Sau khi Trần Mặc Đông lên máy bay, Lộ Nghiên ngồi xe của anh quay về. Lái
xe tên Tiểu Mạnh là một cậu thanh niên trẻ tuổi, Lộ Nghiên đoán hai
người xấp xỉ tuổi nhau. Hiện tại trong lòng cô trào dâng một cỗ tà ác
không sao xua tan, cứ dồn lên trên mắt, khiến cô muốn vỡ òa trong nước
mắt. Vì thế, cô bắt chuyện với Tiểu Mạnh. Cô biết được Tiểu Mạnh vừa mới tốt nghiệp không lâu nên rất tò mò.
“Vậy vì sao không tìm công việc khác mà lại làm lái xe? Cậu trẻ tuổi như vậy cơ mà. Đương nhiên tôi không coi thường công việc này, tôi chỉ cảm
thấy cậu có thể có những chọn lựa tốt hơn thôi.”
Tiểu Mạnh mỉm, hơi xấu hổ: “Chuyện học hành của em không tốt, không tìm được những
việc như vậy, lại ngại công việc quá vất vả, haiz, ngày đó em thật không hiểu chuyện. Bố em vốn là lái xe của anh Đông, sau này anh Đông bảo em
làm lái xe cho anh ấy, rồi giúp bố em tìm việc khác. Anh ấy dùng xe
không nhiều, vì thế còn bảo em phải tận dụng thời gian học thêm một vài
thứ khác.”
Lộ Nghiên không ngờ Trần Mặc Đông còn có mặt như vậy. Cô cẩn thận ngẫm
lại thấy mình chưa từng hiểu anh, không biết vì nguyên nhân gì lại ngu
ngơ trở thành người phụ nữ bên cạnh anh – có lẽ nên nói là một trong số
những người phụ nữ bên cạnh anh. Lộ Nghiên nghĩ mãi vẫn không thấy điểm
gì ở mình đã hấp dẫn anh. Dung mạo? Dáng người? Tính cách? Lộ Nghiên
không thông minh nhưng cũng không ngốc, không keo kiệt cũng không quá
phóng khoáng, không dũng cảm cũng không nhát gan, nói đi nói lại chỉ là
một người bình thường, không thể hiểu nổi Trần Mặc Đông.
“Trần Mặc Đông bình thường là người thế nào?” Lộ Nghiên buột miệng nói ra, nhưng sau đó lại có chút hối hận khi hỏi vấn đề này.
“Ông chủ của bọn em tuyệt đối là một người tốt. Làm việc không cứng
nhắc, đối nhân xử thế thì hòa nhã, quan trọng nhất là anh ấy đặc biệt có tài. Em luôn nghe người khác nói rằng anh ấy rất nghiêm túc. Nhưng làm
gì có chuyện đấy, ông chủ của bọn em chỉ như vậy khi đang suy nghĩ thôi, còn tính cách anh ấy rất vui vẻ.”
“Cậu cũng khá hiểu ông chủ của mình đấy chứ.” Lộ Nghiên phụ họa. Cô bỗng nghi ngờ người mà Tiểu Mạnh miêu tả kia liệu có phải Trần Mặc Đông cô
biết không.
Lộ Nghiên quyết định không về nhà nữa, chuyển hướng đi Hyatt.
Miếng vải băng trên chân đã rơi mất, tuy miệng vết thương vẫn mở, nhưng
cơ bản đã không đau nữa. Lúc tới bàn làm việc của Triệu Phàm, cô thấy
Triệu Phàm đang ngẩn người nhìn một bức ảnh, đó là bức ảnh tập thể họ
chụp hồi năm nhất đại học, khi vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Lộ
Nghiên cũng có một tấm.
Lộ Nghiên trêu chọc Triệu Phàm ‘nhìn hoa buộc, nghĩ tới xuân xanh’, rồi
bảo anh phải mau tìm bạn gái, nếu không chuyện kìm nén lâu dài có thể sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và xu hướng giới tính. Triệu Phàm nghe vậy chỉ
biết lườm cô một cái.
“Trần Mặc Đông đi rồi mới nhớ đến anh đây.” Giọng nói đầy trách móc.
“Đừng bảo với em là anh ghen nhá, như vậy sẽ khiến sự tưởng tượng của em phát triển đấy.”
Lộ Nghiên thấy Triệu Phàm không có ý định phản bác mình.
“Em muốn quay lại làm việc. Anh xem có gì phù hợp với người nửa tàn tật
như em không, mấy ngày cũng được, chân em chắc cũng sắp khỏi hoàn toàn
rồi.”
“Thật sự muốn làm việc hay muốn lấy cớ công việc để phân tán tinh thần từ phía nào đó?”
“Sao hôm nay anh nói nhiều thế? Có gì nói thẳng được không, em chán kiểu nói hàm ý ẩn ý lắm.” Lộ Nghiên sốt ruột, ngay cả cách nói địa phương
cũng lôi ra.
“Đúng là không thể động vào em, được người ta nuông chiều ngày càng ngang ngược rồi. Em không sợ mình mau già à?”
“Anh mới mau già ấy.” Cô nói xong còn đi tới nhéo tay Triệu Phàm.
“Em đến là để mang cơn tức giận tới cho anh sao? Ai lại vừa đắc tội với
em rồi.” Lộ Nghiên nhìn dáng vẻ như anh đây đã hiểu rõ mọi chuyện của
Triệu Phàm càng thêm tức giận, quay người bước đi, ngay cả tạm biệt cũng không chào.
Lộ Nghiên chậm rãi về nhà, trong đầu hồi tưởng lại thời gian mấy ngày
nay ở cùng Trần Mặc Đông. Đó không phải là nhớ nhung, cô chỉ cảm thấy có chút lạ lùng.
Nhớ lại cuộc sống của hai người, những cuộc trò chuyện của hai người càng khiến Lộ Nghiên cảm thấy không hiểu được chính mình.
Nếu ai đó nói lời ẩn ý, sự nhạy cảm của Lộ Nghiên sẽ xuất hiện, nhưng đa số cô đều không thể hiểu rõ ý tứ trong đó, vì xưa nay cô luôn suy nghĩ
theo con đường thẳng thắn. Đối với câu nói của Triệu Phàm, Lộ Nghiên
đương nhiên hiểu anh nói gì, cô hối hận lúc đó mình đã quay người chạy
trốn, giống như cô gái nhỏ xấu hổ bị vạch trần chỉ có thể trốn chạy. Tuy nhiên, Lộ Nghiên lại không thừa nhận mình ở trong tình cảnh đó.
Lần trước Trần Mặc Đông nói “anh sẽ không giống người khác dỗ dành em
như vậy”. Cô đã tự hỏi nhiều lần vẫn không hiểu, lẽ nào anh biết gì đó,
hay là hôm trước Triệu Phàm nói gì với anh, Lộ Nghiên có chút nghi hoặc. Cô thừa nhận trong chuyện này mình hơi nhạy cảm, nhưng đôi khi chính
mình cũng khó khống chế được suy nghĩ của bản thân. Sự nghi ngờ và bất
ổn khiến Lộ Nghiên cảm thấy rất nóng lòng sốt ruột.
May mà lời nói của Trần Mặc Đông luôn khiến cô thấy lạ thường khó hiểu, có lẽ quen rồi sẽ ổn, Lộ Nghiên tự an ủi mình như vậy.
Công việc gần đây của Lộ Nghiên rất nhẹ nhàng. Hiện tại đang vào mùa ít
khách của Hyatt nên cô khá nhàn rỗi. Gần đây cô say mê một bộ phim
truyền hình được chuyển thể từ một cuốn . Cô rất thích tác giả của cuốn đó, nhưng lại sợ đọc các tác phẩm của bà ấy, đa số đều rất bi thương. Hồi học năm ba đại học, Lộ Nghiên đã đọc cuốn bán chạy nhất của bà ấy khi đó, vì đọc nó mà cô đã từ chối hẹn hò với Thẩm Nham, trốn trong kí túc xá đọc liền một mạch.
Khi đọc đến đoạn cao trào, Lộ Nghiên cố gắng kiềm chế nước mắt. Nhưng
đến đoạn nữ chính vì lo lắng nam thứ xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến
nơi ở cũ của hai người thì cảm xúc của Lộ Nghiên bùng phát, đó là lần cô khóc dữ dội nhất. Thật ra Lộ Nghiên thích nam chính, nhưng lại vô tình
có cảm giác thương cảm với nam thứ. Cô cho rằng nữ chính nên ở bên nam
chính, nhưng cũng thấy nữ chính nên bắt đầu lại với nam thứ, tóm lại tâm tình cô khi đó vô cùng thương tiếc. Lộ Nghiên giới thiệu cuốn sách với
bạn cùng kí túc, họ đều đọc nhưng sự xúc động không lớn, dù chảy nước
mắt nhưng cũng không phải vì nghĩ như Lộ Nghiên. Lộ Nghiên khóc đến mức
ngày hôm sau mắt cô vừa đỏ vừa sưng phù lên.
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, Lộ Nghiên thấy hơi buồn , cô tự giễu mình. Có thể ngày đó mình đã quá hạnh phúc nên không chịu nổi
chuyện hai người yêu nhau mà không có được kết quả hạnh phúc. Cô láng
máng nhớ khi đó Thẩm Nham đã nói: “Trên thế gian, loại tình cảm nào cũng có. Yêu nhau không nhất định phải ở bên nhau, không yêu chưa chắc đã
không bên nhau. Tình cảm rất mong manh, có thể trong nháy mắt đã bị phá
hủy. Không có kết quả nào là không đúng, mỗi chuyện xảy ra đều có tính
tất yếu của nó.”
Trong trí nhớ của Lộ Nghiên, đó là lần đầu tiên Thẩm Nham nói một câu
dài như vậy. Tuy khi ấy chỉ là lời anh khuyên giải Lộ Nghiên, nhưng
dường như câu nói ấy đã miêu tả chân thực hiện tại của Lộ Nghiên và Thẩm Nham. Không có kết quả nào là không đúng, và kết cục của một việc luôn
gắn liền với tính tất yếu của nó.
Mỗi đêm hết giờ làm về nhà, Lộ Nghiên đều ngồi bên cạnh máy tính xem hết hai tập phim. Trong lúc xem, cô sẽ nhận được điện thoại của Trần Mặc
Đông. Thời gian nhận được điện thoại không giống nhau, có khi phim vừa
mới bắt đầu, có khi phim gần hết mới có điện thoại. Hai người nói chuyện điện thoại không giống như khi bình thường hay cãi nhau, Trần Mặc Đông
chỉ hỏi những chuyện đời sống của Lộ Nghiên; còn Lộ Nghiên để tránh
những khoảng lặng, cô thường kể cho Trần Mặc Đông nghe những chuyện gặp
phải trong công việc. Đôi khi Lộ Nghiên cảm thấy rất vô vị, nhưng lâu
dần cô cũng lười kể những chuyện này với anh, vì anh chỉ nhàn nhạt ậm ừ, hoặc thỉnh thoảng có chuyện hay ho mới khẽ .
Hôm nay là ngày thứ bảy kể từ khi Trần Mặc Đông quay về Bắc Kinh. Lộ
Nghiên vừa lôi máy tính ra thì điện thoại bỗng reo, cô không dừng tay,
cắm máy tính, nhấn nút khởi động, rồi sau đó mới nhận điện. Hai người
giống như đang chào hỏi ân cần, cảm giác quen thuộc đến hờ hững.
“Trần Mặc Đông, thật ra ở Bắc Kinh anh đã có bạn gái hay vợ chưa cưới rồi đúng không?”
Đầu bên kia im lặng một lúc, sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Anh không nghĩ em lại thông minh đến vậy.” Trần Mặc Đông lười nhác nói trong điện thoại.
“Không ngờ em đã đoán đúng. Anh xem tuy xã hội hiện đại phát triển rất
nhanh, nhưng mọi chuyện lại chẳng hề có chút cảm giác mới mẻ nào, TV, đều nói đến những điều này, nếu mọi chuyện của chúng ta đều thuận lợi thì đúng là không thực tế.”
“…”
“Kế tiếp có phải là anh sắp kết hôn rồi, nhưng vẫn tiếp tục muốn em là người phụ nữ của anh, không, nên nói là tình nhân.”
“Lộ Nghiên, hôm nay anh mới phát hiện em đúng là một cô gái đại trí tuệ.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bây giờ em đang vội vàng tìm cho mình một đường lui, một lối thoát. Có phải hơi vội vã quá không?”
“Sớm chuẩn bị, đến lúc đó sẽ đỡ hấp tấp.”
Đáp lại Lộ Nghiên là tiếng tắt điện thoại.
Lộ Nghiên gập điện thoại, nhìn cảnh đẫm máu trên màn hình, hai người yêu nhau không hề để ý gì đến tiếng bom đạn và đám máy bay lượn trên đầu,
họ chỉ biết ôm nhau thật chặt, đương nhiên cuối cùng trận chiến cũng
ngừng lại, hai người càng vui sướng ôm nhau.
Lộ Nghiên không tin có thể ngừng được chiến tranh, trái ngược lại, giống như hát xướng, mãi mãi chỉ là khởi đầu một trận chiến không thuốc súng, chúng ta không đổ máu, nhưng đều đã hi sinh.
Lộ Nghiên dần bận rộn lu bù, không chỉ công việc, mà còn bận với cuộc sống nhàn hạ của mình.
Lộ Nghiên vốn là một cô gái thích chui rúc ở trong nhà chính hiệu. Thẩm
Nham đã từng vì điều này mà tức giận với cô, giận cô lúc nào cũng ở nhà
rầu rĩ. Nhất là sau khi mẹ Thẩm Nham đến tìm Lộ Nghiên, cô càng không
muốn chui ra ngoài. Bà ấy mang thái độ hòa nhã nhưng lại không có một
tia ấm áp, ít nhất Lộ Nghiên cũng cảm thấy vậy. Sau này dần dần Lộ
Nghiên cũng từ chối cùng Thẩm Nham đi tham dự các hoạt động với bạn học
của anh. Không phải cô không muốn đi, chỉ là cô hi vọng mẹ anh sẽ không
đến tìm cô nữa. Không phải cô sợ mà lùi bước, chỉ là cô thấy không thoải mái.
Thẩm Nham bắt đầu hỏi cô vì sao, nhưng biết không có kết quả nên để theo ý Lộ Nghiên. Anh luôn nuông chiều và khuất phục cô một cách vô điều
kiện.
Lộ Nghiên thích cả ngày ở nhà, thoải mái, dễ chịu, còn có thể độc chiếm Thẩm Nham – khi đó Lộ Nghiên đã nghĩ như vậy.
Hết giờ làm, Lộ Nghiên và Tiểu Diêu gặp nhau, hai người đi ăn thịt nướng ở một con phố sau khách sạn, tuy không sầm uất nhưng ở đó người ta có
thể được thanh thản thả lỏng.
Thịt ba chỉ và chân gà đặt trên bếp nướng, quét thêm chút dầu, nhìn rất
ngon. Hai người gọi thêm vài đĩa thịt, rau và hai bình rượu. Tuy là hai
cô gái nhưng tửu lượng của hai người khá tốt, chút rượu này không đáng
gì.
“Tiểu Nghiên, cậu có tiến bộ đấy, cũng học mượn rượu giải sầu rồi cơ.”
“Ai nói mình mượn rượu giải sầu, mình có sầu gì đâu.”
“Dù sao chuyện gì cậu cũng không nói với mình, mình cũng chỉ đoán thôi.
Cậu thích bí mật thì cứ bí mật đi.” Tiểu Diêu có chút giận dỗi. Tuy hai
người là bạn, nhưng Lộ Nghiên rất ít kể lể chuyện của mình, còn cô có
chuyện gì cũng phun ra sạch sẽ với Lộ Nghiên, càng ngẫm nghĩ càng thấy
xưa nay Lộ Nghiên vẫn như vậy.
Ăn xong, hai người lại đi chợ, dạo một vòng mua sắm. Sau 11 giờ, chợ
thường giảm giá. Tiểu Diêu mua rất nhiều quần áo cho cô, bạn trai và mẹ
chồng tương lai. Lộ Nghiên mua một chiếc khăn, không biết là thương hiệu gì, nhưng rất to, màu chói. Cô định đem về làm khăn trải bàn, chắc chắn nhìn sẽ rất ấm áp.
Về đến nhà, rửa mặt, đi ngủ, nhưng nằm trên giường cô cứ trằn trọc mãi.
Cuối cùng cô quyết định dậy tiếp tục xem bộ phim kia. Cô vừa mới xem
chưa được nửa bộ đã không dám xem nữa vì cô sợ thấy kết cục bi thương,
nhưng lại không kiềm chế được.
Ban đầu cô xem phim này vì hai lý do: thứ nhất vì tác giả, thứ hai vì
diễn viên đóng nam chính. Thời gian dài xem phim như vậy, cô cảm thấy
diện mạo nam chính đã thay đổi, giống như viết một chữ, viết lâu rồi sẽ
cảm thấy chữ này mình không biết. Nam chính có một thân hình cao và rắn
rỏi, khi thì mang dáng vẻ nghiêm túc, khi lại lơ đãng. Anh ta rất giống
bóng hình nào đó trong lòng cô, có thể là lông mi thưa hơn và bớt vẻ u
buồn đi thì sẽ càng giống hơn, nhưng cuối cùng anh ta giống ai thì Lộ
Nghiên cũng không rõ.
Xem xong hai tập phim đã là hai giờ sáng, Lộ Nghiên ngáp dài đi ngủ. Vừa nằm xuống giường cô đã sờ thấy chiếc di động đang nằm chỏng trơ dưới
người mình. Màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, đều là Trần Mặc Đông gọi tới, thời gian là chín giờ tối và gần mười một giờ đêm, lúc ấy Lộ
Nghiên không nghe thấy. Cô nghĩ muộn thế này gọi lại không phải cho lắm, vì thế liền tắt máy.
Từ lần Trần Mặc Đông ngắt điện thoại đã là một thời gian Lộ Nghiên không nhận được tin tức gì của anh. Cô chưa từng chủ động gọi điện, nghĩ kĩ
thì chỉ có một lần cô chủ động gửi tin nhắn cho anh là sau lần đầu hôn
nhau, còn lại đều là Trần Mặc Đông liên lạc với cô.
Vài ngày không liên lạc khiến Lộ Nghiên thay đổi suy nghĩ, có lẽ mình
chỉ là một “thách thức” với Trần Mặc Đông, giống như anh từng nói anh đã mất rất nhiều công sức, anh không thể cho phép công sức của mình lãng
phí vô ích, vì thế mới có chuyện họ ở chung trong thời gian ngắn vừa
rồi. Nếu có thể tìm một tính từ để miêu tả mấy ngày ngắn ngủi ấy, có lẽ
có thể dùng từ “thú vị”, mấy ngày đó khiến tâm tình người ta luôn ở
trong trạng thái âm ỉ hưng phấn.