Trong phòng bệnh không quá lớn, Trì Huyên vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu, Khổng Hi Nhan chỉ có thể nhìn thấy vòng xoáy trên đỉnh đầu của Trì Huyên.
Hai người vẫn không nói gì.
Không biết qua bao lâu Khổng Hi Nhan mở miệng nói:
"Ăn chưa?"
Trì Huyên sửng sốt, ngước mắt lên:
"Ăn rồi."
Khổng Hi Nhan:
"Đến thăm chị?"
Trì Huyên gật gật đầu:
"Dạ."
Khổng Hi Nhan cười khẽ:
"Là chị em bảo em tới sao?"
Ánh mắt người kia cười rộ lên như ánh trăng non (lưỡi liềm), lông mày thanh tú giãn ra, khóe môi giương lên, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo bởi vì một nụ cười khẽ mà trở nên sinh động, Trì Huyên liếc mắt nhìn người kia cúi đầu nói:
"Không phải, là em tự mình muốn tới."
Cô dừng lại một chút sau đó nói tiếp:
"Hôm qua em không có ý làm chị bị thương."
"Em xin lỗi."
Khổng Hi nhan vén tóc lại, vẻ mặt như thường:
"Hôm qua em đã xin lỗi rồi."
"Không giống nhau."
Trì Huyên nhìn sắc mặt Khổng Hi Nhan, khóe môi ngập ngừng: "Đó là vì hôm qua em không biết chị..."
Giọng của Trì Huyện rất nhỏ, giống như tự nói cho mình nghe, Khổng Hi Nhan vễnh lỗ tai cũng chỉ nghe được mấy chữ đứt quãng, hôm qua không biết?
Không biết cái gì?
Cô vừa định mở miệng hỏi, Trì Huyên giương mắt nhìn về phía cô:
"Tóm lại, hôm nay ta thật lòng thật ý đến xin lỗi chị."
Trì Huyên nói xong đứng dậy, cúi gập người với Khổng Hi Nhan, vẻ mặt thành kính vô cùng, ánh mắt trong trẻo không xen lẫn những cảm xúc khác, thậm chí là oán hận của ngày hôm qua, bây giờ đã không còn nhìn thấy dù chỉ một chút dấu vết.
Khổng Hi Nhan thản nhiên mở miệng:
"Không cần xin lỗi, chị có thể hiểu được em. "
Trì Huyên mím môi nghẹn thật lâu mới nói ra một câu.
"Nếu không chị cũng đánh em một trận cũng được?"
Khổng Hi Nhan: ...
Phút chốc cô nhớ tới lời của Trì Vãn Chiếu về lần khỏa thân ngoài ý muốn.
Nếu không, chị cởi cho em xem?
Được rồi.
Bây giờ cô ấy thừa nhận.
Trì Huyên và Trì Vãn Chiếu, thật sự là chị em ruột không thể nghi ngờ!
Đường về não* y như nhau!
*脑回路: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi
Khổng Hi Nhan nghĩ tới điều đó, cười nói:
"Được rồi, làm phiền em đem bình hoa trên bàn trà đưa cho chị."
Mặt mang theo ý cười nhưng nghiêm túc, Trì Huyên sững sờ nhanh chóng nhìn về phía Khổng Hi Nhan, nhìn thấy nghiêm túc hiện ra giữa lông mày Khổng Hi Nhan, nhất thời ngẩn ra, không nhúc nhích.
Khổng Hi Nhan nhíu mày:
"Sao vậy? Hối hận à?"
Trì Huyên vội vàng lắc đầu:
"Không có. "
Nói xong Trì Huyên bước đến bên bàn trà, bình hoa trên bàn nhỏ hơn trong nhà, cắm mấy bông hoa vàng không rõ tên, đến gần ngửi, có mùi thơm dịu, cô cầm bình hoa xoay người đi đến bên giường bệnh đưa cho Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Huyên sau đó nhận lấy bình hoa, cô đổ hoa và nước vào thùng rác rồi nói với Trì Huyên:
"Em đứng ở sofa đi."
"Đưa lưng về phía chị."
Trì Huyên cắn môi, cúi đầu đi đến bên cạnh sô pha.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trì Huyên có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập thình thịch thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô đứng nghiêm nắm tay lại, toàn thân căng cứng, giống như chuẩn bị sẵn sàng hi sinh anh dũng bất cứ lúc nào.
Trì Huyên nhắm mắt lại.
Trước mắt tối đen.
Trong hoàn cảnh tối tăm đó khiến cho phòng bệnh càng thêm yên tĩnh, mà một chút động tĩnh nhỏ xíu càng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nỗi sợ hãi vô hình là thứ dằn vặt người ta nhất.
Nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Bàn tay khủng bố vô hình nắm chặt trái tim đang đập, khi bạn không đề phòng bất ngờ dùng sức siết chặt, sẽ làm cho bạn đau đến hít thở không thông!
Hiện tại Trì Huyên đã bị sợ hãi chi phối, nàng không xác định được khi nào Khổng Hi Nhan động thủ, không xác định người kia sẽ dùng sức ra sao, không xác định người kia có phải đập vào đầu cô hay không, có lẽ sẽ ra tay nặng hơn, đầu cô nở hoa.
Trì Huyên đang nhắm mắt, lông mi khẽ run lên, cả khuôn mặt trắng bệt, thân hình bất giác run rẩy.
Khổng Hi Nhan rũ mắt nhìn chằm chằm cái bình hoa trên tay, nhìn chính xác về phía của Trì Huyên, phút chốc dùng sức ném về phía bên kia!
Trì Huyên chỉ nghe thấy tiếng của đồ vật truyền tới!
Và sau đó choang một tiếng!
Bình hoa hình như đập vào thứ gì đó, vỡ nát.
Cơ thể Trì Huyên cũng phút chốc ngã nhào xuống đất!
Cô há miệng thở dốc, nghiêng đầu nhìn thấy những mảnh vụn của bình hoa cách đó không xa, còn có chút nước còn sót lại rơi trên sàn nhà, phản quang óng ánh lạnh lẽo.
Khổng Hi Nhan ngồi trên giường bệnh nhìn về phía Trì Huyên nói:
"Xin lỗi, thị lực không tốt lắm, ném lệch hướng."
Trái tim Trì Huyên đang điên cuồng loạn dần dần chậm rãi lại, cô quay đầu nhìn về phía Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan cười cười:
"Bất quá đây là sai lầm của chị. "
"Bây giờ chúng ta thanh toán xong xuôi."
Cô ngồi bên giường bệnh, rõ ràng trên người là đồng phục bệnh nhân nhưng lại đoan trang mạnh mẽ, lúc nói chuyện không nhanh không chậm, giọng rất nhẹ nhàng, lại nặng nề gõ vào trong lòng Trì Huyên.
Trì Huyên thu hồi tầm mắt.
Thật ra cô biết, khoảng cách giữa Khổng Hi Nhan và cô bất quá chỉ mấy mét, thị lực dù không tốt cũng không đến mức chạm không được góc áo của cô, người ka cố ý dùng phương thức này để cho cô biết.
Bản thân đã phạm sai lầm như thế nào.
Trì Huyên thấp giọng, nói:
"Xin lỗi, chị dâu."
Khổng Hi Nhan nhếch môi:
"Người em nên nói xin lỗi, không chỉ là chị."
"Còn có Hải Ninh."
Trì Huyên vẫn duy trì tư thế nãy giờ, cô nghe thấy tên Vương Hải Ninh sắc mặt hơi thay đổi, sau đó đã trở lại như bình thường, đầu vẫn cúi thấp.
Khổng Hi Nhan cũng không chuẩn bị thao thao bất tuyệt với Trì Huyên, nàng chỉ nói:
"Phòng bệnh không thoải mái đúng không, hay là em cùng chị đi ra ngoài đi dạo?"
"Chị thấy sắc trời bên ngoài cũng không tệ lắm."
Cô nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Trì Huyên.
Trì Huyên cũng nhìn về phía cô, mở miệng:
"Dạ được."
Lúc cô đứng lên hai chân còn có chút run rẩy, Trì Huyên vỗ vỗ chân mình đối mặt với ánh mắt của Khổng Hi Nhan mặt hơi đỏ lên, không bao lâu, hai người ra khỏi phòng bệnh.
Buổi trưa thời tiết có dấu hiệu sắp mưa, lúc này lại trong hơn, ánh mặt trời chiếu lên người hai đang đi song song, ấm áp, Khổng Hi Nhan khoác áo lông bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, cô mang theo một cái nón bông, đem toàn bộ mái tóc dài cuộn vào bên trong, gương mặt xinh đẹp dưới nón bị ánh mặt trời chiếu lên càng thêm chói mắt.
Trì Huyên đỡ Khổng Hi Nhan đi rất chậm, thỉnh thoảng cô nhìn về phía Khổng Hi Nhan, dường như hiểu được đôi chút vì sao chị mình lại thích cô gái này.
Hai người dắt tay nhau đi về phía cái đình nhỏ ở phía sau phòng bệnh, Trì Huyên không nói nhiều, chỉ khi Khổng Hi Nhan hỏi cô mới trả lời đôi câu, rất ít chủ động mở miệng, Khổng Hi Nhan cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến Trì gia và Vương Hải Ninh, ngược lại hỏi thăm đôi chút vấn đề về cuộc sống và học tập của cô.
Hai người trò chuyện, bầu không khí cũng xem như hài hòa.
Ít nhất vẻ khẩn trương vừa rồi trong phòng bệnh của Trì Huyên đã dần dần biến mất.
Một lúc sau, hai người quay đầu lại, Trì Huyên liếc mắt nhìn sườn mặt Khổng Hi Nhan nói:
"Chị dâu, cảm ơn chị về chuyện lúc trước của bà ngoại."
Khổng Hi Nhan không hiểu, cô quay đầu nhìn Trì Huyên:
"Bà ngoại? "
Trì Huyên:
"Dạ."
Khổng Hi Nhan nhíu mày trầm tư.
Gió lạnh từ bên cạnh không kiêng nể quét qua hai người, tiếng chuông trong túi áo bông của Khổng Hi Nhan truyền ra, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Khổng Hi Nhan lấy điện thoại ra nhìn hiển thị trên màn hình.
Quan Hiểu Dĩnh.
Cô nhíu mày, bắt máy:
"A lô."
Giọng của Quan Hiểu Dĩnh xen lẫn tiếng gió:
"Hi Nhan, cậu không ở trong phòng bệnh sao? Vừa rồi mình không tìm được cậu."
Khổng Hi Nhan:
"Sao cậu lại đến bệnh viện?"
Giọng điệu của Quan Hiểu Dĩnh vẫn bình tĩnh:
"Mình thấy tin tức trên weibo, gọi điện thoại cho Đồng Duyệt mới biết cậu ở bệnh viện này, nào ngờ đến thì không thấy cậu đâu."
Khổng Hi Nhan cúi đầu:
"Mình ở bên ngoài."
Quan Hiểu Dĩnh:
"Được, mình ra ngoài tìm cậu."
Khổng Hi Nhan vội vàng nói:
"Không cần..."
Quan Hiểu Dĩnh dường như nở nụ cười:
"Không sao, mình thấy cậu rồi."
Ngay lập tức Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, ở khúc quanh phía trước nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Quan Hiểu Dĩnh mặc áo gió màu nâu nhạt giẫm trên đôi giày cao gót đứng ở nơi đó, điện thoại còn áp sát tai, đối diện với ánh mắt của cô nhìn qua, Quan Hiểu Dĩnh khẽ cười.
Hiển nhiên, Trì Huyên cũng nhìn thấy người kia, cúi đầu hỏi:
"Chị dâu, là bạn của chị?"
Khổng Hi sắc mặt như thường, thản nhiên nói:
"Bạn cũ."
Trì Huyên quan sát sắc mặt của Khổng Hi Nhan, lặng lẽ nói:
"Em nhớ tới còn để đồ trong phòng bệnh, chị dâu, lát nữa em quay lại."
Không Hi Nhan:
"Ừm"
Trì Huyên bước nhanh rời khỏi Khổng Hi Nhan, lướt qua Quan Hiểu Dĩnh, lông mày bất giác nhíu lại.
Quan Hiểu Dĩnh bước mấy bước đi tới bên cạnh Khổng Hi Nhan, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm cô, dò hỏi:
"Bị thương đầu? "
Đầu Khổng Hi Nhan đội mũ, không thể nhìn thấy tình trạng bị thương.
Cô gật đầu:
"Sao cậu lại đến đây."
Quan Hiểu Dĩnh thở dài:
"Sao vậy? Mình không đến, cậu cũng không dự định nói với mình?"
"Hi Nhan, vì sao bây giờ mình và cậu xa lạ vậy?"
Khổng Hi Nhan đi đến trước mặt Quan Hiễu Dĩnh, khóe môi cong lên:
"Chỉ là vết thương nhỏ, không muốn kinh động người khác. "
Quan Hiểu Dĩnh hiểu rõ:
"Ba năm không gặp, mình cũng là người khác."
Khổng Hi Nhan cười cười, không trả lời.
Quan Hiểu Dĩnh nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, phút chốc mở miệng hỏi:
"Hi Nhan, có phải cậu không tin mình?"
"Cậu không tin mình cho nên cậu mới không đến Hâm Huy đúng không?"
"Cậu sợ mình không tìm được tài nguyên tốt nhất cho cậu?"
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh.
Biểu tình của Quan Hiểu Dĩnh có vài phần tổn thương, ánh mắt xen lẫn đau khổ, tựa như cô không tin, khiến cô ta bị đả kích rất lớn.
Không thể không nói.
3 năm qua.
Kỹ thuật diễn xuất của Quan Hiểu Dĩnh đã đến mức lô hỏa thuần thanh*.
*Lô hỏa thuần thanh - 炉火纯青 – lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục .
Bộ dạng thương tâm vừa vặn, làm cho người ta nhìn thấy tâm bất giác thắt lại.
Khổng Hi Nhan lẳng lặng liếc nhìn rồi dời tầm mắt, nói:
"Không phải như vậy, Hiểu Dĩnh."
Quan Hiểu Dĩnh tiếp nhận lời cô:
"Vậy thì là sao? Hi Nhan, nếu cậu tin tưởng mình thì cùng mình đến Hâm Huy, bây giờ mình có năng lực, mình sẽ để cho cậu một lần nữa quay trở lại đứng trên sân khấu thuộc về cậu."
Khổng Hi Nhan cúi đầu, không nói gì.
Bầu không khí xung quanh dường như tĩnh lại.
Quan Hiểu Dĩnh nhìn về phía Khổng Hi Nhan đội nón, yếu ớt nói:
"Hi Nhan, cậu có biết thật ra mình tìm cậu ba năm rồi."
Khổng Hi Nhan nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía người kia.
Rõ ràng ánh mặt trời đang chiếu lên người, cô lại cảm giác được hàn ý từ lòng bàn chân toát ra, lạnh lẽo khiến cho cơ thể cô không kiềm được phát run.
-----------Hết chương 94---------