Chập tối, Lộ Nghiên nằm trên sô pha đọc sách.
Trần Mặc Đông về mang theo vài bộ quần áo của mình và hai bát cháo theo
đúng yêu cầu của Lộ Nghiên. Lộ Nghiên vui vẻ nhận cháo, nhưng với đám
quần áo trên tay Trần Mặc Đông, cô đấu tranh quyết liệt.
“Vì sao phải mang theo quần áo? Tự em vẫn ổn, không cần anh chăm sóc.”
“Không phải em rất bận sao, đừng vì anh mà phân tâm, anh sẽ cảm thấy áy náy. Thật đấy.”
“Không phải anh còn định bảo em tắm cho anh đấy chứ? Anh có sự đồng cảm
không vậy, em đã như vậy rồi, không thể lao động nữa đâu.”
“Trần Mặc Đông, anh nói chuyện nghe được không? Giờ em không muốn uống nước.” Lộ Nghiên gần như hét lên.
Trần Mặc Đông đã để ly nước vừa rót xuống trước mặt Lộ Nghiên, sau đó mở TV, rồi ngồi xuống sô pha xem tin tức thời sự.
“Vô vị!” Lộ Nghiên khẽ lầm bầm, đôi chân không linh hoạt đạp đạp Trần Mặc Đông, nhưng tất cả vẫn im lặng như trước.
Lộ Nghiên lề mề quay 180 độ, đặt gối đệm lên đùi Trần Mặc Đông, rồi ngả đầu mình xuống.
“Em muốn ngủ, ở đây.”
Trần Mặc Đông đứng dậy, trí óc Lộ Nghiên không bắt kịp, mất đi phản xạ chống đỡ nên ngã xuống sô pha, khiến cô nổi giận.
“Ăn cháo đi rồi ngủ!”
Hai bát cháo nóng đặt trước mặt, tâm tình trước đó của Lộ Nghiên cũng mất hẳn.
“Anh không ăn với em sao?”
“Anh không đói.” Trần Mặc Đông chăm chú nhìn màn hình TV.
Một câu không đói khiến Lộ Nghiên mất đi suy nghĩ sẽ tiếp tục nói chuyện với anh. Cô cúi đầu ăn vài ngụm cháo, phát hiện ra mình thật sự cũng
không đói, mùi vị cháo dường như rất bình thường, có lẽ do cảnh vật của
quán cháo khiến cho mùi vị của nó đậm đà. Lộ Nghiên cố gắng ăn hết một
bát, không thể ăn thêm nữa.
Lộ Nghiên quay lại tư thế ban đầu, lặng lẽ đọc sách, căn phòng vang vọng tiếng người dẫn chương trình đọc tin tức.
Một ngày mới lại tới, mỗi người đều bận rộn tiếp tục những việc của ngày hôm qua. Vì mới mua mấy quyển sách nên Lộ Nghiên quyết định làm hộp
sách. Thường xuyên làm thủ công nên công việc này rất dễ dàng với cô.
Giữa trưa, Lộ Nghiên chầm chậm di chuyển xuống bếp, hâm nóng lại bát
cháo tối qua, coi như cơm trưa. Phần cháo còn lại này là cháo bí ngô,
những viên bí đỏ được đun nóng càng thêm nhuyễn, dù mất đi hương vị ban
đầu nhưng nó lại hòa quyện vào hương vị của cháo, hương thơm ngào ngạt
bốn phía, khiến Lộ Nghiên cảm thấy thòm thèm. Giữa ngọt và mặn, Lộ
Nghiên đã quen với cảm giác hơi ngọt này, còn cháo mặn ăn hơi ngang nên
chắc phải ăn vài lần mới quen được.
Buổi chiều, Triệu Phàm đến “thăm bệnh” mang theo một làn tổng hợp các loại hoa quả.
Hai người ngồi ở sô pha xem TV, tán gẫu sôi nổi, bộ phim bi thương bị
hai “nhà phê bình phim” chỉ ra bao nhiêu yếu tố hài hước, tổng kết lại
bộ phim này là một bộ phim bi hài kịch trái với khoa học.
Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, hai người quay đầu, Trần Mặc Đông đứng ở cửa cũng nhìn thấy hai người, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng kỳ
lạ.
“Phàm Tử.” Dường như Trần Mặc Đông là người bình tĩnh lại trước nhất, lịch sự chào thân mật Triệu Phàm.
“Mặc Đông, gần đây bận lắm sao? Lâu rồi chẳng thấy.”
Hai người nhanh chóng đi vào chủ đề công việc, Lọ Nghiên không biết chen vào thế nào. Mỗi người đều là một diễn viên, trong nháy mắt vở kịch
chuyển đổi nhân vật, biểu cảm và lời thoại cũng phải biến đổi theo.
Không nghi ngờ gì Trần Mặc Đông và Triệu Phàm đều là những diễn viên
tuyệt hảo, mà Lộ Nghiên thừa nhận mình mãi mãi chỉ là một trong những kẻ đóng vai phụ.
Không muốn trở ngại hai người nói chuyện công việc, Lộ Nghiên quyết định mình sẽ gánh vác trọng trách làm no bụng.
Vết thương ở chân đã đỡ hơn nhiều, một bên chân khi co lại đã không quá
đau khiến Lộ Nghiên dễ dàng hoạt động hơn rất nhiều. Năng lực kháng bệnh của Lộ Nghiên rất tốt, điều này ít nhiều có thể kéo theo năng lực chữa
lành vết thương trong tâm lý cô.
Triệu Phàm thong thả tiến vào bếp, bản tính diễn viên hiện rõ.
“Tình huống gì đây?”
“Tình huống anh thấy đấy.”
“Cụ thể chút đi.”
“Món này anh muốn ăn ngọt hay mặn?”
“Rau xanh cũng làm thành món ngọt được à?”
“Em tự nghĩ ra. Hôm nay các anh ăn món nào cũng đều sẽ cảm nhận thấy mùi vị mới.”
Lộ Nghiên xào rau, Triệu Phàm ở bên phục vụ gia vị. Tuy chân đã đỡ nhiều nhưng chuyển động vẫn chậm, vì thế Lộ Nghiên gọi Triệu Phàm vào giúp.
Lí do cô muốn Triệu Phàm ngậm miệng lại vì Lộ Nghiên và người ăn cơm hôm nay không muốn ăn phải nước bọt của người khác.
Nấu xong, Triệu Phàm gọi Trần Mặc Đông ăn cơm. Bữa cơm có ba món rau,
một món canh. Xưa nay Lộ Nghiên chưa từng hiểu rõ tỉ lệ chan canh giữa
nước và cơm, vì thế để tránh bị chê, cô chỉ làm một bát canh.
“Nói trước nhé, dù không ngon nhưng các anh có thể ăn no thoải mái. Được rồi, ăn đi!”
Lấy chính cảm nhận của Lộ Nghiên mà nói thì bữa cơm quả không hổ là một
người làm, ngoài mùi vị không giống nhau thì hương vị cơ bản giống nhau, đều nhàn nhạt như không có vị gì.
Ba người mỗi người một tâm trạng, hương vị của bữa ăn chỉ xếp hàng thứ yếu, mọi người đều thiếu hứng thú, ăn vài miếng rồi thôi.
Lúc Triệu Phàm đi, Trần Mặc Đông tiễn xuống dưới lầu. Trần Mặc Đông đi
hơi lâu vẫn chưa quay lại, Lộ Nghiên thò đầu ra cửa sổ thì thấy hai
người đang chuyên tâm hút thuốc nói chuyện, trời dần tối nên cô không
nhìn rõ vẻ mặt của hai người.
Lộ Nghiên thong thả đi vào bếp rửa bát.
Trần Mặc Đông từ phía sau ôm lấy Lộ Nghiên đang đứng rửa bát. Lộ Nghiên
không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước đi, bị dọa một trận, chiếc
bát từ trong tay rơi vào bồn rửa bát.
“Anh dọa chết em rồi.” Lộ Nghiên hổn hển trách mắng.
“Không phải em vẫn ổn sao!” Anh quay người Lộ Nghiên lại phía mình.
“Sao tâm tình anh bất định thế, vừa nãy còn không thèm để ý em cơ mà?”
Lộ Nghiên lấy khuỷu tay che miệng lại, tránh nụ hôn của Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông lườm lườm, buông cô ra, sau đó xắn tay áo rửa bát.
Lộ Nghiên không biết hai người kia khi nãy nói gì, nhưng cô có thể cảm
nhận tâm tình Trần Mặc Đông rất tốt. Lộ Nghiên thấy lúc này mình rất
giống một loại động vật bậc thấp trung thành, lúc chủ nhân vui vẻ thì hạ lệnh vui đùa, lúc chủ nhân không vui thì tùy tiện ném cho một mẩu xương giả để mình gặm nhấm.
Tối nay nhiệt huyết của Trần Mặc Đông dâng cao, rất uyển chuyển động môi động tay với Lộ Nghiên. Lộ Nghiên liều chết phản kháng nhưng kết quả
vẫn là thất bại.
“Trần Mặc Đông, anh thắng không oai, anh bắt nạt người bệnh.”
“Đừng lộn xộn.” Trần Mặc Đông gầm gừ.
Lộ Nghiên chán nản.
“Trần Mặc Đông, anh bỏ em ra, chúng ta đối đáp đi. Anh thắng thì đêm nay được ngủ ở đây, thua rồi thì mời anh ra khỏi cửa, nhớ giúp em đóng cửa
nữa.”
Trần Mặc Đông mặc kệ, vẫn tiếp tục chuyện mình đang làm.
“Bắt đầu từ chữ “thế” trong “nhất sinh nhất thế” (trọn đời trọn kiếp), anh trước đi.”
“…”
Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông đành chịu.
“Thế phong nhật hạ.” (Vật đổi sao rời)
“Anh xem suy nghĩ của mình đi, anh không thể nói những từ tích cực chút
à? Để em nói trước đi: Thế ngoại đào nguyên (thế giới thần tiên).”
“Nguyên hình tất lộ (Lộ nguyên hình)”
…
Một hồi sau lại quay lại chữ “thế”, đến phiên Lộ Nghiên trả lời.
“Thế ngoại đào nguyên.”
“Em nói rồi.” Trần Mặc Đông lúc này đã vừa động tay vừa động não, Lộ Nghiên thực sự bội phục bộ não minh mẫn của anh.
“ Vậy ‘thế phong nhật hạ’ đi.”
“Lần sau không được thế nữa.” Trần Mặc Đông ngẩng đầu, lườm lườm nhìn Lộ Nghiên, dường như có ý nói: “Em đúng là cô gái xảo quyệt.”
…
Hai người nói mấy chục thành ngữ, trong đó thỉnh thoảng có vài câu không phải thành ngữ, đương nhiên là từ cái miệng của Lộ Nghiên. Tâm tư Trần
Mặc Đông tập trung vào một chuyện khác, còn những gì cô ấy nói, cơ bản
anh không để ý.
Lộ Nghiên phát hiện chính mình không hề có chút phản kháng với hành vi
của Trần Mặc Đông, cuối cùng quyết định “sinh tử do mệnh.”
“Về sau đừng làm mình làm mẩy nữa, anh sẽ không dỗ con gái đâu, nên em
đừng trông cậy anh sẽ dỗ dành em như người khác, nghe chưa?” Lúc Lộ
Nghiên buồn ngủ, Trần Mặc Đông lên tiếng, đồng thời dịu dàng ôm chặt cơ
thể Lộ Nghiên sát lại.
“Ai làm mình làm mẩy? Ai muốn anh dỗ dành? Anh từng nghe nói con vật
được cưng chiều cần người dỗ dành chưa? Xưa nay chỉ có vật được nuông
chiều là phải dỗ dành nịnh nọt chủ nhân thôi.” Lộ Nghiên ngẩng đầu, cắn
mạnh vào cằm Trần Mặc Đông, trút giận xong định quay người đi.
“Cái tật xấu cắn người của em sao vẫn chưa sửa? Ngủ ngoan nào.” Trần Mặc Đông ngăn chặn hành động của Lộ Nghiên.
Sau đó, cả căn phòng tràn ngập hơi thở gấp gáp của Lộ Nghiên.