Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc

Chương 10-2




Vừa tắm xong,Mộ Vân nhận được điện thoại của Lục Hàn,cô bắt máy:

"Sao vậy con trai?

Bên đầu dây bên kia oang oang tiếng của Lục Hàn:

"Mẹ thấy con siêu không? Tìm ra số điện thoại của mẹ."

Mộ Vân cười hiền:

"Mẹ biết con trai mẹ giỏi rồi.Nãy về ba có hỏi gì không? "

Giọng từ bên đầu dây bên này, nghe rất vui vẻ:

"Dạ không ạ."

Mộ Vân dỗ dành thằng bé:

"Được rồi,con ngoan ngủ đi nào.Mai đi học nữa."

Sau khi dỗ Lục Hàn ngủ rồi, điện thoại Mộ Vân lại rung lên có tin nhắn:

"Mai cô nhớ đến họp hội đồng cổ đông."

Mộ Vân trả lời rất ngắn ngọn:

"Đã biết."

Cũng dễ hiểu, Mộ Vân cô đang cầm trong tay 15% cổ phần Lam thị, mà ngày mai Lam thị họp hội đồng cổ đông, cô không thể thiếu phần.

Sau khi từ trong phòng đi ra, Lục Tử Dạ đi về phía phòng của Lục Hàn,anh bước vào thấy thằng bé vẫn chưa ngủ liền hỏi:

"Sao còn chưa ngủ?"

Lục Hàn quay lại toe toét nhìn ba nó:

"Con chuẩn bị ngủ đây."

Rồi nó lon ton đi về giường,Lục Tử Dạ đắp chăn cho thằng bé xong liền nhẹ hôn lên trán con trai,nói:

"Từ mai ba bận hơn,sẽ ít chơi với con được.Nên ngoan ngoãn nghe lời dì Lục nghe chưa?"

Lục Hàn ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng,con biết rồi."

Nhìn ba đi ra ngoài,Lục Hàn xụ mặt lẩm bẩm:

"Hết mẹ bận,giờ ba bận."

Sáng hôm sau, từ trên xe oto bước xuống một cô gái đeo kính râm bản to che đi khuôn mặt của cô. Mặc bộ váy trắng tinh khôi làm nổi lên, dáng người mảnh khảnh của cô. Tất cả mọi người, nhìn thấy cô gái liền xuýt xoa " cô ấy thật đẹp". Lạnh nhạt lướt qua mọi người, Mộ Vân bước về phía phòng họp, mọi người cũng đã đến chỉ còn thiếu vài người nữa. Nhìn thấy Mộ Vân bước vào ai cũng ngỡ ngàng, họ nhìn nhau với ánh mắt muốn nói:

"Cô ấy không phải Trương Huyền,em gái của Như Ngọc sao? Lãnh Phong không phải rất thương vợ sao?Sao lại để em gái vợ đi làm như thế này?"

Mộ Vân nhìn thấy biểu cảm của mọi người cũng không tỏ ra bất mãn,cô cứ lạnh nhạt đi vào chỗ trống.Những người xung quanh,thấy cô đi qua mình liền cất tiếng chào:

"Trương tiểu thư."

Cô chỉ nhàn nhạt gật đầu,ngồi vào vị trí của mình đã chuẩn bị trước.

Một lúc sau Lam Thương dẫn đầu đi vào,bước theo sau là Lam Âu và Lam Thi và trợ lý của bọn họ.Thấy họ bước vào,tất cả mọi người bước vào cất tiếng chào:

"Chủ tịch Lam,tổng giám đốc Lam,phó tổng Lam."

Đứng đầu công ty đã đến,cuộc họp nhanh chóng được bắt đầu.Lam Thi lên trình bày dự án của mình,cô ta trình bày khá trôi chảy xong hết Lam Thương gật đầu hài lòng với cô ta.Mọi người bắt đầu tranh luận với nhau,ai cũng đồng ý với nó,bất chợt một giọng nói vang lên:

"Cô chắc bao nhiêu phần trăm là dự án này sẽ thành công? " 

Mọi người xoay lại,thì thấy là Mộ Vân,Lam Âu cười như không cười hỏi:

"Cô Trương thấy chỗ nào không hợp?"

Mộ Vân chỉ vào dự án,không trả lời câu hỏi của Lam Âu,cô nhìn Lam Thi:

"Nếu như tôi không nhầm thì dự án này có sự tham gia của Thượng thị,Lục thị,Tiêu thị cùng tham gia!Cô chắc là nó sẽ thành công? "

Nghe Mộ Vân nói,ai cũng hoảng hốt cả ba công ty đó cùng tham gia dự án này sao?Vậy Lam thị sao có thể tranh với họ?Phó tổng của họ đang đùa sao?

Nhìn biểu cảm của mọi người,đúng là không ngoài dự đoán của Thượng Hy.Mộ Vân vẫn ung dung nhìn xung quanh,Lam Thi bây giờ bắt đầu hoảng,cô nhớ lúc đi dò hỏi thì cả ba công ty đó đâu có tham gia?Sao bây giờ lại tham gia rồi?Nhìn Mộ Vân như vậy làm Lam Thi nhớ tới người phụ nữ kia,cô ta luôn tự tin như vậy thật tức chết cô mà.Lam Thi lên tiếng phản ứng:

"Cô nói vậy có ý gì?Cô nên nhớ trong tay cô chỉ có 10% cổ phần của công ty thôi. Coi như là cổ đông bé nhất tại đây."

Lam Thi nói điều này đầy tự tin,vì cô ta có tới 15% cổ phần nhưng Trương Huyền thì chỉ có 5% mà dám lên tiếng phản bác sao?

Mộ Vân nhàn nhạt cười:

"Phó tổng Lam nói thiếu rồi 15% mới đúng.Tức là cổ phần của tôi bằng cô đó.Phó tổng giám đốc Lam."

Nghe vậy không chỉ Lam Thi sững sờ mà toàn bộ cổ đông đều thẫn thờ,gì chứ Trương Huyền nắm 15% cổ phần ngang ngửa phó tổng Lam? 

Nếu vậy ai dám xem nhẹ Trương Huyền?Mọi người hít một ngụm khí lạnh,người chống lưng cho cô ta là ai?Tổng tài hai tập đoàn lớn Thượng thị và Tiêu thị những người không thể chọc vào

~còn tiếp ~