Một năm mới lại sắp đến, kế hoạch có thai trong năm của Lộ Nghiên không đạt được. Trần Mặc Đông vẫn duy trì sự lặng lẽ như trước, có lẽ anh chọn
cách suy nghĩ “chuyện này vội cũng không được”. Lộ Nghiên thường bất
giác sờ lên bụng mình, như thể vừa lắng nghe vừa lặng lẽ nói chuyện.
Đêm giao thừa, hai nhà cùng ra ngoài ăn cơm. Vị trí chỗ ngồi hôm đó có chút kì lạ, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên ngồi cạnh nhau, bên phải Lộ Nghiên là mẹ chồng, bên trái Trần Mặc Đông là mẹ vợ. Hai bậc trưởng bối hai bên
tuy bị ngăn cách hai người ở giữa nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện sôi nổi.
Sau đó, Trần Mặc Đông và Tôn Uyển Bình đổi chỗ ngồi, Tôn Uyển Bình nắm
lấy tay Lộ Nghiên, nói chuyện với Nguyễn Minh Ngữ, đa số trong đó đều là khen ngợi Lộ Nghiên.
“Nghiên Nghiên sinh cho chúng ta một đứa
cháu nữa là hoàn hảo.” Câu nói vừa bật ra, tất cả mọi người đột nhiên
đều im lặng vì câu nói rõ ràng ấy.
Lộ Nghiên thấy trong nháy mắt
cả người mình cứng đờ, sau đó cả cơ thể như bị đâm xuyên nhưng cô không
thể nào đứng dậy được. Lộ Nghiên mỉm cười, không để ý vẻ mặt của Trần
Mặc Đông lúc này, cô cầm cốc nước bên cạnh, uống một ngụm to.
Không khí ngưng trệ một lúc, sau đó hai vị trưởng bối hai bên lại bắt đầu tán gẫu với nhau.
Cả bữa cơm ăn rồi ngừng, ngừng rồi ăn, nói nói cười cười, không khí nho
nhã lịch sự có chút sôi nổi. Đa số thời gian Lộ Nghiên cúi đầu chăm chú
ăn , còn Trần Mặc Đông chỉ ăn vài miếng, thi thoảng trả lời mấy câu hỏi
của hai bà mẹ.
Sau khi đưa Nguyễn Minh Ngữ về, Lộ Nghiên vội vàng bắt xe đến khu giải trí, còn Trần Mặc Đông từ nhà đi thẳng đến địa điểm hẹn. Lộ Nghiên cảm thấy đám người như Trần Mặc Đông khoe mẽ vô cùng, rõ ràng bình thường vẫn luôn gặp nhau, nhưng sang năm mới lại thích vui
chơi, đóng góp cho sự phát triển nền công nghiệp giải trí của Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, Lộ Nghiên đi mua sắm cùng mẹ. Hai người đi từ hàng quần áo đến
gian thực phẩm, khu đồ gia dụng, mỗi cửa hàng đều dừng lại xem. Lộ
Nghiên vô cùng bội phục mẹ mình có tinh thần mua sắm như những cô gái
trẻ. Không may lúc về bị tắc đường, Lộ Nghiên đành gọi điện báo cho Trần Mặc Đông là mình tới muộn một chút. Cô thấy may vì hồi đầu đã không
đồng ý để Trần Mặc Đông mua xe cho mình, nếu không hiện giờ chắc cô cũng đang chìm trong biển xe tắc nghẽn.
“Nghiên Nghiên, con và Trần
Mặc Đông chưa định có con sao?” Xuống khỏi xe bus, đi một đoạn là về tới nhà, Lộ Nghiên và Nguyễn Minh Ngữ song song bước đi, Lộ Nghiên vất vả
xách bộ đồ ăn bà Nguyễn mới mua.
“…”
“Mẹ mặc kệ chuyện
riêng của hai đứa, nhưng con không thể đơn phương không muốn sinh con,
dù sao Mặc Đông cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa bên nhà mẹ chồng con hình như mong ngóng lắm.”
“Con biết.”
“Mẹ chồng con không làm khó con chuyện này chứ?”
“Không ạ.”
…
Sau khi báo số phòng, Lộ Nghiên được người phục vụ dẫn tới trước cửa gian
phòng. Lúc sắp rời đi, anh ta còn hơi khom lưng chúc cô chơi vui vẻ, có
thể thấy phí phục vụ ở đây cũng không phải loại vừa. Bài trí ở đây rất
xa hoa, lộng lẫy, nhưng lại không khiến Lộ Nghiên thấy đẹp mà chỉ khiến
cô thấy rối mắt và đau đầu. Tuy hiệu quả cách âm rất tốt nhưng âm thanh
từ mấy gian phòng vẫn lọt vào tai. Cầm điện thoại nhìn thời gian, thấy
hai cuộc gọi nhỡ của Lỗ Mạn, Lộ Nghiên nhấn nút khóa máy, sau đó khẽ đẩy cửa.
Bản tình ca kinh điển “Mối tình Hiroshima” vang lên bên
tai, đúng đoạn hợp xướng hai người, giọng hát của đôi nam nữ rất hay,
tiếng hát cũng dịu dàng uyển chuyển. Lộ Nghiên thấy ánh sáng từ hai
chiếc micro, vị trí của hai người hát không quá gần. Lộ Nghiên bước vào, cả căn phòng bỗng chốc chỉ còn tiếng nhạc, cũng có thể Lộ Nghiên đã
chọn thời khắc khá ngại ngùng để bước vào. Cô chào hỏi mọi người như
bình thường, những người khác nhanh chóng khôi phục không khí náo nhiệt, mọi người cùng hướng về phía Lộ Nghiên, bắt cô uống rượu. Trần Mặc Đông cũng bỏ micro, tìm chỗ ngồi cho Lộ Nghiên. Lộ Nghiên mỉm cười, ngồi bên cạnh anh, nghe Lưu Uyên Thư hát đoạn sau cùng. Có lẽ sợ để cô ấy hát
một mình cô đơn, một người con trai đã nhận micro cùng hát với cô ấy.
Mọi người gào thét vỗ tay, tình hình có chút lộn xộn, Lộ Nghiên cũng
không để ý đến người con trai kia rốt cuộc là ai.
Lỗ Mạn cầm ly nước trái cây ngồi xuống bên phải Lộ Nghiên. Lộ Nghiên cầm cốc nước uống một ngụm to.
“Lẽ nào mẹ chúng ta không mua nước cho em sao?” Lỗ Mạn trêu chọc.
“Nhà em nghèo, đành chịu thôi. Bụng chị to mà vẫn đến tham gia náo nhiệt
sao? Không sợ sẽ làm hỏng tai của bảo bối à?” Lộ Nghiên sờ sờ chiếc bụng hơi nhô ra của Lỗ Mạn, “Sao vẫn nhỏ thế? Chẳng phải đã bốn tháng rồi
sao?” Sau đó kề sát tai vào bụng Lỗ Mạn, xung quanh rất ồn ào nên Lộ
Nghiên không nghe thấy gì. Nhưng Lộ Nghiên biết dù xung quanh không
tiếng động gì thì cô cũng sẽ không nghe thấy gì, Lộ Nghiên cảm thấy hành động của mình có chút ngu ngốc.
“Cảm ơn em, thứ chị đang mang thai là người, không nhanh như vậy đâu.”
“Đến muộn rồi, hoặc là uống rượu, hoặc là hát đi.” Lộ Nghiên đã sớm quen với họ. Tuy họ biết cô điềm đạm, nhưng thỉnh thoảng cũng trêu chọc cô. Lộ
Nghiên cũng hiểu người mà họ muốn trêu chọc chính là Trần Mặc Đông.
“Đông Tử, lần này cậu không được bao che cho vợ đâu đấy. Tửu lượng của mấy người anh em ở đây sẽ liều mạng với cậu.”
Đón nhận một trận cười, Trần Mặc Đông vỗ vỗ đầu Lộ Nghiên, sau đó phất tay
ám chỉ “Mọi người thoải mái”. Lộ Nghiên kéo tay anh xuống, nhéo mu bàn
tay anh. Lúc này đôi má lúm đồng tiền nhỏ của Trần Mặc Đông hằn sâu, ánh mắt sáng lên, không giấu nổi ánh cười trong mắt.
“Tôi không biết hát, vẫn nên uống rượu thôi.” Lộ Nghiên uống một ly rượu nhỏ.
Một trận ồn ào nổi lên, mọi người cùng nhau trêu chọc. Ánh mắt Lộ Nghiên
lướt qua một vòng, phát hiện tất cả đều là người quen, nhưng có người cô không nhớ tên, ánh mắt vô tình dừng trên người Lưu Uyên Thư. Tuy ánh
sáng trong căn phòng yếu ớt nhưng khoảng cách hai người không quá xa,
vừa đủ để nhìn thấy biểu hiện của đối phương. Hai người nhìn nhau mỉm
cười, sau đó ánh mắt đều chuyển đi nơi khác, như thể nếu nhìn thêm một
giây sẽ để lộ ra điều gì. Lúc này Lộ Nghiên mới biết thì ra Lưu Uyên Thư cũng nhớ cô.
Lộ Nghiên không nhìn Trần Mặc Đông, cô đang chiến
đấu với đĩa khoai chiên trước mặt, thanh âm bên tai lượn lờ, lời ca
thanh – tục đều có, quen thuộc cũng có, mà bài cô chưa từng nghe qua
cũng có, từng bài xẹt qua tai cô, nhưng tất cả chúng đều có chung một
đặc điểm: giọng hát không hay. Rõ ràng mấy người này không hát hay như
hai người vừa nãy. Lộ Nghiên càng nghe càng buồn cười, định nhét một
miếng khoai đầy nước sốt cà chua vào miệng nhưng bị người khác ngăn lại.
“Nhưng em vẫn chưa rửa tay mà.” Lộ Nghiên thực sự không biết từ khi nào Trần
Mặc Đông lại có thói quen “đoạt đồ ăn nơi miệng hổ” thế này.
Từ
lúc ngồi xuống, Lộ Nghiên cũng không quá để ý Trần Mặc Đông, lúc đầu nói chuyện với Lỗ Mạn vài câu, sau đó lại bị mời rượu, để giảm bớt vị cay
của rượu trong miệng mà không ngừng ăn đồ ăn vặt cho đến khi chỉ nhìn
thấy đáy đĩa; vừa nãy, cô cũng bon chen nói vài câu với người khác.
Trong suốt thời gian này, Trần Mặc Đông không hề mở miệng, Lộ Nghiên
cũng mặc kệ anh.
“Nhiều dầu mỡ quá, em đừng ăn nữa.” Trần Mặc
Đông vừa nói vừa lấy một tờ giấy ăn lau đầu ngón tay cho Lộ Nghiên. Lộ
Nghiên nhìn đĩa khoai chiên chỉ còn lại mấy miếng, trong lòng vô cùng
chán nản, có cảm giác mình chưa hoàn thành nhiệm vụ.
“Anh cũng có thể hát thể loại này đấy, em thực sự không ngờ.”
“Anh cũng từng có tuổi trẻ mà.”
“Bài hát này đúng là có chút trẻ trung.” Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn khuôn
mặt Trần Mặc Đông, thấy có chút xa lạ, cô cúi đầu, nhoài người về phía
trước, tiếp tục ăn nốt mấy miếng khoai còn lại trên đĩa.
Điện
thoại của Lộ Nghiên rung trên bàn, lúc này vừa vặn có người đang hát một ca khúc trữ tình, tiếng rung này rất không hợp hoàn cảnh. Lộ Nghiên
nhanh chóng nghe máy, đứng dậy bước đi, nhưng đập phải góc bàn, một cơn
đau tê dại khiến cô suýt chút không đứng vững, cô tiện tay chống lên
bàn, lúc này cô mới phát hiện cánh tay Trần Mặc Đông đang ở giữa không
trung. Lộ Nghiên bóp bóp chân, nói với anh mình không sao. Lúc cô quay
người ra cửa nghe điện thoại, Trần Mặc Đông cũng rút tay về.
Hát xong, mấy người lấy lý do Lộ Nghiên chưa ăn gì, một đoàn sáu bảy người cùng đi ăn đêm.
Lỗ Mạn vốn muốn cùng mọi người vui vẻ, nhưng Cố Dịch Hiên lấy lý do “Phụ
nữ có thai cần nghỉ ngơi” để thoái thác, mấy người nữa cũng có lý do rời đi, trong đó bao gồm cả Lưu Uyên Thư. Trước lúc rời đi, Lưu Uyên Thư
chào tạm biệt Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên với khuôn mặt hồng hồng, nụ
cười nơi khóe miệng, ánh mắt long lanh, có vẻ như đã uống khá nhiều.
“Lần sau có cơ hội cùng nhau uống trà nhé.” Lưu Uyên Thư đứng trước mặt Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên, cô ta đi giày cao gót nên cao hơn Lộ Nghiên,
đứng đến chóp mũi Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên cảm thấy chiều cao ấy rất
thích hợp làm tình nhân, một đôi cả ngày hôm nay buồn thiu như vậy quả
thực vô cùng hợp nhau, cũng có thể thấy cảm giác của cô quả thực rất
linh nghiệm.
“Có thời gian đến nhà tôi chơi.”
Lộ Nghiên
mỉm cười tạm biệt cô ta, mãi đến khi cô ta đi rồi mới thu hồi ánh mắt.
Lộ Nghiên lắc đầu thấy mình uống hơi sau, ngẩng đầu phát hiện Trần Mặc
Đông đang nhìn mình, cũng có thể anh vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt bình thản
như một chiến sĩ chính nghĩa. Lộ Nghiên xoa xoa hai gò má như thỉnh
thoảng Trần Mặc Đông vẫn hay làm. Cô đi trước đến bãi đỗ xe.
Thực sự Lộ Nghiên hơi đói, nhưng cô không thể không để ý hình tượng thùy mị
nết na trong mắt người khác, vì thế chỉ gọi mì, tuy không thể ăn nhiều
nhưng cũng có thể no, sau đó cô uống một cốc nước hoa quả, kết quả cuối
cùng lại làm cô no cứng.
“Cái này ăn rất ngon, chị có muốn nếm
thử không?” Tiêu Mông chỉ chiếc bát vằn thắn bên cạnh, bề mặt bánh trong suốt nhìn thấy cả nhân thịt mềm, nhìn rất khéo léo. Tuy không đành lòng ăn nhưng sau khi cảm ơn Tiêu Mông, Lộ Nghiên vẫn nhận lấy. Nhân bánh
vằn thắn có hương vị thịt đậm đà, hòa cùng nước canh thanh mát trên đầu
lưỡi, quả thực rất ngon. Lúc này Lộ Nghiên mới nở nụ cười chân thực đầu
tiên trong buổi tối.
Để biểu thị sự cảm ơn, Lộ Nghiên chủ động
nhiệt tình tán chuyện với Tiêu Mông. Cô nhận thấy tuy đã biết Tiêu Mông
lâu như vậy nhưng hiện giờ mới phát hiện con người Tiêu Mông không giống với hình tượng cẩn thận dè dặt khi làm việc. Ngược lại, cô ấy có chút
cố chấp, cứng cỏi, phong cách nói chuyện với Lộ Nghiên hiện rõ sự tương
phản ấy. Tuy nhiên cô thấy khi cô ấy nói chuyện với Chương Lộ Viễn lại
mất đi một chút cứng rắn, giọng nói cũng uyển chuyển dịu dàng. Xem ra
mọi vật trên thế giới này đều có tương sinh tương khắc, không có điều
nào ngoại lệ.
Trên đường về, Lộ Nghiên không cảm thấy buồn ngủ,
cô mở radio tìm kênh nào đó có tiếng người để nghe, cho dù là quỉ gào
thét cũng được, chỉ cần có tiếng động để hòa nhịp với cõi lòng cô.
May mắn có một kênh mà giọng nói của nữ dẫn chương trình rất mềm mại, du
dương trong bóng đêm, mà lại không hề khiến người ta có cảm giác buồn
ngủ. Tiếng nhạc tình ca phát ra, là bài “Bỗng nhiên” của Mạc Văn Úy.
Đúng là duyên phận, trong mấy tiếng đồng hồ mà được nghe lại bài hát của cùng một ca sĩ.
“Bài hát “Bỗng nhiên” của Mạc Văn Úy có một câu
thế này: “Không muốn trên con đường sau này, hồi ức đáng trân trọng
không có em”. Hãy nghĩ đến khuôn mặt hiện lên trong đầu bạn lúc này, bạn sẽ hiểu ra: Bạn yêu người ấy. Hi vọng mỗi người đều có thể tìm được
người mình yêu. Chúng ta hãy để giọng khàn khàn du dương của Mạc Văn Úy
kết thúc chương trình ngày hôm nay. Ngày mai có một khởi đầu tốt, những
khán giả nghe đài thân thương của tôi, ngủ ngon nhé.” Tuy giọng nói của
nữ phát thanh viên đã ngừng, nhưng bài hát vẫn vang lên trong ô tô.
“Đưa em sang nhà mẹ đi, đồ hôm nay em mua vẫn để bên đó.” Giọng nói của Lộ Nghiên đột ngột cao lên, lấn át tiếng hát.
“Em không nhìn xem mấy giờ rồi.” Trần Mặc Đông không quay đầu nhìn, giọng
điệu bình thản, nhưng mày nhíu lại như cố nén cơn giận trong lòng.
“À, đúng vậy, xem ra em đã uống nhiều quá rồi, đầu óc vẫn chưa tỉnh, ha
ha.” Lộ Nghiên vừa mới vội vàng tìm một đề tài chuyển hướng suy nghĩ
trong lòng, thậm chí cô cũng không để ý đến chuyện thời gian.
“Anh thấy tối nay em vô cùng không tỉnh táo.”
Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, dựa đầu vào ghế nghe nhạc, đến khi radio chuyển thành một tạp âm xèo xèo một lúc mới đưa tay tắt.
Tuy không phải ngồi trong nhà thì ngồi trên xe, nhưng tối nay chân Lộ
Nghiên vẫn bị lạnh làm cho tê cóng. Mùa đông dường như quá khó khăn với
Lộ Nghiên. Ngồi bên bồn tắm, Lộ Nghiên điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, dội
thẳng nước ấm vào hai chân, sự giao thoa giữa lạnh và nóng khiến chân cô có cảm giác tê tê, cảm giác vừa dễ chịu vừa rất khó chịu.
Tắm
xong Lộ Nghiên mới phát hiện mình chưa cầm quần áo mới để thay, đành
tiện tay quấn khăn tắm lên người. Trần Mặc Đông nằm trên giường, nhắm
mắt, lặng lẽ như một thiên sứ. Có lẽ anh vừa tắm xong một lúc, mái tóc
vẫn còn ẩm. Lộ Nghiên cầm máy sấy đi ra ngoài phòng.
“Em như vậy sẽ bị cảm đấy.”
“Em tưởng anh đã ngủ rồi.”
Lúc Lộ Nghiên quay đầu, Trần Mặc Đông đã ngồi dậy. Lộ Nghiên cầm máy sấy
tóc quay về chỗ cũ, thổi khô từng đám tóc. Trần Mặc Đông như vừa nói gì
đó, nhưng bị tiếng ồn của máy sấy tóc cản trở, Lộ Nghiên nghe không rõ,
có điều theo tính cách của Trần Mặc Đông, anh sẽ không nhắc lại lần nữa.
Từ trong gương, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đang bước đến. Cô còn cho
rằng anh sẽ giúp cô sấy tóc, nhưng kết quả anh chỉ tắt máy sấy, sau đó
nhấc chân Lộ Nghiên đặt lên đùi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết
thương trên đầu gối trái của Lộ Nghiên. Phần đùi gối bị đập vào bàn khi
nãy đã to như một đồng xu, nổi màu xanh đen, ở giữa màu tím, nhìn thấy
mà đau lòng, nhưng nhìn kỹ lại thấy nó giống một đóa hoa đang nở.
“Chân bị đập mạnh quá, phải bôi thuốc thôi.” Trần Mặc Đông nhẹ nhàng xoa xung quanh vết thương, định đứng dậy đi lấy thuốc nhưng lại bị Lộ Nghiên
ngăn cản.
“Không cần.”
“…” Trần Mặc Đông kiên trì định đi, nhưng Lộ Nghiên cũng kiên trì giữ lấy anh.
“Vết thương của em lẽ nào em không biết? Hơn nữa em không phải mới bị thương một lần, chỉ là trước đây em không biết mà thôi. Thật đấy, chỉ cần
không để ý nó, mấy ngày nữa nó sẽ khỏi thôi.” Lộ Nghiên bình tĩnh nói,
ánh mắt chăm chăm nhìn chiếc cúc trên áo sơ mi của Trần Mặc Đông, tuy cô thường nhìn thấy nó nhưng mỗi lần nhìn đều bị nó thu hút.
Lộ Nghiên nói xong, chỉnh sửa lại chiếc khăn tắm đang sắp rơi. Trần Mặc Đông vẫn đứng dậy đi lấy thuốc.
Trần Mặc Đông bôi thuốc tan máu lên chân Lộ Nghiên, nhất thời một cơn mát mẻ xuyên qua cơ thể Lộ Nghiên.
“Em không nói với anh thì làm sao anh có thể biết?”
“Đều là do em không cẩn thận, hơn nữa vết thương nhỏ như vậy, không cần thiết.”
“Đúng, anh thấy tất cả đều là do em tự chuốc lấy.”
“Anh có thể đồng cảm một chút được không?” Lộ Nghiên lấy chân bị thương đá
Trần Mặc Đông một cái, góc đá hơi rộng nên khăn tắm để lộ ra một màn
cảnh xuân. Đôi mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu dục vọng, đôi tay nhẹ nhàng
mơn trớn cơ thể Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên yếu ớt cầu cứu nhưng Trần
Mặc Đông lại trước sau làm ngơ, tạo ra từng đợt rung động trên cơ thể Lộ Nghiên. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Lộ Nghiên, Trần Mặc Động dịu dàng
đi nhiều nhưng lại rất nhanh gia tăng sức mạnh. Cuối cùng Lộ Nghiên
không biết mình ngủ thiếp đi hay ngất đi, nhưng dường như Trần Mặc Đông
kiên định không muốn để cô ngủ.
“Em mệt.”
“Em nghĩ nhiều như vậy không mệt mới lạ.”
Trong lúc tranh đấu giữa giấc ngủ và Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên mơ hồ nghe thấy câu này, nhưng cuối cùng giấc ngủ vẫn chiến thắng, Lộ Nghiên hoàn toàn
chìm vào giấc mộng.
Lúc Lộ Nghiên tỉnh lại, một tay của cô rất lạnh, vội vàng chui tay vào trong chắn.
“Em biết Uyên Thư?”
“Đã từng gặp qua. Cô ấy đến đây, hôm ấy anh không có nhà, hình như lấy thứ
đồ gì đó, sau đó em quên không nói với anh. Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi.”
Hai người cùng im lặng rất lâu. Khi Lộ Nghiên đã lấy đủ
dũng cảm để nói một số chuyện thì điện thoại Trần Mặc Đông bỗng vang
lên. Tối qua sau cơn náo loạn, hai người đã đổi vị trí nằm, Lộ Nghiên
giúp Trần Mặc Đông lấy điện thoại, vô tình nhìn thấy tên hiển thị trên
điện thoại.
“Là anh… Việc này để anh tới xử lý… Đợi nhân viên kỹ
thuật bên Đức tới sẽ tốt hơn nhiều… Tài chính không phải là vấn đề… Yên
tâm đi, anh sẽ xử lý, em nghỉ ngơi mấy ngày đi…”
“Phiền phức vẫn chưa được giải quyết sao?” Lộ Nghiên hỏi Trần Mặc Đông.
“Ừ, em không cần bận tâm những chuyện này.”
“Em chỉ cố gắng quan tâm theo đúng trách nhiệm của người vợ. Nếu anh không cần, lần sau em sẽ không hỏi.”
Lộ Nghiên cảm nhận được cả người Trần Mặc Đông cứng đờ lại, sau đó thấy anh dậy khỏi giường.
“Anh muốn đi giải quyết chút chuyện, em có thể tự về nhà mẹ lấy đồ, hoặc đợi anh về rồi cùng đi.”
“Em tự đi lấy.”
Tiếp theo là tiếng rửa mặt, đóng cửa. Lộ Nghiên nhắm mắt lắng nghe những
thay âm này nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể ngủ tiếp.
Bonus bài hát mà bạn Đông và Lưu Uyên Thư cùng hát karaoke:
Có vẻ như bài hát này nói về cuộc tình một đêm, về yêu và hận – Thứ tình
yêu vượt qua ranh giới đạo đức, kết cục vẫn là chia tay; và: Yêu càng
khó, nhưng hận lại càng khó hơn…
Mối tình Hiroshima
Ca sĩ: Mạc Văn Úy – Trương Hồng Lượng
(Trương Hồng Lượng)
Đáng lẽ em nên sớm cự tuyệt anh, không nên để mặc anh theo đuổi
Để anh hi vọng, để anh khắc sâu tên em
(Mạc Văn Úy)
Thời gian không thể quay trở lại, mà không gian càng dễ tan biến
Hai mươi tư giờ yêu là hồi ức đẹp khó quên trong đời em
(Trương Hồng Lượng)
Vượt qua ranh giới đạo đức, chúng ta bước vào vùng cấm của tình yêu
Hưởng thụ ảo giác của hạnh phúc, hiểu sai ý nghĩa của niềm vui
(Mạc Văn Úy)
Là ai đã quá dũng cảm, nói rằng thích ly biệt
Là ai chỉ cần hôm nay, không cần ngày mai
Ai đã giương to mắt nhìn tình yêu chảy qua kẽ tay, rồi nói lời tạm biệt
(Trương Hồng Lượng) Anh đãkhông đủ thời gian để yêu em thật nhiều
(Mạc Văn Úy) Đáng lẽ chúng ta nên sớm dừng cuộc chơi ái tình phong lưu
(Hợp ca) Nguyện bị anh (em) vứt bỏ, coi như đã hiểu rõ anh (em) để mà chia tay
Không muốn kết thúc tình yêu mà không có lời giải đáp
(Trương Hồng Lượng) Không đủ thời gian để hận em
(Mạc Văn Úy) Cuối cùng mới hiểu ra hận anh cũng rất khó
(Hợp ca) Trước khi mất đi yêu – hận, muốn dùng đôi tay phủ ấm khuôn mặt anh (em)
Để chứng minh em (anh) đã từng thật lòng yêu anh (em)
Đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em)…