Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 39-40




Chương 39:


Mộng Linh đã nói hết câu nhưng Cố Tử Sâm vẫn chưa thu tay lại.

Ngay lúc này, cô mới để ý đến chiếc nhẫn mà hắn đeo trên ngón áp út của bàn tay trái.
Cái này không phải là nhẫn cưới của hai người sao?
Thấy Cố Tử Sâm đang nhìn mình, Mộng Linh chột dạ xoay mặt đi chỗ khác.

Hắn rút tay về, khẽ gật đầu nhận lấy món quà nhưng không nói gì.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Rời khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm, Mộng Linh đến bên quầy pha chế, tự pha cho mình một cốc trà gừng để giữ ấm bụng.

Đứng bên cạnh là một nhân viên phòng kế hoạch, cô ấy nhìn sang hai bên, thấy không có ai mới cất lời:
“Thư ký Kiều, cô có để ý sáng nay chủ tịch Cố đeo nhẫn ở ngón tay áp út không?”
Mộng Linh khá thân quen với cô nhân viên này.

Ngoài trưởng phòng Lý thì cô cũng hay nói chuyện với cô ấy.

Nghe cô ấy hỏi như vậy, Mộng Linh im lặng gật đầu.

“Là nhẫn cưới đó.

Lẽ nào chủ tịch quay lại với vợ cũ rồi?”
Người kia nhìn qua nhìn lại một lần nữa, mới ghé sát vào tai Mộng Linh, làm ra vẻ thần bí:
“Để tôi kể cho cô nghe cái này…”
Lại là chuyện liên quan đến Cố Tử Sâm và những lời đồn đoán về lý do hắn ly hôn với vợ cũ.

Mộng Linh nghe nhưng không biểu lộ cảm xúc gì, người kia liền hỏi:
“Cô nói xem lý do hai người họ quay lại với nhau là gì?”
“Có phải vì con cái không nhỉ?”
Biết rõ cô ấy đang suy diễn linh tinh, Mộng Linh cười trừ, nói sang hướng khác:
“Cũng có thể anh ấy tái hôn với người khác thì sao? Mà thôi… chuyện này chúng ta không nên mang ra bàn tán thì hơn.”
“Không đâu, người như chủ tịch thì cô gái nào yêu nổi chứ? Giàu thì giàu thật, có điều… lạnh lùng, vô cảm quá.” Cô nhân viên kia chậc lưỡi đầy tiếc nuối.
Mộng Linh dè chừng nhìn cô ấy, không muốn tranh luận thêm vài vấn đề này.

Cô gật đầu qua loa một cái, sau đó bỏ một ít đường vào trong cốc trà, tập trung khuấy đều.
“E hèm…”
Trưởng phòng Lý đi đến chỗ hai người, ánh mắt chị ấy nghiêm túc nhìn người nhân viên kia, giống như muốn cảnh cáo cô ấy không được nói linh tinh ở nơi làm việc.
Cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Mộng Linh từ nãy đến giờ, trưởng phòng Lý đã nghe được loáng thoáng đôi điều.
“Chào trưởng phòng Lý, em có việc nên đi trước đây!”
Bị nhắc nhở, cô gái kia vội tìm lý do rời đi.

Hiện tại, chỉ còn trưởng phòng Lý và Mộng Linh là ở lại.
Chị ấy mang ly cà phê đã uống hết để lên bàn, Mộng Linh pha xong trà nóng cũng ngồi xuống ghế.

Cô nghĩ đến chuyện ban nãy, thì hỏi:
“Chị thấy thế nào? Ý em hỏi về những lời Cẩm Uyên nói ạ!”
Cẩm Uyên chính là cô nhân viên phòng kế hoạch.
Bình thường trưởng phòng Lý không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, càng đặc biệt khi người đó là lãnh đạo trong công ty của mình.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Tử Sâm đeo nhẫn trên ngón tay áp út, chị ấy cũng không tránh khỏi tò mò.

“Cẩm Uyên nói không phải là không có lý! Em nghĩ xem, chủ tịch bao năm qua chỉ thấy chú tâm vào công việc, lại một mình nuôi con nhỏ thì lấy đâu thời gian yêu đương chứ?”
Đùng một cái lại đeo nhẫn cưới, khả năng cao là đã tái hợp với vợ cũ.
Căn bản, người đàn ông này cuồng công việc đến mức cả công ty đều biết.

Có những tháng trọng điểm, thời gian Cố Tử Sâm ngồi trong phòng làm việc ở Cố thị còn nhiều hơn bất cứ nhân viên chăm chỉ nào.
Cho nên mới nói, suy nghĩ của trưởng phòng Lý nghe có vẻ chủ quan, nhưng lại rất phù hợp trong hoàn cảnh của hắn.
Hai người nói với nhau mấy câu, tự động biết điểm dừng.

Mộng Linh trở về vị trí của mình, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Bên kia, Cố Tử Sâm nhận được điện thoại gọi tới.

Hắn buông tệp báo cáo trên tay, nhìn trên màn hình hiển thị số của Khương Vĩnh Thành liền nghe máy.
Vừa có tín hiệu kết nối, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng than vãn.

Trong lời nói còn có chút bất ổn.
“Chính là Đàm Vân Yên đó, cậu đã từng gặp qua cô ấy rồi.

Nhớ không?”
Khỏi phải nói cũng biết Khương Vĩnh Thành đang nhắc đến chuyện gì.

Cố Tử Sâm nghe qua một lượt, chỉ chú ý vỏn vẹn đến sáu chữ “nhìn thấy mông của tôi rồi.” Một con người nghiêm túc như hắn cũng phải bật cười.
“Đã nhớ ra chưa? Chết tiệt, cười cái khỉ khô nhà cậu.”

Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ tìm được chút đồng cảm từ hắn, thật không ngờ…
Bạn thân, là thân ai nấy lo sao?
“Biết rồi! Bị người ta nhìn thấy mông rồi à? Chuyện tức cười vậy cậu còn không biết giấu đi, lại kể cho tôi làm gì?”
Còn không phải vì hắn kín tiếng, không tự tiện mang bí mật của người khác kể ra bên ngoài sao?
Khương Vĩnh Thành khẽ gắt:
“Tư vấn một chút đi, tôi nên làm thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Cố Tử Sâm hỏi lại.
Chỉ là được bác sĩ tiêm thuốc cho thôi, có cần làm quá lên vậy không?
Lẽ nào Khương Vĩnh Thành chưa từng tiêm thuốc vào mông cho người khác?
“Tôi thấy bình thường mà.” Hắn nói thêm.Không thể bình thường được.

Trời ạ, nếu chuyện xấu hổ này lan truyền ra bên ngoài, sau này tôi có bạn gái, cô ấy biết được sẽ cười tôi thối mũi mất.”
Cố Tử Sâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó kiên quyết đáp lại:
“Chi bằng cậu theo đuổi luôn Đàm Vân Yên đi.

Tôi thấy, vẹn cả đôi đường!”

“Vân Yên, đi cùng với tôi đi mà!”


“Không, không… anh liệu mà thuyết phục người khác nha.”


Suốt một buổi sáng nay, Khương Vĩnh Thành cứ bám lấy Đàm Vân Yên, ra sức năn nỉ cô đi sinh nhật cùng mình. Cô ham vui vốn đã định đồng ý, ai ngờ Khương Vĩnh Thành lại muốn hai người ở trước mặt người khác, đóng giả làm một cặp.


Dẹp đi! Cô đây còn chưa có mảnh tình vắt vai, sao có thể đồng ý với yêu cầu quái dị của anh chứ?


“Này, nếu cô chịu đi cùng tôi, sau này cô muốn tôi làm gì cũng được!” Khương Vĩnh Thành vẫn kiên nhẫn nài nỉ Đàm Vân Yên đến cùng.


“Nhưng anh thì làm được gì chứ?” Cô khoanh tay trước ngực, hông tựa vào cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đầy khiêu khích.


Khương Vĩnh Thành híp mắt, lộ ra vẻ ngoài tinh quái. Hóa ra Đàm Vân Yên đánh giá anh thấp như vậy.

“Kết quả thực tập, không biết bác sĩ Vân Yên muốn đạt loại nào?”


Lời nói của anh mang theo chút đe dọa, Đàm Vân Yên suy nghĩ, lẽ nào Khương Vĩnh Thành lại muốn lấy việc công trả thù riêng của mình?


“Xùy, bình thường tôi làm việc khá tốt, đương nhiên sẽ đạt loại giỏi rồi.”


“Năm lần bảy lượt trả treo với bác sĩ phụ trách hướng dẫn mình, còn tự khen bản thân giỏi?” Khương Vĩnh Thành cự lại.


Đàm Vân Yên bặm môi nhìn anh, rõ ràng Khương Vĩnh Thành đang cố tình hiểu sai lời lời cô nói.


Anh xuống nước, lại ra sức thuyết phục:


“Tôi đùa thôi. Nhưng mà Vân Yên à, giúp tôi lần này đi.”


“Xem như nể tình tôi tận tình hướng dẫn cô bấy lâu nay, được không?”


Tận tình hướng dẫn là bắt người ta mỗi sáng phải chạy xuống canteen mua cà phê cho mình sao? Quá đáng!


“Cũng được, dù sao tôi vừa nhìn đã biết anh cũng chẳng còn cô gái nào để nhờ vả.”

“Nhưng sau này đổi lại, mỗi buổi sáng là anh đi mua cà phê đi, nha?”


Khương Vĩnh Thành đen mặt, dứt khoát gật đầu. Nghiệp từ lời nói của Cố Tử Sâm, xem chừng đã vận vào người anh mất rồi!


Sở dĩ Khương Vĩnh Thành phải cố gắng thuyết phục mời Vân Yên đi dự tiệc sinh nhật của Minh Châu với tư cách là bạn gái của mình, bởi vì anh muốn để Lan Phương nhìn thấy anh đã tìm được người tình trong mộng.


Bà ấy rất thân thiết với cha mẹ Khương Vĩnh Thành, lại thường xuyên sang nhà trò chuyện với ông bà Khương. Dạo gần đây, Khương phu nhân nhìn thấy Cố Tử Sâm tái hôn, cho nên ngày nào cũng than vãn muốn anh đi xem mắt. Khương Vĩnh Thành rất hiểu tính mẹ, nếu bà biết được anh đã có bạn gái, chắc chắn sẽ để yên không can thiệp vào các mối quan hệ của anh nữa.


Nhưng dẫn Đàm Vân Yên trực tiếp đến gặp bà Khương sẽ rất lộ liễu. Anh muốn bà sẽ thông qua mẹ của Cố Tử Sâm mà biết được, như vậy đáng tin hơn nhiều.

...


Mộng Linh diện một bộ váy trắng tay bồng nền nã, dài qua đầu gối, phía sau lưng còn đính một chiếc nơ lớn làm điểm nhấn, vành nơ kết hạt ngọc trai vô cùng nổi bật.


Chiếc váy này là Cố Tử Sâm mua cho Mộng Linh. Chính cô cũng không ngờ hắn lại dành ra thời gian quý báu của mình, đích thân đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp để chọn trang phục.


Cộc, cộc...


Cánh cửa phòng mở ra, Cố Tử Sâm nhìn người con gái đang đứng trước mặt. Ánh nhìn chăm chú của hắn dường như biểu đạt sự hài lòng. Hắn lấy tay vén nhẹ sợi tóc bên mang tai cô, chậm rãi cất lời:


“Rất đẹp!”


Hiếm khi Cố Tử Sâm mở miệng khen người khác. Mộng Linh bất giác mỉm cười, trái tim không hiểu sao lại đập mạnh.


“Đã xong hết chưa?” Hắn hỏi.


“Vâng, xong hết rồi ạ.”


Cố Tử Sâm liền đưa chiếc cà vạt trong tay cho cô, rồi nói:

“Giúp tôi thắt cà vạt đi.”


Mộng Linh nhìn chiếc cà vạt màu xanh quen thuộc, ngây người ra một lúc. Cái này không phải là món quà mấy hôm trước cô tặng cho hắn sao?


“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cầm lấy.” Cố Tử Sâm nắm lấy cổ tay Mộng Linh, rồi đặt chiếc cà vạt lên bàn tay cô gái nhỏ.


“À… vâng.”


Trong lòng cô trào lên một luồng khí nóng, cảm giác lâng lâng khó tả, mà chính cô cũng không hiểu được nó là gì. Mộng Linh chớp nhẹ mắt, đầu ngẩng lên chỉnh chiếc cà vạt trên cổ áo Cố Tử Sâm.


Hắn hơi khom người, để vừa tầm với của Mộng Linh. Ánh mắt hai người chạm nhau, không hiểu sao Cố Tử Sâm lại nhìn trực diện vào đôi mắt cô, khiến Mộng Linh ngượng ngùng quay đi chỗ khác.


“Tử Sâm, anh mau đến nhìn xem tôi thắt như vậy được chưa?” Mộng Linh chỉ vào chiếc gương lớn trên bàn trang điểm.

“Cô thấy đẹp là được.” Cố Tử Sâm tùy tiện nói.


Bên ngoài, thím Vương đã thắt xong hai bím tóc cho Minh Châu. Bé con mặc trên người chiếc váy công chúa màu đỏ mà Mộng Linh mua tặng, trông thật xinh xắn.


Ba người trở về Cố gia, cùng Phương Lan đón sinh nhật của Minh Châu. Ngoài những người trong gia đình thì khách mời cũng chỉ có Khương Vĩnh Thành.


Không hẹn mà gặp, mọi người gặp nhau ở ngoài cổng lớn dinh thự. Mộng Linh ngạc nhiên khi nhìn thấy Đàm Vân Yên cũng có mặt, cô ấy còn nắm tay Khương Vĩnh Thành vô cùng thân thiết.


“Vân Yên… cậu với bác sĩ Khương…”


“Là người yêu!” Khương Vĩnh Thành choàng tay ôm eo Vân Yên, vừa nhìn Mộng Linh cười vừa dứt khoát nói.