Lúc Lộ Nghiên tỉnh dậy, Trần Mặc Đông vẫn ngủ, cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay
đang đặt trên eo mình. Vừa mới đứng dậy, cô đã hắt xì liên tục, nước mắt nước mũi chảy nhòe nhoẹt. Chu kỳ cảm cúm của Lộ Nghiên vừa dài vừa
chuẩn, vừa bắt đầu năm mới là bắt đầu có dấu hiệu. Sau khi ngừng hắt xì, Lộ Nghiên vứt bỏ hình tượng, xỉ nước mũi.
Lộ Nghiên lại chui vào trong chăn, nhích gần tới nguồn nhiệt.
“Anh có thể đừng cười nữa không?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trần Mặc Đông,
cô thấy khó chịu, vừa nói vừa duỗi chân đá Trần Mặc Đông, nhưng cuối
cùng lại dễ dàng bị kẹp vào đôi chân của Trần Mặc Đông.
“Em thật không biết điều, anh cười cũng không được.”
“Hôm nay không đi làm à?”
“Hôm nay là chủ nhật.”
“Loại người như bọn anh chẳng phải không có ngày nghỉ sao?”
“Loại người em đang nói là người máy à?” Trần Mặc Đông hỏi lại.
Hai người lại ôm ấp một hồi, lát sau nhìn thời gian bèn dậy. Có lẽ là cảm
giác cảm cúm giả nên sau đó Lộ Nghiên lại thấy bình thường.
Lúc
ăn bữa sáng, Trần Mặc Đông nói với Lộ Nghiên rằng hôm nay muốn đi chào
hỏi bố mẹ hai bên, Lộ Nghiên không đồng ý. Trần Mặc Đông sau khi nhận sự phản đối của Lộ Nghiên lại mang dáng vẻ nhàn hạ “làm gì cũng được”. Lộ
Nghiên rất kiên định, uống sữa xong bèn quay trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Quay trở lại phòng khách, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đã
ngồi trên sô pha xem báo, cô hận đến nhức nhối chân răng, nhưng vẫn đi
dọn dẹp bàn, rửa bát, cuối cùng rời khỏi nhà cùng Trần Mặc Đông.
Trên xe…
“Trần Mặc Đông, anh muốn đi đâu đây?” Lần này Lộ Nghiên nhớ nhìn đường.
“Nhà chồng tương lai của em.”
“Không phải để hôm khác sao?”
“Anh nhớ mình chưa nói gì cả.”
“Nhưng anh không phản đối.”
“Mà anh cũng không đồng ý.”
Lộ Nghiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Như Lộ Nghiên dự đoán, xe rẽ vào đại viện quân khu Lỗ Mạn ở.
Bố mẹ và cậu của Trần Mặc Đông đều ở nhà, giống như đã biết trước chuyện
này. Từ lúc Lộ Nghiên bước vào cửa đến khi ngồi xuống, người nhà họ Trần ngẩn ngơ nhìn cô như trong mộng. Sau đó, cô tiếp tục nhận những lời
“hỏi thăm”. Trưởng bối nhà họ Trần đều rất yêu quí và lịch sự với Lộ
Nghiên. Mẹ Trần kéo tay cô, tỉ mỉ trò chuyện về gia đình Lộ Nghiên, còn
Trần Mặc Đông và bố đi vào thư phòng.
Sau bữa trưa, Lộ Nghiên và
cậu của Trần Mặc Đông ngồi trong phòng khách nói chuyện. Cậu là quân
nhân, giọng nói âm vang, khi ngồi sống lưng cũng thẳng. Cậu hỏi về quá
trình hai người quen nhau, Lộ Nghiên ngẫm nghĩ mãi vẫn không thể mở
miệng, dù thời gian hai người quen nhau không ngắn nhưng thời gian thực
sự bên nhau không nhiều, Lộ Nghiên chỉ có thể kể chuyện giúp Trần Mặc
Đông mua thuốc đã khiến hai người quen nhau.
Về đến nhà Lộ Nghiên đã hơn ba giờ chiều, trên đường Lộ Nghiên định mấy lần hỏi Trần Mặc
Đông về thái độ của bố mẹ anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi.
Căn nhà của họ Lộ đã ở nhiều năm, đương nhiên không có cảm giác được bố trí thiết kế, nhưng căn phòng rất sạch sẽ và rộng rãi.
Mẹ Lộ bảo Lộ Nghiên rót trà cho Trần Mặc Đông, cô đành rót một cốc nước
lọc, rồi rót thêm nước cho ba Lộ. Sức khỏe ba Lộ hồi phục rất nhanh,
theo lời dặn của bác sĩ chỉ ăn nhẹ, mỗi ngày đều vận động, hiện tại khí
sắc đã dần hồi phục.
Ba Lộ giữ Trần Mặc Đông lại ăn cơm, Lộ Nghiên và mẹ vào bếp nấu ăn.
“Đứa trẻ này, sao con lại giữ thái độ không liên quan gì đến mình thế?” Trong phòng bếp, Nguyễn Minh Ngữ giáo huấn con gái.
“…”
Nguyễn Minh Ngữ thấy Lộ Nghiên không nói gì cũng không nói thêm nữa, lấy tay
vỗ mạnh mông Lộ Nghiên, Lộ Nghiên kéo kéo cánh tay mẹ làm nũng.
“Tránh ra, đừng vướng víu mẹ, càng ngày càng không có dáng vẻ người lớn, lại còn không hiểu chuyện bằng lúc bé nữa.”
Bữa cơm chiều cũng coi như vui vẻ, ba Lộ và Trần Mặc Đông trò chuyện hợp ý
nhau. Lộ Nghiên thực sự có chút bội phục Trần Mặc Đông, anh luôn có cách nói chuyện với người anh muốn tạo thiện cảm. Sau bữa ăn, Lộ Nghiên tiễn Trần Mặc Đông xuống lầu, hai người lạnh nhạt nói tạm biệt.
Lộ
Nghiên nằm trên giường mới thấy ngày hôm nay thật dài và nhiều chuyện,
cô không thể không bội phục hiệu suất làm việc của Trần Mặc Đông, như
thể mình sắp kết hôn vậy. Đối với chuyện này, Lộ Nghiên quả có chút tâm
trạng “việc không liên quan đến mình”, có lẽ vì ngay cả chính cô cũng
không biết bước tiếp theo nên thế nào, vì sự tiến triển này đều do Trần
Mặc Đông dẫn cô đi từng bước, anh muốn họ ở cùng nhau, anh muốn cô thành người con gái của anh, anh muốn hòa nhập hai gia đình, và tất cả những
điều này với Lộ Nghiên cũng không quá phản cảm.
Ngày hai mươi tám tháng giêng, Trần Mặc Đông dẫn Lộ Nghiên đến tham dự cuộc gặp gỡ bạn bè.
“Không đi khách sạn sao?”
Trần Mặc Đông không để ý cô, tiếp tục lái xe.
“Có phải thực sự anh không thích lái xe? Lúc lái xe, anh rất nghiêm túc.”
Trần Mặc Đông lại lơ là Lộ Nghiên lần nữa, cô đành im lặng.
Xe dừng trước một cửa hàng trang điểm hoa lệ, nhân viên rất nhiệt tình
chào hỏi hai người, dường như quen biết Trần Mặc Đông, sau đó lại niềm
nở lựa chọn quần áo cho Lộ Nghiên. Lộ Nghiên vốn muốn hỏi tình huống này là thế nào, nhưng thấy dáng vẻ ông lớn của Trần Mặc Đông, cô lại mất đi tâm tình tò mò. Cuối cùng Lộ Nghiên cũng chọn được một bộ lễ phục xanh
nhạt, trang nhã, hình thức đơn giản, mặc rất vừa người. Người tạo hình
lại đưa cho Lộ Nghiên đồ trang sức, Lộ Nghiên thấy không thoải mái.
“Như vậy là có thể được rồi.” Trần Mặc Đông đứng bên cạnh nói, việc này coi như đã quyết định xong.
Trần Mặc Đông chọn cho Lộ Nghiên một dây chuyền kim cương, đích thân mình đeo cho cô.
“Thật ra em thích cái nhẫn kia hơn.” Lộ Nghiên nhìn những chiếc nhẫn lộng lẫy trong tủ kính.
“Em đang gợi ý anh cầu hôn?”
Lộ Nghiên từ bỏ nói về vấn đề này với Trần Mặc Đông, nhưng nghĩ lại thứ đồ vật như chiếc nhẫn quả thực không thể tùy tiện để người khác tặng.
Hai người khoác tay nhau đi vào đại sảnh, cách trang trí châu Âu, hoa trên
bàn và trong phòng đều là hoa tulip, màu đỏ và hai màu hoa tulip được bố trí đan xen nhau rất hài hòa, nhìn rất dễ chịu, trang nhã, khiến cảnh
vật mang vẻ nhẹ nhàng lãng mạn.
“Em thích những bông hoa này à?” Có thể do Lộ Nghiên nhìn chằm chằm vào đóa hoa nên Trần Mặc Đông hỏi cô như vậy.
“Nghe nói tulip là biểu tượng của tình yêu, nhưng không thể hiện trực tiếp bằng hoa hồng đấy.”
“Em thích hoa hồng?”
“Em thích những gì “nhã” (nhã nhặn, trang nhã).”
“Gu của em thật quái dị, hoa hồng “trang nhã” sao?”
“Lẽ nào anh chưa từng nghe “Tục chính là nhã”?”
“Già mồm.”
Hai người đi qua đám người quần áo lộng lẫy, thỉnh thoảng cũng có gặp người quen, như Tiêu Mông và Chương Lộ Viễn, nhưng họ lại không thấy Cố Dịch
Hiên và Lỗ Mạn. Sau vài câu hàn huyên, hai người ngồi xuống, Lộ Nghiên
hơi đau đầu, tuy hôm trước triệu chứng cảm cúm chỉ thoáng qua, nhưng mấy ngày gần đây lại vô cớ tái phát, không quá nghiêm trọng, không sốt,
cũng không ho, ngay cả mũi cũng vẫn bình thường, chỉ thi thoảng mới chảy chút nước mũi khiến Lộ Nghiên không khỏi lo lắng sẽ lại thất lễ trước
mặt Trần Mặc Đông.
Đèn bỗng dần tối, âm nhạc du dương, Trần Mặc
Đông và Lộ Nghiên khiêu vũ theo tiếng nhạc, ánh sáng mờ ảo, đầu Lộ
Nghiên càng lúc càng nặng chịch, cuối cùng cô bèn dựa hẳn vào vai Trần
Mặc Đông.
Nhạc tiếp tục, Trần Mặc Đông khẽ kéo Lộ Nghiên cách xa một chút, sau đó anh rút từ trong túi áo một hộp màu đen tinh xảo.
“Lộ Nghiên, em có đồng ý lấy anh không?”
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lộ Nghiên có chút mơ hồ, xung quanh đã có người
ngừng khiêu vũ đứng nhìn. Đúng là người Trung Quốc chính hiệu, có náo
nhiệt liền đến xem. Trí óc Lộ Nghiên vẫn tiếp tục mông lung.
“Em
đồng ý.” Lúc Trần Mặc Đông chuẩn bị quì xuống, Lộ Nghiên định từ chối
theo bản năng, nhưng không hiểu sao lại thốt ra ba chữ này.
Trần
Mặc Đông cười tươi rói, đeo cho Lộ Nghiên chiếc nhẫn kim cương sáng chói kia, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên, lúc này Lộ Nghiên mới ý thức
được mình đang bị cầu hôn, mà chính mình cũng đã đồng ý rồi.
Ngồi trên xe, Lộ Nghiên dần lấy lại tinh thần, cô cẩn thận nhớ lại cả quá
trình vừa nãy, cuối cùng tổng kết thủ đoạn của Trần Mặc Đông đúng là quá tầm thường, phản ứng của mình lại quá ngốc, ngay cả giọng điệu nói
chuyện của hai người cũng nhàn nhạt như nước sôi, điều quan trọng là
không có chút nào mới mẻ, mà cho dù không mới mẻ cũng phải có chút kỹ
thuật, ví dụ như dùng ngôn ngữ khác, chẳng hạn như nói bằng tiếng Anh
cũng được. Lộ Nghiên vô cùng tiếc nuối màn “lãng mạn” này.
Nước
mũi chảy, Lộ Nghiên cầm chiếc khăn tay Trần Mặc Đông đưa cho, không
kiêng kỵ hỉ mũi. Cô cũng không để ý đến ánh mắt Trần Mặc Đông, đầu nặng
chịch, cô đành dựa vào ghế ngồi, sau đó hắt xì liên tiếp ba cái, ngay cả mí mắt cũng ngày một nặng. Nói chung, đêm nay không thể nói rõ là trong hỉ sinh bi hay trong bi sinh hỉ.
Giữa lúc miên man, Lộ Nghiên
nhớ lại thời đại học, cô và Thẩm Nham cùng đi qua một chợ đêm chật chội, hai người nắm tay nhau, Lộ Nghiên chỉ cho Thẩm Nham thứ đồ chơi bán bên đường, chiếc xe đạp nhỏ được uốn từ những sợi thép, khung diều làm từ
trúc, móc treo chìa khóa làm từ vỏ sò, bày la liệt nhiều loại. Lộ Nghiên mải mê ngắm, đến khi ngẩng đầu lên đã không thấy Thẩm Nham, cô gọi to
vài tiếng nhưng không thấy anh đâu. Cổ họng khô rát, Lộ Nghiên về nhà,
sau khi mở cửa cô mới phát hiện đây là nhà người khác. Cô đi qua phòng
khách, vào phòng ngủ, thấy một đôi nam nữ trên giường, cô gái có dáng vẻ giống Lộ Nghiên, sau đó tất cả những cảm nhận và thị giác của cô bỗng
dưng chuyển sang Lộ Nghiên đang nằm trên giường kia.
Hơi thở đan
xen nhau, cơ thể quấn quýt lấy nhau, Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Trần Mặc
Đông đang mang vẻ ẩn nhẫn, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lộ Nghiên, khẽ hôn lên khóe mắt cô, lặng lẽ chờ tâm tình cô ổn định. Lộ Nghiên như mất hết sự nhạy cảm, tất cả những gì trên khuôn mặt của Trần Mặc Đông: những
giọt mồ hôi, cái cau mày, một chút bất lực, một chút đau lòng, khiến Lộ
Nghiên cảm thấy Trần Mặc Đông lúc này vô cùng đáng yêu, cộng với biểu
hiện không thoải mái của anh lại làm cô muốn bật cười.
“Em đã cảm cúm lại mặc ít áo như vậy.” Lộ Nghiên vừa tỉnh giấc mê man đã bị Trần
Mặc Đông “nghiêm khắc” phê bình, cô thấy tâm tình anh không tốt lắm.
“Là ai dẫn em đi chọn quần áo chứ.”
“Quần áo dày thì không chọn, lại toàn chọn đồ mỏng.”
“Nhỏ mọn, độc tài chuyên chế. Đúng là anh ở trong mơ đáng yêu hơn.”
“Em mơ thấy anh à?”
“…”
“Còn mơ thấy ai nữa?”
“Em mơ thấy vẻ mặt đáng yêu của anh khiến em muốn cười.” Lộ Nghiên tránh câu hỏi của Trần Mặc Đông.
“Vì điều này mà em cười sao?”
“Em thực sự đã cười à? Đúng là cười vì điều đó, còn những điều khác không đáng để em vui vẻ.”
“…”
“Trần Mặc Đông, hôm qua thật sự không phải là phong cách của anh. Lẽ nào anh
muốn khoe khoang viên kim cương to đùng của anh sao? Đúng là hư vinh hại người nha!”
“Đó cũng chỉ vì thỏa mãn lòng hư vinh của em thôi, con gái bọn em không phải đều thích loại cầu hôn như vậy sao?”
“Anh thật hiểu biết phụ nữ đấy.”
“…”
“Trần Mặc Đông, anh đừng xoa tóc em như xoa đuôi chó được không?”
“Em nói người khác thì cũng đừng tự mắng mình chứ.”
Lộ Nghiên véo anh.
“Em không định để tóc dài đấy chứ?”
“Xem tâm tình đã.”
“Không chín chắn.”
“Đúng, em phải chín chắn thì mới có thể ở cùng tên bại hoại như anh.”
Trần Mặc Đông thưởng thức ánh mắt của Lộ Nghiên, rồi nâng cằm cô để cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, chăm chú nhìn đôi môi cô. Lộ Nghiên nghĩ anh
sẽ hôn cô, nhưng anh vẫn không có hành động gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.
Lộ Nghiên trở nên lúng túng, cơ thể hơi hướng về phía trước trốn tránh,
cô chủ động hôn Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông cười ra tiếng, hôn lại Lộ
Nghiên.
Sắp đến năm mới, Lộ Nghiên mua sắm đồ Tết cho nhà. Thời
điểm năm mới, nhà cô luôn náo nhiệt, vì hay có học sinh cũ của ba mẹ Lộ
đến chúc Tết, ba mẹ Lộ thường giữ họ lại ăn cơm, chuẩn bị lì xì, coi họ
như chính con cái của mình. Thời điểm năm cũ kết thúc, tiệc xã giao của
Trần Mặc Đông liên tiếp không ngớt. Hai người đều bận rộn công việc
riêng của mình, thậm chí một ngày cũng không gọi điện cho nhau.
Lộ Nghiên nhớ tới lời cầu hôn lần trước, có lẽ nó cũng như giấc mộng. Trần Mặc Đông giúp cô được trải nghiệm niềm mong ước của mỗi cô gái, tuy
rằng vô cùng hoàn mỹ nhưng không thể không thừa nhận đó chỉ là cảnh đẹp
trong mộng, là sự bất ngờ với Lộ Nghiên. Mộng vẫn chỉ là mộng, cuối cùng vẫn phải quay về cuộc sống, mà cuộc sống là những điều vụn vặt, phức
tạp, thậm chí đôi khi còn khiến người ta muốn chạy trốn. Lộ Nghiên không biết cuộc sống của mình sau này với Trần Mặc Đông sẽ thế nào, cô không
muốn ôm ảo tưởng. Tình yêu hiện tại với cô chính là cuộc sống – nếu đoạn tình cảm kia có thể được coi là “tình yêu”.