Đồ đạc của Lộ Nghiên không nhiều. Cô quyết định đi bộ từ bến xe điện ngầm
về nhà. Thời gian đang giao thoa giữa chập tối và buổi đêm, không phân
rõ thời gian, bầu trời sẫm tối, thời tiết hơi lạnh.
Bắc Kinh ngày một sầm uất hơn, thành phố S là thành phố cấp hai, vào
thời điểm này các ngã tư đường đã yên tĩnh, nhưng ở Bắc Kinh xe cộ vẫn
chạy nườm nượp. Lộ Nghiên có chút nhớ nhung cuộc sống ở thành phố S. Có
lẽ chiếc áo thắt trên người khiến mọi người để ý đến cô, cô chỉ cúi đầu
bước đi.
Về đến nhà Lộ Nghiên phát hiện phòng mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn là Lộ Hi đã làm, cô cảm thấy lòng mình ấm áp.
Tắm xong, Lộ Nghiên định gọi điện cho Nguyễn Minh Ngữ hỏi thăm tình hình của bố. Cô tìm cả va li, túi xách, túi quần cũng không tìm thấy điện
thoại, Lộ Nghiên bỗng nghĩ ra điều gì đó, mở bàn tay ra, cuối cùng cũng
không có.
Lấy máy bàn gọi điện cho Nguyễn Minh Ngữ, cô còn nói chuyện vài câu với
bố, tinh thần ba Lộ rất tốt, còn bảo cô rằng Lộ Hi đang ở phòng bệnh,
lát nữa sẽ quay về trường, hai người nói vài câu rồi mới ngắt điện
thoại.
Buổi tối, Lộ Nghiên lên mạng tìm hiểu các tư liệu. Tỉ lệ phẫu thuật
thành công rất lớn, đa số người sau khi phẫu thuật sẽ sống thêm từ năm
đến mười năm nữa, tuy rằng ngắn ngủi nhưng Lộ Nghiên vẫn có một chút vui sướng.
Hơn bảy giờ sáng, Lộ Nghiên đến bệnh viện, xung quanh rất yên tĩnh, tay
cô xách cháo vừa nấu và bánh bao hấp mới mua, ba Lộ rất thích ăn những
thứ này. Cả đêm Lộ Nghiên gần như không ngủ, nhớ lại từng chút từ khi
mình còn nhỏ đến khi lớn lên, và đến hiện tại. Gần sáng cô có ngủ được
một chút, nhưng khi tỉnh dậy tinh thần rất tốt. Cô nấu cháo, giặt quần
áo, dọn dẹp nhà cửa, rồi ra ngoài mua bánh bao hấp, chủ quán vẫn còn
đang chuẩn bị, bột và nhân trải đầy trên bàn, tay nghề rất thuần thục,
người đàn ông bên cạnh đang thêm than vào lò.
“Cô gái, đừng vội, một lát nữa là được rồi.” Bà chủ là một người rất cởi mở, ngay cả giọng nói cũng sang sảng to hơn người bình thường.
Lộ Nghiên nhìn bà gật đầu, ánh mắt hướng về một đôi vợ chồng đang đi dạo buổi sớm.
“Sao lại dậy sớm thế này? Tối qua không ngủ à?” Mẹ Lộ nhẹ nhàng đi bến
cạnh Lộ Nghiên, nhận lấy đồ, rồi lôi Lộ Nghiên ra hành lang nói chuyện.
“Không phải, con thức dậy sớm thôi ạ.”
“Mẹ còn không hiểu con sao, bình thường làm gì có dáng vẻ này, cứ có chuyện là bất an.”
“Mẹ, mẹ nói bố không sao mà?” Lộ Nghiên cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào.
“Nha đầu chết tiệt, bố con có thể có chuyện gì được. Con mà biết nghe
lời như vẻ mặt của con thì mẹ và bố con bảo đảm sẽ trường sinh bất lão.”
“Mẹ, con gái của mẹ như vậy thật sao? Mẹ nói cứ như con là người hai mặt ấy.”
“Không phải con như vậy sao?”
“…”
“Lần sau đừng đến sớm như vậy, ở nhà ngủ thêm chút, con đến sớm quá cũng ảnh hưởng đến những người bên cạnh không được nghỉ ngơi đấy.”
“Mẹ là mẹ của con, sao con lại bị mẹ nói là không biết để ý người khác chứ!”
Mẹ Lộ lườm một cái, rồi kéo cô rón rén quay lại phòng bệnh.
Sau đó Lộ Nghiên đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, những gì cô biết được cũng giống như những gì mẹ Lộ nói, ca phẫu thuật đã định ngày vào ba tuần
sau, Lộ Nghiên hi vọng có thể phẫu thuật sớm hơn nhưng có nhiều nguyên
nhân khiến cô không được như mong muốn.
Cả nhà đoàn tụ trong bệnh viện, tiếng nói chuyện rất nhỏ, sợ ảnh hướng
tới người khác. Thỉnh thoảng có người nói ngưỡng mộ gia đình nhà cô, Lộ
Nghiên nghe thấy câu này cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không điều gì có
thể khiến cô hạnh phúc hơn. Cũng có ngoại lệ, đương nhiên là hai chị em
Lộ Nghiên và Lộ Hi, thỉnh thoảng hai người có “tranh cãi”. Lộ Nghiên
nghĩ đó chỉ là một cách biểu hiện niềm hạnh phúc mà thôi. Nếu không phải cãi nhau vặt, mà là thật sự cãi nhau thì bất luận cãi nhau to hay cãi
nhau bé đều sẽ tổn hại đến tình cảm của nhau.
Lộ Hi vẫn phải đi học, vì thế mẹ Lộ và Lộ Nghiên thay nhau chăm sóc ba
Lộ, nhưng đa số thời gian vẫn là mẹ Lộ chăm sóc, Lộ Nghiên gánh vác
trọng trách ăn uống của bố mẹ, mỗi ngày ba bữa cô đều mang cơm đến bệnh
viện. Bệnh viện không xa lắm, chỉ cần hai trạm tàu điện ngầm là tới nơi, nếu đi bộ cũng mất chưa đến ba mươi phút.
Con người thường khó thay đổi thói quen của bản thân, dù chính mình hiểu rõ như vậy sẽ mang lại rất nhiều phiền phức. Ví dụ như Lộ Nghiên, nấu
cơm là chuyện khó khăn với cô, dường như cô cẩn thận một cách cố chấp,
luôn lo lắng bỏ quá nhiều gia vị; nấu cơm dùng rất nhiều đũa và thìa, rõ ràng cô chỉ nếm thử vị, lại sợ chiếc đũa mình dùng lúc trước có nước
bọt… Lộ Nghiên thầm nghĩ không biết từ khi nào cô đã trở nên cẩn thận
hơn rất nhiều so với trước đây, mình như vậy quả thật rất buồn .
May mắn đồ ăn làm ra cũng không khó ăn, ba Lộ luôn giữ thể diện cho con
gái, còn khen ngợi con gái mình sẽ là vợ hiền với những người bệnh khác.
Mỗi khi ăn xong bữa trưa, ba Lộ đều phải ngủ khoảng một tiếng. Những lúc đó, Lộ Nghiên thường ngồi bên giường bệnh, có khi làm gì đó, có khi lại không làm gì, ngồi nhớ lại ngày còn nhỏ, nhưng nhiều việc đều đã trở
nên rất mơ hồ. Lộ Nghiên thực sự là một cô gái hồ đồ, xưa nay cô chưa
từng hiểu được chính mình.
“Nghiên Nghiên, có phải bên kia có chuyện gì không?” Tinh thần ba Lộ hôm nay rất tốt, còn tản bộ ra ngoài hoa viên cùng Lộ Nghiên.
“Không có gì, cứ liên tục đi làm và tan tầm thôi ạ.”
“Con đấy, nhìn có vẻ là một đứa trẻ rất cởi mở, nhưng thực ra lại rất bí ẩn, cái gì cũng không nói cho chúng ta biết.”
“…”
“Con cho rằng bố mẹ không biết chuyện hồi nhỏ của con và Lộ Hi sao? Tuy
trước kia Lộ Hi bắt nạt con, nhưng kết quả con cũng không thiệt thòi gì, vì thế bố mẹ mới không quản chuyện của hai đứa. Tuy con không tố cáo gì với bố mẹ về Lộ Hi, nhưng con lại đi đổ phấn rôm vào giầy của Lộ Hi
khiến nó trượt chân ngã, con sửa bài tập của Lộ Hi để bài của nó bị điểm thấp. Những điều này đều là con làm, bố không nói sai chứ?”
“Con không nhớ nữa.”
“Bố mẹ đều biết từ nhỏ con đã có chủ kiến riêng, mà con lại là một đứa
trẻ thông minh nên bố mẹ tin con biết tự chăm sóc mình tốt, vì thế mới
để con ra ngoài.”
“Con thật sự không có chuyện gì mà.”
Ba Lộ hiểu khẩu khí của con gái đã như vậy thì thật sự không có chuyện
gì, hơn nữa cô không muốn nói thêm nên ông cũng không gặng hỏi nữa. Hai
người đi vòng qua tảng đá, ba Lộ hơi mệt, Lộ Nghiên liền giục ông trở về phòng bệnh.
Nhân lúc ba Lộ ngủ trưa, Lộ Nghiên nhớ lại khi mình học trung học, lần
đầu tiên lớp tổ chức họp, cô giáo chọn cô làm ủy viên kỉ luật, tất cả
phiếu bầu đều thông qua. Đó chính là Lộ Nghiên, nhìn rất điềm đạm, nụ ngọt ngào, nhưng vừa vào lớp đã không làm quen với ai, ngồi một mình
học bài. Sau này đã chơi quen với mọi người rồi thì cô lại trở thành một cô gái rất cởi mở, vì thế hợp lẽ trở thành nhân vật tích cực nhất trong lớp . Quả thực cái chức vụ ủy viên kỉ luật chỉ là thùng rỗng kêu to, Lộ Nghiên chưa bao giờ dùng đến chức vụ đó, duy chỉ có một lần khi học lớp mười, cô cùng các cán bộ khác trong lớp gánh vác trách nhiệm sắp xếp
phòng học. Thời gian đó còn phát sinh một chuyện không hề vui vẻ mà cả
đời này Lộ Nghiên không cách nào xóa bỏ được.
Lên lớp mười một, Lộ Nghiên chọn ban tự nhiên, lớp của cô không bị tách
ra, chỉ có mấy bạn ban xã hội chuyển đi và có thêm mấy bạn ban tự nhiên
chuyển đến. Tuổi dậy thì của Lộ Nghiên năm lớp mười một như đúng hạn là
tới, nhưng sau này Lộ Nghiên tổng kết lại thời kỳ dậy thì của cô đã trôi qua rất mịt mờ – Cô là đứa trẻ nghe lời nhất trong đám phản nghịch bắt
đầu trưởng thành kia, nhưng cũng là đứa phản nghịch nhất trong đám đang
trưởng thành biết nghe lời kia.
Sở dĩ nói vậy vì khi Lộ Nghiên học lớp mười một đã kết bạn với một đám
học sinh mà trong mắt các thày cô là hư hỏng, cứ tan học là cùng bọn họ
chơi những trò xấu, trong lớp thì chơi trò chuyền giấy. Giáo viên đã
từng gọi cô lên nói chuyện, tuy miệng Lộ Nghiên đồng ý nhưng trên thực
tế vẫn chơi với đám bạn kia. Mấy đứa con gái ở cùng nhau, Lộ Nghiên càng hiện rõ vẻ thanh tú, cô không bắn tai, không nhuộm tóc. Bọn họ không
phải lúc nào cũng chơi bời, thỉnh thoảng nổi hứng lên lại cùng nhau ngồi làm bài tập, gặp phải chỗ nào bế tắc, Lộ Nghiên sẽ giảng giải cho họ.
Đôi khi bọn họ học được cách cùng giải quyết một loại bài nào đó. Thực
ra Lộ Nghiên khi đó không hề nghĩ đến chuyện “cứu khổ cứu nghèo” gì, cô
chưa từng nghĩ qua sẽ thay đổi họ, chỉ là cô cảm thấy ở cạnh họ rất vui
vẻ. Mặt khác, cô chưa từng đánh mất thành tích, vẫn nghe lời thày cô như cũ, vẫn là đứa trẻ “ngoan” như lời người lớn nói.
Hết nửa kỳ lớp mười một, giáo viên môn Hóa của Lộ Nghiên muốn cô đi thi
môn Hóa, đồng thời nói giùm cô về việc nghỉ chức ủy viên kỉ luật với
giáo viên chủ nhiệm, lý do là để cô có thể toàn tâm toàn ý học Hóa và
nghiên cứu, Lộ Nghiên đồng ý.
Thành tích môn Hóa của cô tăng vọt trong năm. Cô rất thích học Hóa,
không mất nhiều công sức đã học tốt môn này. Lúc bắt đầu, cô rất ngưỡng
mộ giáo viên dạy Hóa, một bà mẹ đơn thân, uyên bác mà nghiêm khắc. Việc
học hành của Lộ Nghiên rất thuận lợi, do cẩn thận, cô đã giải quyết
không ít các phiền phức hộ giáo viên, thỉnh thoảng cô cũng nói giúp bạn
nào đó không nộp bài đúng hạn, tuy tác dụng rất nhỏ nhưng các bạn đều
cảm kích cô.
Một lần khi thu bài tập, bạn gái A trong đám “bất lương” đã cầm đi bài
tập của bạn gái B, còn giở trò nhờ Lộ Nghiên giả vờ như không thấy. Bạn
học B trong mắt Lộ Nghiên vô cùng kiêu ngạo, diện mạo bình thường mà
ngày nào cũng điệu đà làm dáng, thành tích bình thường nhưng lại không
hề khiêm tốn, cô ta đã từng coi thường Lộ Nghiên: “Cả ngày ra vẻ không
học hành gì cho mọi người xem, ai biết về đến nhà lại ra sức học hành,
đúng là dối trá.” Nguyên nhân vì cô ta đã nỗ lực nhưng thành tích môn
Hóa vẫn xếp thứ hai sau Lộ Nghiên, mà chỉ thấp hơn Lộ Nghiên hai điểm.
Vì chuyện đó Lộ Nghiên từ “coi không ra gì” thành ghét cô ta.
Sự việc sau đó phát triển rất “thuận lợi”, bạn học B bị cô giáo phê bình chuyện không nộp bài, B không chịu thừa nhận, vì thế sự tình chuyển
hướng sang Lộ Nghiên. Lộ Nghiên thản nhiên nói một câu: “Không thấy”, cô giáo tin ngay. Tan học, B tức giận hùng hồn mắng mỏ Lộ Nghiên lấy công
làm chuyện tư, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Lộ Nghiên không
nhìn cô ta, tiếp tục viết 100 lần tên mình, nguyên nhân vì cô đã lần thứ n quên viết tên mình vào bài thi nên bị giáo viên chủ nhiệm phạt. Bạn
học B thấy vậy càng thêm kích động, bạn bè không chịu nổi liền tới tấp
nói hộ Lộ Nghiên.
“Cậu đừng chơi xấu nữa, không nộp là không nộp, sao còn hại người khác nữa.”
“Lộ Nghiên lấy bài tập của cậu làm gì, bạn ấy cũng không phải không biết làm.”
…
Bạn học A hả giận, muốn đi tiêu hủy chứng cứ, nhưng Lộ Nghiên ngăn lại.
Sau đó, Lộ Nghiên cầm vở bài tập đến trước bàn giáo viên dạy Hóa. Lúc đó trong phòng chỉ có một giáo viên, cô nói là đến lấy vở bài tập, người
giáo viên kia nghe vậy liền quay lại chỗ ngồi làm việc của mình. Lộ
Nghiên nhét vở bài tập của B vào trong đống sách vở của cô giáo, cố ý để lòi ra một góc, sau đó ôm chồng vở bài tập của lớp đi.
Giờ Hóa mấy ngày sau.
“Có thể cô đã nhầm, vở bài tập của em ở chỗ cô. Em cũng đừng uất ức,
công việc của cô bận như vậy, khó tránh khỏi chuyện vô ý đặt ở đâu đó
rồi quên là đã đưa cho ai. Lần chép bài vừa rồi coi như giúp em nhớ sâu
kiến thức.” Giọng cô giáo không to, nhưng Lộ Nghiên đứng bên đương nhiên nghe rõ, chính vì như vậy mà mỗi lần hết giờ Lộ Nghiên đều lên bục
giảng đánh dấu những quyển bài tập cô giáo để lại, rồi đưa cho các bạn.
Đó chính là giáo viên. Họ có thể tùy ý nói ra một câu nhẹ nhàng mà bưng
bít hết sự thật đã làm tổn thương người khác. Lần báo thù này thành công toàn diện, nhưng Lộ Nghiên vẫn thấy áy náy với cô giáo và canh cánh
trong lòng những câu nói đầy tổn thương của bạn học B kia. Cô cảm thấy
lần này đã trả hết nợ nần với hai người họ.
Trong trí nhớ của cô, dường như sau sự kiện gián tiếp giết mèo, cô lại
đã thêm một lần nữa bùng nổ tà ác. Lộ Nghiên tạo ra án oan này không
phải do động cơ thâm sâu, chỉ là sự khôn ngoan của cô dẫn dắt. Sự tình
phát triển đến mức Lộ Nghiên nghĩ tới nên cô thoải mái bước vào, trong
lúc vô tình mọi chuyện lại trở thành như thế.
Hai ngày sau, mẹ Lộ nói muốn về nhà lấy thêm mấy bộ quần áo để thay, Lộ
Hi đã quay lại trường học, chỉ còn Lộ Nghiên ở cạnh bố. Lộ Nghiên không
có gì để làm, cầm tờ báo trên tay bố, nói là muốn đọc cho ông nghe.
Đọc một đoạn dài bài báo về các chính sách cải cách của chính phủ, đầu
óc Lộ Nghiên bắt đầu rối mù lên, còn ba Lộ cũng không nghe tập trung,
mệt mỏi muốn ngủ.
“Đổi sang trang kinh tế đi.” Lộ Nghiên thấy bố muốn ngủ, vừa định đặt báo xuống thì nghe thấy tiếng bố nói.
Lộ Nghiên mở trang kinh tế. Cô rất ít đọc báo và xem tin tức, bao gồm cả đống tin tức rắc rối của đám minh tinh. Cô tìm được bài lớn nhất ở giữa trang kinh tế.
“XÍ NGHIỆP TRẦN THỊ TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN LĨNH VỰC MỚI:
Tháng tám năm nay Chủ tịch Trần thị – Trần Chí Bang đổ bệnh, con trai
Trần Mặc Đông toàn quyền quản lý xí nghiệp. Ý kiến của các vị lãnh đạo
trong xí nghiệp khác nhau, dẫn đến việc Trần thị một lần nữa bị khủng
hoảng…”
Lộ Nghiên thuận tay đặt tờ báo sang một bên, lúc cúi đầu mới phát hiện
bố mình đã ngủ, may mà cô dừng đúng lúc, nếu không lại làm không công
rồi.
Lộ Nghiên ngồi bên giường, bên tai vọng đến tiếng bình luận nho nhỏ của bệnh nhân khác trong phòng.
“Chàng trai này tài giỏi, lắm tiền, con gái nhà ai lấy được anh ta thật là có phúc.”
“Ông hiểu gì chứ, đám người có tiền làm gì có đồ nào tốt.”
Lộ Nghiên thầm bổ sung câu nói của bà cô kia: “Họ hoàn toàn không phải đồ vật.”
Mẹ Lộ quay lại phòng bệnh, Lộ Nghiên ngồi lại một chút rồi nhanh chóng về nhà.
Trời dần tối, lối vào tàu điện ngầm có rất nhiều sạp hàng nhỏ. Lộ Nghiên nhìn thấy những thứ này thì không nhấc nổi chân rời đi, ánh mắt chăm
chú nhìn vào những sạp hàng. Lộ Nghiên ngồi xổm trước một sạp hàng bán
móc điện thoại, ngắm nhìn những phụ kiện thủ công, không nhịn được sức
hấp dẫn mà móc tiền ra.
Thứ Lộ Nghiên chọn quả thật trước kia cô cũng đã từng mua, nhưng là Trần Mặc Đông và cô cùng nhau mua. Thời gian Lộ Nghiên bị thương ở chân, cô
bắt Trần Mặc Đông xuống lầu cùng cô, dưới sân có một sạp hàng nhỏ. Lộ
Nghiên chọn tới chọn lui, cô chọn một mặt có lỗ, Trần Mặc Đông chê cô
không có thẩm mỹ. Món đồ có giá 5 tệ, lúc trả tiền, Trần Mặc Đông rút ra một tờ tiền giá trị lớn, người bán hàng không có tiền trả lại, cuối
cùng Lộ Nghiên lấy ra 3 tệ từ túi mình, mà Trần Mặc Đông chỉ có một tờ 1 đô là thấp nhất, người bán hàng bất đắc dĩ bán cho cô.
Lộ Nghiên nhớ đã để nó ở đâu đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Đột nhiên cô cảm thấy mình đã già rồi, rất đúng với câu: “Tuổi trẻ hay
nghĩ tới tương lai, già lại nghĩ về quá khứ”, Lộ Nghiên cũng thấy hồi ức của mình càng ngày càng quá dư thừa.
Dứt bỏ suy nghĩ linh tinh, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi chảy, mỗi ngày Lộ Nghiên bận rộn với công việc làm cơm và đưa cơm. Tài nghệ nấu nướng của cô tiến bộ nhiều, ngay cả Lộ Hi đôi khi cũng bật ra câu “không khó ăn”. Như vậy đã là đủ với Lộ Nghiên rồi.
Một buổi sáng, trên đường từ bệnh viện về nhà, Lộ Nghiên cảm thấy gió
thổi rất to. Vì thế lúc đưa cơm buổi trưa, cô lấy chiếc mũ phớt mua cách đây rất lâu đội lên cho đỡ rối tóc, đồng thời cũng bọc hai lớp kín cho
hộp cơm và bình thủy.
Đèn giao thông chuyển sang đỏ, một chiếc xe ở làn đường bên phải nhân
lúc người đi bộ và các xe khác đỗ lại đã vọt lên. Lộ Nghiên đứng bên
đường, nhìn thấy một cậu bé sang đường đang nhìn chằm chằm vào chiếc PSP trên tay, cô kéo áo cậu bé lại. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nghiên,
nhìn chiếc xe đang rẽ phải, rồi nhìn đèn đỏ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn
chị”.
Lộ Nghiên nghe thấy vậy rất vui vẻ, chữ “chị” này với một cô gái lớn như cô quả thật rất ít được nghe, cô mỉm gật đầu, đồng thời cô cũng nhìn thấy người mình không ngờ được – Tiêu
Mông. Cô ấy ngồi bên ghế phụ, xe đỗ ở hàng đầu, cách Lộ Nghiên không quá năm mét, lái xe là người Lộ Nghiên không biết, không nhìn rõ phía sau
có Trần Mặc Đông không. Trong khi nhìn Tiêu Mông, Lộ Nghiên còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cậu bé kia kéo sang đường.
Sau khi chào tạm biệt cậu bé, Lộ Nghiên hơi mất tập trung đi đường. Cô
nghĩ cách ăn mặc hôm nay chắc không phải ai cũng nhận ra nên có chút cảm giác an tâm, đi nhanh về phía bệnh viện.
Với tất cả mọi người, hai tuần qua quả là dài và vất vả. Mỗi khi ba Lộ
đau đến mức không thể ngủ, mẹ Lộ cực nhọc chăm sóc ông nhưng vẫn luôn
thể hiện tinh thần lạc quan. Mỗi ngày Lộ Nghiên đều lo lắng, còn Lộ Hi
chạy xuôi ngược hai nơi, cậu không thể nghỉ học nhưng cũng không yên tâm về bố. Thời gian hai tuần này với Lộ Nghiên dài như hai năm vậy.
Nhưng bất kể thế nào, Lộ Nghiên vẫn cảm tạ ông trời đã không tiếp tục kéo dài tình trạng này nữa.
Bác sĩ đúng giờ đi kiểm tra, nói với mẹ Lộ rằng gần đây bệnh viện mới có vài chuyên gia ở lĩnh vực này tới, hơn nữa ca phẫu thuật có thể đẩy lên trước bốn ngày. Mẹ Lộ bình tĩnh cảm ơn bác sĩ, sau đó hướng về phía ba
Lộ trêu chọc: “Mệnh anh tốt thật đấy”, sau đó cả nhà cùng.
Ngày ba Lộ phẫu thuật, ba người lặng lẽ đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Lộ Hi nắm chặt tay hai người phụ nữ.
Từ lúc biết bố bị bệnh, Lộ Nghiên chỉ khóc đúng một lần. Cô thật sự
không thích rơi lệ, cô biết nước mắt vừa mặn vừa chát, hơn nữa người
thân bên cạnh luôn khiến cô có cảm giác ngọt ngào, ấm áp; hai cảm giác
này quá cách xa nhau, vì thế cô không muốn cắt đứt những điều tốt đẹp
trong mặn chát.
Sau 5 tiếng 23 phút, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ thông báo
phẫu thuật thành công. Lộ Nghiên không biết mình làm sao có thể vượt qua được khoảng thời gian chậm chạp và đau khổ ấy, nhưng nhớ lại lại cảm
thấy rất ngắn, chỉ như một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.
Lộ Nghiên bình tĩnh lại, mở tay nhìn sợi dây chuyền trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó cô đeo lại lên cổ.
Lộ Nghiên đứng dậy cạnh mẹ Lộ, túi tiền rơi xuống, trong lúc cô khom
lưng nhặt, cái móc đầu lâu trong túi lại rơi ra, trong nháy mắt Lộ
Nghiên bỗng thất thần, nhưng rất nhanh sau đó, cô nhét lại vào trong
túi.
Lát sau ba người cùng đi gặp ba Lộ. Tuy ông chưa tỉnh, sắc mặt còn nhợt nhạt, nhưng trong lòng Lộ Nghiên vẫn rất hạnh phúc.