễn không thể làm được.

“Vừa mới từ bệnh viện về ạ.” Lộ Nghiên trả lời.

“Trong nhà có người ốm sao? Với môi trường hiện nay, cả không khí lẫn nước đều ô nhiễm hết rồi, môi trường như vậy con người không thể sinh bệnh được sao? Mà giá cả thuốc thang cũng quá cao. Đứa bé nhà hàng xóm của tôi chỉ bị cảm cúm, đi bệnh viện mà mất hơn ba trăm tệ, kiểm tra qua bao nhiêu bước, cuối cùng chỉ là một cơn cảm cúm thông thường…”

“Ông xã tôi bị ốm.” Lộ Nghiên thấy người lái xe tạm ngừng, vội vàng ngắt lời, nếu không cô không biết người lái xe sẽ lan man đến chủ đề nào nữa.

Hai chữ “ông xã” vừa bật ra, chính Lộ Nghiên cũng thấy ngạc nhiên. Lộ Nghiên không giống như những người vợ khác, cô chưa từng gọi Trần Mặc Đông là “ông xã”, cô cảm thấy hai chữ đó rất buồn nôn. Mà Trần Mặc Đông cũng chưa từng gọi cô là “bà xã”. Hai người thường gọi tên nhau, khi nóng giận cũng chỉ gọi cả tên họ. Rõ ràng cách gọi thân mật chẳng thể hiện điều gì, vì sau khi kết hôn, mặc dù không hề có những lời tình tứ hay cách gọi thân mật, nhưng hai người vẫn sống rất tốt, bất kể là ngày hay đêm, bất kể là trên giường hay dưới giường, họ đều sống yên bình như vậy, không hề có phong ba.

Lộ Nghiên nhớ lúc sáng vừa dậy, cô vẫn rất buồn phiền. Lúc mở mắt, Lộ Nghiên phát hiện mình đang dựa vào ngực Trần Mặc Đông, tay đang đặt trên mặt anh. Tối hôm qua, chính cô còn là người muốn phân định rạch ròi ranh giới, mà hôm nay lại thân mật như vậy, Lộ Nghiên đưa bàn tay đang đặt trên mặt Trần Mặc Đông vào miệng, cắn một cái, nhưng không đủ sức lực, cuối cùng đành thở dài ngồi dậy.

“Em đi đâu?” Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh dậy từ khi nào, Lộ Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Về nhà.” Lộ Nghiên chống người ngồi trên giường, tránh khỏi vòng tay của Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông hơi nhoài người dậy, hôn lên môi Lộ Nghiên, sau đó buông tay nằm lại giường.

“Trần Mặc Đông, anh có nhầm không đấy, chúng ta vẫn đang cãi nhau.”

“Nấu cháo mang đến đây, anh đói rồi.”

Cuối cùng Lộ Nghiên đành tức giận rời khỏi.

Lộ Nghiên nấu cháo cho thêm vài hạt đỗ, sau đó cho thêm một ít rau. Lúc nấu cháo, chỉ cần nhớ tới Trần Mặc Đông, cô liền mắng anh một câu: “Đồ xấu xa”. Chuẩn bị đồ xong, Lộ Nghiên mới đi thay quần áo quay lại bệnh viện.

Lộ Nghiên không ngờ lại gặp Lưu Uyên Thư trước cửa bệnh viện. Nếu cô biết chuyện này, cô sẽ chẳng mang cháo cho Trần Mặc Đông, huống hồ cô không mang cháo thì Trần Mặc Đông cũng không đói. Trên tay Lưu Uyên Thư là một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, xem ra đồ ăn trong đó xa xỉ hơn nhiều so với cháo của Lộ Nghiên.

“Lâu rồi không gặp, nghe Mặc Đông nói cô ra ngoại thành rồi.” Lộ Nghiên vốn muốn quay lại, nhưng trời không chiều lòng người, Lưu Uyên Thư lại đi về phía cô.

“Đúng vậy!”

“Tôi sợ Trần Mặc Đông không ăn được đồ ăn bên ngoài nên cố ý chuẩn bị cháo cho anh ấy, xem ra tôi đã nhiều chuyện rồi.” Lưu Uyên Thư nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay Lộ Nghiên, sau đó mỉm cười.

“Sao có thể như vậy chứ?” Lộ Nghiên đành lịch sự nói theo.

“Dù sao anh ấy cũng có đồ ăn rồi, tôi không lên đó nữa. Tôi phải đi làm đây.”

Lưu Uyên Thư rời đi, Lộ Nghiên cũng không giữ lại, chỉ nhìn cái bình giữ nhiệt, không đành lòng từ chối lòng tốt của người ta nên bảo cô sẽ cầm hộ lên, rồi thay Trần Mặc Đông cảm ơn cô ta.

Lộ Nghiên đổ cả hai loại cháo ra hai bát trước mặt Trần Mặc Đông, bày rau dưa và một món ăn chính ra, sau đó ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

“Sao lại có hai bát thế?”

“Bát này là do yêu cầu của anh, còn bát kia là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nếm thử xem cái nào ngon.”

Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông “ngoan ngoãn” nếm thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nghiên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Rốt cuộc bát nào ngon?” Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông mãi vẫn không có phản ứng gì bèn hỏi một câu. Nhưng dường như Trần Mặc Đông không hề có ý định trả lời câu hỏi của cô, chỉ cúi đầu ăn rau và cháo.

“Thật ra anh có ăn nổi không? Anh không cần giữ thể diện cho em, muốn ăn bát nào thì ăn, bỏ cháo của ai đi cũng đều lãng phí mà.”

“…”

“Nhưng xem ra bát cháo của cô Lưu ấy có vẻ ngon, thịt rất mềm, chắc là đã hầm rất lâu.”

“Anh không định gọi điện cảm ơn người ta sao? Người ta sáng sớm đã mang đồ ăn nóng cho anh, thật sự vất vả. Đây đúng là cơ hội tốt để anh động viên an ủi người ta.”

“Lộ Nghiên, em nói xong chưa?”

“Anh cũng có lúc thẹn quá hóa giận sao?”

“Chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này nữa được không?”

“Cãi nhau? Anh Trần chẳng phải vẫn luôn coi thường tranh cãi với một người vô cớ gây sự như em sao? Từ trước đến nay lúc nào cũng là em gây sự, còn anh Trần tao nhã chín chắn lúc nào chẳng mặc kệ em ầm ĩ. Đương nhiên, khi anh Trần buồn phiền, cảm thấy vô vị, chắc anh cũng coi việc tranh cãi đôi ba câu với em là thứ để giải sầu.”

“Em đừng đem lý lẽ ra dồn ép người khác như thế.”

“Anh thừa nhận em có lý chính là thừa nhận anh và cô Lưu ấy có gì đó. Nếu em không hiểu sai thì có vẻ anh đang ngầm nói với em quyết định cuối cùng của anh.”

“Lộ Nghiên, anh thật sự phục em. Em đúng là người có khả năng bóp méo sự thật. Bất kể em tin hay không, anh sẽ chỉ nói câu này một lần thôi: Anh và Uyên Thư chỉ là quan hệ công việc.”

Lộ Nghiên đứng dậy, nhìn chậu hoa lan bên cạnh cửa sổ, cánh hoa màu tím, ánh mặt trời nhẹ nhàng đọng trên từng cánh hoa khiến chúng mang vẻ đẹp lung linh.

Mấy ngày sau, Lộ Nghiên đến công ty làm thủ tục, sau đó quay trở lại công việc cũ.

Cuối tuần, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên đến nhà Trần Chí Bang ăn cơm. Lộ Nghiên mang theo cả quà giám đốc Lưu gửi cho mẹ chồng. Lúc ăn cơm, mẹ chồng tươi cười hỏi thăm sức khỏe của giám đốc Lưu. Trần Chí Bang giận dỗi, hung hăng nhìn hai người, sau đó lại bị mẹ chồng cô lườm một cái. Lộ Nghiên cảm thấy đôi vợ chồng già này rất đáng yêu.

Trên bàn ăn, một đôi vợ chồng khác dường như lại không vui vẻ. Trần Nhiễm Mộng né tránh đồ ăn Hàn Minh Khải gắp cho, rồi cũng lườm anh một cái. Nếu nói một người con gái xinh đẹp thì dù thế nào cũng vẫn đẹp. Cái lườm của Trần Nhiễm Mộng vừa rồi quả thực rất đáng yêu, mang cả sự dịu dàng và nũng nịu của một cô gái. Đổi lại là Lộ Nghiên, có lẽ sống chết cô cũng không thể làm được như vậy.

“Nhiễm Mộng, đã lớn như vậy sao vẫn không hiểu chuyện? Muốn nóng giận thì cũng phải xem xét hoàn cảnh chứ, con không sợ chị dâu chê cười sao?” Tuy mẹ chồng cô rất chiều cô em dâu này, nhưng thi thoảng vẫn hay mắng cô ấy không hiểu chuyện.

“Vốn dĩ là anh ấy sai mà.”

“Ừ, là anh sai.” Hàn Minh Ảnh là người đàn ông có tính cách tốt nhất mà Lộ Nghiên từng gặp. Nếu chuyện trước kia là thật, Lộ Nghiên thực sự có chút hối hận vì đã bỏ qua một người như vậy.

“Chị dâu còn nhỏ hơn con mấy tháng, con thấy chị ấy hiểu chuyện, chín chắn thế nào đấy.”

Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng cùng ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiên. Lộ Nghiên chột dạ, cúi đầu ăn. Cô chống chế gắp một miếng rau, không may lại là rong biển, đành cố gắng nhịn nuốt vào, nhưng dạ dày lại muốn chống đối, Lộ Nghiên vội chạy vào nhà vệ sinh nôn ra đám thức ăn mình vừa nhuốt vào.

Trở lại bàn ăn, Lộ Nghiên cảm thấy không khí rất kỳ lạ, cả nhà đều nhìn cô chằm chằm khiến cô ngại ngùng.

“Nghiên Nghiên, có phải con có rồi không?” Ánh mắt mẹ chồng đầy chờ mong, ngay cả Trần Chí Bang cũng mang vẻ mặt như vậy.

Lúc này Lộ Nghiên mới biết mọi người đã hiểu nhầm. Nhưng là người một nhà, Lộ Nghiên cảm thấy rất ngại khi nói đến chuyện này, vì thế cô chỉ cười, còn mọi người nghĩ thế nào cô cũng không quản được.

Sau đó, chủ đề nói chuyện trong bữa ăn là “thức ăn của phụ nữ mang thai”, cứ như thể Lộ Nghiên thực sự đã mang thai. Lộ Nghiên nghe mẹ chồng và Trần Nhiễm Mộng nói chuyện chỉ biết bất lực ngồi nghe. Trần Mặc Đông gắp thức ăn vào bát Lộ Nghiên, Lộ Nghiên hung hăng lườm anh một cái, nhưng Trần Mặc Đông chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.