Chương 85: Theo chị về nhà nha?
Nhà của ba Khổng Hi Nhan ở vùng ngoại ô cũng không tính là khu vực phồn hoa, bên cạnh giao lộ đầy người, còn có người bán hàng rong đang rao hàng, buổi sáng trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi hương, mấy năm nay thành phố B thay đổi nhưng dường như nơi này một chút cũng không phát hiện biến hóa.
Nơi này vẫn là dáng vẻ quen thuộc với Khổng Hi Nhan.
Tiệm bánh bao bên đường, tiệm bánh ngọt rất nhỏ, tiệm trà sữa liền kề, những quầy điểm tâm vẫn ồn ào như xưa.
Nơi này quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức khiến cho viền mắt của Khổng Hi Nhan đỏ lên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm bên ngoài, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn thấy Khổng Hi Nhan, cô nhích người đến bên cạnh người kia, nhỏ giọng hỏi:
"Em đang nghĩ gì?"
Khổng Hi Nhan khẽ cười cụp mắt, giọng tĩnh mịch:
"Chị nói xem nếu ba em vẫn còn ở đây thì tốt biết bao."
Đôi mắt Trì Vãn Chiếu tối xuống, mím môi nói:
"Đừng nghĩ quá nhiều. "
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Ừm. "
Trì Vãn Chiếu nắm lấy tay Khổng Hi Nhan, ngón cái cọ cọ gan bàn tay Khổng Hi Nhan, nhẹ giọng nói:
"Khó chịu cũng đừng nghẹn, khóc sẽ tốt hơn."
Khổng Hi Nhan nghe lời an ủi không được tự nhiên của người kia liền nhíu mày mỉm cười, lập tức lắc đầu nói:
"Không khó chịu. "
Mặc dù thế giới bên ngoài vẫn đang đồn đại chính cô là nguyên nhân khiến ba cô qua đời nhưng cô biết rằng bệnh của ba cô đã ở giai đoạn cuối, không còn nhiều thời gian, ngay cả khi cô không xảy ra chuyện kia, ba cô cũng không chống đỡ được mấy ngày.
Cho nên cô cũng không ôm cái chết của ba đổ lên người mình.
Chỉ là bây giờ trở lại, nhìn thấy tất cả những thứ quen thuộc, cô nghĩ về người đàn ông cao lớn đã từng đứng bên cạnh cô, vẫn không nhịn được bận tậm.
Chiếc xe chạy thẳng đến cửa tiểu khu.
Trì Vãn Chiếu dẫn Khổng Hi Nhan xuống xe rồi nói với Lục Hàn:
"Anh cứ ở đây đi. "
Lục Hàn gật đầu:
"Dạ, Trì tổng. "
Anh nhìn hai người vào trong.
Tiểu khu theo phong cách xa xưa, năm tầng, không có thang máy, giữa hành lang còn bày đống rác không vứt đi, xuyên qua hành lang còn có thể ngửi thấy mùi thức ăn thừa.
Điều kiện cũng khá khẩm lắm.
Lúc trước Khổng Hi Nhan mua một căn hộ riêng cho ba cô, nhưng ba cô cảm thấy chuyển nhà phiền phức, huống hồ ông sống ở đây mấy chục năm xung quanh đều là hàng xóm cũ, đã sớm quen rồi, nên không dời qua.
Bây giờ cô nghĩ.
May mắn thay, ông đã không qua đó.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy Khổng Hi Nhan đi rất chậm, ngược lại không thúc giục, chỉ đi theo phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía tầng đối diện.
Phía xa xa đối diện tòa nhà này, từ đây còn có thể nhìn thấy giấy quảng cáo đầy màu sắc được dán trên tường của hàng hiên đối diện.
Một số tờ giấy đã ố vàng biến sắc, bị gió thổi, xào xạc.
Trì Vãn Chiếu nhìn vài lần liền thu hồi tầm mắt.
Hai người muốn đi lên tầng năm, căn phòng phía trong cùng, Khổng Hi Nhan lấy chìa khóa từ trong túi ra, đã ba năm không dùng cũng không biết có thể mở hay không, Trì Vãn Chiếu rũ mắt cầm chìa khóa từ trên tay người kia, đi thẳng đến căn phòng trong cùng, hỏi:
"Để chị mở? "
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Ừm."
Cô vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy tiếng từ bên trong phòng truyền ra.
Nơi này hiệu quả cách âm không quá tốt, cho nên cô nghe thấy rõ ràng một giọng nói sắc nét của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra.
"Con nói con sẽ không đi ra ngoài! Con chết cũng không đi! Chẳng may bị mấy người kia tìm được thì phải làm sao? Mẹ! Họ sẽ đánh chết con!"
"Vậy con trốn ở đây? Con có thể trốn được bao lâu? "
"Con cứ trốn ở đây!"
"Còn cãi! Con nói ai bảo con đi đánh bài! Còn mượn của bọn cho vay nặng lãi! Ta nghĩ con thực sự muốn chết! "
"Con cam tâm tình nguyện! Mẹ, nếu mẹ muốn nhìn thấy con chết, con sẽ lập tức nhảy lầu cho mẹ xem! Dù sao con đi ra ngoài cũng chết! "
Tiếng hai người cãi nhau rất lớn, lớn đến nỗi Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đứng ngoài cửa đều nghe rõ ràng, mặt Trì Vãn Chiếu trầm xuống, cô dùng chìa khóa trên tay mở cửa.
Cạch một tiếng.
Cánh cửa mở ra.
Chu Hàm và Chu Mị Hoa đứng ở phòng khách sửng sờ một chút sau đó nhanh chóng nhìn về phía cửa.
Có hai người đứng ở cửa.
Một người họ không biết, người kia không thể quen thuộc hơn.
Khổng Hi Nhan!
Chu Mị Hoa nhìn thấy Khổng Hi Nhan trong mắt hiện lên vẻ bối rối, bà nhanh chóng ổn định lại, mềm giọng cười cười nói:
"Hi Nhan sao lại trở về."
Chu Hàm nhìn thấy Khổng Hi Nhan có chút chột dạ di chuyển về phía sau, trốn sau lưng Chu Mị Hoa.
Chu Mị Hoa cũng bị ánh mắt cất giấu của Khổng Hi Nhan dọa, bà ta không được tự nhiên muốn cười, lại cười so với khóc còn khó coi hơn.
Khổng Hi Nhan lướt qua Trì Vãn Chiếu bước một bước về phía trước, đáy mắt đầy tức giận, giọng của cô lạnh lùng nói:
"Sao các người ở đây?"
Chu Hàm nhìn Chu Mị Hoa, không nói gì.
Lúc trước Đồng Duyệt gửi thư luật sư cho Chu Hàm, theo tình hình thực tế mà bồi thường chỉ sợ chậm một giây lại đem chuyện ba năm trước đào ra thì phải bồi thường nhiều hơn, nhưng bản thân cô tiêu tiền như nước quen rồi, hơn nữa còn thích cờ bạc.
Các khoản nợ đã không thể trả nổi.
Bình thường cô lấy từ Hà Vi đều là lãi suất, bổ sung vào lỗ hổng, nhưng sau buổi họp báo, cô đem toàn bộ tài sản bồi thường cho Cảnh Yên, Hà Vi còn sa thải cô, hoàn toàn cắt đứt nguồn tài chính của cô.
Cho nên cô mới tới đường cùng cùng Chu Mị Hoa tới nơi này.
Nơi này cũng chính là nơi các chủ nợ không biết, nếu như biết, ở đây một này cũng không yên.
Cho nên đối mặt với câu hỏi của Khổng Hi Nhan cô ta chỉ có thể đứng ngây ra, không có cách nào trả lời.
Chu Mị Hoa cười giả tạo chào hỏi:
"Sao vậy, đều là chị em trong nhà, cần gì phải ồn ào khó xử, Hi Nhan, căn nhà này là của ba con, quan hệ của dì với ba con cũng không phải con không biết, cho nên dì và em con tất nhiên có thể ở lại. "
Khổng Hi Nhan bị dáng vẻ vô sỉ của bà ta chọc tức mà cười:
"Ba tôi?"
"Bà Chu, xin hỏi bà bây giờ lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi?"
"Quan hệ giữa bà và ba tôi?"
"Sống chung bất hợp pháp?"
Chu Mị Hoa nghe thấy lời này của Khổng Hi Nhan nhất thời mất hứng, trên mặt bà mơ hồ ra vẻ tức giận:
"Khổng Hi Nhan, người khác không biết con còn không biết sao, quan hệ của dỉ và ba con có muốn kể ra chi tiết với con không? Con có muốn dì nói với con, dì cùng ba con lên giường mấy lần không?"
"Bây giờ danh tiếng của con cũng không tệ, nhưng chuyện này chúng ta cũng không phải không nói lý lẽ, nói thế nào dì cũng là mẹ kế của con, con dùng thái độ này không sợ dì đi tung tin* với báo chí sao?"
*Bạo liêu 爆料: Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc khôn
Khổng Hi Nhan cười nhạo: "Tung tin? "
"Hai mẹ con các người thật đúng là y chang nhau."
Chu Mị Hoa nhíu mày:
"Cô! "
Lời tiếp theo của bà ta bị Trì Vãn Chiếu thản nhiên cắt đứt:
"Phải, ngu y chang nhau."
Chu Hàm nhất thời nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, đáy mắt có ngọn lửa tức giận.
"Cô là ai? Ở đây tới phiên cô nói chuyện à? Chị cũng thật là, ai cũng mang về nhà, cũng không ngại bẩn."
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu nhất thời lạnh xuống, lông mày cô ẩn chứa dao nhọn, mắt như lưỡi dao sắc bén, quét lên trên mặt Chu Hàm.
Chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn, Chu Hàm liền nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt hốt hoảng.
Từ lúc Trì Vãn Chiếu vào cửa, cô liền cảm thấy có chút quen mắt, luôn cảm thấy gặp qua ở nơi nào, nhưng nhớ không được, vốn còn muốn quan sát cẩn thận, giờ phút này thấy Trì Vãn Chiếu mặt mày lạnh lùng, cô lùi về sau còn chưa kịp đừng nói tới quan sát.
Chu Mị Hoa đứng trước mặt Chu Hàm, cảm giác gà mẹ che chở gà con, bà ngẩng đầu nói với Khổng Hi Nhan:
"Dù sao chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi nơi này! "
Khổng Hi Nhan lấy điện thoại ra khỏi túi.
Đối phó với loại người vô lý này đã không còn cách nào để giao tiếp, vẫn nên báo cảnh sát cho nhanh.
Trì Vãn Chiếu lại nắm tay Khổng Hi Nhan, lấy điện thoại từ trên tay Khổng Hi Nhan, sau đó gọi một cú điện thoại, lạnh lùng nói:
"Lầu năm, đi lên. "
Chu Mị Hoa và Chu Hàm nhìn nhau, đứng yên giả vờ bình tĩnh, Chu Hàm thậm chí còn lấy điện thoại trong túi áo bông ra:
"Cô đang ép tôi, tôi sẽ gọi cho phóng viên! "
"Phải!"
Chu Mị Hoa phụ họa nói:
"Tôi muốn những phóng viên kia đến xem bộ dạng cô bức ép mẹ kế như thế nào! Tôi sẽ cho người hâm mộ của cô nhìn thấy đứa con gái lòng dạ rắn rết như cô! Cha cô đã ngầm đồng ý để chúng tôi ở lại, cô còn muốn đuổi chúng tôi đi! "
Khổng Hi Nhan không để ý tới phản ứng của bà ta, quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu nói:
"Đưa điện thoại di động cho em, em báo cảnh sát. "
Trì Vãn Chiếu cong khóe môi:
"Không cần đâu."
"Có người đưa bọn họ rời đi."
Chu Mị Hoa khẩn trương lui về phía sau một bước, Chu Hàm nhịn không được nắm bả vai bà ta, sắc mặt trắng bệch.
Trì Vãn Chiếu giơ tay lên xem đồng hồ, sắc mặt như bình thường:
"Các người còn năm phút nữa để đóng gói hành lý của mình, hoặc là các người có thể ở dưới lầu chờ."
Chu Mị Hoa hiển nhiên không tin lời Trì Vãn Chiếu, bà nắm chặt mép sô pha, trên mặt phủ đầy nếp nhăn tràn ngập kiên định, có vài phần khí sống chết đến cùng:
"Chúng tôi sẽ không đi! "
Trì Vãn Chiếu vẫn mang theo nụ cười nhạt nói:
"Tùy hai người."
Cô nói xong liền kéo tay Khổng Hi Nhan đi về phía bên cạnh, lúc Lục Hàn đi lên liền nhìn thấy hình ảnh bốn người giằng co, sắc mặt Trì Vãn Chiếu thản nhiên nói:
"Mời hai vị họ Chu này xuống lầu. "
Lục Hàn cúi người vươn tay nói:
"Mời!"
Chu Mị Hoa đứng yên trừng mắt nhìn Trì Vãn Chiếu cùng Khổng Hi Nhan, đáy mắt tràn đầy phẫn hận, đột nhiên giương nanh múa vuốt muốn nhào tới Trì Vãn Chiếu! Sắc mặt bà ta đỏ bừng, biểu tình có vẻ điên cuồng, Lục Hàn khẽ nhích người đứng bên cạnh bà, đưa tay khống chế hai tay Chu Mị Hoa bẻ ra phía sau.
Hành động mau lẹ khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ!
Chu Hàm còn sững sờ tại chỗ, bị hành động này của Lục Hàn khiến cho sợ tới mức run rẩy.
Cô run rẩy không nói được lời nào.
Chu Mị Hoa căm hận nhìn Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Buông tôi ra! "
"Tôi nói buông tôi ra có nghe không!!"
Bà ta không ngừng vặn vẹo cơ thể lại không hề mảy may thoát được, cổ tay một chút cũng không dùng được lực, tránh không thoát được.
Trì Vãn Chiếu chầm chậm nói:
"Chu phu nhân vẫn nên tiết kiệm sức lực là hơn, năm mới chẳng may đập trúng chỗ nào thì quả là không may mắn."
Chu Mị Hoa căm hận nhìn Trì Vãn Chiếu, vừa rồi ầm ĩ tóc lộn xộn, ngũ quan vặn vẹo, trên mặt mang theo lửa giận, làm cho bà ta thoạt nhìn càng thêm đáng sợ!
Trì Vãn Chiếu lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô đối diện với ánh mắt Hoa càng thêm lạnh lẽo, hàn quang trong đáy mắt không che giấu được, cô dùng ánh mắt ra dấu cho Lục Hàn có thể dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài.
Lục Hàn gật đầu bước ra dùng tay kia kéo Chu Hàm còn đang sững sờ, dù không dùng sức vẫn có thể dẫn cô ta đi ra ngoài, đến gần cửa Chu Hàm đột nhiên kêu lên:
"Cô che chở cô ta nhưng cô có biết cô ta là loại phụ nữ gì không?"
"Cô là người tùy tiện không thủy chung*! Cô có biết cô ta có nhân tình ở trong công ty hay không? "
*Từ gốc là Thủy tính dương hoa /水性杨花/ dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
"Đó là thư ký!"
"Cô ta..."
"Chát!"
Mặt Chu Hàm bị đánh lệch sang một bên, Khổng Hi Nhan tức giận hét lên:
"Ra ngoài! "
"Dựa vào cái gì!
"Khổng Hi Nhan, cô làm chuyện xấu xa thì đừng sợ người ta biết!"
"Tôi nói cho cô (Trì Vãn Chiếu) biết, tôi càng muốn nói!
Ánh mắt Chu Hàm đỏ tươi, liều mạng giãy dụa, cô ta nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:
"Cô nhất định không biết, cô ta là..."
Trì Vãn Chiếu lạnh lùng tiếp nhận lời của cô ta, vẻ mặt lạnh thấu xương, giọng điệu không tốt:
"Em ấy thế nào? Chu tiểu thư, xem ra chuyện lần này vẫn không cho cô hiểu được một đạo lý."
"Cái... cái gì?"
Chu Hàm đối diện với đôi con ngươi của Trì Vãn Chiếu có chút giật mình.
Trì Vãn chiếu cười lạnh nói:
"Tôi hy vọng cô có thể nhớ được tai họa từ miệng mà ra có nghĩa là gì."
Chu Hàm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn, cắn chặt răng nói:
"Lời này của cô có ý gì? "
Trì Vãn Chiếu vẫy tay, Lục Hàn đè chặt hai người đi ra cửa, Chu Hàm còn đang gào thét:
"Rốt cuộc cô có ý gì! "
Rất nhanh, khi cô ta nhìn thấy một đám người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở đầu đường, cô ta liền hiểu được ý tứ của Trì Vãn Chiếu, cô ta kéo Chu Mị Hoa muốn chạy, ngay cả hành lý ném xuống cũng không kịp nhặt lên, Lục Hàn nhìn theo hướng cô ta chạy đi giương môi, lạnh lùng cười.
Tầng 5.
Khổng Hi Nhan tức giận ném tất cả đồ đạc thuộc về Chu Hàm và Chu Mị Hoa xuống, vật nặng dùng vali nhét vào ném ra ngoài cửa, còn không quên gọi điện thoại cho thợ sửa khóa đến đổi khóa, chờ đến khi cô trút hết tức giận không thể nói thành lời xong mới cụt hứng ngồi trên sô pha.
Trì Vãn Chiếu đi tới ôm người kia, nhỏ giọng nói:
"Được rồi, không sao."
Viền mắt Khổng Hi Nhan đỏ lên, giọng khàn khàn nói:
"Có phải em rất bất hiếu, hai người bọn họ ở chỗ này em lại không biết, quấy rầy ba em lâu như vậy em cũng không biết, em..."
"Không có."
"Em không có bất hiếu."
Trì Vãn Chiếu ôm chặt lấy Khổng Hi Nhan, hôn lên đỉnh đầu Khổng Hi Nhan:
"Em không biết gì hết, không cần tự trách mình. "
Giọng của Khổng Hi Nhan vẫn nức nở:
"Là lỗi của em, em nên sớm trở về."
Cô tựa vào vai Trì Vãn Chiếu, vành mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, trong mắt còn nước mắt rưng rưng, cô cười tự giễu:
"Chị biết không, tiếc nuối của đời em chính là không thể ở bên cạnh ba trước khi ba rời đi, để ông ấy ra đi trong cô đơn."
"Lúc ở Trường Ninh em vẫn thường nghĩ, nếu ngày đó em không ra ngoài, em ở lại cùng ba thì tốt biết bao."
"Nhưng em vẫn đi ra ngoài."
Trì Vãn Chiếu ôm chặt bả vai người kia, cúi đầu nhìn vào mắt người kia nói:
"Đó không phải lỗi của em. "
Khổng Hi Nhan nhếch nhếch miệng:
"Em biết đây không phải lỗi của em, nhưng nó sẽ là sự hối tiếc suốt đời của em. "
"Ba đi rồi, em lại không ở bên cạnh ba, ba sẽ rất khó chịu."
Đôi mắt Trì Vãn Chiếu trở nên âm u, không biết là nghĩ đến điều gì, một lúc sau, cô nắm tay Khổng Hi Nhan nhẹ giọng nói:
"Hi Nhan, cùng chị về nhà được không? "
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, đôi mắt Trì Vãn Chiếu vừa đen vừa sáng bên trong còn có hình ảnh thu nhỏ của cô, rất rõ ràng, cánh môi cô khẽ động, Trì Vãn Chiếu cúi đầu đặt cằm lên vai cô, yếu đuối nói:
"Hi Nhan, cùng chị về nhà đi. "
Chị ấy chưa từng là bộ dạng này.
Yếu đuối.
Khổng Hi Nhan ngây ra một hồi mới trả lời:
"Được. "